Cho đến
nay, tôi chỉ gặp Nguyên Ngọc có một lần. Đầu năm 2005, tôi về Hà Nội, hình như
qua chị Phạm Thị Hoài, Nguyên Ngọc có địa chỉ email của tôi. Anh rủ tôi đi ăn tối
(thú thực, tôi cũng không nhớ tên tiệm và cũng không nhớ ăn món gì). Chỉ nhớ tối
hôm ấy Nguyên Ngọc nói thật nhiều về các dự án giáo dục của anh. Thoạt đầu tôi
cũng tham gia sôi nổi vì đó là lãnh vực tôi cũng quan tâm. Nhưng sau, vì người
bồi bàn, tôi bị chia trí hẳn. Đó là một thanh niên khoảng gần 30 tuổi. Đang đứng
sau lưng, anh chọc ngang câu chuyện của chúng tôi: “Hai chú chắc là nhà văn nhỉ?
Thấy hai chú nói chuyện lý thú quá.” Tôi gật đầu, còn Nguyễn Ngọc thì ngó lơ chỗ
khác. Sau đó, anh thanh niên cứ lảng vảng đứng sau lưng chúng tôi mãi. Tôi, vốn
hay bị công an theo dõi, đâm ra chột dạ. Tôi hoàn toàn mất hứng nói chuyện. Tôi
chỉ lẳng lặng nghe Nguyên Ngọc nói về những cái lớn của Phan Châu Trinh và về dự
án phát triển trường Đại học Phan Châu Trinh ở Quảng Nam.
Lúc ấy,
tôi nhớ đến một kỷ niệm, cũng ở Hà Nội, vào năm 1996. Có một buổi tối tôi đi ăn
với nhà thơ Lê Đạt và nhà văn Dương Thu Hương. Ăn tối xong, chúng tôi ra bờ hồ
Hoàn Kiếm uống cà phê. Cả tiền ăn lẫn tiền cà phê, Dương Thu Hương đều giành trả.
Dứt khoát. Trong câu chuyện, Dương Thu Hương thường lớn tiếng phê phán chính
quyền một cách gay gắt. Đó là lần đầu tiên tôi về Việt Nam nên tôi rất nhát.
Tôi chỉ im lặng lắng nghe. Sau đó ai về nhà nấy. Tôi về nhà trọ của người bạn,
Giáo sư Nguyễn Xuân Thu, trên đường Nguyễn Khuyến, gần Văn Miếu.
Sáng sớm
ngày hôm sau, tôi bay vào Sài Gòn. Còn anh Nguyễn Xuân Thu thì bị công an mời
lên “làm việc”, hỏi: “Tại sao anh gặp Dương Thu Hương?” Và “gặp để làm gì?” Anh
Thu, hoàn toàn không biết chuyện tôi ăn tối với Dương Thu Hương, khẳng định:
Anh không hề gặp Dương Thu Hương! Công an không tin. Mải cả mấy ngày sau, công
an mới xác minh: “Không phải anh. Mà là người ở chung nhà với anh!”
Mấy ngày
sau, ở Sài Gòn, tôi bị công an mời “làm việc”.
Từ đó, lúc
nào, về Việt Nam, gặp ai, tôi cũng bị ám ảnh là có công an theo dõi. Lúc nào
cũng thấy rờn rợn sau lưng.
Thành ra,
buổi ăn tối với Nguyên Ngọc, tôi chỉ nghe. Dĩ nhiên, nghe Nguyên Ngọc nói chuyện
là một cái thú lớn. Anh rất uyên bác. Và đặc biệt, đầy lửa. Tôi rất phục anh.
Phục nhất là nhiệt tình của anh đối với đất nước. Anh say sưa với bao nhiêu dự
án lớn lao. Tôi đọc anh cũng nhiều, phần lớn những tác phẩm anh đã xuất bản.
Trong số những người cầm bút thuộc thế hệ thường gọi là “chống Mỹ”, không có ai
có sự nghiệp đa dạng và đồ sộ như anh.
Cách đây
hai hôm là sinh nhật thứ 90 của anh. Dù muộn, cũng xin chúc anh một năm tuổi mới
sức khoẻ dồi dào và tiếp tục viết những tác phẩm đầy tâm huyết như anh đã từng.
.
=============================
Hôm qua,
trên facebook của Trương Huy San (Huy Đức), tôi bắt gặp một chi tiết rất thú vị
về nhà văn Nguyên Ngọc:
“Một lần,
bà cựu phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình hỏi Nguyên Ngọc, ‘Chúng ta bắt đầu sai
từ bao giờ?’ Nguyên Ngọc nói, ‘Thưa chị, chúng ta bắt đầu sai từ Đại hội Tua’.”
Đại hội ở
Tours năm 1920 là nơi Nguyễn Ái Quốc chính thức trở thành đảng viên Cộng sản
sau khi đọc bản “Sơ thảo lần thứ nhất những luận cương về vấn đề dân tộc và vấn
đề thuộc địa” của Lenin.
Sự kiện ấy
được nhà thơ Chế Lan Viên nhắc đến trong một bài thơ nổi tiếng:
"Luận
cương đến Bác Hồ. Và Người đã khóc
Lệ Bác Hồ
rơi trên chữ Lênin
Bốn bức tường
im nghe Bác lật từng trang sách gấp
Tưởng bên
ngoài, đất nước đợi mong tin"
Ngược hẳn
với Chế Lan Viên, Nguyên Ngọc coi sự kiện ấy là khởi điểm của một tai hoạ đối với
đất nước.
Lâu nay,
tôi vẫn ngưỡng mộ Nguyên Ngọc. Ngưỡng mộ tài năng của ông. Ngưỡng mộ tính cách
cứng cỏi của ông. Ngưỡng mộ việc ông trả lại thẻ đảng.
Nhưng tôi
không ngờ ông lại sáng suốt đến như vậy.
.
No comments:
Post a Comment