Wednesday, October 31, 2012
Vậy là ngày mai họ đưa hai người yêu nước Việt Khang và Trần Vũ
Anh Bình ra tòa.
Lại một phiên tòa của những kẻ bán nước xét xử người yêu nước
như nhiều phiên tòa từng diễn ra trên đất nước Việt Nam suốt từ 37 năm nay.
Những phiên tòa phi lý vô nhân và bất công đã khiến cho hàng chục ngàn gia đình
nát tan ly loạn vì người thân của họ vì quá yêu nước mà lụy vòng lao lý tù đày
mà không ít người trong số đó, sau phiên toà rồi không bao giờ trở về nữa.
Và ngày mai này đến lượt các anh phải ra tòa chỉ bởi các anh đã
nói thay cho triệu người Việt Nam về nỗi ưu tư trước thảm họa mất nước, trước
nguy cơ bị diệt vong hay đồng hóa của giống nòi.
Có đâu trên thế gian này lòng yêu nước cần phải được kín giấu,
nếu không muốn bị xỉ vả, bị đấu tố, bị giam cầm tra tấn và bị tù đày?
Có đâu trên thế gian này sự gian trá, lường láo, bịp bợm và phản
trắc lại được tôn vinh là quang vinh muôn năm, là đời đời sống mãi… ?
Truyền thuyết một mẹ trăm con của Việt Tộc khiến người Việt gọi
nhau bằng hai tiếng “Đồng Bào” nghe gần gũi thân thương và cao cả quá, nhưng
sao lại mỉa mai và nghịch lý đến thế này, sao lại vị bất đồng chủng mà quay lại
giết hại đồng bào mình?
Sao lại “Quan san muôn dặm một nhà, bốn phương vô sản đều là anh
em” mà lại không anh em với những người cùng mình sinh ra từ một bọc trứng?
Phải chăng vì đất nước này vốn tồn tại nhiều nghịch lý, nên con
người ta cảm thấy bình thường trước nghịch lý và phản cảm trước những cái chân
thiện mỹ?
Đâu rồi những ngày sinh viên, trí thức, Phật tử miền nam xuống
đường chống lại cuộc chiến tranh ngăn chặn làn sóng đỏ của chính thể Quốc Gia
đang bảo vệ nền tự do cho đồng bào Nam Việt trước họa xâm lược của cộng quân
Bắc Việt?
Đâu rồi phong trào “Hát cho đồng bào tôi nghe và nghe đồng bào tôi hát”?
Đâu rồi phong trào vận động người dân đấu tranh đòi chấm dứt
cuộc chiến chống cộng của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, phản đối sự hiện diện
của quân đội đồng minh Hoa Kỳ trên đất nước Việt Nam trong cuộc chiến tranh
Quốc-Cộng, đòi lật đổ chính quyền Nguyễn Văn Thiệu, đòi Hoa Kỳ phải rút hết
quân đội ra khỏi miền Nam Việt Nam, để cho “Bác cùng chúng cháu hành quân vào
Sài Gòn…” đánh đổ giai cấp tư sản xanh để xây dựng nên giai cấp tư sản đỏ? Để
rồi hàng hàng lớp lớp người dân Sài Gòn và cả Miền Nam phải đánh đổi hết cả gia
sản và cả tính mạng của mình nữa để vượt biển đi tìm tự do, bởi những bài xích
tự do của những sinh viên trí thức này.
Đâu rồi sinh viên y khoa
Trương Thìn, Đâu rồi các nhà thơ Lê
Văn Ngăn, Lê Gành, Trần Vàng Sao, Trần Phá Nhạc, Đông Trình, Đoàn Khắc Xuyên,
Hoàng Nghĩa? Đâu rồi các nhạc sỹ Trần
Quang Long, Miên Đức Thắng, Tôn Thất Lập, Trương Quốc Khánh, Trần Long Ẩn,
Nguyễn Văn Sanh, La Hữu Vang, Nguyễn Xuân Tân, Nguyễn Tuấn Kiệt, Nguyễn Nam,
Nguyễn Phú Yên,.. Vũ Đức Sao Biển, Xuân An, Hải Hà, La Hữu Vang với
"Dậy Mà Đi" "Tổ Quốc Ơi Ta Đã
Nghe", "Hát Trong Làn Khói Đạn"?
Đâu rồi các "Hội Tết Quang Trung Sài Gòn" năm 1967?
Đâu rồi "Đêm nhạc Tôn Thất Lập" ở Đại học Dược khoa Sài Gòn năm 1967?
Đâu rồi "Đêm thơ nhạc" ở Đại học Sư phạm Huế vào tháng 12 năm 1967
xuống đường, với các chiến dịch đốt xe tăng Mỹ, để đón xe tăng của Nga Sô Trung
Cộng vào nghiền nát hàng ngàn đồng bào đang trên đường lánh nạn, trước khi húc
đổ cổng Dinh Độc Lập và treo ngọn cờ máu lên nóc dinh để báo hiệu sự cáo chung
của một nền tự do dân chủ của dân tộc.
Tôi
không biết từ sau ngày miền Nam bị hoàn toàn nhuộm đỏ nhờ sự đóng góp không nhỏ
cả các sinh viên, trí thức, thi sỹ, nhạc sỹ và của các anh, đã có ai trong số
các anh lại phải cũng đồng bào miền Nam băng rừng, vượt biển đi tìm tự do? Có ai
trong số các anh phải vĩnh viễn nằm lại dưới lòng biển lạnh, và co ai đã may
mắn đến được bến bờ tự do, để các anh có thể thấy được cái giá trị đích thực
của tự do cũng như cái giá mà con người phải trả để đạt được nó. Bởi do cái
thói tục ở đời khi người ta đang có cái gì trong tầm tay thì không biết trân
trọng giữ gìn, thậm chí còn “xuống đường” chống báng lại nó, để khi nó vuột
khỏi tầm tay thì con người ta lại phải quay quắt kiếm tìm mà cuộc tìm kiếm
không phải chỉ trả giá bằng bạc vàng mà còn bằng chính cả mạng sống.
Các anh Trương Thìn, Lê Văn Nuôi, Huỳnh
Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng… Các anh có công lớn lắm trong công cuộc đánh đuổi đế quốc Mỹ
ra khỏi miền nam tự do để tiếp rước đế quốc Đại Hán về cho cả mọi miền đất
nước.
Lịch sử đảng cộng sản đã ghi nhận công lao của các anh rằng: “Có
lẽ trong lịch sử đấu tranh giải phóng dân tộc, chưa có cuộc "ra quân"
nào của giới trí thức rầm rộ và có ảnh hưởng trực tiếp, sâu rộng như phong trào
Hát cho đồng bào tôi nghe. Phong trào này đã góp phần không nhỏ trong việc tập
hợp thanh niên, học sinh, sinh viên tham gia phong trào đấu tranh tại các đô
thị miền Nam Việt Nam trong những năm chiến tranh.”. Vâng, chúng tôi cũng xác nhận
rằng các anh là các công thần của chế độ cộng sản. Nhưng hiện giờ các anh đang
làm gì? Ở đâu và đang sinh sống ra sao? Sao
không xuống đường biểu tình chống Trung Cộng?
Các anh có biết rằng hiện nay, có nhiều người thuộc thế hệ các
anh, thuộc thế hệ em, cháu các anh cũng vì lòng yêu nước, nhưng hơi khác các
anh một chút- là họ yêu nước mà không yêu CNXH- điểm giống các anh là họ cũng
đã làm thơ cũng đã viết nhạc, nhưng thơ của họ đơn sơ, không đồ sộ như những
tập san Đồng Dao, Đối Diện, Đứng Dậy của các anh, thơ của họ chỉ mộc mạc như
tâm hồn của họ rằng: “Vì Danh Dự Dân Tộc, Chống Giặc Tàu - Vì Tương Lai
Đất Nước, Chống Tham Nhũng ” và nhạc của họ cũng giản dị chân chất như
tấm lòng người Nam bộ chứ không được đồ sộ như những tập nhạc "Hát cho
đồng bào tôi nghe" - tức Chúng ta đã đứng dậy - với lời tựa hùng hồn sắt
máu của anh Huỳnh Tấn Mẫm năm xưa. Ấy vậy mà họ đã bị bắt giam cầm, bị tra tấn
và ngày mai đây họ phải ra tòa để bị xét xử về tội yêu nước, về ý thức và tinh
thần dân tộc chứ không phải tinh thần quốc tế vô sản.
Các anh có biết những vụ việc này không?
Các anh suy nghĩ như thế nào?
Sao các anh không tiếp tục “Hát cho đồng bào tôi nghe và nghe đồng
bào tôi hát” nữa đi?
Sao các anh chỉ biết chống lại những
người xây dựng và bảo vệ tự do, mà không dám chống lại những người mang đến
thảm họa cho đất nước và tai ương cho dân tộc?
Sao các anh chỉ dám chống lại những người biết tôn trọng các
anh, tôn trọng cả phẩm giá làm người của đồng bào các anh, mà các anh không biết
chống lại những người đang chà đạp mọi quyền tự do căn bản của các anh và của
cả dân tộc này?
Sao các anh chỉ chống lại và bức tử một thể chế chính trị đã xây
dựng và bảo về cho các anh đầy đủ mọi quyền tự do, kể cả quyền được chống lại
họ mà các anh không biết chống lại một chế độ độc tài toàn trị đã tước đoạt của
các anh và đồng bào các anh hết tất cả mọi quyền tự do, dân chủ cũng như quyền
làm ngừơi và họ đang cõng rắn về cắn gà nhà và đang rước cả voi về dày mả Tổ?
Các
anh Trương Thìn, Lê Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng… và các thi sỹ nhạc
sỹ, các sinh viên trí thức của Việt Nam đang ở đâu? SAO KHÔNG XUỐNG ĐƯỜNG?
Nguyễn Thu Trâm
Posted
by Quỳnh Trâm Việt Nam at 11:30 PM
-----------------------------------------------------------
30-10-2012
“Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?” (*)
Nhớ xưa, thời Mỹ Ngụy
Anh, trí thức sinh viên
Xách động dân xuống phố
Chống Mỹ, đả Thiệu Kỳ
Tiếp tay cùng Bắc Cộng
Đánh Mỹ cút Nam nhào
Công lao thật là lớn
Danh lên tựa diều bay
Mỗi năm mỗi vắng gió
Gió vắng lại đứt dây
Giấy bồi gặp mưa thắm
Rơi cái ịch điếng đau
Mỹ cút, nguyên đất, biển
Tàu sang, cúng dường ngay
Biểu tình giữ đất biển
Xuống đường chẳng thấy anh
Ngày xưa Ngụy kìm kẹp
Các anh vẫn xuống đường
Nay Cách mạng chơi đẹp
Đâu phải núp rãnh mương
Hôm nay toà lại xử
Người bạn trẻ Việt Khang
Tội hát lời yêu nước.
Hồn các anh nơi đâu?
(*) Xin phép tác giả “Ông Đồ”
No comments:
Post a Comment