Nguyễn
Xuân
Nghĩa - Việt
Tribune Ngày 120831
Điểm
danh một số mặt hàng đáng nghi
Saturday,
September 1, 2012
Cuộc Tổng tuyển cử năm nay tại Hoa Kỳ
có chủ điểm được cử tri quan tâm hơn cả là kinh tế - thất nghiệp cao, tăng
trưởng thấp, bội chi ngân sách và gánh công trái nợ nần vẫn chất đống. Riêng
trong cuộc tranh cử Tổng thống, hình ảnh phổ biến là một khung cảnh chợ trời,
nơi xuất hiện đủ loại vàng thau lẫn lộn những lý luận kinh tế về vấn đề và giải
pháp. Bài này sẽ đề nghị một... cái lọc. Lọc ra những lý luận kinh tế hàm hồ mà
các chính khách đang rao bán.
Tin hay không là tùy vào khả năng suy
xét của cử tri.....
Trước hết là tiêu chuẩn được/mất.
Lẽ đúng sai của mọi quyết định kinh
tế phải được thử nghiệm ở tiêu chuẩn lời lỗ - ai được ai mất - và bao giờ thì
mới biết? Nếu không nhìn ra loại hàng giả là tư tưởng kinh tế hàm hồ thì người
ta chỉ thấy cái được nhất thời, cho một thành phần, mà không đếm được cái mất
trường kỳ cho cả nền kinh tế.
Một thí dụ là đạo luật cải tổ chế độ
bảo dưỡng y tế được gọi là "Obamacare".
Đạo luật gây tranh luận trong hai năm
trời vì cái "được" là tạo cơ hội cho khoảng 30 triệu người sẽ được
bảo hiểm sức khoẻ. Nhưng chi phí gia tăng cho nhiều người khác sẽ là cái
"mất" khó đếm. Một cái mất khác là phẩm chất của dịch vụ y tế, lại
còn khó đếm hơn nữa. Mà kết quả được mất này sẽ chỉ thấy trong lâu dài, dăm ba
năm nữa.
Hệ quả của chuyện được mất này lại
còn rắc rối hơn vậy vì ba lẽ
Một đạo luật đã biểu quyết thì khó
được thu hồi sau khi người ta thấy ra hậu quả. Thứ hai, như một ống thuốc đánh
răng, khi đã bơm ra thì khó hút lại, mọi thứ luật lệ do nhà nước ban hành mà
gây tốn kém nhiều hơn lợi ích vẫn có thể tồn tại sau khi kết quả đã được kiểm
chứng. Lý do là viên chức nhà nước và "cử tri thân chủ" vẫn bảo vệ
lợi ích này. Thứ ba là nó gây tranh luận và phân hoá giữa các thành phần xã
hội, giữa kẻ được và người mất. Sự hàm hồ kinh tế này là môi trường ăn khách
cho lý luận "đấu tranh giai cấp".
Kinh tế học gọi đó là sự "hàm hồ
về thành phần", khi mà người ta chỉ chú ý đến một thành phần trong sự vận
hành phức tạp của một xã hội và một nền kinh tế đã mở ra thế giới bên ngoài và
có nhiều thành phần.
Thứ hai là sự hàm hồ về lẽ được thua.
Kinh tế học có nói đến một quy luật
gọi là "zero-sum game", xin
tạm dịch là hơn bù kém. Đó là một sự hàm hồ khi người ta suy diễn rằng cái được
của người này là cái mất của người khác.
Trong sinh hoạt trao đổi kinh tế giữa
các tác nhân - từng cá nhân, doanh nghiệp hay quốc gia – không phải là khi nào
cũng có sự bất công và bóc lột như nhiều người lý luận.
Trước hết, vì sao lại có sự trao đổi,
mua bán hay thuê mướn? Vì một người không thể thoả mãn được mọi nhu cầu chỉ
bằng khả năng của chính mình, khi làm việc này hoặc dùng tiền vào dự án này thì
mất cơ hội tìm ra lợi ích từ một việc khác. Người ta cần trao đổi giao dịch để
giải quyết bài toán đó và nếu có tạo cơ hội cho người khác kiếm lời thì bản
thân cũng có lợi, miễn rằng sự giao dịch phải minh bạch và bình đẳng.
Việc giao dịch đó mặc nhiên tạo ra
một cái bánh lớn hơn, mà ta gọi là tăng trưởng hay phát triển, thay vì giữ
nguyên cái bánh cũ để nếu người này ăn thì người kia phải nhịn. Quy luật hơn bù
kém là một sự hàm hồ kinh tế khi nó phủ nhận lợi tích của hợp tác và trao đổi
mà chỉ chú ý đến một khía cạnh là giành ăn.
Mọi chính quyền đều có khuynh hướng
khai thác sự hàm hồ ấy để can thiệp vào việc giao dịch, với lý cớ là bảo vệ
quyền lợi của một thành phần nào đó sẽ bị thiệt thòi. Sự can thiệp này thề hiện
dưới nhiều hình thức tinh vi và bằng luật lệ phức tạp – khó thu hồi – như định
mức giá cả, tiền lời, hoặc chế độ bảo hộ mậu dịch trong luồng trao đổi về ngoại
thương.
Thứ ba là sự hàm hồ về lẽ "trước/sau"
Sự am hiểu có giới hạn của loài người
về xã hội và thế giới có thể dẫn đến lập luận sai về tương quan nhân quả, về
cái gì là nguyên nhân và gây ra hậu quả là những gì? Luận lý học gọi đó là
"post hoc", xuất phát từ
tiếng La tinh là "Post hoc, ergo
propter hoc": việc này xảy ra sau nên là hậu quả của việc kia.
Một thí dụ mà ai cũng đều có thể biết
là tiếng gà gáy buổi rạng đông có thể báo hiệu là mặt trời mọc. Nhưng tiếng gà
gáy đi trước không là nguyên nhân cho việc đi sau là mặt trời mọc.
Nhiều hiện tượng phức tạp hơn có thể
dẫn tới luận lý cũng hàm hồ như vậy. Những tiến bộ về khoa học đã phát minh ra
nhiều phương thuốc, từ DDT đến trụ sinh, khiến tuổi thọ con người kéo dài hơn
xưa. Thiếu những phát minh đó, tỷ lệ tử vong hoặc yểu tử, trẻ em chết vì bệnh,
đã không bị đẩy lui. Nhưng khi người ta sống lâu hơn thì cũng dễ bị nhiều chứng
bệnh khác, như ung thư chẳng hạn. Sự hàm hồ về lẽ trước/sau khiến người ta có
thể kết luận rằng thuốc trừ sâu DDT hay thuốc trụ sinh đã gây ra bệnh ung thư!
Trong lãnh vực kinh tế, những trường
hợp sai lầm này còn nhiêu khê và vĩ đại gấp bội!
Xin được lấy hai thí dụ nổi tiếng là
vụ sụt giá cổ phiếu Hoa Kỳ vào tháng 10 năm 1929 và 1987. Lần trước, biến cố
này gây hốt hoảng cho thị trường và chính trường nên dẫn tới phản ứng đối phó
là hàng loạt quyết định về tiền tệ, ngoại thương và bảo hộ. Chính là những
quyết định ấy mới gây hậu quả kéo dài và lan rộng là nạn Tổng khủng hoảng
1929-1933, một nguyên nhân dẫn tới Thế chiến II vào năm 1939.
Lần thứ hai, vụ sụt giá chứng khoán
còn trầm trọng hơn dưới thời Tổng thống Ronald Reagan, nhưng lại không gây hốt
hoảng và phản ứng đối phó. Sau đó, kinh tế vẫn tăng trưởng và thất nghiệp vẫn
giảm, Hoa Kỳ có một chu kỳ phát đạt kéo dài.
Rất lâu sau này, người ta mới thấy ra sự khác biệt đó. Mặc dù như vậy, vẫn không thiếu người lý luận rằng vụ sụt giá cổ phiếu năm 1929 đã gây ra Tổng khủng hoảng. Nó cũng hàm hồ và sai lầm như khi bảo rằng vụ sụt giá cổ phiếu năm 1987 đem lại phép lạ kinh tế thời Reagan!
Nhưng tai hại nhất của loại bạc giả
này vẫn là hiện tượng nhận vơ.
Con gà không nhận vơ rằng nó làm mặt
trời mọc, chứ các chính khách rất dễ nhận vơ là họ đã tạo ra những thành tích
không hề có! Làm sao cử tri – và các nhà báo – có thể phân biệt được sự đúng
sai trong tương quan nhân quả là một vấn đề về dân trí.
Những "liều thuốc đổ bệnh"
Từ mấy thí dụ trên đây, người ta có
thể thấy ra một quy luật là chính phản ứng hoặc chánh sách của chính quyền có
thể gây ra những hậu quả không tính trước. Kinh tế học gọi đó là quy luật
"hậu quả bất lường", nhưng hiện tượng này không thu hẹp trong lãnh
vực kinh tế.
Khi thấy một điều gì đó xảy ra mà
không khách quan và bình tâm suy xét, lại bị mờ trí về những lý luận hàm hồ về
lẽ được thua hoặc về tương quan nhân quả, người ta rất dễ lấy quyết định sai về
chánh sách. Và chánh sách sai lầm mới dẫn đến hậu quả bất lường hoặc tai họa
cho nhiều thành phần khác.
Muốn bảo vệ dân nghèo không có tiền
mua nhà mà phải đi thuê, người ta áp dụng chế độ kiểm soát tiền thuê nhà. Hậu
quả là nhiều người không muốn mua nhà hay xây nhà để cho thuê. Trong khi những
ai đã có nơi thuê nhà thì được bảo vệ - và khó bị đuổi – thì số nhà cho thuê
lại giảm, với điều kiện thuê mướn còn khó khăn hơn. Và gây thiệt hại cho người
nghèo chưa có mái nhà, tức là đi ngược mục tiêu cao đẹp lúc ban đầu.
Không giải quyết được chuyện nhà cửa
qua ngả ấy, người ta tìm cách khác. Chính sách tư hữu hóa gia cư cho người
nghèo dẫn tới hậu quả bất lường là hệ thống tín dụng thứ cấp đầy rủi ro vì giúp
nhiều người vay tiền mua nhà mà không có khả năng trả nợ.
Vì hồ hởi với chánh sách tư hữu hoá
gia cư và điều kiện tín dụng dễ dãi, lãi suất thấp, người ta có thể gây ra hiện
tượng bong bóng đầu cơ về địa ốc. Khi bóng bể, tình hình suy sụp thì cũng chính
là người nghèo mới bị thiệt hại nặng nhất. Họ là nạn nhân của "hậu quả bất
lường".
Nhưng liều thuốc đổ bệnh vĩ đại nhất,
con voi trắng lù lù trong cuộc tranh cử hiện nay, chính là nạn bội chi ngân
sách và gánh nặng công trái đã lên tới mức kỷ lục. Quyết định tăng chi để kích
thích kinh tế đã gây khiếm hụt ngân sách mà không đạt kết quả như dự tính - và
thất nghiệp chưa giảm. Dù sao mặc lòng, nhiều chính khách tiếp tục đề cao giải
pháp tăng chi và lấy lý do nằm ngoài kinh tế là để cứu giúp dân nghèo hoặc
thành phần trung lưu, v.v....
Lập luận đấu tranh giai cấp và lý luận
hàm hồ về lẽ được thua mới dẫn đến sự tê liệt hiện nay của nước Mỹ.
_____________
Chúng ta đều hiểu rằng mọi việc trên
đời đều có thể cải thiện và cần được cải thiện. Chế độ an sinh xã hội, hệ thống
kiểm soát môi sinh hay trật tự công cộng, v.v... có những bất toàn và cần cải
thiện Nhưng quy luật kinh tế ngàn đời là người ta không thể thỏa mãn được mọi
nhu cầu cho mọi người và kinh tế là sự chọn lựa. Các chính trị gia ít nói đến
sự chọn lựa đó mà hứa hẹn phương thuốc thần diệu và bất cần tới những hậu quả
bất lường sau này, cho người khác.
Họ căng bạt ra đi bán bánh vẽ ngoài
chợ trời.
No comments:
Post a Comment