Ngô Quốc Sĩ
Wednesday, 03 October 2012 18:45
Nhà thơ ngục sĩ Nguyễn Chí
Thiện
Con người có mệnh số. Cuộc
sống mỗi người là một gạch nối giữa tiếng khóc chào đời và tiếng khóc đưa tiễn.
Tin Nguyễn Chí Thiện ra đi đến với cộng đồng người Việt tỵ nạn như một tiếng
sét, làm chấn động bao con tim, làm đẫm ướt bao khoé mắt! Để tưởng nhớ và tôn
vinh thi sĩ Nguyễn Chí Thiện, đồng thời để nuôi dưỡng tinh thần đấu tranh của
người ngục sĩ tài hoa này, chúng tôi xin thắp nén hương lòng làm vòng hoa tiễn
anh..
Trong những năm qua, một số
cơ quan truyền thông tại hải ngoại đã tạo ra những áng mây mù thiếu căn bản và
có thể nói là thiếu lương thiện, khi đưa ra những luận điệu không chính xác về
Nguyễn Chí Thiện, chẳng hạn cho rằng, Nguyễn Chí Thiện xuất hiện tại hải ngoại
chi là “Nguyễn Chí Thiện giả”. Hay hơn nữa, tập thơ Hoa Đia Ngục không phải của
Nguyễn Chí Thiện, mà của ai đó bị Nguyễn Chí Thiện mạo danh..
Chúng tôi đã có dịp trao đổi với nhà thơ Vũ Triều Nghi, vẫn coi Nguyễn Chí Thiện là người anh trong nhà họ Vũ, cũng như với LM Nguyễn Hữu Lễ, và nhà văn Trần Nhu, đã cùng ở tù chung với Nguyễn Chí Thiện, và mới đây, với LM Nguyễn Văn Khải, đã từng phục vụ tại Giáo Xứ Thái Hà do LM Vũ Khởi Phụng, anh ruột của Triều Nghi làm quản nhiệm. Qua những trao đổi đó, tôi xin xác nhận một cách chắc chắn rằng, Nguyễn Chí Thiện là “nguời thật” và tập thơ Hoa Địa Ngục chắc chắn là đứa con tinh thần của Nguyễn Chí Thiện. Tôi cũng đã may mắn trao đổi với Nguyễn Chí Thiện nhiều lần qua các diễn đàn và các buổi hội thảo chống cộng tại Nam Bắc Cali. Qua những lần đó anh đã xuất hiện như một ngôi sao, một ngòi nổ chống cộng mãnh liệt, làm rung động bao con tim, làm phấn khởi bao giòng máu.
Tôi mong uớc, những đám mây mù oan khiên đó sẽ chóng tan đi, trả lại cho người đã khuất sự trong sáng và lương thiện cần thiết.
Thế giới đã có nhiều chứng nhân sống, nói lên những sai lầm và bản chất tàn ác của cộng sản, như Yeltsin, Gorbachev, Đức Đạt Lai Lạt Ma, Đức Giáo Hoàng Gioan Phao Lô II. Việt Nam cũng có những chứng nhân sống như Bùi Tín, Nguyễn Minh Cần,Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương, Trần Độ và cụ bà Lê Hiền Đức. Nhưng phải nói Nguyễn Chí Thiện là chứng nhân sống động nhất, với những từ cụ thể và căn bản nhất.
Trước tiên là chứng từ về thực trạng xã hội Việt Nam. Gần đây, Dương Thu Hương đã mô tả Việt Nam là vũng lầy mất văn hóa, trong đó, vàng của kẻ thống trị trộn lẫn với máu và nước mắt dân tộc bị trị. Trước kia, Nguyễn Chí Thiện trong tập thơ Hoa Địa Ngục, cũng đã mô tả Việt Nam là cánh “Đồng Lầy”nơi đó cộng sản đang nhận chìm tất cả mộng mơ và hạnh phúc của dân Việt xuống bùn nhơ vực thẳm:
Lớp lớp sóng hồng man dại
Chìm sâu qúa khứ tương lai
Máu lệ mồ hôi rớt rãi
Đi về ai nhận ra ai?
Khiếp sợ hững hờ tê dại.
Trong vũng bùn đó, dân Việt phải kéo lê những ngày tăm tối bất hạnh đầy nước mắt:
Ngửa mặt trông trời
Trời mờ bụi mưa rơi
Cúi mặt nhìn đất
Đất ướt đẫm nước mắt
Nước mắt đẫm ướt của Nguyễn Chí Thiện làm ta liên tưởng tới những giòng nước mắt phủ mờ đất nước của Trần Dần trong Nhân Văn Giai Phẩm
Tôi bước đi không thấy phố thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ!
Điểm đáng nói nhất,là sống trong đồng lầy xã hội chủ nghĩa, con người đã bị biến chất, mất hết chất người. Nếu Nhân Văn Giai Phẩm đã mô tả những con người của chế độ là những “bộ máy chém giết, nhưng tên khổng lồ không tim không óc”, thì Nguyễn Chí Thiện cũng nhận thấy chế độ đã làm mất hết chất người:
Vì sống gần người là ta mất tất
Vì sống gần người ta thành súc vật
Thứ hai là chứng từ về thảm trạng tù đày. Phải nói ngay rằng, tù cộng sản Việt Nam là bất nhân nhất, man rợ nhất, đến nỗi Nguyễn Chí Thiện đã mô tả trại tù cộng sản như chuồng thú:
Từ vuợn lên người mất mấy triệu năm
Từ người xuống vượn mất bao năm
Xin mời thế giới tới thăm
Những trại tập trung núi rừng sâu thẳm
Có thể ví trại tù CSVN với những trại tập trung thời Đức Quốc Xã hay những trại lao động khổ sai tại Tây Bá Lợi Á của Stalin, có khi còn man rợ và độc ác hơn duới mắt nguyễn Chí Thiện:
Và sát hại bằng muôn ngàn thủ đoạn
Vừa bạo tàn vừa khốn nạn gian ngoan
Biết bao người chết thảm chết oan
Chết kiết lỵ, chết thương hàn, sốt rét..
Chỉ cần lén bỏ mồm một củ lạc cho đỡ cơn đói, cũng đủ phải bỏ mạng
dưới báng súng bạo tàn
Vài nhân lạc cả vỏ ngoài
Qủa tang báng súng nện hoài không thôi
Mồm anh tóe máu vều môi
Thứ ba là chứng từ về tội ác Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản. Cho đến hôm nay, CSVN vẫn tôn vinh Hồ Chí Minh là nhà ái quốc, là “cha già dân tộc” với tư tưởng và đạo đức cao vời! Thật ra, theo Nguyễn Chí Thiện, Hồ Chí Minh chỉ là một tên tội đồ của dân tộc, rêu rao là “không gì qúy hơn độc lập tự do”, mà thực tế đã đem thân làm nô lệ Nga Tàu:
Lúc rụi vào Tàu lúc rúc vào Nga
Nó gọi Tàu Nga là cha anh nó
Và tình nguyện làm con chó nhỏ
Xông xáo giữ nhà gác ngõ cha anh
Tội ác lớn nhất của già Hồ, là đem chủ thuyết cộng sản ngoại lai về đày đọa dân tộc, nhận chìm đất nước xuống vực thẳm:
Ôi từ buổi Đảng về làm chủ
Khổ nhục chất chồng không thể đo cân..
Khổ nhục chất chồng, nhưng tệ hại hơn là hủy diệt văn hóa và những giá trị nhân bản truyền thống của dân Việt vốn đề cao đạo đức và tình người:
Đảng dìu dắt thiếu nhi thành trộm cướp
Giải phóng đàn bà thành đĩ thành trâu..
Có thể nói rằng, Đảng CS là một thảm họa của dân Việt nói riêng và nhân loại nói chung, một vết nhơ trong lịch sử :
Đảng tới là tan nát cả
Lịch sử sang trang, phũ phàng tai họa!
Từ những chứng từ cụ thể đó, Nguyễn Chí ThiệnTiếng đã gióng lên tiếng chuông cảnh tỉnh dân Việt và thế giới về đại họa cộng sản với bản chất Dối Trá và Bạo Lực. Nhưng tiếc thay, cộng sản đã đánh lừa được nhiều người ngây thơ, kể cả những người trí thức biết suy nghĩ vẫn “bé cái nhầm”
Đau đớn lắm, cái lầm to thế kỷ
Sử sách ngàn đời còn mãi khắc ghi
Từ ý thức về sự sai lầm thế kỷ đó, Nguyễn Chí Thiện đã đem ngòi bút để cảnh tĩnh nhân loại u mê:
Nếu nhân loại mọi người đều biết
Cộng sản là gì?Tự nó sẽ tan đi
Thứ sinh thành từ ấu trĩ ngu si
Sự hiểu biết sẽ là mồ hủy diệt
Rung lên tiếng chuông cảnh tỉnh, Nguyễn Chí Thiện cũng đã cổ võ cho niềm tin tất thắng của dân Việt. Thật vậy, Hồ Chí Minh đã du nhập chủ thuyết cộng sản ngoại lai vào Việt Nam và Đảng CSVN hiện là nguyên nhân của mọi tai họa đang giáng xuống đầu dân Việt hôm nay, nhưng sự thể đáng mừng là dân Việt, không mấy người chấp nhận cộng sản. Người Việt đã bỏ quê hương miền Bắc di cư vào Nam năm1954 để chối bỏ cộng sản, bó phiếu bằng chân, rồi người Việt lại bỏ nước ra đi năm 1975 cũng chỉ vì không thể sống với cộng sản. Sự thật phũ phàng đó đã đuợc Nguyễn Chí Thiện đã khẳng định một cánh mỉa mai:
Cụ Mác ơi, mỉa mai và qúa đủ
Con chuột mà có dịp thoát thân
Cũng ba cẳng bốn chân
Chạy khỏi cái thiên đường của Cụ
Chạy trốn cộng sản để tìm đuờng sống, nhưng chạy trốn cũng chỉ là
phản ứng tiêu cực bất đắc dĩ. Dân Việt đã vượt trên thái độ tiêu cực đó bằng
cách tận dụng mọi cơ hội để đánh bại cộng sản, giải thoát đất nuớc và dân tộc khỏi bàn tay độc tài toàn trị:
Cuộc chiến này chưa phân thắng phụ
Ta vẫn còn đây và sắt thép còn kia
….
Ta muốn nói với loài dã thú
Khúc hát khải hoàn ta sẽ hát thiên thu..
Vũ khí chiến đấu của Nguyễn Chí Thiện là THƠ, chữ thơ viết hoa, bởi lẽ thơ
của Nguyễn Chí Thiện “không phải là thơ,mà là tiếng cuộc đời nức nở”, nên thơ đã hóa thân thành trái phá:
Thơ vẫn đó gông cùm trên ván
Âm thầm, thâm tím, kiên gan
…
Tất cả suy tàn, sức thơ vô hạn
Thắng không gian và thắng cả thời gian
Sắt thép quân thù năm tháng rỉ han!
Thơ là thế! Mộng ước là thế! Lòng người mơ ước vô hạn, thơ cũng thắng không gian và thời gian, nhưng con người vẫn không thoát khỏi thân phận làm người, vốn dòn mỏng, dễ vỡ và bất trắc. Thế nên anh Nguyễn Chí Thiện đã phải rủ áo ra đi, từ giã chúng ta, về lòng đất mẹ khi mơ ước chưa thành:
Tôi có một mối thù phải trả
Đốt buổng gan hôm sớm không tha
Thù bản thân, thù nước lại thù nhà
Chưa thể chết khi thù chưa thể trả
Nhưng Nguyễn Chí Thiện ơi! Anh Đã chết! Anh đã chết thật rồi! Anh đã ra đi, nhưng thơ anh còn đó, dân Việt còn đây, bạn bè còn kia…Chỉ xin tâm nguyện“thác là thể phách còn là tinh anh” để anh mãi là ngọn đuốc dân chủ, muôn đời thắp sáng sử xanh.
Vĩnh biệt anh..
Ngô Đức Diễm
No comments:
Post a Comment