Cập nhật lần cuối ngày Thứ ba, 02 Tháng 10 2012 13:20
LTS: Bài này Huy Đức đưa lên FB từ ngày 23-8-2011. Hy
vọng sau khi ngăn cản thành công việc Nguyễn Tấn Dũng trở thành một nhà độc tài
Tổng bí thư sẽ trở thành một nhà cải cách.
-----------------------------
Đại hội Đảng XI đưa ông Nguyễn Phú Trọng
lên làm Tổng Bí thư từ tháng Giêng năm 2011. Nhưng, nhân sự chủ chốt đều đã
được quyết định từ ngày 22-12-2010, bởi Hội nghị 14 của Trung ương khóa trước.
Cũng như các tân tổng bí thư, ông Trọng chỉ có thể thay đổi cán cân quyền lực
khi chuyển dịch được một số vị trí chủ chốt trong Chính phủ và trong các Ban
của Đảng.
Trong gần bảy tháng trước khi kết thúc
nhiệm kỳ, ông Trọng vừa là Chủ tịch Quốc hội, vừa là Tổng Bí thư. Quốc hội Khóa
XII khi ấy vẫn còn hai kỳ họp và người từng đề nghị thành lập Ủy ban điều tra
độc lập vẫn đang là phó chủ nhiệm một ủy ban. Đặc biệt, với cương vị Bí thư
Đảng Đoàn, ông Trọng có gần như toàn quyền để cấu trúc một Quốc hội có thể giám
sát từng bước đi của Chính phủ. Chỉ cần ông tái đề cử những đại biểu như Nguyễn
Minh Thuyết, Lê Văn Cuông… thì thông điệp chính trị mà cử tri và Thủ tướng nhận
được từ ông sẽ là mạnh mẽ.
Rất tiếc, cũng như những nhiệm kỳ trước,
chỉ có 33,4% số đại biểu Khóa XII được đưa vào Quốc hội Khóa XIII. Những cán bộ
được Đảng cử đi làm đại biểu của dân, sau một nhiệm kỳ nghe tranh luận và tham
gia tranh luận công khai, kỹ năng đại biểu vừa mới nhích lên đã bị cho về hưu
hoặc chuyển đi làm việc khác. Năng lực lập pháp và giám sát bị thất thoát. Công
việc phê chuẩn nhân sự Chính phủ lại phải đặt vào tay của những người lần đầu
đặt chân tới nghị trường. Những gì mà trong Trung ương, trong Bộ Chính trị
không tiện nói với nhau cũng không có cơ hội được nói ra trong cơ quan dân cử.
Ngày 11-7-2011, Bí thư Tỉnh ủy Kiên Giang
Bùi Quang Bền được điều ra làm Thứ trưởng Bộ Công an. Ngày 7-8-2011, một cựu Bí
thư khác của Kiên Giang, Đại tướng Lê Hồng Anh, được điều sang Thường trực Ban
Bí thư. Đành rằng về lý thuyết, trong Đảng không có bè cánh, cục bộ địa phương.
Nhưng, nhìn “đội hình” ấy không ít người băn khoăn về vai trò của Tổng Bí thư
mà ông Trọng đang nắm giữ.
Những người quan sát ông Nguyễn Phú Trọng
từ khi đang là Tổng biên tập tạp chí Cộng Sản không bất ngờ lắm khi ông bỏ qua
những cơ hội này. Nhưng, nhiều người vẫn kỳ vọng vì ông là một trong hai người
trong “tứ trụ” có đời sống cá nhân khả kính.
Chủ tịch Trương Tấn Sang không ít lần từ
chối cám dỗ biệt thự Phùng Khắc Khoan để giữ căn phố lầu xây trên nền đất 4x16m
ở Thạch Thị Thanh mà ông được cấp từ hồi làm Bí thư huyện ủy. Nhiều nhà lãnh
đạo tỉnh rất cảm kích trước cái cách mà ông Nguyễn Phú Trọng tế nhị trả lại quà
cáp, phong bì. Hai con của Tổng Bí thư hầu như không có điều tiếng “cậy thế,
cậy quyền” còn vợ ông thì được những người gần gũi mô tả như là một phu nhân mẫu
mực. Nhưng, Đảng cộng sản, mà ông đứng đầu đang là một đảng cầm quyền. Sự liêm
chính là cần thiết, nhưng vai trò của ông không chỉ là để bảo vệ thanh danh của
một cá nhân. Việt Nam đang đứng trước nguy cơ đi từ một nền độc
tài tập thể sang độc tài cá nhân. Nếu để cho điều đó xảy ra thì sẽ là thảm họa
cho cả dân và Đảng.
Hãy về từng xóm, từng thôn, gặp những người
dân phải bán ruộng để tìm đường cho con thoát khỏi sự bế tắc ở nông thôn, kể cả
để được vào học ở các trường của Quân đội, Công an…, mới thấy tương lai trong
sạch của chính quyền là vô vọng. Công lý
đang là một thứ rất xa xỉ với thường dân. Hãy về các tỉnh để coi chủ nhân những
căn nhà to đẹp nhất là ai. Chi phí tham nhũng nằm ở trong ký thịt, mớ rau.
Chi phí tham nhũng đang lấy hết lợi nhuận của các nhà đầu tư. Nhiều tên tuổi
lớn đang phải xoay xở để có được những khoản vay đảo nợ và vay để trả lãi ngân
hàng; có không ít đại gia đã thực sự “chết lâm sàng”; tiền bạc vẫn vào túi quan
tham, trong khi những người làm ăn chân chính thì chỉ mong giữ vốn.
“Quyền lực có khuynh hướng tha hóa, quyền lực tuyệt
đối thì tha hóa tuyệt đối” (Lord Acton). Không có nền độc tài nào có thể giúp cho một quốc gia
phát triển lâu bền. Phải lựa chọn cho Việt Nam một mô hình mà quyền lực nhà
nước được kiểm soát để những kẻ tha hóa khó có thể tồn tại. Việt Nam không thể
mời Bill Clinton, hay Tony Blair… về lãnh đạo như mời các huấn luyện viên bóng
đá cho đội tuyển quốc gia. Nhưng đừng lấy lý do khác biệt về văn hóa để không
tiếp thu những thành quả mà trí tuệ loài người xưa nay đúc kết. Loay hoay cải
tiến cái mô hình nhà nước đã thất bại ở nhiều nơi cũng giống như năm 2003, khi
thế giới chuẩn bị xuất xưởng Boeing 7E7, Airbus 380, Việt Nam vẫn loay hoay
chắp vá từ những mảnh máy bay cũ của Liên xô để ráp những chiếc Vam I, Vam
II, bay được 45 phút rồi để 6-7 năm nằm đắp chiếu. Hãy nắm lấy cơ hội sửa
đổi Hiến pháp 1992, không chỉ để cứu vãn tình thế của Đảng hiện nay mà còn đem
lại chút hy vọng vào tương lai Dân tộc.
Có rất ít người
tin vào khả năng tự thay đổi của chính quyền cộng sản. Nhưng cũng có không ít người sợ hãi cách mạng sau những
gì mà họ đã chịu đựng kể từ năm 1945. Những người nổi dậy đã vào đến thủ đô
Tripoli nhưng Lybia cũng phải trải qua nhiều tháng trong chiến tranh, hàng ngàn
người chịu thương vong và con đường phân chia quyền lực phía trước cũng có thể
còn nhiều đau đớn. Sự mỏi mệt của nhân
dân cũng có thể coi như là một cơ hội của Chính quyền, nên tìm một lối thoát
cho cả hai bằng một tiến trình cải cách. Trước khi Quốc hội thay thế bản
Hiến pháp hiện thời và Đảng dân chủ hơn trong cách chọn người. Sự liêm chính
của cá nhân Tổng Bí thư phải giúp đánh thức lương tri các đồng chí của ông,
phải trở thành sức mạnh chính trị để hạn chế sự lộng quyền trong Đảng.
Trước khi các nhánh quyền lực nhà nước có
thể kiểm soát nhau một cách chính danh. Sự phân công trong Đảng cũng có thể
tránh được độc tài cá nhân: Người nắm quyền lực kinh tế thì không được dính
dáng tới Quốc phòng, An Ninh; người nắm Quân đội, Công an thì không có trong
tay báo chí, Quốc hội và các đoàn thể. Đành rằng, Đảng lãnh đạo theo nguyên tắc
tập trung dân chủ, Bộ Chính trị sẽ bàn bạc và quyết định tập thể, nhưng tiền
bạc và sự sợ hãi cũng có khả năng chi phối các lá phiếu.
Người dân còn xuống đường để biểu tình phản
đối nhà cầm quyền Trung Quốc là còn kỳ vọng vào Chính quyền Việt Nam. Đừng để
sự phẫn uất khiến họ quay lưng. Chính quyền độc tài nào cũng cần sự trung thành
của quân đội và an ninh. Nhưng, ngay cả chính quyền độc tài thì cũng cần dân.
Đừng quá sợ hãi các “thế lực thù địch” mà sợ luôn cả nhân dân. Ngay cả các vụ
án chính trị thì chính trị cũng phải đứng trên an ninh chứ không phải là ngược
lại. Đừng nghĩ lấy lại được vài lô đất của nhà thờ là thành công. Điều Chính
quyền cần là giáo dân, là sự đoàn kết quốc gia, chứ không phải là vài thầy tu
dễ bảo.
Cơ quan điều tra thì có quyền bắt người,
nhưng phải để cho Viện kiểm sát cân nhắc trước khi phê chuẩn và hãy để luật sư
làm tròn bổn phận. Ngay cả bị cáo là Cù Huy Hà Vũ thì cũng phải để cho Tòa án
độc lập, nếu tòa thấy vô tội thì phải để tòa trả tự do. Tuyên giáo cũng phải
cân nhắc chính trị trước các yêu cầu của cơ quan công an. Đừng vì áp lực mà để
cho các công cụ truyền thông nhà nước trở nên lố bịch. Chính quyền có hơn 700
tờ báo, có VTV, nhưng người dân cũng có internet. Không giống Bắc Triều Tiên,
Việt Nam hiện có hơn 30 triệu người có thể tiếp cận với những tiếng nói đa
chiều. Đảng chỉ có thể gặt hái được lợi ích chính trị khi công lý chiến thắng
chứ không phải cứ nhất định là cơ quan điều tra chiến thắng.
23/8/2011
Huy Đức
Nguồn: Facebook
Huy Đức
Nguồn: Facebook
No comments:
Post a Comment