27-4-2012
Ngày
30-4 lại về với bao ý nghĩa riêng biệt của nó, cái ngày đã hàm chứa vô vàn hình
ảnh và ý niệm... Nó đã khắc ghi trong tiềm thức và có dịp lại hiển hiện mỗi khi
ngày oan khiên này trở lại với đất nước cùng dân tộc.
Cái
ngày của sự hỗn loạn của miền Nam dưới sự cưỡng hiếp bằng uy vũ của miền Bắc
được bao bọc bởi lớp vỏ mỹ miều "giải phóng".
Cái
ngày mà thân phận nhược tiểu Việt Nam đã bị định đoạt bởi các thế lực trên bàn
cờ quốc tế để chấm dứt một giai đoạn chiến tranh lạnh có nguy cơ toàn cầu sẽ bị
nhuộm đỏ. Cuộc trao đổi nào cũng có cái giá của nó, số phận hẩm hiu của VN đã
được định đoạt trước đó và kết thúc vào ngày 30-4 với bao thảm cảnh... để
nhường lại sự ổn định cho toàn cầu trong toàn bộ chương trình trật tự thế giới
mới.
Cái
ngày của ông Dương Văn Minh thay mặt cho chế độ miền Nam tuyên bố đầu hàng, của
cựu đại tá Bùi Tín phải miễn cưởng thay mặt cho miền Bắc tiếp thu sự bỏ cuộc ấy
cùng bao nỗi niềm đi theo sự lưu vong của ông ta, cũng như người cựu chiến binh
kiêm nhà văn nữ Dương Thu Hương đã phải ngồi bệt xuống những con đường sầm uất
của miền Nam mà bật lên tiếng khóc mà giờ đây những tiếng nấc ấy vẫn còn đang
vang vọng từ những góc trời xa.
Cái
ngày mà người nhạc sĩ trứ danh họ Trịnh đã phụ họa với đoàn quân vào đài phát
thanh Sài Gòn tuyên bố lời kêu gọi với "Nối Vòng Tay Lớn".
Link
nghe âm thanh Dương Văn Minh và Trịnh Công Sơn:
Cái
ngày mà ngay như chính cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt cũng phải đặt lại vấn đề là “Liệu
chúng ta có nên ăn mừng ngày chiến thắng 30-4?. Bởi lẽ ngày ấy có hàng triệu
người vui và cũng có hàng triệu người buồn…”.
Ngày
mà hằng triệu người tỵ nạn đã bỏ nước chốn chạy cộng sản, luôn khắc khoải về
những mảnh đời kém may mắn chìm sâu dưới lòng đại dương hay trên rừng rú, luôn
đau đáo với bao tang thương và uất hận trong lòng.
Hơn
60 năm cho miền Bắc và 37 năm cho cả nước, ngày 30-4-1975 đã đánh dấu cho cái
sự bắt đầu thực hiện một chủ nghĩa ngoại lai hoang tưởng với sự triền miên thất
bại nặng nề của nó. Một độc đảng chuyên quyền, không cạnh tranh, không lắng
nghe góp ý đã thực thi những kế sách sai lầm và mụ mị, một nhà nước thật sự bất
tài khi liều lĩnh cùng bản chất vô tâm xem dân chúng như những con vật lấy ra
làm thí nghiệm, từ thí nghiệm sai lầm này sang sửa sai rồi thí nghiệm hạ sách
khác. Đảng cộng sản đã hoang phí bao sức người, sức của mà vẫn không thức tỉnh,
luôn tự cao trong niềm hãnh tiến u mê để rồi đưa cả nước vào vòng tăm tối và nô
lệ.
Đảng
cộng sản đã tự dồn mình vào một con đường độc đạo mà điểm đến của cuối con
đường là ngõ cụt. Nếu trình bày vấn đề một cách không cực đoan võ đoán thì cho
dẫu có một số nhân tố đảng viên sáng suốt với cả tâm nguyện từ trung ương đảng,
bộ chính trị, thật sự nhìn nhận ra sự bế tắc, không lối thoát nên đã có những
biểu hiện phản tỉnh và mong muốn thay đổi cái cơ chế lụn bại này, nhưng tất cả
đã bị cột chặt theo nhiều khoản điều lệ của một thứ chủ nghĩa toàn trị độc tài
và chuyên chế.
Song
hành bên cạnh những quốc gia có nền chính trị đa nguyên với sự phát triển đi
lên của họ thì Việt Nam đã luôn lẹt đẹt mò mẫm theo sau, sự lạc hậu mà phải cần
đến 30 năm, 50 năm và thậm chí cả hàng trăm năm mới có thể theo kịp!.
Theo
nhận xét một cách khách quan từ trong nước cũng như trên trường quốc tế, xã hội
Việt Nam được xem là một xã hội bất ổn về nhiều mặt… Kinh tế què quặc, môi
trường ô nhiễm, thực phẩn nhiễm chất độc một cách vô tư, chảy máu tài năng chất
xám, tài nguyên và công nghệ thô sơ lạc hậu, pháp luật nhiêu khê bao che nhũng
nhiễu, ngân hàng, tiền tệ không vững, bất minh, mất giá…
Rồi
đây, chúng ta sẽ còn phải đối diện với nhiều nguy ngập về khủng hoảng kinh tế,
tham nhũng còn mãi bất trị, những tham quan sẽ hung hăng vơ vét và đàn áp nhân
dân hơn thế nữa.
Sau ngày của cái gọi là "Thống nhất đất nước", biết rằng máu không đổ, thịt không rơi nhưng mấy ai hiểu rằng biết bao nước mắt tuôn chảy từ những mảnh đời lầm than khốn khó, từ những dân oan mất đất mất nhà, từ những người mẹ người vợ mất chồng trên biển cả do "tàu lạ" bắt bớ tông chém, những cực hình của nhiều nhà đấu tranh cho dân chủ, từ những ai oán của những cơ sở kinh doanh đã bị nhũng nhiễu trắng trợn từ công an thuế vụ, thị trường, từ những lao nô nhọc nhằn, làm dâu xứ người, từ những nét kinh hoàng của trẻ thơ vị thành niên bị bán sang biên giới…
Sau ngày của cái gọi là "Thống nhất đất nước", biết rằng máu không đổ, thịt không rơi nhưng mấy ai hiểu rằng biết bao nước mắt tuôn chảy từ những mảnh đời lầm than khốn khó, từ những dân oan mất đất mất nhà, từ những người mẹ người vợ mất chồng trên biển cả do "tàu lạ" bắt bớ tông chém, những cực hình của nhiều nhà đấu tranh cho dân chủ, từ những ai oán của những cơ sở kinh doanh đã bị nhũng nhiễu trắng trợn từ công an thuế vụ, thị trường, từ những lao nô nhọc nhằn, làm dâu xứ người, từ những nét kinh hoàng của trẻ thơ vị thành niên bị bán sang biên giới…
Một
quốc gia mà nền chính trị rất độc tài võ đoán và toàn trị đã khóa mồm bịt miệng
tất cả những lời lẽ đối kháng với người cầm quyền, điều đó đã tạo dựng nên
nhiều chống đối tuy ngấm ngầm nhưng hàm chứa những sức bật khủng khiếp hơn sóng
thần. Không ít người đã thiển cận cho rằng Việt Nam có một cơ chế chính trị ổn
định!. Ôi tầm nhìn của những cặp mắt qua đôi kiến cận, của những hình ảnh phần
nổi của tảng băng mà quên đi phần chìm của nó.
Một
tập đoàn lãnh đạo ươn hèn, ác với dân, cúi đầu với giặc đã khéo dùng bạo lực
chuyên chế để dập tắt những tấm lòng yêu nước hầu thuận ý thiên triều. Một bè
lũ phản bội tổ tông cùng những chiến sĩ của hai miền đất nước đã nằm xuống,
đành bán rẻ lương tâm để được làm Thái thú cho ngoại bang phương Bắc. Bộ chính
trị đcsVN là những kẻ đốn mạt, xơ cứng về cảm nhận của một nỗi nhục quốc thể.
Một
xã hội mà sự oán hận bức xúc luôn ngấm ngầm trỗi dậy như Thái Hà, Đồng Nai,
Tiên Lãng, Văn Giang, Phật giáo, Thiên Chúa giáo, Hòa Hảo… Sẽ hàng loạt đảng
viên bất mãn đốt thẻ đảng, bom mìn tự chế sẽ nổ khắp quê hương để trừ khử ác ôn
côn đồ. Sinh viên học sinh sẽ rải truyền đơn phản đối khắp nơi… Một phong trào
vùng dậy từ mọi thành phần hầu kết thúc dứt điểm một chế độ tồi tệ, phản lại ý
dân ý trời.
Những
khuất tất và bi hệ lụy của 30-4, dĩ nhiên còn rất nhiều mà phạm vi bài viết
không cho phép quá dài, mong rằng những ý kiến sẽ bổ sung thêm trong phần ý
kiến cho ngày "đau thương" này mang thêm ý nghĩa.
Sẵn
tiện, tác giả xin được phép gởi gắm đôi điều qua bài thơ sau đây:
Tiếng
gọi non sông
(Toàn
dân vùng dậy )
Tiếng
non sông
Rực
hồng lửa hận
Áo
chiến bào thế trận xông pha
Rền
vang nhạc khúc quân ca
Quê
Hương réo gọi
Nước
Nhà lâm nguy.
Chí
hùng anh
Sá
chi gian khổ
Hãy
vùng lên
Bứng
nhổ cùm gông
Gái
trai già trẻ một lòng
Phá
tan xiềng xích
Ách
tròng ngoại bang.
Trùng
vây bởi sài lang hổ đói
Cướp
dân lành vẫn nói vì dân
Giấc
mơ xây Thiện Mỹ Chân
Rồng
Tiên khí phách
Một
lần phơi thây.
Lời
Tổ quốc
Hồn
đang réo gọi
Xót
đồng bào tôi mọi lũ gian
Nhân
quyền
Thánh
thót tiếng vang
Nguyện
cho dân bớt oán ngàn khổ đau.
Tuổi
thanh xuân
Đời
qua mấy ải
Chốn
ngục tù dẫu phải liều thân
Tự
do
Nhân
bản
Dân
cần
Đấu
tranh cho xứng chữ vần trung can.
Sống
giữa đời nhiễu nhương ngang trái
Oán
lũ người ma quái tà tâm
Toàn
dân
Quyết
chẳng lặng câm
Dân
chủ cất tiếng giam cầm nề chi.
Hận
Bắc phương
Dọn
đường Nam tiến
Khinh
lũ hèn
Chưa
chiến đã dâng
Nam
Quan
Bản
Giốc
Vịnh
thân
Cha
ông từng đổ vô ngần máu xương.
Chọn
con đường gian truân quyết tử
Thề
một lòng
Gìn
giữ Quê Hương.
Đất
trời xin rọi lòng thương
Việt
Nam một dãi biên cương vẹn toàn.
Triệu
thanh niên hăng say vùng vẫy
Tổ
Quốc cần ta hãy đứng lên
Sá
gì mũi đạn lằn tên
Làm
con dân phải đáp đền núi sông.
Chí
hiên ngang, màn chi thân xác
Bọn
cường hào dẫm nát non sông
Toàn
dân
Vùng
dậy chung lòng
Dựng
nên ngày hội
Diên
Hồng cờ bay.
Hơn
37 năm trôi qua, Đất Nước đã chấm dứt chiến tranh nhưng điều đó không có nghĩa
là hòa bình và hạnh phúc khi đại đa số đồng bào vẫn còn quằn quại trong đau
khổ, trong bất công, trong sợ hãi và lầm lủi cúi mặt… Điều đó lại càng không
đồng nghĩa với độc lập, tự do khi mà hệ thống cầm quyền là một tập thể ô hợp,
thiển cận và nông cạn, vô tâm để mất đất dâng biển cùng sự ngô nghê hèn hạ đan
tâm làm Thái thú. Một nhà cầm quyền mà chỉ biết bè cánh tham nhũng, hung tàn,
cướp giật cho bản thân của gia đình, phe đảng mình cùng với sự độc tài toàn trị
của nó thì sự phát triển hưng thịnh cho đất nước là những chuyện hoang tưởng.
Hệ
lụy của cái gọi là ngày 30-4- 1975 với vô vàn oán hận tăm tối ngập tràn... sẽ
còn kéo mãi đến tận bao giờ?.
No comments:
Post a Comment