Thuận
Đạo
15/06/2020
Gần đây, phát biểu của
Phó Chủ tịch Hội đồng lý luận Trung ương Phùng Hữu Phú “về những điểm mới trong
dự thảo văn kiện trình Đại hội XIII của Đảng”, về “Quá độ lên chủ nghĩa xã hội
bao lâu, có mấy chặng đường cần tiếp tục làm rõ”; “thời kỳ quá độ là thế nào –
là vấn đề rất vướng, chưa rõ, lâu nay chưa làm được, và cần tiếp tục nghiên cứu”;
rồi các phát biểu gần đây của các quan chức hàng đầu của Nhà nước Việt Nam, tôi
ngày càng thấy rõ là quan chức các cấp từ trung ương đến địa phương, từ các cơ
quan đảng cho đến chính quyền và đoàn thể Việt Nam đang rất lúng túng về mặt lý
luận.
Họ không thể giải thích
được thực tế đang diễn ra ở Việt Nam và trên thế giới bằng các lý luận của
chính mình, các lý luận mà dựa vào đó để họ “cai trị” dân tộc Việt Nam hiện
nay. Tại sao?
Tôi là một người từng là
cán bộ thuộc hàng cao cấp của đảng CSVN, tôi đã thấy vấn đề này từ khá lâu, nhất
là khi tham gia học lớp cao cấp lý luận chính trị (LLCT) của trường đảng, Học
viện Chính trị Hồ Chí Minh. Trong phạm vi bài viết này, tôi xin chia sẻ với bạn
đọc về thực trạng các lớp cao cấp lý luận chính trị hiện nay để mọi người hiểu
hơn về lý luận chính trị đã được dạy và học thế nào và tại sao đã tạo ra đám
quan chức như thế.
Chương trình học LLCT là
chương trình được thiết kế hoàn toàn cứng, không được phép bổ sung, thay đổi
gì, thống nhất trong toàn hệ thống đào tạo của đảng CSVN, với nội dung chính là
Chủ nghĩa Mác Lê nin và Tư tưởng Hồ Chí Minh. Với nền tảng về Triết học rất phiến
diện (chỉ Mác Lê nin), nhưng mọi người nghĩ rằng, mình được trang bị một cách
toàn diện về triết học của thế giới với những nhà triết học cổ đại, đương đại
và hiện đại.
Người dạy và người học giống
như những con ngựa bị che mắt, chỉ còn biết nhìn về phía mà người ta cho phép
nhìn để đi con đường mà người điều khiển ngựa mong muốn. Giảng viên đa phần có
trình độ Tiến sĩ (theo chuẩn của Việt Nam), họ cũng được học như vậy và nay họ
chỉ có việc là “nhai lại” mớ kiến thức mà họ được học.
Giảng viên nào có kiến thức
khác hơn qua tự tìm hiểu thì có hai cách, hoặc là họ bị đào thải ra khỏi hệ thống
với nhiều đặc quyền, đặc lợi (phần này thì rất ít) nếu họ phát biểu đúng với
lương tâm và kiến thức thực sự mà họ có, hoặc là họ biết nhưng họ phải tìm cách
giấu các kiến thức đó, thỉnh thoảng trong lúc giảng bài, họ nói ra vài ý “có
tính phản động đó”, nhưng hoàn toàn sợ sệt vì sợ bị báo cáo lên “cấp trên” bởi
các giảng viên khác hoặc là các học viên; khi họ nói sự thật thì hầu hết học
viên rất thích thú vì đó là thực tế đang diễn ra xung quanh mọi người, nhưng
sau đó họ không nói thêm gì nữa và để cho học viên tự suy nghĩ, và hoàn toàn
không được phép thảo luận gì về việc này.
Còn học viên khi học thì
chỉ có một cách là nói lại, viết lại một cách hoàn toàn giống với những gì có
trong các tài liệu được phát (nếu nói khác hoặc viết khác thì bị hỏng. Mặt
khác, mỗi môn học họ lại đóng phí “luyện thi” cho giáo viên chủ nhiệm để “chung
chi” trong hệ thống và đảm bảo ai cũng có điểm cao, vượt qua các kỳ kiểm tra và
ra trường với bằng cấp, chứng chỉ “đỏ”). Mà học viên là những ai? Đó là những
người đang có vị trí khá cao, với thu nhập khá cao, sẽ được bổ nhiệm vào các vị
trí cao cấp trong hệ thống nhà nước, từ đảng cho tới chính quyền và các đoàn thể.
Do vậy, họ không hề dại dột
để nói khác với ý của đảng được. Vì với con đường “quan lộ” như vậy thì bổng lộc
và đặc quyền đặc lợi mà nhà nước CSVN đang đưa ra trước mắt họ vô cùng hấp dẫn,
họ không dễ gì từ bỏ. Người học có biết thực tiễn đang diễn ra thế nào không?
Chắc chắn là họ biết, họ có muốn giải quyết không? Chắc chắn là trong thâm tâm
họ muốn, nhưng vì quyền lợi cá nhân, họ phớt lờ tất cả.
Với cách học, cách thi và
cách tổ chức lớp như vậy thì thực tiễn cuộc sống không bao giờ được đưa ra thảo
luận, do vậy, thực tiễn đã không bao giờ được bày ra để được giải quyết rốt
ráo.
Từ đây, “nguồn” của lý luận
(lãnh đạo nhà nước CSVN xem các nguồn thông tin trên mạng xã hội là “thế lực
thù đich”, “chống phá cách mạng”…cho nên, họ cũng không được phép tiếp cận và sử
dụng nguồn này), giống như ngọn nguồn của sông, suối không được khai thông thì
cuối cùng các dòng sông cũng khô cạn, lý luận ngày càng xa rời cuộc sống và
không thể lý giải được cuộc sống đang vận hành thế nào.
Mặt khác, với lý luận như
vậy, với khả năng của Hội đồng Lý luận Trung ương như vậy, thì lãnh đạo nhà nước
CSVN chắc chắn không thấy được thực tế đang diễn ra thế nào, vì vậy họ như những
kẻ “ngáo đá” với những phát biểu “trên trời”, “trên mây”.
Người dân Việt Nam tiếp tục
phải gồng mình nuôi bộ máy khổng lồ như vậy qua tiền thuế mà mình đã làm ra, lẽ
ra phải quay trở lại phục vụ cho cuộc sống của người dân tốt đẹp hơn, hạnh phúc
hơn. Nhưng…
Và cũng vì vậy, mâu thuẫn
xã hội không được giải quyết mà ngày càng tích tụ, cho đến lúc nó bùng nổ và
gây ra bao khổ ải tiếp theo cho người dân Việt, những người đã phải chịu đựng gần
một thế kỷ qua với mong muốn cuộc sống tốt đẹp hơn, một nhà nước tốt đẹp hơn.
Người dân Việt nam đang bị
“phản bội” lại với những gì mà họ đã mong muốn và đấu tranh trong những năm chiến
tranh đã qua!
No comments:
Post a Comment