15-10-2012
Sáng nay chúng tôi đến nhà anh
Linh, kiểm tra lại mọi vật cần thiết cho hành trình dài ngày, nào là vải nilông
để làm lều ngủ bên đường, áo tơi, mền biên giới may hai đầu không có lớp nilông
(sacs de couchage), chuẩn bị phần lương thực khô cho 6 ngày đi đường, đem theo
phụ tùng cần thiết phòng bị nhỡ khi xe đạp hư dọc đường, vài loại thuốc Tây
thông dụng, và đem theo 10 gói than hoá học của Nhật Bản để chống mưa gió, bảo
rét có khả năng sưởi ấm toàn thân, tất cả mọi thứ cho vào balô.
Đúng 7 giờ 30 phút, chúng tôi ra
khỏi đầu làng, đi xuống hướng Nam được một khoản đường vào chiến lũy thứ nhất
do dân quân địa phương phòng vệ, anh Linh cho biết:
- Tuy ngày nay Bộ Quốc Phòng Trung
Quốc không có mặt tại chiến lũy này, nhưng đến khi hữu sự nó trở thành nơi đặt
bản doanh chiến tranh. Trong quân sự lấy điểm cao nhất làm chiến lược, hệ thống
giao thông hào làm phòng thủ và chiến hào điểm tựa lưng tấn công vị trí địch.
Ngày 17/02/1979 tất cả bộ não chiến tranh đặt tại chiến luỹ thứ nhất, chạy từ
Đông qua Tây, do 27 tướng lãnh Trung Quốc tham chiến. Chúng ta hiểu được tầm
quan trọng chiến lũy này, mới thấy chiến lược của Trung Quốc hôm nay đã chuẩn bị
cho tương lai, hãy nhớ chiến lũy này trước ngày 17/02/1979 là lãnh thổ của Việt
Nam. Chúng ta đang đướng trên độ cao 2.800m, một góc nhìn thông thênh tứ phía,
về hướng Đông thấy toàn cảnh Cao Bằng rất gần, xa xa thì thấy Lạng Sơn, còn
Quảng Ninh chỉ thấy lờ mờ, xoay qua hướng Tây thấy Hà Giang trước mặt, Lào Cai
trong tầm mắt, Lai Châu hầu như ẩn trong sương mù.
Anh Linh nói tiếp:
- Chúng ta đang đi trên chiến lũy
thứ nhất có nhiều nghi đoạn phải tránh, tuy là dân quân địa phương phụ trách
biên phòng, nhưng do một tên tướng về hưu trí bí mật lãnh đạo, ngoài ra còn có
một đơn vị chủ lực phản công nếu có biến động. Chiến lũy này có bốn đoạn, như
đoạn đất là nơi mồ lạng (lính chết không thấy thi thể), đoạn xuyên núi nơi đặt
bản doanh chỉ huy, đoạn suối thường có bẫy mìn, và nhiều đoạn đường trải
xi-măng đi xuyên qua các quận huyện, chúng ta ngủ trên những đoạn đường này rất
an toàn.
Anh Linh nói tiếp:
- Chú em hãy nhìn đằng xa trên núi
cao có những đường trắng quằn quèo đó là chiến lũy thứ hai, nơi đó Bộ Tư lệnh
Quân khu Vân Nam đang trấn ngự, dân quân biên phòng địa phương không được ăn cổ
phần ở đây và chúng ta càng không có lý do nào bén mảng đến gần nơi đó.
Còn chiến lũy thứ ba khuất bên kia
rặng núi do Bộ Tư lệnh Quân khu Quảng Tây điều động, chỉ huy chiến trường, dưới
sự giám sát của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Trung Quốc, đồng thời một Ủy viên Hội
đồng Quốc phòng và An ninh quốc gia, Phó Bí thư Đảng ủy Quân sự Trung ương
Trung Quốc, tập hợp thành Bộ Tham Mưu chiến tranh để bành trướng xuống hướng
Nam Việt Nam.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu nói:
- Thưa anh Linh, thế thì bọn bành
trướng Bắc Kinh trong 10 năm qua, đã xua quân đến 3 lần chiến tranh với Việt
Nam.
• Lần thứ nhất năm 1974. Trung Quốc
đã đặt vấn đề chia cắt biên giới phía Bắc với đảng CSVN nhưng không như ý
nguyện, sau đó có một mật ước giữa hai đảng CSVN-TQ. Trung Quốc thừa cơ hội mật
ước chọn chiến trường Hoàng Sa. Đảng ủy Quân sự Trung ương Trung Quốc liền mở
cuộc thăm dò quân sự và chuẩn bị hải chiến. Trung Quốc tiến vào quần đảo Hoàng
Sa của Việt Nam Công Hòa, vào ngày 17 đến 19 tháng 1
năm 1974. Một trận chiến giữa Hải quân Việt Nam Cộng Hòa và Hải quân Trung Quốc
tại Hoàng Sa diễn ra khốc liệt, Việt Nam Cộng Hòa quyết sống chết bảo vệ phần
lãnh hải của Tổ quốc, cuối cùng Hải quân Việt Nam Cộng Hòa bị thất thủ, quần
đảo Hoàng Sa rơi vào tay quân xâm lăng Trung Quốc,
trong thời điểm này người dân hai miền Nam Bắc Việt Nam đồng chú ý cuộc chiến
tranh Hoàng Sa và tự hỏi. Lý do nào đảng CSVN không lên tiếng phản ứng Trung
Quốc về Hoàng Sa...?
Đôi mắt của tôi hướng ra biển Đông
hỏi tiếp:
- Thưa anh Linh và anh Bá, nguyên
hai anh một là Đại úy, một là Trung úy, thành viên quân sự cấp chỉ huy của
MTGPMN có suy nghĩ gì về Hải chiến Hoàng Sa?
Phó Như Bá đáp:
- Thực ra, lúc ấy mình đang ở trong
bưng biền của MTGPMN nơi ấy chỉ biết thi hành mệnh lệnh cấp trên không được
hỏi, và không ai được nói điều gì ngoài nhiệm vụ của mình, nếu có biết thì phải
câm như miệng hến, nếu có chết thì đem theo xuống mồ! CS là vậy đó.
Mãi đến sau ngày 30 tháng 04 năm
1975 chúng tôi mới biết trận Hải chiến Hoàng Sa giữa Hải quân Việt Nam Cộng Hòa
và Hải quân Trung Quốc. Đương nhiên mỗi người trong chúng tôi có nhiều suy nghĩ
khác nhau, riêng tôi: "Đây là cuộc trao đổi của kẻ háo quyền, sống vì ích
kỷ cá nhân mà hại cả một dân tộc, lý do đảng CSVN tiếp nhận vũ khí và cố vấn
của Trung Quốc, rồi ngày nay đảng CSVN phải trao tặng lãnh thổ cho Trung Quốc,
nói một cách khác đảng CSVN tùy ý hành động, xem đất nước này là của riêng
CSVN, cho nên họ đứng trên đầu dân tộc Việt Nam.
Bởi thế chuyện dưới ánh sáng mặt
trời thì đảng CSVN không bao giờ thực hiện được, trái lại chuyện càng tối đen
chừng nào đảng CSVN thừa sức thành công và còn thực hiện tuyệt vời hơn ngoài sự
tưởng tượng của loài người, như buôn lậu thuốc phiện ma túy, cướp của giết
người, tráo trở lật lọng với dân, bưng bít, thông tin 1 chiều với thế giới, vu
cáo người yêu nước, bạo lực khủng bố, bắt cóc tống tiền, hay vụ CCRĐ, NVGP,
CTCTN và sự kiện biên giới hoàn toàn bí mật."
Phó Như Bá bỉu môi nói tiếp:
- Hồ Chí Minh là một chuyên gia,
đổi trắng thay đen lịch sử rất lỗi lạc, cuộc đời của ông rất lố bịch, tự viết
cuốn sách "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch", viết
vào năm 1948, dưới bút hiệu Trần Dân Tiên và chôm tập thơ "Ngục Trung Nhật
Ký" trong đó có trăm bài thơ ca ngợi Trung Hoa. Sau đó ông chưa hài lòng,
tự viết cho mình "Vừa đi đường vừa kể chuyện" viết vào đầu năm 1961,
dưới bút hiệu T. Lan, Nxb Sự thật 1961. [1]
Làm người phải biết liêm sĩ, những
chuyện ấy tôi làm không được, đừng nói chi việc làm của đảng CSVN, tôi càng
không chấp nhận, dù mất một phân-ly đất cũng không trao phần lãnh thỗ nhỏ này
cho Trung Quốc, tuy rằng tôi là người Hoa thà chết không đồng tình với đảng
CSVN, hôm nay chúng nó bán được quốc gia này, ngày mai chúng nó cũng bán được
thân tôi".
Tôi nghiêm nghị nói:
- Chúng ta và cả dân tộc Việt Nam
bị đảng CSVN rao bán qua các buổi chợ, bằng nhiều hình thức khác nhau, đảng
CSVN bán cả gói (người lẫn đất) cho TQ vào ngày 17/02/1979, bởi thế hôm nay
chúng ta gặp nhau tại đỉnh núi cao số 132 trên lãnh thổ Trung Quốc.
Tất cả đồng bùi ngùi, anh Hứa Bông
Linh nói:
- Phần tôi lúc ấy thường về thành
(Chợ Lớn) có nghe chuyện Hải chiến Hoàng Sa, giữa Hải quân Việt Nam Cộng Hòa và
Hải quân Trung Quốc, mấy ngày sau tin Hoàng Sa thất thủ lòng tôi xao xuyến. Tự
hỏi, dù lúc ấy Việt Nam đã chia thành hai chiến truyến nhưng chuyện chung vì Tổ
quốc phải bảo vệ lãnh thổ. Đằng này bọn Hà Nội không gióng lên được một tiếng
nói to nhỏ nào. Người điên cách mấy cũng thừa biết, đảng CSVN đồng ý bán đứng
Hoàng Sa cho Trung Quốc để đổi lấy vũ khí và yên ổn biên giới phía Bắc, trong
lúc ấy họ cũng đang chuẩn bị lực lượng xua quân Bắc vào Nam, tăng cường cho
MTGPMN, nhằm tấn công Việt Nam Cộng Hòa. Chúng tôi đã sớm biết và nhận diện
được bộ mặt thực của đảng CSVN. Những bài học lịch sử Việt Nam có ghi, một khi
lệ thuộc vào Trung Quốc cả hai mặt quân sự và chính trị, thì nhất định bị mất
lãnh thổ, tiếp theo làm kiếp chư hầu.
Ngày nay người ta thường nói về
(vết dầu loang) nhưng mấy ai biết lịch sử cổ điển của Trung Quốc về cái (chiếc
chiếu loang) của đảng CS Trung Quốc đang áp dụng, hiện thời rất thành công tại
Việt Nam. Thử hỏi mai này Sài Gòn, Hà Nội bị đô hộ qua nhiều hình thức khác
nhau, như kinh tế, tài chính và môi trường v.v... khi đã bị trị rồi, dù có một
tiếng đánh dấm của thằng Hoa kiều, tức thì đảng CSVN răm rắp cúi đầu ngửi mùi thơm
thúi đó. Chưa nói đến toàn đảng CS Trung Quốc, thế thì dân tộc Việt Nam ta sẽ
không sống được với chúng nó!
Quả nhiên anh Hứa Bông Linh nguyên
là Hoa đỏ, am tường xương tủy đảng CS Trung Quốc, anh nói không sai. Tôi nói
tiếp về chiến tranh lần thứ hai:
- Thưa quý anh, thử tìm nguyên do
nào có cuộc chiến giữa Việt Nam và Trung Quốc vào ngày 17 tháng 02 năm 1979.
Trung Quốc xua quân tràng vào chiếm thủ phủ 6 tỉnh phiá Bắc của Việt Nam, như
Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn, Quảng Ninh.
Phó Như Bá đáp:
- Chúng ta chỉ đưa ra một câu
chuyện nhân gian để dễ hiểu hơn: Việt Nam ở gần nhà Trung Quốc thì đừng chớ vay
mượn một thứ gì của họ, nhất là đừng dựa lưng vào họ, như văn hóa, kinh tế, tài
chính, chính trị, quân sự và càng không nên ăn Tết trùng ngày với họ.
Không khác nào những đề cập vừa rồi
tự nguyện đưa đầu vào (tiệm cầm đồ). Nhớ rằng người Trung Quốc chuyên về nghề
cầm đồ, khi con người biết trao đổi đồ vật. Nay đảng CSVN chịu đem gia sản của
Tổ quốc để thế chấp không cần nhận biên lai, chỉ qua lời hứa, đúng ngày hẹn trả
vốn lẫn lời cho đảng CSTQ. Sau khi CSVN quá ngày hẹn không trả vốn lẫn lời,
đương nhiên đảng CSTQ đến nhà xiết nợ, vốn tiệm cầm đồ tham lam, bao nhiêu nợ
cũng chưa đủ, biển Đông, biên giới cũng là một cách xiết nợ, và Trung Quốc sẽ
còn làm khó Việt Nam dài dài!
Phó Như Bá đứng đờ người ra, thở
dài, anh Hứa Bông Linh nói:
- Việt Nam chúng ta có 46 điểm
chiến lược, núi cao trên 3.700m đã bị mất ngày 17/02/1979. Đến ngày 20/02/1979,
có 9 Quân đoàn Trung Quốc tiến sâu vào lãnh thổ 40 km, từ núi cao xuống đồng
bằng và làm chủ 6 tỉnh của Việt Nam, như Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng,
Lạng Sơn, Quảng Ninh.
9 Quân đoàn Trung Quốc chia nhau
làm chủ mặt trận 6 tỉnh của Việt Nam, gồm Quân đoàn 43, Quân đoàn 55 lập doanh
trại chỉ huy hành quân tại Quảng Ninh, Quân đoàn 42, Quân đoàn 54 doanh trại
tại Lạng Sơn, Quân đoàn 50, Quân đoàn 41 doanh trại Cao Bằng, một phần Quân
đoàn 41 và Quân đoàn 14 chia nhau chỉ huy tỉnh Hà Giang, Quân đoàn 14, Quân
đoàn 13 doanh trại Lào Cai, Quân đoàn 11 doanh trại Lai Châu.
Anh Linh và anh Bá trình bày như
người trong cuộc chiến, riêng tôi ngẩn ngơ trước sự kiện chiến tranh biên giới,
tôi hỏi:
- Thế thì từ đâu và tại sao lại có
cuộc chiến quyết tử, lần thứ ba vào năm 1984, cho đến ngày nay (1987) vẫn còn
tiếp diễn ở những cao điểm chiến lũy thứ 3, như cao điểm 124, 544, 128, 162,
116 v.v...
Anh Hứa Bông Linh đáp:
- Sau khi Trung Quốc bỏ đồng bằng
và 6 tỉnh lỵ, rút quân tập kết tại những vị trí chiến lược giao thông hào 3,
đứng về chiến thuật xem như chiếm được 3 tỉnh phía Tây trên đường biên giới
Việt Nam-Trung Quốc.
Và 6 địa hình phía Đông với tầm cở
chiến lược vô tận cũng đồng loạt vào tay Trung Quốc. Trên thực thế Việt Nam
chưa hoàn toàn mất nước, nhưng nhà quân sự thì có cách nhìn tương lai hơn, cho
nên lực lượng quân sự Trung Quốc trấn giữ giao thông hào thứ 3 làm biên giới
tiền tuyến, và có đến 26 tướng lãnh tham chiếm vào ngày 17/02/1979 dước sự động
binh của Đặng Tiểu Bình.
Đôi mắt của tôi rơi lệ, hướng về Tổ
quốc, một hồi lâu hỏi:
- Thưa anh Linh và anh Bá, bằng
cách nào quý anh nắm vững được chiến lược và chiến thuật của Trung Quốc?
Anh Linh đáp:
- Đã là một quân nhân như chúng
tôi, dù ít hay nhiều cũng phải quan tâm đến qui luật chiến tranh, một phần
chính nhờ làng tị nạn tọa lạc trên núi cao mới được dịp theo dõi cuộc chiến, và
nghe radio mỗi ngày, chúng tôi còn bình luận chiến tranh đi trước thời sự, à
radio chỉ loan tin theo nửa lưỡi, phần còn lại bí mật quân sự, đối với chúng
tôi thì không có những gì là bí mật cả.
- Thưa anh Linh và anh Bá, có thể
nào trình bày từng điểm, diễn biến một, cũng có thể trước ngày 17/02/1979 cho
đến lúc này [1987]. Trung Quốc khởi động chiến tranh tại biên giới Việt Nam có
bao nhiêu địa danh đã bị mất và bao nhiêu chiến trận, đội hình, phòng thủ, tấn
công, đơn vị phòng ngự tại biên giới Việt Nam, quân giới, những danh tướng của
Trung Quốc tham chiến tại Việt Nam, họa đồ chiến thuật quân đội Trung Quốc,
điệp viên, tình báo của Việt Nam-Trung Quốc v.v... Những lý cớ nào quân Trung
Quốc tiến quân sâu vào lãnh thổ Việt Nam đến 40 km và làm chủ tình hình 6 tỉnh
thành phố Việt Nam, sau đó Trung Quốc lui binh thay vì lập phòng tuyến để phòng
ngự. Theo nhận định của quý anh, sau cuộc chiến này Trung Quốc có ép được Việt
Nam sống chung với người Hán không?
Hiện giờ em chỉ hiểu khái quát về
chiến tranh biên giới của hai đảng CSVN-TQ, có thể nói trong ưu tư của em mới
mở đầu đề dẫn nhập chiến tranh biên giới. Nếu em không đi cùng quý anh trên
chiến lũy hành lang số 1 này, thì hoàn toàn không hình dung được cuộc chiến có
tính cách quyết định lịch sử của hai đảng CSVN-TQ.
Anh Hứa Bông Linh suy nghĩ một hồi
lâu nói:
- Quả nhiên, chú em đặt vấn đề
chiến tranh biên giới Việt Nam và Trung Quốc, như một đầu đề tiếp nối lịch sử
chiến tranh Việt Nam-Trung Quốc, trong thời đại này chính đảng CSVN mời đảng
CSTQ anh em khởi động trước chiến tranh, Trung Quốc chỉ chờ thời gian là điểm
tiếng súng, thế là họ lấy quyết định chiến tranh ngày 17/02/1979. Trong khi ấy
đảng CSVN mở cửa biên giới để quân bành trướng Bắc Kinh thong dong xua quân vào
Việt Nam như chốn hồng hoang, đương nhiên đảng CSVN trên tay cầm thẻ giả thua
trận.
Hôm nào thư thả, chúng ta sẽ luận
bàn tiếp về cuộc chiến tranh bỉ ổi này, bay giờ chúng ta tìm một chỗ dừng lại
dùng cơm buổi trưa.
Tôi đã nghe anh Linh và anh Bá
trình bày rất nhiều về cuộc chiến trước mặt, hình dung thấy được đạn pháo của
Trung Quốc đang rơi trên đầu quê hương mình. Chiến tranh dữ dội ở bên kia chiến
lũy thứ 3 trong lãnh thổ Việt Nam không ngơi tiếng vang dội của súng liên
thanh, đạn pháo, tôi tưởng chừng mọi thảm khốc đang diễn ra, cướp mất thân thể
của người đồng sinh đất Việt, hy vọng chiến tranh dừng lại ở thời điểm này,
cảnh thảm khốc không còn tiếp tục.
Hiện chúng tôi đang trên hành trình
xuyên qua biên giới Đông-Tây vòng chiến lũy 1, nơi nguy hiểm không thể khẳng
định an toàn cho bất cứ ai, bởi trên đầu lơ lững lựu đạn cài cành cây, dưới mặt
đất bẩy mìn, nơi đâu cũng có hầm chông, đạn pháo cày đồng bằng thành hố sâu,
núi cao đạn pháo gọt trọc đầu rừng nguyên sinh!
Riêng tôi cần phải biết nhiều hơn
tại miền ải địa đầu Tổ quốc, bởi biên giới là giáp ranh chiến lược, nơi thường
sôi bỏng dễ đưa đến chiến tranh, khói lửa điêu tàn đến từ đó và một khi vận
nước suy vong, lân bang thừa cơ chiếm biên giới trước nhất v.v...
Lúc này tôi mới thực sự rùng mình
trước tầm quan trọng của vòng chiến lũy 1. Nó chạy dài từ Đông qua Tây, và nó
còn nguyên vẹn những bằng cớ doanh trại bộ chỉ huy chiến trường mà Trung Quốc
đã lập ở đây, ngoài ra dày đặt chiến hào bao phủ phần ngoài chiến lũy, tạo
thành một phòng ngự kiên cố. Lần đầu tiên tôi thấy rất ngạc nhiên, chiến hào
thiết lập theo mô hình con Át-chuồn, do tổ tam tam cố thủ, một khi chiến binh
đã ách thủ thì không rời chiến hào, người chiến binh phải tuân theo mệnh lệnh
và qui luật quân đội Trung Quốc.
Chúng tôi tạm dừng chân nơi đây,
mượn chiến hào đánh một buổi cơm trưa dã chiến và ngã lưng nghỉ ngơi 15 phúc,
sau đó tiếp tục lên đường.
XEM HÌNH NƠI TRANG CHÍNH : http://danlambaovn.blogspot.com/2012/10/trung-quoc-chiem-ia-chien-luoc-viet-nam.html#more
No comments:
Post a Comment