Thứ Năm, 10/10/2013
Dạo này già nua, tôi hay mất
ngủ. Mỗi khi thao thức chờ sáng thì thiệt là khổ, may thay có cái Ipad do thằng
cháu tặng, tôi mở máy lang thang trên mạng đọc đủ thứ lăng nhăng. Mạng ảo là
một thế giới muôn hình vạn trạng, thượng vàng hạ cám, đủ thứ trên đời. Người ta
còn lập ra nhiều thứ bang hội để tìm tri âm tri kỷ, để chia sẻ mọi thứ mọi điều
đồng cảm cùng nhau. Tôi cũng xí xọn tham gia làm hội viên của vài hội cho có
với người ta.
Đêm qua, tôi đọc được lá thư
ngỏ đăng trong hội “Chúng Tôi Yêu Ngọc Trinh”, tác giả giãi bày gan ruột với
toàn thể hội viên. Lý lẽ trong thư khá là khiên cưỡng, hàm hồ, nhưng không phải
là không có lý, thấy vui vui nên xin mời các bạn thưởng lãm.
Thư như sau:
*
“Thưa toàn thể các bạn hội
viên,
Như đã biết, các vị danh nhân
thì ngoài sự nghiệp, họ còn để lại những câu nói khuôn vàng thước ngọc, mãi mãi
được truyền tụng trong cõi nhân gian.
Chẳng hạn như dũng tướng Trần
Bình Trọng: “Thà làm quỉ nước Nam còn hơn làm vua đất Bắc.” Thái sư Trần Thủ
Độ: “Xin bệ hạ chém đầu tôi rồi hãy hàng.” Hoàng đế Quang Trung: “Đánh cho sử
tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ.” Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những
gì cộng sản nói…”; và mới đây, Ngọc Trinh – nữ chúa của hội chúng ta, một danh
nhân trong làng showbiz - đã phát biểu trong một cuộc phỏng vấn trên báo chí:
“Không có tiền thì cạp đất mà ăn à!”
Tuyệt vời, thật tuyệt vời! Các
bạn thử nghĩ mà xem. Cao đàm hùng biện, nhả ngọc phun châu cũng chỉ vì miếng ăn
đồng bạc. Ta đánh Tàu, Tàu đánh Ta, Mỹ đánh Nga, Nga đánh Mỹ. Quốc Gia đánh
Cộng Sản, Cộng Sản đánh Quốc Gia… để làm gì?
Bao năm chân đất, ăn khoai ăn
sắn ôm lựu đạn chày, ôm bom ba càng theo kháng chiến, bây giờ kháng chiến thành
công; dù ngày xưa có thế nào đi nữa thì hôm nay đã thành ông này bà nọ, chẳng
lẽ vẫn lại gặm sắn với khoai như bọn dân đen? Phải đổi đời chứ!
Phải ăn nhà hàng với đủ món ăn
chơi, sơn hào hải vị chứ! Phải ngủ biệt thự có máy điều hòa chạy êm như ru chứ!
Phải trong túi lúc nào cũng có dăm cái thẻ tín dụng, mỗi cái vài chục ngàn đô
để mặc tình tiêu xài chứ! Phải có em út giải sầu những đêm dài khó ngủ chứ,
phải không nào?
Cứ tưởng tượng ngày nào loài
người không còn cần đến tiền bạc, đến miếng ăn, đến danh vọng, đến hoan lạc đủ
đường nữa, thì thế gian này sẽ buồn tẻ biết là bao. Nếu không tưng bừng huyên
náo như Sài Gòn về đêm bây giờ thì còn chi là xã hội chủ nghĩa với thế giới đại
đồng. Ngày ấy chắc đã cận kề ngày tận thế…
“Không có tiền thì cạp đất mà
ăn à!” Đấy là chân lý. Nếu cô ấy sinh sớm chừng nửa thế kỷ, hoặc cái ông râu
dài lưa thưa nói cái câu: “Núi có thể mòn, sông có thể cạn, nhưng chân lý ấy
muôn đời không thay đổi” sanh sau nửa thế kỷ, thì hẳn nhiên ông ấy cũng đồng tình
với chân lý của cô, như đám hậu duệ của ông thời này đang hồ hởi đồng tình vậy.
Là người có tầm vóc tư tưởng
cao vời vợi tương ứng với các vòng đo trên thân thể, Ngọc Trinh còn được biết
đến như là một 'cô nàng chịu chơi' khi đổi hết xe hạng sang này đến xe hiệu
sang khác. Ngày xưa, có kẻ nói “cuộc đời cách mạng thật là sang…” là chả nói
xạo đấy, là nói để dụ khị thiên hạ đấy; làm sao mà các ông cách mạng sang bằng
hot-girl ngày nay được. Quần áo, giày dép, túi xách... của Ngọc Trinh đều là
những sản phẩm của các nhãn hiệu thời trang hàng đầu thế giới nhé; nào là
Gucci, Hermes, LV... Chiếc váy Herve Leger mà Ngọc Trinh từng mặc cũng là trang
phục ưa thích của diễn viên lừng danh của điện ảnh Mỹ Paris Hilton.
Nè, nhớ lại cái coi, các hội
viên trung kiên chúng ta đã từng nín thở theo dõi những video clip mới đây của
nàng: Ngọc Trinh nằm ngửa trên chiếc giường trắng muốt, bằng những động tác cực
kỳ gợi cảm, nàng từ từ trút bỏ trang phục trên người. Đến khi chỉ còn hai mảnh
vải bé tí, nàng nằm úp xuống, nheo nheo một mắt nhìn chúng ta, mỉm cười… Ôi
chao! Bao nhiêu chí lớn trong thiên hạ cũng thành bèo bọt trong phút giây!
Bọn phóng viên báo chí cứ vây
quanh nàng như bầy kên kên vây quanh xác chết. Tất nhiên, một xác chết thơm
tho, tươi thắm, và không nằm trong thứ lăng tẩm nào cả.
Chúng, bọn làm báo làm chí,
không dám sờ râu các ngài lãnh đạo tham nhũng. Chúng không biết, mà có biết
cũng không nói năng gì, tranh đấu gì, cho quyền lợi của dân. Tóm lại, chúng
không biết viết cái gì để trám cho hết những trang báo giấy, báo mạng. Chúng
không biết ca ngợi ai, sân si với ai. Nâng bi hoài thì tay cũng mỏi, bút cũng
cùn. Thế nên người đọc chỉ cần mở bất cứ trang văn hóa nghệ thuật nào ra thì
cũng thấy Ngọc Trinh hiện diện kiêu hãnh trên đó. Nào Ngọc Trinh lộ hàng. Nào
Ngọc Trinh khoe ngực trần. Nào Ngọc Trinh vùng kín thâm đen. Nào Ngọc Trinh múa
cột. Nào Ngọc Trinh bị cấm trình diễn. Nào Ngọc Trinh xin lỗi. Nào Ngọc Trinh
xây nhà cho mẹ kế… Ngọc Trinh, Ngọc Trinh, Ngọc Trinh… Tin tức về nàng cứ sôi
sùng sục như thùng nước lèo của các bà bán bún mắng, cháo chửi ở chợ Đồng Xuân
ngoài xứ thủ đô. Đúng vậy, không có Ngọc Trinh, và các mợ như nàng, thì toàn
thể nền văn hóa nghệ thuật và báo chí cách mạng sẽ sập tiệm vì không còn gì để
viết và không còn ai mua đọc.
Ngẫm mà xem, Đại tướng Võ
nguyên Giáp với chiến thắng Điện Biên lẫy lừng thế đó, mà từ khi ông bỏ làm
tướng để tâm huyết chuyên cần chăm sóc việc sinh đẻ có kế hoạch cho phụ nữ nước
ta, thì cũng chẳng có ai nhắc tới ông nữa, ngoài các đồng chí trong những dịp
lễ lạc cho có lệ gọi là. Lời ông nói, kiến nghị ông viết, chúng đếch thèm nghe;
hay có nghe rồi cũng giả lơ như nghe cái tượng phỗng hết linh hết thiêng, cái
tượng tróc sơn để cuối hậu liêu chứ không còn ngự trên chánh điện.
Đúng là “Giai nhân tự cổ như
danh tướng / Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu.” Ngày nào nàng người mẫu Ngọc
Trinh còn trẻ đẹp, còn sexy, thì vị đại tướng Nguyên Giáp tóc rụng gần hết, nằm
thoi thóp thở, cũng ngậm ngùi chào thua nàng về tiếng tăm và không gian trên
mặt báo.
Mẹ kiếp, đời đểu, và đau, gì
đâu!
Vậy mà, than ôi!
Hôm nay, tôi vừa phát hiện có
thằng phản động nào bắt mất Ngọc Trinh của chúng ta rồi. Nó bắt nàng, nó cắt
tiết, cạo lông, rồi nó nấu thành 7 món ăn chơi. Nàng có 6 món ngon lành thì nó
bán tại các nhà hàng sang trọng cho bọn đại gia. Còn món hầm nó bán ở quán bình
dân treo bảng giá còn rẻ hơn cả một cái lẩu mắm. Cái lẩu mắm giá chỉ 189.000
đồng. Vậy mà đĩa thịt Ngọc Trinh hầm còn thua đến hai chục, chỉ có 168.000
đồng. Quý vị xem hình thì biết:
Ngày xưa, trong truyện Tây Du
Ký, kẻ nào ăn một miếng thịt Đường Tăng sẽ trường sinh bất lão. Bây giờ, chỉ có
168.000 đồng là được xơi nguyên một đĩa Ngọc Trinh hầm. Tất nhiên, ăn thịt nàng
xong thì cũng sẽ trẻ mãi không già, sẽ sống đời đời kiếp kiếp.
Nhưng nè, tôi nói thiệt chứ Ngọc Trinh thì để mà ngắm nghía, chiêm ngưỡng
từ xa, chứ ăn thịt nàng thì tui hổng có ham. Ăn vào lỡ sống lâu trăm tuổi mà
nằm thoi thóp như ông tướng già hổng chịu chết, ngày ngày chúng bơm thuốc, bơm
sâm giữ cho khỏi tắt thở. Nằm làm vì, làm kiểng cho chúng nó chơi đểu. Nằm mà
ngó đời trôi bất nhân, thì tôi thiệt hổng ham. Ham cái nỗi gì chứ. Vì sao hả?
Vì nằm vậy mà không có Ngọc
Trinh để ngó thì đời buồn quá mạng!”
*
Lá thư dứt ở đó, tưởng là
chuyện đùa nhưng té ra không phải, đọc xong tôi không ngủ lại được. Nhớ lại
nhận định của nhà sư Tuệ Sỹ, cũng liên quan đến chuyện viết lách, trí thức ngày
nay:
“Đối với giới trí thức nói
riêng, mà xã hội Việt Nam truyền thống rất tôn trọng, điều tủi nhục lớn nhất là
họ không thể thay những người dân thấp cổ bé miệng nói lên một cách trung thực
tất cả những uất ức, những khổ nhục mà họ phải chịu.
Bởi vì, tại Việt Nam ngày nay
những người có thể nói thì ngòi bút đã bị cong; những người muốn nói thì ngòi
bút đã bị bẻ gẫy.
Nhưng tôi biết rõ một điều, và
điều đó đã được ghi chép trong lịch sử: Trí thức chân chính của Việt Nam không
bao giờ khiếp nhược.”
Ờ, trí thức mà không nói những
điều ngay thẳng và tử tế thì chân lý “Không có tiền thì cạp đất mà ăn à!” của
Ngọc Trinh sẽ còn sống mãi trong sự nghiệp của chúng nó là phải rồi!
Nhưng trí thức chân chính của
Việt Nam đâu hết cả rồi?
Trời, hỏi khó nhau chi để thấy
đời buồn quá mạng!
No comments:
Post a Comment