Thursday, 20 June 2013

BIA ÔM THÁC LOẠN (Nhóm PV - Saigon GP)




Thứ ba, 18/06/2013, 07:43 (GMT+7)

Sau một cuộc họp tổng kết về công tác phòng chống tệ nạn xã hội với những con số “quá đẹp”, để chứng minh thực tế chưa phải như vậy, một bạn đọc đã đưa PV Báo SGGP đi thực tế ngay tại địa bàn quận Bình Thạnh - nơi có trụ sở Chi cục Phòng chống tệ nạn TPHCM để rõ thực hư. Hàng loạt nhà hàng, quán ăn chúng tôi đặt chân đến đều có chung một cảnh thác loạn. Từ những màn biểu diễn thoát y, tắm bia, rồi dùng chỗ kín để khui bia, bắn súng... cho đến hành lạc tại chỗ đều có. Thậm chí có những chuỗi nhà hàng, karaoke tự nhận mình là “tập đoàn” với 12 điểm phục vụ...

Hát... mỏi tay
Anh bạn dẫn chúng tôi đến một ngôi nhà mặt tiền treo biển Công ty TNHH Dịch vụ L.M.D, không ghi rõ kinh doanh gì. Nếu đơn thuần nhìn bề ngoài, ít ai biết được đây là quán ăn có karaoke. Ngoài khu vực để xe, tầng trệt còn có quầy tiếp tân. Đi qua nhóm bảo vệ và lớp cửa phía cuối tầng trệt với khung cảnh nhếch nhác như một nhà kho trống rỗng, cũ kỹ, nhưng trên lầu là một thế giới khác hẳn. Dù mới đến đây lần đầu nhưng do anh bạn quen biết liên lạc qua điện thoại để đặt phòng trước, nên vừa bước xuống xe, chúng tôi đã thấy quản lý tên B. tay bắt mặt mừng. Chúng tôi được dẫn vào một phòng rộng khoảng 16m², giữa phòng chiếc bàn gỗ lớn rộng khoảng 6m², 3 dãy ghế nệm xếp hình chữ U ôm sát tường, mặt tường còn lại là chiếc tivi màn hình phẳng và 2 chiếc loa công suất lớn.
Khách đến, các tiếp viên liền đưa micro và bộ điều khiển từ xa. Còn dàn karaoke vi tính lại được ngầm hóa trong một khoang bí mật. Chưa yên vị, như đã lập trình sẵn, hơn chục “em gái” ăn mặc mát mẻ bước vô, sắp một hàng dài chắn trước màn hình tivi. Sau khi nhận 500.000 đồng tiền bo mở màn, quản lý B. ra dấu cho các em lần lượt lột tấm vải nửa áo, nửa khăn đang quàng hờ hững để khách sờ nắn lựa chọn.

Được khách bo nhiều tiền, tiếp viên chiều tới bến.

“Ở đây tụi em được bảo kê hết rồi, anh yên tâm đi. Tập đoàn chúng em có 12 cơ sở, đều trên địa bàn quận Bình Thạnh hết. Tụi em làm ở đây nhiều năm rồi mà, không tin cứ hỏi anh T. (người dẫn chúng tôi đi thực tế) thì biết. Các anh cứ việc tới Z, tụi em bao sân” - B. cho hay. Thấy chúng tôi còn lưỡng lự, B. trấn an: “Trong thời gian cao điểm khi các quán khác bị “đánh” cho “bật sới” nhưng tụi em vẫn hoạt động bình thường thì các anh biết “lực” của tập đoàn em mạnh thế nào rồi đấy. Anh nào có nhu cầu cứ lên lầu, có phòng riêng để vui vẻ”.

Sau khi lựa chọn “đào” xong, số còn lại lui ra. Các “đào” sà vào lòng khách như đã thân thiện từ lâu. Màn đầu tiên là cho tay đi “du lịch” khắp người khách, nhất là các chỗ nhạy cảm. Theo anh T., người dẫn chúng tôi đi thực tế, màn chào hỏi ban đầu chỉ là thăm dò về mức độ ăn chơi của khách cũng như kiểm tra khách có thủ hàng nóng trong người hay không. Thường sau màn dạo đầu các em sẽ được bo 100.000 đồng, còn muốn các em “hết mình” phải bo 500.000 đồng/lần. Sau màn dạo đầu là các em liên tục khui bia. Chúng tôi có 5 người mà chỉ trong vòng 10 phút đã hết 2 thùng bia “ken” và bao nhiêu thức ăn nhanh trên bàn đều được các cô lột ra khỏi vỏ. Do một lon bia được tính giá 45.000 đồng, thức ăn với giá cắt cổ nên quản lý chỉ đạo phải tranh thủ làm mọi thủ thuật để khách trả tiền càng nhiều càng tốt. Tiếp đó các em ra ngoài cởi hết quần lót, áo ngực, chỉ còn lại chiếc váy dây cũn cỡn, chỉ cần đụng nhẹ là “trần như nhộng”. Lúc đó cả “đào” và khách để bỏ lửng những bài nhạc du dương để hát bằng… tay.

Vào 3 điểm khác: quán Q.T trên đường Lê Quang Định, quán không tên trên đường Nơ Trang Long và một dãy liên hoàn trên đường Bùi Đình Túy, chúng tôi cũng nhận được cam kết “sẽ chu đáo”. Các quán ở đây có số lượng tiếp viên ra chào khách khá lớn, khoảng 30 - 60 người. Trong một căn phòng trên lầu, gần chục nữ tiếp viên mặc đồ 2 mảnh cũn cỡn, õng ẹo tiếp bia rượu, thức ăn cho nhóm. Sau chục phút làm quen với anh T., nữ tiếp viên tên H. không ngại ngần cởi luôn quần chíp và áo ngực, chỉ để lại một mảnh vải khoác hờ trên người đầy khiêu khích. Thỉnh thoảng, H. cố tình để phần nhạy cảm nhất chà lên người anh T. như mời gọi. Cứ thế, khách và tiếp viên vừa ôm, vừa ấp, mặc từng bản karaoke trôi đi không lời.

Cảnh tắm bia thác loạn tại quán L.M.D. ở đường Nguyễn Văn Đậu, quận Bình Thạnh TPHCM.

Thoát y biểu diễn
Khi hơi men đã lừng xừng, quản lý các phòng đều hỏi khách có muốn đổi nhạc (thoát y biểu diễn) hay không. Nếu đồng ý, quản lý sẽ ra ngoài đổi nhạc nhưng khách cũng không được quên gửi tiền bo cho quản lý. Tại quán không tên trên đường Nơ Trang Long (quận Bình Thạnh), nhìn mặt tiền như 2 căn hộ khác nhau. Một bên cho thuê bán cà phê dưới trệt. Nhưng cả 2 căn đều thông nhau bằng các lỗ nhỏ ở chân cầu thang, để lỡ có động thì trong quán bia ôm này không còn một nhân viên, còn căn bên cạnh thì cửa khóa ngoài như không có chủ ở nhà. Tại đây, sau khi nhận tiền bo từ khách, quản lý chỉ đạo nhân viên phục vụ hết mình. Nữ tiếp viên K. trang điểm đậm, ngồi tọt vào lòng khách. Những câu chuyện tục tĩu, thúc tìm cái “điếu cày”, hay “vòi của con voi” ở đâu và bình phẩm về “đồ chơi” khách mang đến. Miệng nói, tay làm, K. mơn trớn, kích thích khách rất “mùi” và thích thú để tay khách “đi du lịch” khắp cơ thể mình.

Bên cạnh, các em gái khác lắc lư ngả nghiêng cùng khách theo điệu nhạc. Vừa ca hát, tiếp viên vừa tiếp cận với khách bằng những động tác rất khêu gợi và không quên bật bia tanh tách thử “độ cứng” (khả năng uống bia rượu) của khách. Rượu càng nhiều, tiền bo càng nhiều thì tỷ lệ nghịch là quần áo trên người nữ tiếp viên, vốn đã “nghèo”, càng “nghèo” hơn. Đó cũng là lúc cuộc thi “bưởi to, bưởi đẹp”, thi “bánh bao”, “bánh da heo”… giữa các tiếp viên, thực chất là các màn khoe hàng, tung hứng nối dài khiêu khích khách.

Cao trào, màn hình tivi tắt cái rụp. Âm thanh cuồng loạn như trong quầy bar nổi lên. Quên đi phương tiện là karaoke, giờ đây, tất cả chỉ tập trung vào chiếc bàn giữa phòng. Trong hơi men chuếnh choáng, K. và các nữ tiếp viên leo hẳn lên bàn gỗ rộng chừng 6m² nhảy bốc lửa, khêu gợi. Trước sự mời chào khiêu khích của các em, khách bắt đầu nhét tiền liên tục vào người tiếp viên để trút bỏ lần lượt trang phục. Tiền nhét vào áo, áo rơi; nhét vào quần, quần rơi. Khi đã cởi bỏ toàn bộ, các nữ tiếp viên càng uốn éo lắc múa đủ mọi tư thế kích dục. Bia chai dù không ai uống cũng được đưa ra hàng loạt. 3 tiếp viên qua màn thoát y nhún nhảy thì đến tiết mục khui bia bằng chỗ kín. Hàng chục chai bia được sắp hàng dài và các “đào” bắt đầu thụt dầu khui bia một cách thuần thục. Khui bao nhiêu chai thì số tiền bo 200.000 đồng tương ứng được nhét trên miệng chai bia được khui. Tiếp viên tên K. sau khi lấy hết tiền trên miệng chai gợi ý “các anh bỏ tiền vào nữa đi, tụi em sẽ dùng “cái ấy” lấy tiền ra cho xem”. Thế là màn gắp tiền được thực hiện. K. quay người đối diện với khách, uốn éo ngả nghiêng rồi dùng phần nhạy cảm “gắp” cả chai bia và tờ tiền biến mất trước sự kinh ngạc của mọi người.

Từng thùng bia liên tiếp được mang vô, mỗi lượt hàng chục lon bia được khui sẵn đặt dọc theo mép bàn. Vừa uốn éo, các nữ tiếp viên vừa lấy bia tưới khắp người. Bia tràn khắp phòng. Vỏ bia quăng ngổn ngang dưới gầm bàn. Được “tiếp sức” bằng mấy tờ tiền polymer, các nữ tiếp viên liền nhét cả cục đá lạnh và xúc xích vào phần kín rồi cong người lại, “bắn” vào đích là các vỏ lon bia đã được nhét tiền trên miệng, trong tiếng reo hò phấn khích của khách. Chiêu trò mua vui thác loạn cũng là chiêu trò giúp tiêu thụ một lượng bia “khủng” của nhà hàng. Chỉ có những đại gia mới chịu nổi sức ăn chơi như thế. Chỉ đi thực tế 4 điểm mà chúng tôi phải chi đến 60 triệu đồng chỉ để xem phần múa thoát y. Trong đó, màn chưa đầy 30 phút thoát y biểu diễn tại Công ty TNHH Dịch vụ L.M.D (đường Nguyễn Văn Đậu) đã tiêu thụ gần 5 triệu đồng tiền bia (118 lon và chai).

NHÓM PV

Thứ tư, 19/06/2013, 07:44 (GMT+7)

Không chỉ có nữ tiếp viên làm khách nam vui vẻ, các cơ sở còn sẵn sàng bố trí tiếp viên nam cho khách nữ. Thậm chí, cung cấp tiếp viên cùng giới cho khách và sẵn sàng bán dâm ngay tại quán.

“Lên lầu đi anh!”
Xong màn trình diễn thoát y, chúng tôi đều được các đào bỏ nhỏ vào tai: “Lên lầu anh nhé, em chịu hết nổi rồi”. Vừa nói, cô “đào” tên T. (quán Q.T trên đường Lê Quang Định) vừa “khiêu khích” khách. Sau khi ra ngoài cài lại các máy quay nghiệp vụ, tôi trở vào và đồng ý lên lầu với T. Các cặp nam nữ lần lượt “tách phòng” - tách từ phòng karaoke chung, đi riêng lên lầu trên cùng.

Lên lầu, tôi được T. dẫn vào một căn phòng tối, phía trước cửa phòng và hành lang có 2 nhân viên nam hướng dẫn. Đây cũng là phòng được thiết kế theo dạng phòng hát karaoke, chỉ có điều không gắn loa và tivi. Căn phòng ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tôi đề nghị bật sáng đèn nhưng T. nói quản lý không cho bật. “Phòng sao trống trơn vậy, an toàn không” - tôi hỏi. “Anh thích nệm thì… ra đây. Ở đây an toàn tuyệt đối” - H. chỉ về phía chiếc ghế nệm kê sát tường.

Điểm đáng chú ý của căn phòng chính ở sau lưng chiếc nệm: một cánh cửa nhỏ nằm sát sàn nhà, khi mở ra vừa tầm người chui lọt. H. trấn an: “Không có gì phải lo đâu anh! Có sao, mình chui sang phòng bên là xong, không ai biết hết. Hơn nữa, ở đây bọn em có người lo rồi, nếu có “động” có người báo trước. Lúc đó, cả anh và em đã mặc đồ xong xuôi rồi. Mà lỡ không mặc đồ kịp thì cũng nhất quyết không ký vào biên bản”.

“Vậy khi có kiểm tra làm sao em biết?” - tôi hỏi. “Sẽ có người báo trước, nếu đột xuất thì bảo vệ sẽ cầm chân ở lầu trên và nhấn chuông để mọi người y phục hoàn chỉnh. Ủa anh là ai mà hỏi nhiều thế? Có làm thì làm nhanh để em còn sang phòng khác” - T. thắc mắc. Lấy lý do phải bảo đảm cho đoàn đối tác làm ăn của sếp, tôi thoái thác và rút 500.000 đồng cho em. “Hôm sau em đền cho, anh nhớ cho 2 nhân viên ngoài cửa mỗi người 100.000 nhé” - T. mỉm cười khiêu khích và đi ra khỏi phòng.

Theo tìm hiểu của chúng tôi, hầu hết các phòng “tới Z” đều có các lỗ thông nhau để thực hiện “kế 36” như thế. Chỉ cần “động”, lập tức các tiếp viên chui sang phòng bên, mặc quần áo chỉnh tề nên không thể bắt quả tang họ đang bán dâm. Mỗi lần “đi tàu nhanh” như thế, khách phải chi 500.000 đồng. Tuy nhiên, các nữ tiếp viên cho biết, số tiền nhận được chỉ 200.000 đồng, còn lại phải chung chi cho quản lý và chủ nhà hàng. Tương tự, để được “bay sô” với khách, tiếp viên cũng phải chung chi khoảng nửa tiền cho quản lý.

Chỉ riêng trên địa bàn quận Bình Thạnh, các địa điểm chúng tôi đi thực tế, bên ngoài chỉ đề biển “công ty TNHH thương mại, dịch vụ”, “doanh nghiệp tư nhân nhà hàng”, “công ty dịch vụ”… nhưng thực chất là các điểm bia ôm, karaoke chui (không phép), có từ 30 - 50 nữ tiếp viên, thậm chí có nơi quản lý cho biết có trên 70 tiếp viên nếu cần để phục vụ khách vui vẻ... tới Z. Có thể kể như: H.X., K.T., P.S. (đường Bùi Đình Túy); S.T.P. (Hoàng Hoa Thám); P.T. (Nguyễn Văn Đậu)… hoạt động rầm rộ.

Để qua mặt sự kiểm tra của cơ quan chức năng, hầu hết các điểm này đều thiết kế ngầm hóa dàn karaoke vi tính trong tường, dưới ghế, trên trần nhà vệ sinh... Các cơ sở thiết kế công tắc bí mật điều khiển hệ thống karaoke ở quầy thu ngân. Khi thấy “động”, nhân viên ở quầy thu ngân sẽ tắt hệ thống karaoke, các tiếp viên trong phòng lập tức phi tang micro, bộ điều khiển từ xa, danh mục bài hát…

Có cả mại dâm nam
Tại một phòng khác, theo yêu cầu của khách hàng là nữ, gần chục tiếp viên nam được quản lý cho xếp một hàng ngang trước màn hình ti vi. Rốt cuộc, 2 tiếp viên nam được 2 khách nữ khoảng 30 tuổi chọn. Cũng thuần thục như tiếp viên nữ, nam tiếp viên trổ các ngón nghề để vừa lòng khách. Hỏi về thu nhập, một tiếp viên nam ấn ngón cái vào đầu ngón trỏ của mình rồi chỉ cho nữ khách: “Bằng từng này so với các em kia thôi - vừa nói, vừa hất đầu về mấy nữ tiếp viên đang lả lướt với khách nam trong cùng phòng”.

“Chị thích nghe bài gì, em hát chị nghe” - Q., nam tiếp viên, 23 tuổi, ở điểm quán L.M.D trên đường Nguyễn Văn Đậu ân cần hỏi một nữ khách. Vừa mơ màng theo bài hát, Q. vừa vùi mặt khách nữ vào ngực mình. “Em còn trẻ vậy, lại gầy nữa, sao có kinh nghiệm?” - vị khách nữ hoài nghi. “Chị chưa nghe, “nhỏ có võ” à? Chị chờ xem!” - Q. tự tin. Từng nút quần áo của Q. cũng lần lượt bung ra để chiều khách. Vừa trao đổi số điện thoại, Q. vừa thì thầm: “Nếu chị thích, em có thể lên lầu phục vụ chị. Nếu chị ngại thì cứ gọi em khi có nhu cầu! Chị em gặp nhau và em có thể đi ra ngoài với chị!”.

Cũng tại quán này, sau một lượt chọn “đào” cho khách nam, quản lý phải điều thêm gần chục tiếp viên nữ tới để cho… một khách nữ lựa chọn. Chấm tới chấm lui, khách nữ này cũng chọn được 2 em gái đến ngồi 2 bên phục vụ. Cũng trong phòng này, nữ tiếp viên Tr. thay vì phục vụ một khách nam như lựa chọn ban đầu thì sau màn múa lửa, Tr. tự động đến bên một nữ khách phục vụ và xin số điện thoại. Thấy khách nữ không tự nhiên, Tr. nài nỉ: “Tối nay chị ghé chỗ em chơi nhé! Em thích chị lắm! Đây, số điện thoại của em…”.

Vì sao trong khi các nhà hàng bia ôm thác loạn hoạt động rầm rộ, từ tài xế taxi cho đến xe ôm đều có thể biết để dẫn khách tới (lấy hoa hồng) trong khi đoàn kiểm tra lại không biết? Thậm chí, có chủ nhà hàng tự xưng là tập đoàn H. với chuỗi 12 nhà hàng hoạt động gần như công khai, thách thức dư luận ở gần trụ sở của thường trực đoàn kiểm tra liên ngành phòng chống tệ nạn xã hội? Các cơ quan chức năng cần vào cuộc xử lý đến nơi đến chốn các hoạt động mua bán dâm công khai trên.

NHÓM PV



No comments:

Post a Comment

View My Stats