Ngọc
Thu -
Báo Tiếng Dân
Thế là hai nhân vật lớn trong giới bất
đồng chính kiến đã cùng nhau từ bỏ chúng ta hôm nay: Nhà báo Bùi Tín ra đi lúc
1h25′ sáng ở Paris, tức 6h25′ sáng giờ VN và nhạc sĩ Tô Hải qua đời lúc 19h40
tối nay, 11/8/2018. Cả hai ông hưởng thọ 91 tuổi.
Hai
ông sinh cùng năm, nhà báo Bùi Tín sinh ngày 29/12/1927 ở Nam Định, nhạc sĩ Tô
Hải sinh ngày 24/9/1927 ở Hà Nội và ra đi cùng ngày, chỉ cách nhau 15 tiếng.
Nhà báo Bùi Tín khi sống ở Pháp.
Cũng
như ông Bùi Tín, ông Tô Hải ra đi trong cô quạnh, không có người thân xung
quanh đưa tiễn, mà chỉ có những người bạn cùng chí hướng. Nhưng ông Tô Hải may
mắn hơn ông Bùi Tín, là ông còn có người bạn đời là cô Lâm Thị Ái, tận tụy,
chăm sóc cho ông trong nhiều năm qua, nhất là trong mấy tuần gần đây, cô Ái
luôn túc trực với ông bên giường bệnh.
Cả
hai ông Bùi Tín và Tô Hải đều là những người đã từng phục vụ chế độ CSVN và đã
phản tỉnh, lên tiếng phản đối chế độ, trở thành những nhân vật bất đồng chính
kiến hàng đầu ở Việt Nam và hải ngoại.
Nhạc sĩ Tô Hải lúc sinh thời.
Nhà
báo Bùi Tín, bút danh Thành Tín, từng mang quân hàm đại tá. Ông tham gia Quân
đội Nhân dân Việt Nam từ năm 1946-1982. Ông cũng đã từng giữ chức Phó Tổng biên
tập báo Nhân Dân từ năm 1982 đến năm 1990. Tháng 9/1990, ông xin tị nạn ở Pháp,
sau khi ông lên tiếng phê phán đường lối lãnh đạo của đảng CSVN, phê phán chế
độ Cộng sản và chủ nghĩa xã hội, để rồi đảng CSVN gọi ông là “kẻ thù của nhân
dân”.
Nhạc
sĩ Tô Hải từng tham gia Vệ quốc đoàn sau Cách mạng Tháng Tám. Ông cũng đã từng
giữ chức trưởng Đoàn Văn công khu 5, cũng như nhiều chức vụ khác nhau, trước
khi từ bỏ đảng và chế độ mà ông phục vụ. Ngoài những bản nhạc mà ông sáng tác,
ông còn nổi tiếng với cuốn “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn“, do NXB Tiếng Quê Hương
xuất bản ở Mỹ năm 2009 và đã được phổ biến rộng rãi trên các trang mạng.
Ông
Tô Hải tự nhận mình là “thằng hèn”, mà mọi người gọi ông bằng cái tên thân
thương là “Nhát Sỹ Tô Hải”. Cuốn hồi ký của ông kể lại những chuyển biến trong
cuộc đời ông từ năm 1945, lúc ông đi theo đảng với một niềm tin mù quáng, cũng
như nỗi đau dày vò sau khi ông biết mình đã đi lạc đường, nhưng không thể dừng
lại, cho tới lúc ông từ bỏ đảng, lên tiếng chống lại những cái sai của đảng,
của chế độ.
Trong
cuốn hồi ký, ông Tô Hải viết về sự gian trá, tàn bạo và lưu manh của chế độ mà
ông đã từng phục vụ, cũng như nỗi đau khi ông phải sống cuộc sống làm người
nhưng không phải là con người. Nỗi đau đó luôn dày vò tâm can ông, nhất là khi
ông gặp gỡ những người “đồng chí”, bạn bè cũ của mình, những người luôn vênh
váo và tự hào với cuộc sống của họ, với những thứ vật chất mà họ có được do
cướp của dân.
Blogger Phạm Thanh Nghiên, cựu tù nhân lương tâm,
viết về ông Bùi Tín và Tô Hải như sau:
“Ngày
hôm nay có hai trái tim của hai con người yêu nước đã ngừng đập: Cựu đại tá Bùi
Tín, cũng từng là Phó tổng biên tập báo Nhân Dân và Nhạc sĩ Tô Hải, tác giả
cuốn sách nổi tiếng ‘Hồi ký của một thằng hèn’. Cả hai người đều có quá khứ
phục vụ cho chế độ Việt cộng. Và cả hai đều phản tỉnh và trở thành những tiếng
nói hàng đầu trong cuộc đấu tranh đòi dân chủ, tự do và nhân quyền cho Việt
Nam.
Tôi
may mắn từng được chuyện trò với cả hai cụ. Và nợ hai cụ những lời hứa hẹn.
Những lời hứa hẹn không bao giờ trả được nữa. Nhưng đâu chỉ có chúng tôi nợ
nhau. Núi xương sông máu đấy, ai còn nợ? Tuổi trẻ của hàng vạn con người mang
tên Việt Nam đấy, ai còn nợ? Những món nợ mang tên Thời Đại, mang tên Lịch Sử
không bao giờ thanh toán được.
Nhưng,
có những người đi trả nợ non sông. Họ là những Bùi Tín, Tô Hải, Vũ Cao Quận,
Trần Lâm, Lê Hồng Hà, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Nguyễn
Minh Cần … Họ từng là đảng viên cộng sản, góp phần không nhỏ làm nên chế độ này
trước khi trở thành những nhân vật bất đồng chính kiến. Gọi những con người ấy là
những người trả nợ quá khứ – có lẽ cũng không sai”.
Rồi
cả hai ông Bùi Tín và Tô Hải không hẹn nhau mà ra đi cùng ngày. Họ đã thanh
thản ra đi sau khi đã viết, đã nói lên thật nhiều điều họ muốn nói về chế độ
này, về những điều mà họ băn khoăn, trăn trở, lo lắng cho vận mệnh của đất
nước, tương lai của dân tộc này.
--------------------------
11-8-2018
Bùi
Tín: Không quen, cũng chưa có cơ hội gặp. Nhưng tôi vẫn tâm nguyện rằng sẽ tìm
ông, nếu dịp nào đó ngao du đến Pháp. Nhưng không kịp. Ông đi mất rồi.
Như
nhiều nhân vật bất đồng chính kiến khác đang sống lưu vong, mà tôi đã có cơ
duyên trò chuyện. Trong số họ, không phải ai cũng tự tìm đường ra đi, nhiều
người thoát khỏi ngục tù là bị trục xuất với đôi dép tổ ong rời tổ quốc.
Khi
còn trong tù, Hải Điếu Cày đã từng trằn trọc, đắn đo suốt hai tháng sau khi
được đại diện Bộ Ngoại giao Mỹ vào thăm, và “được” Bộ Công an Việt Nam yêu cầu
anh phải rời tổ quốc. Anh thức đến rạc người trong những tính suy, chọn lựa. Và
chính tôi, là người khuyên anh nên ra đi. Án anh quá dài, anh không thể chết
trong tù. Anh ra đi, để còn có thể trở về, để còn cơ hội gặp lại gia đình, vợ
con.
Nghe
đâu, Bùi Tín cũng từng thổ lộ rằng ông muốn về để… chết trên quê hương. Song,
không phải ai trong số họ cũng trở về được như Phạm Duy.
Giáo
sư Đoàn Viết Hoạt, cũng từng có lần thổ lộ với tôi về cái khao khát, ước ao
được ngồi uống cốc cafe bên ghế đá Hồ Gươm, Hà Nội.
Hải
Điếu Cày: Tôi đã từng đứng bên anh, người bạn tù thân quí của mình, từ bên kia
Thái Bình Dương nhìn ngóng về tổ quốc. Hiểu nỗi lòng anh, tôi buột miệng ước
rằng: giá như có một chiếc cầu, hoặc con đường hầm xuyên Thái Bình Dương, để
tôi có thể ôm vô lăng chở anh về đất mẹ.
Dịp
ngao du Mỹ 2 năm trước, anh Mặc Lâm, cựu Tổng biên tập RFA Việt ngữ đã rất thật
với tôi rằng: ước sao được một lần về lại, chỉ để nấu vài món nhậu mời Bọ Lập
(nhà văn Nguyễn Quang Lập) và văn hữu Sài Gòn.
Rồi
Vũ Thư Hiên. Tôi thầm ước một lần được ôm ông. Vẫn giữ khư khư cuốn “đêm giữa
ban ngày” để chờ được chính tay ông ký tặng. Cuốn “hồi ức chính trị của một
người không làm chính trị”, chúng tôi bí mật truyền tay nhau đọc từ khi còn là
một bản photo nhàu nát, gần hai chục năm trước.
Chưa
có cơ duyên gặp ông. Nhưng tôi đã gặp, trò chuyện nhiều với em gái ông, cháu
ông, và nhiều bạn viết thân quí của ông. Khi tôi vừa ra tù, biết được ý định
lập “bảo tàng kỷ vật tù” của tôi, chính ông là người đầu tiên gửi góp về cho
cái “bảo tàng kỷ vật” ấy chùm ảnh bộ quần áo tù của ông. Tôi khóc, khi nhận
được seri ảnh này. Một bộ đồ tù không phải loại kẻ sọc Juventus lành lặn như
thế hệ tù chúng tôi sau này. Đó là một bộ đồ tù rất đặc biệt, màu nâu gụ, vá
chằng vá đụp.
Thế
đấy. Hỏi sao họ không đau vì đất mẹ. Khát vọng trở về trong họ là có thật. Ai
chẳng thế. Có người con nào lại dứt bỏ mẹ tổ quốc? Họ, trong nhiều hoàn cảnh,
ra đi cũng chỉ bất đặng đừng, để đấu tranh cho mục tiêu dân chủ hoá đất mẹ, và
cũng là để tìm hướng trở về.
Bao
giờ, để tất cả họ, lớp người ra đi như giáo sư Đoàn Viết Hoạt, Bùi Tín, Vũ Thư
Hiên, Mặc Lâm… và người bạn tù thân quí Nguyễn Văn Hải Điếu Cày của tôi được
trở về? Hoặc họ chưa được trở về, thì tôi còn kịp để một vòng khắp nơi giang
tay ôm mỗi người trong số họ một lần. Không để trễ như hôm nay, khi tôi phải
viết những dòng này thay nén nhang tiễn biệt anh Bùi Tín. Vâng, một người anh khả
kính, dù chưa kịp gặp một lần.
------------------------------
Thứ
Bảy, 08/11/2018 - 12:47 — nguyenlanthang
Tôi
gặp cụ Tô Hải lần đầu tiên vào đầu năm 2012. Đó là thời điểm khi tôi vừa mới
trải qua cả một mùa hè biểu tình chống Trung Quốc rực lửa năm 2011 ở Hà Nội.
Tuy chưa từng gặp nhau, nhưng tôi nhớ như in cuộc gặp ấy cụ đã ôm chầm lấy tôi
như một đứa con đi xa trở về. Có chuyện đó là bởi vì tuy tôi là thế hệ trẻ,
nhưng đã biết cụ rất lâu qua các bài viết trên blog, facebook... còn cụ thì biết
đến tôi vì những tấm hình biểu tình nóng hổi tôi chụp hồi đó.
Rồi
bẵng đi 2 năm, lần thứ 2 tôi gặp cụ Tô Hải chính là ở đám tang thầy giáo yêu
nước Đinh Đăng Định. Lúc này cụ đã yếu và phải ngồi xe lăn rồi, nhưng cụ vẫn
nhất quyết phải đến bằng được trước linh cữu, tự tay châm nén nhang cho một
thầy giáo chỉ vì những hành động yêu nước đã bỏ mình vì những bệnh tật gặp phải
trong nhà tù cộng sản.
Cụ
Tô Hải trong mắt anh em đấu tranh trẻ ở Việt Nam là một tượng đài vĩ đại. Không
chỉ là những bức hình, những đoạn phim ghi lại cảnh một ông già bé nhỏ kiên
cường chống gậy đi biểu tình giữa đường phố, cụ Tô Hải đã đi vào lòng người trẻ
chúng tôi bằng những bài viết sắc sảo lật mặt chế độ cộng sản trên trang blog
của cụ, bằng cuốn "Hồi ký của một thằng hèn" chấn động dư luận một
thời. Hôm nay, nhạc sỹ Tô Hải, người tự nhận là MỘT THẰNG HÈN đã ra đi rời bỏ
thế gian, nhưng với tôi hình ảnh cụ sẽ còn sống mãi. Chính cụ là một trong
những người đã trực tiếp tác động làm lớp trẻ chúng tôi sống thôi hèn, dám đứng
lên xuống đường đòi hỏi những điều thuộc về dân tộc này.
Xin
vĩnh biệt cụ, MỘT THẰNG HÈN VĨ ĐẠI
--------------------------------------
Thứ
Bảy, 08/11/2018 - 20:58 — nguyentuongthuy
Tối
10/8/2018, khi những thông tin đầu tiên của chị Tường An, anh Từ Thức ở bên
Pháp về sức khỏe rất xấu của Nhà báo Bùi Tín nhưng tôi vẫn cứ hy vọng. Không
phải là tôi không biết khi đã hôn mê thì tình hình đã nguy kịch. Nhưng sự hy
vọng của tôi là một sự ngoan cố, cố chống lại một sự thật phũ phàng. Với bệnh
tật hiểm nghèo, người ta có câu “còn nước, còn tát” và vẫn có những trường hợp
qua khỏi.
Cho
đến sáng dậy, nhìn vào bản tin, tôi chỉ biết lặng người đi và thở dài. Một lúc
sau, tôi mới thốt được một câu với người nhà: Bác Bùi Tín mất rồi!
Cố nhà báo Bùi Tín
Tối
10/8/2018, khi những thông tin đầu tiên của chị Tường An, anh Từ Thức ở bên
Pháp về sức khỏe rất xấu của Nhà báo Bùi Tín nhưng tôi vẫn cứ hy vọng. Không
phải là tôi không biết khi đã hôn mê thì tình hình đã nguy kịch. Nhưng sự hy
vọng của tôi là một sự ngoan cố, cố chống lại một sự thật phũ phàng. Với bệnh
tật hiểm nghèo, người ta có câu “còn nước, còn tát” và vẫn có những trường hợp
qua khỏi.
Cho
đến sáng dậy, nhìn vào bản tin, tôi chỉ biết lặng người đi và thở dài. Một lúc
sau, tôi mới thốt được một câu với người nhà: Bác Bùi Tín mất rồi!
Tôi
chưa một lần được diện kiến NB Bùi Tín, điều đó với tôi là không may mắn. Phải
chi tôi đã có một lần đi Pháp. Tôi lại ngẩn người ra tiếc thời gian tôi đi Mỹ
tháng 4, tháng 5 năm 2014. cháu Đỗ Xuân Trầm (chị gái tù nhân lương tâm Đỗ Thị
Minh Hạnh) mời tôi đi Châu Âu vài tháng. Cháu bảo chú không phải làm gì cả,
cháu lo tất cả cho chú, kể cả làm visa. Cháu sắp xếp cho chú đi khắp các nước
Châu Âu. Lần này chú về Việt Nam họ sẽ không cho chú xuất cảnh nữa đâu, vì
"tội"của chú to lắm. Nhưng rồi tôi đã về thằng Việt Nam và sau đó quả
nhiên đã bị chặn xuất cảnh tại ga hàng không Nội Bài trên đường đi Myanmar vào
ngày 6/12/2015.
*
Khi
còn là lính binh nhì, binh nhất, tôi đã biết đến Nhà báo Bùi Tín với bút danh
Thành Tín.
Đến
thời kỳ ký và thi hành Hiệp định Paris 1973 thì Thành Tín là một bút danh sáng
giá nhất trong làng báo miền Bắc hồi ấy. Ông đưa tin và trả lời phỏng vấn các
đoàn quốc tế trong Ban liên hiệp quân sự bốn bên, liên tục có bài đăng trên mặt
báo. Hoạt động của ông sôi nổi tới mức, ông được coi như phát ngôn viên của phái
đoàn miền Bắc. Tôi hai mươi tuổi đời, vài tuổi lính, hòa với không khí sôi động
của phe chiến thắng chứ nào đã biết gì ngoài các bài giảng của chính trị viên
hay tuyên huấn.
Là
đảng viên 24 năm trong lòng chế độ CS, lên đến cấp đại tá quân đội rồi Phó tổng
biên tập báo Nhân dân và nghề nghiệp làm báo với óc quan sát tinh nhạy, NB Bùi
Tín biết rất nhiều chuyện thâm cung, bí sử của chế độ.
Sau
khi NB Bùi Tín tị nạn chính trị ở Pháp, có một số tranh cãi như trong biến cố
30/4/1975, Bùi Tín là thượng tá hay đại tá, Bùi Tín có mặt ở Dinh Độc Lập khi
nào... Nhưng điều đó có nghĩa lý gì khi ông đã quyết rời bỏ hàng ngũ cộng sản
để đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền. Nhắc nhiều đến “thành tích” phục
vụ chế độ của ông, có khi còn làm cho ông phiền lòng. Vì vậy, tôi chỉ lướt qua
vài dòng như thế để nói lên rằng, với tài năng của ông, nếu tiếp tục chấp nhận
phục vụ chế độ thì con đường thăng tiến của ông sẽ còn dài.
*
Năm
1990, thông tin Bùi Tín xin tị nạn chính trị ở Pháp đã kích thích sự tò mò của
tôi, truyền cảm hứng cho tôi trong quá trình đi tìm sự thật phía sau các bài
giảng ở nhà trường cũng như ở đơn vị. Hồi ấy chưa có Internet, tôi thường tìm
cách nghe lén “đài địch” như BBC, RFI, VOA để xem ông nói gì, viết gì. Qua đó,
tôi mở mang thêm về nhãn quan chính trị. Những bài viết, bài trả lời phỏng vấn
của ông củng cố cho tôi thêm cách nhìn toàn diện, khách quan với nhiều góc độ
khác nhau về một sự việc, hiện tượng. Những thứ mà người ta đã kết luận về nó,
đã đóng dấu chất lượng, đã tán ốc vít vào khung thép cần phải được tháo tung
ra, xem xét lại. Đó là cách đánh giá, nhìn nhận lại về học thuyết Mác - Lê nin,
về cuộc chiến tranh ở Việt Nam, về nhân vật Hồ Chí Minh... Tôi đã ngộ ra nhiều
điều sau khi bộ não lười biếng, thụ động đã biết hoạt động theo một cơ chế
khác. Thì ra nó không phải như vậy. Tất nhiên, sự thay đổi nhận thức của mỗi
con người là cả một quá trình chứ không phải từ sự tác động của riêng một sự
việc hay nhân vật nào.
*
Sức
viết của NB Bùi Tín thật đáng khâm phục. Ông viết đều đặn kể cả khi ở tuổi 91.
Tại Paris, ông viết hai cuốn sách "Hoa Xuyên tuyết" (1991) và
"Mặt thật" (1995). Với "Hoa Xuyên tuyết", ông lấy tên một
loài hoa đặt tên cho tác phẩm của mình để nói lên khát vọng tự do. Một loài hoa
mỏng manh, yếu ớt nhưng nó cố xuyên qua lớp tuyết dày để thấy được mặt trời.
Còn trong “Măt thật”, ông vạch ra sự giả dối của đảng CSVN, bóc nó ra để thấy
cái mặt thật như tên gọi của tác phẩm. Các tác phẩm in bằng tiếng nước ngoài
của ông có 'From Enermy to Friend' (Từ Thù Đến Bạn), 'Following Ho Chi Minh'
(Đi theo Hồ Chí Minh), 'Vietnam - Face Cachée du Régime' (Việt Nam - Bộ mặt Che
dấu của Chế độ)
Những
bài báo của ông thì nhiều vô kể, xuất hiện hàng tuần liên tục trên các trang
báo nổi tiếng. Ví dụ, bài viết của ông trên VOA trong tháng 6 là 7 bài. Cứ vài
ba ngày, goup mail của Hội nhà báo Độc lập lại nhận được bài mới của ông (ông
là Hội viên Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam ngày 15/7/2014, ngay sau khi Hội thành
lập). Theo Người Việt online thì Nhà xuất bản Tiếng Quê Hương (Hoa Kỳ) đã cùng
với tác giả Bùi Tín chọn lựa 200 bài báo, in trong tuyển tập Thao Thức Cùng Quê
Hương, sẽ ra mắt cuối Tháng Tám hay đầu Tháng Chín năm nay. Ngòi bút của ông
sắc sảo, già dặn và đầy tính phát hiện.
Bài
viết gần đây nhất của ông có lẽ là bài "Vụ án lớn giả danh quân đội giữa
thủ đô" đăng trên Tiếng Nói Hoa Kỳ ngày 27/6/2018.
Hình
:
Trước
khi qua đời, NB Bùi Tín vẫn liên tục viết bài trên VOA Tiếng Việt
*
Ở
Pháp, ông vẫn thường xuyên theo dõi và liên hệ chặt chẽ với giới đấu tranh
trong nước, nhất là từ khi phong trào xã hội dân sự độc lập phát triển mạnh.
Ông đặc biệt chú ý đến tầng lớp trẻ mới xuất hiện. Sau khi nghe tin ông mất,
trong những dòng chia sẻ tin buồn, nhiều người còn nhắc lại gần đây còn được
ông nói chuyện hay gửi thư.
Hình
:
Một
bức thư điện tử NB Bùi Tín gửi cho tác giả bài viết
Điều
đáng khâm phục của NB Bùi Tín là ông dám từ bỏ vinh hoa do nhà nước cộng sản
đem lại để dấn thân vào con đường đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền.
Chính lúc ở vào đỉnh cao của vinh quang, ông đã từ bỏ nó để cống hiến phần đời
còn lại cho quê hương, đất nước. Điều đó nói lên ông vừa có tư duy nhạy bén,
vừa là một nhân cách lớn.
NB
Bùi Tín vĩnh viễn ra đi trong sự thương tiếc không nguôi của giới đấu tranh cho
tự do. Ông sống thế, kể cũng đã thọ nhưng tôi và hẳn là còn rất
nhiều người muốn ông sống thọ hơn. Nhưng ông đã làm việc vì đất nước liên tục
trong 28 năm không ngưng nghỉ, chúng ta không thể đòi hỏi ở ông nhiều hơn.
Theo
một bài viết đăng trên báo Việt Nam thì NB Bùi Tín nói ông nhớ quê hương đến da
diết: “Có đêm mình mơ được về nước. Sướng quá mình vất dép đi chân trần chạy
dọc theo bờ Hồ, thỉnh thoảng dừng lại đưa tay với những rặng liễu đang rủ bóng
xuống mặt hồ xanh biếc. Có lần mình mơ được chạy mấy vòng quanh Hồ Tây lộng
gió. Ôi những giấc mơ đó sao mà hạnh phúc”.
Vậy
mà từ khi đi tị nạn chính trị, ông không được một lần trở về Việt Nam. Bây giờ
ông không bao giờ còn cơ hội nữa. Nghĩ mà càng thấy thương ông thêm. Hẳn trước
khi nhắm mắt, ông không khỏi ngậm ngùi nghĩ về quê hương xứ sở. Nhưng hình ảnh
ông, kỷ niệm về ông và những việc ông làm vì tương lai của đất nước sẽ mãi ghi
sâu vào tâm khảm của những người Việt Nam yêu tự do.
11/8/2018
Xin được chia buồn cùng gia quyến hai cụ nhà báo Bùi Tín và thằng hèn vĩ đại Tô Hải
ReplyDelete