Một
mình giữa bầy Sói...
Cũng
vào những ngày này 10 năm về trước, báo chí lề phải, đặc biệt là các tờ báo của
ông tướng công an Hữu Ước bỗng xuất hiện loạt bài đánh dữ dội tập Hồi ký của
nhà giáo, nhà văn Nguyễn Đăng Mạnh. Người ta đưa cho nhau đọc những bài viết của
Đặng Huy Giang (Bệnh thường tình mà nên tránh), bài của Đỗ Hoàng (Một
cuốn hồi ký lẫn nhiều sạn), bài của Nguyễn Hữu Thắng (Về hồi ký của Nguyễn
Đăng Mạnh – Tác giả SGK văn học), của Thanh Trúc (Tâm sự đường đời hay
nơi trút hận). Đặc biệt người đọc thấy rất không bình thường khi đọc những
bài của Chu Giang - Nguyễn Văn Lưu (ông này chắc là người Thanh Hoá), với bài “Về
hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh” đăng trên Hồn Việt số 18 ra tháng 12/ 2008 và
bài của Thượng Nguyên (ông này chắc chắn là dùng bút danh) với bài “Chất
độc hại trong một cuốn hồi ký” đăng trên An ninh thế giới số 815 ra
ngày thứ tư (10/12/2008.)
Có
một điều không bình thường nữa là loạt bài kể trên không hề vấp phải nỗ lực phản
biện đáng kể nào trên các kênh thông tin chính thống cũng như không chính thống.
Phải chăng đã có một sự đồng thuận tuyệt đối với các tác giả này? Theo tôi
không phải như vậy.
Tôi
nghĩ, đến nay về cơ bản xã hội Việt Nam vẫn chỉ là xã hội bưng bít thông tin.
Những gì mà báo đảng, đài đảng nói đến, mặc nhiên được coi là chân lý, là quan
điểm chính thống. Nhà báo, Nhà đài của đảng mà đã đánh ai, chửi ai thì người đó
thân bại, danh liệt và tàn đời là cái chắc. Người cầm bút trong một xã hội như
thế để an toàn cho bản thân buộc phải hạ mình làm kẻ xu thời, bưng bô, minh hoạ
cho người cầm quyền để lĩnh lương mà thôi.
Khi
các nước cộng sản đông Âu lần lượt theo nhau chuẩn bị xụp đổ, một giai đoạn ngắn
người cầm bút trong nước được đảng cởi trói với lời động viên của đảng trưởng
Nguyễn Văn Linh làm nức lòng mọi người: “Hãy tự cứu trước khi trời cứu”
và “Hãy nhìn thẳng vào sự thật, quyết không bẻ cong ngòi bút”. Cố
nhà văn Nguyễn Minh Châu ngay lập tức đã ra lời tuyên bố “Hãy hát lời ai
điếu cho một nền văn học minh họa” và lập tức văn đàn nước Việt sôi sục
với những hiện tượng văn học đặc sắc gắn liền với tên tuổi của những Nguyễn Huy
Thiệp – Dương Thu Hương - Phùng Gia Lộc – Tạ Duy Anh – Phạm Thị Hoài – Bảo
Ninh… Nhưng than ôi! “Cuộc vui ngắn chẳng tày gang” ít lâu sau, người cầm
bút lại bị trói lại. Gần đây, để tránh từ minh hoạ, người ta nói đến một cái “Lề
Phải” bắt buộc đối với mọi người. Trên cái “Lề Phải” chật
hẹp đó chen chúc nhau là hơn 800 tờ báo, tạp chí các loại là những “Hội
nghề nghiệp” mà có lúc người ta đã gọi là “Hội nhà đất”
vì các quan thì mải tranh nhau ghế nọ, ghế kia để được phân nhà, phân đất, còn
lính tráng hội viên… ngoài một thiểu số rất nhỏ giữ được phẩm chất kẻ sĩ, đa số
còn lại để sống được với nghề đành phải nhắm mắt mà thớ lợ, mà đổi trắng thay
đen, cúi mặt mà mưu sinh mà kiếm sống trong cảnh: “Chợ trời thật giả
đâu chân lí / Hàng hoá lương tâm cũng thiếu thừa!”
Trong
bối cảnh như thế, những chiến sĩ an ninh cầm bút trong đội quân đặc nhiệm của
tướng quân Hữu Ước mặc sức tung hoành múa bút mà như múa gươm, múa kiếm ở chốn
không người, không có đối thủ. Người ta cũng đã quá quen với những trận Boxing
mà chỉ có một bên được tự do ra đòn còn người bên kia bị trói chặt chân tay, bịt
mắt và bịt mồm mà chịu trận. Trận Boxing giữa “Võ sĩ Thượng Nguyên” và
cuốn Hồi kí của Nhà giáo Nhân Dân Nguyễn Đăng Mạnh trên ANTG ngày 10/12/2008 là
một trận so găng bất công như vậy.
Trong
bài đánh của mình, Thượng Nguyên lớn tiếng đòi nhà giáo Nguyễn Đăng Mạnh phải
trình làng đầy đủ băng ghi âm, ghi hình, đầy đủ các loại chứng cớ này nọ làm cơ
sở cho việc viết hồi ký của ông. Điều đó chỉ là những đánh đố mà Thượng Nguyên
đã cười khẩy khi biết rằng thầy Mạnh không thể trưng ra được. Có những chi tiết
để trưng ra được thì bà cụ thân sinh ra thầy Mạnh phải sinh thành ra ông sớm
hơn hàng chục năm trước. Đòi hỏi vô lý này của Thượng Nguyên được thể hiện rất
đậm nét ở phần viết có tiêu chí: “Xác định nguồn tài liệu để ông Mạnh viết
chương này”, tức là chương 7 của cuốn hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh – Chương
viết về những hồi ức liên quan đến đời tư của ông Hồ chí Minh. Hãy xem Thượng
Nguyên nghĩ gì và viết gì về truyện chứng cớ:
“Theo
lời giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh thể hiện trong cuốn hồi ký thì toàn bộ nội dung
chương này (chương
7- NTL), những chi tiết độc nhất, ác nhất, xấu nhất…nói về Bác Hồ và những
người dưới quyền và bảo vệ Bác Hồ thì hoàn toàn ông nghe người ta kể. Mà những
người kể đó không có một ai từng được sống gần cụ Hồ. Tỉ như Vũ Thư Hiên (Một
người lưu vong ở nước ngoài), Dương Thu Hương (Nữ văn sĩ sinh năm 1947). Một vị
giáo sư ở ĐHSP Hà Nội (Không nêu tên), rồi tới giáo sư Ngô Thúc Lanh (Không nói
rõ địa chỉ). Nhưng buồn cười ở chỗ ông Lanh lại nghe ông Văn Tân kể cho người
khác và truyền đạt lại.” (ANTG số 815-10/12/2008) (Hết trích)
Trong
bài báo ngắn đó, 3 lần Thượng Nguyên giới thiệu mình suốt đời làm công tác
nghiên cứu mà lại không hề biết những nhân vật đã tiếp xúc với ông Mạnh là ai.
Thế thì Thượng Nguyên đã nghiên cứu cái gì? Những người làm công tác nghiên cứu
ở trang lứa 60, 70… trở lên, ai mà chẳng biết nhà văn Vũ Thư Hiên hội viên Hội
nhà văn Việt Nam là con lớn của cụ Vũ Đình Huỳnh nguyên thư kí riêng của ông Hồ
và nhiều năm cụ Huỳnh đã sống bên cạnh ông ấy. Ai mà chả rành Dương Thu Hương
là ai? Ai mà chẳng biết giáo sư Ngô Thúc Lanh, nhà toán học nổi tiếng quê ở
làng Gáo - Tảo Khê – Vân Đình - Ứng Hoà – Hà Tây cũ. Ai chả rành Văn Tân là một
học giả nổi tiếng về nhiều lĩnh vực. Ai trong giới nghiên cứu mà trong đời chẳng
một lần lật giở những trước tác, khảo cứu của ông Văn Tân. Có lẽ chỉ có một
mình nhà nghiên cứu Thượng Nguyên là không biết những nhân vật nổi tiếng này.
Tôi
không hiểu là một nhà nghiên cứu, ông Thượng Nguyên giao tiếp với bạn bè theo
kiểu cách gì mà ông lại dị ứng với cách giao tiếp của ông Mạnh với mọi người
như thế. Có thể Thượng Nguyên giao tiếp với ai xong là đến màn trao cho nhau những
những chứng cớ theo kiểu “ông đưa chân giò bà thò chai rượu” cũng
nên! Tôi nghĩ, nếu mọi giao tiếp trong đời sống đều phải tuân thủ cái quy định
thô thiển đó thì có lẽ chẳng ai dám nói chuyện với ai.
Thượng
Nguyên nói chương 7 trong hồi ký của ông Mạnh là chương độc nhất, ác nhất và xấu
nhất nói về Hồ Chí Minh và những người dưới quyền ông, là người luôn cổ xuý cho
một đời sống đa nguyên, tôi quan niệm đó là quyền phát biểu ý kiến của Thượng
Nguyên. Tôi cũng rất coi trọng ý kiến cho rằng, chương 7 hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh
là một chương hay về Hồ Chí Minh vì chương này đã đem lại cho người đọc một
hình ảnh lãnh tụ thật hơn, đời hơn và nhân bản hơn. Thượng Nguyên viết:
“Cuối
cùng là chính thức ông giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh tận mắt thấy Chủ Tịch Hồ Chí
Minh chỉ có 2 lần. Đó là từ sau cách mạng tháng 8/1945, Bác Hồ về thăm Bắc
Ninh. Lúc đó ông NĐM dậy học cấp 2 ở trường Hàn Thuyên (trong khối học sinh đứng
vẫy cờ đón Bác). Lần thứ 2 vào khoảng 1961 khi Bác Hồ về thăm Nghệ An. Lúc đó
ông NĐM công tác ở ĐHSP Vinh. Như thế có nghĩa là 2 lần ông Mạnh tận mắt nhìn
thấy cụ Hồ, không liên quan gì tới những nội dung vớ vẩn, bậy bạ ông thể hiện
trong chương 7 này” (Hết
trích)
Tôi
không thể hiểu nổi nhà nghiên cứu Thượng Nguyên dựa vào đâu mà tự đề ra quy định,
muốn viết về ai thì phải sống với người đó. Xin hỏi các ông đã từng có bài đánh
giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh như: Nguyễn Văn Lưu, Đặng Huy Giang, Nguyễn Hữu Thắng,
Đỗ Hoàng và ngay cả Thượng Nguyên… vậy ai trong số các quý vị đã từng sống với
gia đình ông Mạnh mà nay các ông tung bút dữ dằn đến thế? Để thêm phần thuyết
phục, Thượng Nguyên hạ bút khoe:
“Bởi
làm công tác nghiên cứu, tôi có may mắn được tiếp cận với nhiều nguồn tài liệu.
Đặc biệt là nguồn từ cơ quan tình báo, an ninh (chủ yếu xâm nhập từ nước ngoài
vào và quần chúng trong nước khi nhận được đã giao nộp cho cơ quan an ninh).
Tôi nhớ cách nay trên 10 năm, lục trong cái đống hổ lốn tài liệu phản động ấy
thống kê lại thấy có tới mười mấy %(?) là tài liệu mà kẻ địch và phần tử xấu tập
trung đả kích, bôi nhọ uy tín lãnh tụ Hồ Chí Minh mà trong đó một số bản có những
chi tiết giống như trong chương 7 của hồi ký NĐM. Hồi đó, tôi nghe nói (Lại là tôi nghe nói!?
– NTL) các cơ quan chức năng đã tiến hành truy tìm nguồn gốc tài liệu này,
nhưng không rõ kết quả ra sao?”(ThượngNguyên báo đã dẫn).
Tôi
nghĩ, nếu quả thật có một nhà nghiên cứu Thượng Nguyên thật thì đó cũng chỉ là
một nhà nghiên cứu kiểu thầy bói sờ…voi mà thôi. Chẳng có một nhà nghiên cứu
nào mà lại có phương pháp luận nghiên cứu là “Tôi nghe nói…” để rồi
viết ra những dòng chữ cực kỳ vô trách nhiệm với người được nghiên cứu, mà đối
tượng được nghiên cứu ở đây lại là một giáo sư nổi tiếng. Thượng Nguyên lớn tiếng
chỉ trích ông Mạnh là “Đồ hóng hớt”, là “Nghe hơi nồi chõ”
thì với đoạn trích trên, Thượng Nguyên cũng bộc lộ mình cũng rứa! Đặc biệt tệ hại
là Thượng Nguyên buông thõng một kết luận hết sức phản cảm: “Không rõ kết
quả ra sao…!?”. Rất may, có lẽ Thượng Nguyên chỉ là một nhà nghiên cứu
cấp Phường chứ Thượng Nguyên mà ngồi ghế chánh toà thì vô khối lương dân phải
chết oan vì ông .
Cùng
với những phát triển như vũ bão của cách mạng KHKT, đặc biệt là những tiến bộ
vượt bậc của công nghệ thông tin, trong một thế giới hội nhập, nhân loại của thế
kỷ 21 đang hồ hởi, vùng vẫy để bước ra khỏi những định kiến chính trị đầy kìm
hãm, thoát khỏi các loại vỏ kén chính trị đầy giáo điều gò bó để khẳng định tầm
vóc đích thực của mình, của dân tộc mình, quốc gia mình thì Thượng Nguyên lại tỏ
ra thích thú giới thiệu mình như sứ giả của một thời mông muội:
“Bao
năm làm cái nghề nghiên cứu, chỉ quen đọc tài liệu có sẵn do người ta chuyển tới,
ngồi phân loại rồi đọc, thành ra cái khoản mạng mung kể như mù tịt(!?)”. (Hết trích)
Theo
Thượng Nguyên kể, cuối cùng nhờ được một thằng cháu nào đó làm tin học, nó truy
cập hộ cho để Thượng Nguyên nghiền 302 trang “Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh”
chỉ trong một đêm là xong béng, lại có chương, có đoạn Thượng Nguyên nói phải đọc
tới 2 lần! Tôi nghĩ Thượng Nguyên bịa quá dở. Một cuốn sách viết về cả một đời
đi học, dậy học, viết văn của giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh, nhà văn Nguyễn Đăng Mạnh
mà Thượng Nguyên chỉ lườm nguýt có một đêm lại đọc trên máy tính rất khó đọc
thì đây thực sự là một kỉ lục mà không một Blogger nào có thể phá được.
Tôi
nghĩ, Thượng Nguyên chưa đọc hồi ký NĐM, ông ta chỉ nghe người ta kể lại rồi đặt
hàng để ông ta viết bài đánh mà thôi. Thượng Nguyên lý giải thế nào về hiện tượng
ông Nguyễn Đăng Mạnh viết chữ “Tắc” thì Thượng Nguyên lại luận ra là chữ
“Tộ” sau đây: Trang 121 ông Nguyễn Đăng Mạnh viết trong hồi ký của ông:
“Tôi
được tận mắt thấy Hồ Chí Minh 2 lần. Lần thứ nhất sau cách mạng tháng 8. Sau cuộc
khởi nghĩa tháng tám 1945 bố tôi đưa cả gia đình về Thị xã Bắc Ninh. Tôi tiếp tục
học cấp 2 ở Trường Hàn Thuyên…” (Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh).
Nhà
nghiên cứu Thượng Nguyên lại luận ra là: “Cuối cùng chính thức ông Giáo sư
Nguyễn Đăng Mạnh tận mắt thấy Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ có 2 lần. Đó là từ sau
cách mạnh tháng 8 năm 1945. Bác Hồ về thăm Bắc Ninh. Lúc đó ông Nguyễn Đăng Mạnh
dậy học cấp 2 ở Trường Hàn Thuyên (!?) (ANTG số 815- Thượng
Nguyên).
Thế
mà Thượng Nguyên hối hả đi đến kết luận: “BIỆN PHÁP XỬ LÝ NÀO TRƯỚC
SỰ VIỆC TRÊN?”
Thưa
các đồng nghiệp! Thưa các thầy cô giáo dậy văn trên nhiều vùng đất nước đã từng
thụ nghiệp từ thầy Nguyễn Đăng Mạnh! Thưa các Thạc Sĩ, các Tiến Sĩ văn chương
đã từng được Thầy Mạnh dìu dắt! Các vị nghĩ gì về những dòng chữ mà nhà nghiên
cứu Thượng Nguyên đã viết về người thầy của các quý vị? Phần tôi, tôi nghĩ chỉ
có những kẻ chuyên sài bằng giả và cả đời kiếm sống bằng nghề bưng bô mới viết
lên những dòng chữ bố láo như thế này:
“Một
nhà giáo Nhân Dân, một giáo sư văn chương, Giải thưởng nhà nước về Văn Học -
Nghệ Thuật đã từng vang bóng một thời. Theo thiển ý của tôi, để thanh thản
quãng đời còn lại, tốt nhất là ông nên trả lại những gì người ta đã dành cho
ông (Học hàm, Học vị, Danh hiệu, Giải thưởng…) ẵm nó làm gì để trong lòng canh
cánh bao nỗi hận. Và nếu có thể hãy tìm đến một nơi nào đó trên hành tinh này,
mà ở nơi đó người ta có thể ban thưởng cao hơn, xứng tầm với trí tuệ của ông” (Báo đã dẫn)
Tôi linh cảm thấy hình như chẳng có một Thượng Nguyên bằng xương bằng thịt nào
hết, Thượng Nguyên ở đây là một nhóm người có văn hóa của những kẻ chuyên sài bằng
giả mà thôi.
*
Trong
một bài viết khác, có nội dung tương tự nhưng của tác giả Nguyễn Văn Lưu, Hồi
ký Nguyễn Đăng Mạnh lại phải chịu những đòn đánh “Quỷ khóc - Thần sầu”
kiểu khác. Nguyễn Văn Lưu chê Nguyễn đăng Mạnh là trịch thượng là không hiểu gì
về tiếng Việt khi ông Mạnh gọi Stalin (Đại nguyên soái quân đội Xô viết, Nhà
lãnh đạo Liên bang Xô Viết), Churchil (Thủ tướng Anh), Roosevelt (Tổng thống
Hoa Kì) là “3 tay này…”!?.Tôi không hiểu người dân Anh, dân Mỹ họ
kính yêu Thủ tướng, Tổng thống của họ theo kiểu cách gì? Không biết họ có tung
hô các ông này như người Việt Nam tung hô Bác Hồ của người Việt Nam không? Tôi
biết chỉ có ông Tố Hữu có câu thơ tung hô ông Stalin đã làm người Việt Nam có tự
trọng nào cũng rất ngượng: “…Tiếng đầu đời con gọi Stalin!” .Tôi
e rằng, ông Lưu sẽ mắng ông Tố Hữu: Gọi như thế cũng là trịch thượng, phải gọi
là: “…Tiếng đầu đời con gọi bác Stalin!” mới là đúng tiếng Việt!
Thưa
nhà lý luận phê bình Nguyễn Văn Lưu, ông thần đồng Trần Đăng Khoa lúc 9 – 10 tuổi
viết về Tổng thống Mĩ còn sách mé, trịch thượng hơn ông Nguyễn Đăng Mạnh nhiều,
ông Khoa viết: “...ngu xuẩn nhất nhì là Tổng Thống Mỹ!” sao không
thấy ông nổi đoá lên! Cứ theo cái logic kính yêu & sự sành sỏi về tiếng Việt
của ông thì từ nay dân Việt sẽ phải gọi các bậc Tiên Đế của mình gắn liền với
những tiền tố, tiếp đầu ngữ gì…thì mới là đúng tiếng Việt? Tôi không phải là
NHÀ, là LỀU gì, tôi thất vọng về chuyện này quá. Chẳng lẽ văn đàn nước Việt đã
tàn mạt đến mức, giờ đây các NHÀ chỉ chăm chú vào những chuyện vớ vẩn như thế để
bắt bẻ nhau cho qua ngày đoạn tháng hay sao? Dựa trên những bắt bẻ về từ ngữ,
Nguyễn Văn Lưu đã vội quy kết Giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh là trịch thượng và không
am tường tiếng Việt!? (Còn nữa)
Đón
đọc: Phần II - “Suy nghĩ về “Mặt Trời” trong lăng Ba Đình”
Hà
Đông 2 - 2018
-
Nguyên giáo viên dạy Địa Lý GD-ĐT Hoà Bình-Hà Tây
-
Nơi ở :Văn la – Phú La – Hà Đông – Hà Nội.
-
ĐT: 0433521066 & 01652323836
-
Email: nguyenthuonglong571@gmail.com
No comments:
Post a Comment