30.09.2014
Lâu
nay, những người quan tâm đến tình hình chính trị thường than thở là điều thiếu
nhất, và do đó, cần nhất, trong quá trình tranh đấu cho dân chủ tại Việt Nam là
vấn đề lãnh tụ: Chúng ta chưa có một gương mặt và một tên tuổi nổi tiếng được
cả nước cũng như quốc tế biết đến và ngưỡng mộ như Nelson Mandela ở Nam Phi
trước đây hoặc Aung San Suu Kyi ở Miến Điện hiện nay.
Đành
là đúng. Hiển nhiên đó là một điều đáng tiếc. Nhưng từ sự đáng tiếc ấy mà đâm
ra bi quan lại là một sai lầm. Có hai lý do chính: Một, trên thế giới, trong
thời gian vừa qua, xuất hiện một số phong trào tranh đấu cho dân chủ mà không
hề có lãnh tụ nào cả (ví dụ tiêu biểu nhất là các cuộc xuống đường lật đổ các
chế độ độc tài tại Trung Đông và Bắc Phi vào đầu năm 2011); và hai, lãnh tụ
thường xuất hiện TRONG và VỚI chứ không phải TRƯỚC quá trình tranh đấu; nói
cách khác, chúng ta phải tranh đấu trước, từ đó, sẽ xuất hiện một hoặc một vài
cá nhân nổi bật lên đóng vai lãnh tụ thay vì chờ đợi có lãnh tụ rồi mới xuống
đường tranh đấu.
Đằng
sau sai lầm ấy là một sai lầm khác: phần lớn chúng ta hình dung lãnh tụ là
những tên tuổi lớn, theo nghĩa, một, có tuổi tác; hai, có bằng cấp cao; và ba,
được xã hội cũng như quốc tế biết và kính trọng.
Những
quan niệm sai lầm ấy không những phổ biến ở những người bình thường mà còn xuất
hiện ở cả những nhà hoạt động cho dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam: Ở họ, tôi
thấy nhiệt tình và can đảm thì có thừa, nhưng vẫn có cái gì đó như thiếu tự
tin: Họ vừa hoạt động vừa loay hoay chờ đợi lãnh tụ. Nhiều lần, tôi cứ tự hỏi:
Tại sao lãnh tụ lại không phải là họ, chính những người đang tranh đấu cho dân
chủ tại Việt Nam nhỉ? Nói cách khác, tại sao lãnh tụ lại không phải là một
Nguyễn Phương Uyên hay một Đinh Nguyên Kha hay bất cứ một ai đó nhỉ? Họ trẻ quá
hoặc còn thiếu kinh nghiệm quá ư?
Những
thắc mắc ấy có thể được trả lời qua kinh nghiệm của Joshua Wong (Hoàng Chi
Phong) tại Hong Kong hiện nay.
Sinh
ngày 13 tháng 10, 1996, Joshua Wong có một thân hình khá gầy gò, khuôn mặt hơi
choắt, gò má hóp, đôi kính cận dày, trông có vẻ như một học sinh trung học hơn
là một sinh viên năm thứ nhất ở đại học. Khuôn mặt ấy còn trẻ hơn cả Nguyễn
Phương Uyên lúc cô xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng trước toà án tỉnh Long An
vào ngày 16 tháng 5, 2013. Trẻ hơn bất cứ một người hoạt động nào được biết đến
ở Việt Nam lâu nay. Trẻ đến độ khiến mọi người phải kinh ngạc trước khi khâm
phục.
Vậy
mà chính người thiếu niên 17 tuổi lại làm cả guồng máy lãnh đạo đông đảo, hung
hãn và mạnh mẽ ở Bắc Kinh phải lo lắng. Hệ thống tuyên truyền nhà nước ở Trung
Quốc không ngớt vu khống và bôi xấu Joshua Wong. Họ xem anh như một phần tử quá
khích, kẻ kích động quần chúng, một nhân vật nguy hiểm của chế độ không những
chỉ ở Hong Kong mà còn ở Trung Quốc nói chung: Ai cũng biết Hong Kong chỉ là
một phần của Trung Quốc, bất cứ phong trào dân chủ nào tại Hong Kong, nếu thành
công, cũng đều có ảnh hưởng dây chuyền đến các địa phương khác trong nội địa
Trung Quốc.
Chưa
hết, người thiếu niên ấy, mặc dù chỉ mới 17 tuổi, đã có một bề dày tranh đấu
nhiều năm, ngay từ năm 2011, lúc Joshua mới 14 tuổi. Ngày ấy, cùng với một
người bạn học, Ivan Lam (Lâm Lương Ngạn), Joshua thành lập một phong trào gọi
là Học Dân Tư Triều (Scholarism) nhằm tranh đấu chống lại âm mưu chính trị hoá
giáo dục của Trung Quốc tại Hong Kong. Phong trào, với lực lượng nòng cốt trên
300 học sinh và sinh viên, vào năm 2012, tổ chức các cuộc biểu tình có lúc lôi
kéo đến 100,000 người tham dự, khiến, cuối cùng, chính quyền Trung Quốc phải
bãi bỏ âm mưu nhồi sọ học sinh Hong Kong ấy.
Suốt
mấy năm vừa qua, Joshua Wong không ngừng hoạt động, thường xuyên post bài lên
facebook (với hơn 200,000 người theo dõi thường xuyên), trả lời các cuộc phỏng
vấn của giới truyền thông các nơi, hơn nữa, còn viết cả cuốn sách nhan đề Tôi
không phải là anh hùng (I am not a Hero). Trẻ, nhưng Joshua Wong có khả năng lý
luận mạch lạc và chặt chẽ, một khả năng diễn đạt hùng hồn và lôi cuốn, có thể
đánh bại nhiều đối thủ lớn tuổi, học thức cao và dày dặn kinh nghiệm chính trị
tại Hong Kong.
Joshua
Wong được xem là một “lãnh tụ”, một nhà hoạt động kiểu mới của thời đại liên
mạng (wired activist), lúc nào cũng cầm điện thoại di động trên tay để nói
chuyện với người này, thuyết phục người khác, viết và post bài lên facebook.
Joshua có những tuyên bố rất ấn tượng, chẳng hạn, “cải cách chính trị là một vấn
đề nòng cốt của mọi vấn đề” hay “Học sinh sinh viên đến đứng ở tuyến đầu của
mỗi thế kỷ” hay “Chúng ta tranh đấu cho mục tiêu [dân chủ] mà không cần phân
tích khả năng thành công bởi vì nếu nghĩ quá nhiều đến điều đó, bạn sẽ không
dám dấn thân làm gì cả”.
Giới
quan sát cho một trong những thành công lớn nhất của Joshua Wong là đã thức
tỉnh được đông đảo học sinh và sinh viên tại Hong Kong, những người thường hờ
hững và dửng dưng trước các vấn đề chính trị. Nhiệt tình của anh, như một ngọn
lửa, làm bùng cháy ý thức dấn thân của bạn bè cùng thế hệ.
Khi
các phóng viên bày tỏ sự ngạc nhiên trước tuổi tác của Joshua Wong, anh nói:
“Đúng là không phải là chuyện thường thấy một học sinh 15 tuổi lãnh đạo một
phong trào quần chúng chống lại chính quyền một cách hoà bình […] Chỉ ở Hong
Kong, chuyện ấy mới xảy ra”. Rồi Joshua Wong kể, một cách tự tin, mới rồi, một
học sinh 12 tuổi xin tham gia vào phong trào của anh.
Niềm
tự hào của Joshua Wong hoàn toàn chính đáng. Nhưng những gì xảy ra ở Hong Kong
cũng có thể xảy ra ở những nơi khác. Kể cả Việt Nam. Đã đành hoàn cảnh khác,
nhưng lòng khao khát dân chủ và ý chí tranh đấu để được sống như một con người
thì ở đâu cũng giống nhau.
* Blog của Tiến sĩ
Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự
đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ
Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment