Friday, 25 October 2013

CÁC BẠN CÔNG AN! HÃY ĐỂ LẠI CÁI ĐỨC CHO CON CHÁU MÌNH! (Phương Bích)




Thứ sáu, ngày 25 tháng mười năm 2013

Tôi không nhớ việc bà con dân tộc H’mong ở Cao Bằng về Hà Nội khiếu kiện từ hôm nào. Cũng không rõ bà con khiếu kiện về việc gì. Nhưng vụ công an hốt bà con H’mong từ vườn hoa Lý Tự Trọng về trụ sở tiếp dân ở Hà Đông, làm một cô bé người dân tộc bị ngất thì có nghe loáng thoáng.

Nghe nói công an phải đưa cô bé vào bệnh viện Hà Đông cấp cứu. Không rõ phòng tiếp dân trả lời thế nào, lại thấy bà con đi bộ từ Hà Đông về vườn hoa Lý Tự Trọng. Trong khi đó, con bé bị ngất (tên là Vàng) vẫn nằm ở bệnh viện Hà Đông. Người nhà con bé bảo nó lúc tỉnh lúc mê, lúc nhớ lúc quên.

Nằm viện được sáu ngày, mặc dù chưa biết nguyên nhân nào khiến con bé Vàng bị như vậy, bác sĩ vẫn cứ cho ra viện, còn đòi thanh toán viện phí. Mọi người bày cách nói công an làm nó ngất, thì công an phải chịu trách nhiệm, lúc đó bệnh viện mới để cho chúng đi. Về vườn hoa Lý Tự Trọng với bà con được hơn ngày, con bé Vàng lại bị ngất. Lần này thì bà con phải tự đưa con bé vào cấp cứu ở bệnh viện Xanh Pôn.

Sáng ngày 24/10, một chị bạn gọi điện, bảo con bé Vàng đang chuẩn bị ra viện, nhưng bà con đi cùng nó thì bị hốt đi hết từ đêm qua rồi. Giờ chúng ra viện thì ai lo?

Thế là cuống quýt lo việc nhà xong, 2 chị em phóng ào đến bệnh viện. Vào đến nơi thì kịp lúc 3 anh chị em nhà con bé Vàng đang lò dò dìu nhau ra. Chậm tý nữa thì chả biết đâu mà tìm nhau, vì lúc đó điện thoại thằng anh hết pin.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy con bé Vàng. Nó người bé tẹo, đang lả đi trong tay cô chị gái, mắt lờ đờ như cá mắc cạn. Tôi hỏi trước kia nó có bao giờ bị thế này không? Hai đứa kia lắc đầu, bảo chỉ bị như thế này sau khi bị ngất, tại hôm công an cưỡng chế từ vườn hoa về số 1 Ngô Thì Nhậm (mọi người đoán nó bị điểm huyệt gì đó – giống bà cụ Nhung trước đây đã bỏ mạng ở vườn hoa này cũng chỉ vì xô đẩy chăng?)

Chị em tôi hỏi giấy ra viện đâu, để xem họ chẩn đoán bị làm sao? Nhưng mấy đứa trẻ lắc đầu bảo không có. Hai chị em tôi lại vào hỏi bác sĩ, xin cái giấy ra viện. Họ bảo phải thanh toán viện phí thì mới có giấy ra viện. Chúng tôi đồng ý thanh toán viện phí cho con bé Vàng. Hóa ra có hơn trăm bạc. Hỏi bác sĩ bệnh gì thì họ không trả lời, khuyên đưa con bé sang Bạch Mai may ra có kết luận chính xác. Nhưng lũ trẻ không tin bác sĩ, cứ nhất định đưa em về quê để chữa thày thuốc người dân tộc.

Chúng tôi nghĩ, vào Bạch Mai mà không có tiền, họ cũng chả thèm chữa cho con bé. Thế là đưa cả 3 đứa ra bến xe, mua vé, đồ ăn thức uống cho chúng. Có người biết chúng tôi đang giúp bọn trẻ, bèn gọi điện nhờ chúng tôi ứng trước chút lộ phí đi đường. Lúc còn ở bệnh viện, thấy có người quan tâm, thằng con giai đột nhiên mếu máo quyệt nước mắt, mắt mũi đỏ hoe. Chúng tôi cũng xúc động, vội vàng vỗ về nó, kẻo rồi mình cũng khóc lây. Người thằng bé chả cao lớn hơn gì con bé Vàng, cũng bé bằng cái kẹo, loạng choạng cõng con bé Vàng nửa mê nửa tỉnh trên lưng, nom chúng xiêu vẹo và nhỏ xíu trên cái sân rộng của bến xe thật là tội.

Người ở bến xe biết chuyện, tận tình chỉ đường đến nơi đến chốn. Nhà xe mình xăm trổ vằn vện vậy mà khá tốt bụng, bớt cho mỗi vé 40 ngàn, từ 210 ngàn xuống còn 170 ngàn một vé. Đến lúc nhận tiền lại lấy chẵn 500 ngàn cho cả 3 đứa, ưu tiên cho nằm ở ghế đầu. Khi chúng tôi nhờ vả dọc đường chú ý giúp đỡ 3 đứa trẻ người dân tộc, nhà xe gật đầu bảo: các cô làm việc thiện thế, chúng cháu giúp được đến đâu thì sẵn sàng giúp thôi. Thực cảm động không nói nên lời. Xem ra không phải nhà xe nào cũng tệ.

Tôi đem chuyện này kể lên mạng facebook. Mọi người hết sức phẫn nộ. Có người còn post ảnh chụp vết thâm tím trên lưng con bé Vàng (chắc được đưa lên mạng ngay hôm nó bị ngất). Qua vết thâm tím, người ta phán đoán đây là vết trích của roi điện, chứ không phải điểm huyệt. Có thể trong lúc cưỡng chế rất hỗn loạn, một cái roi điện nào đó chích bừa vào bà con, nên vô tình trúng vào huyệt đạo nào đó trên lưng con bé Vàng chăng?

Nghe thế tôi đâm lo lắng hơn. Đến bác sĩ ở Xanh Pôn còn chả biết,  thì đám người trần mắt thịt chúng tôi làm sao biết ? Nhưng những người học võ nhìn dấu vết trên ảnh, nghe kể triệu chứng thì đưa ra nhận xét như sau:

-    Đốc mạch bị đánh, đám rối thần kinh khu tâm du sẽ gây rất khó thở và lạc thần ! 

-    Khí mạch bị bế ! Việc chữa không khó , nhưng phải là ngươì có khí công và am hiều các kinh mạch chính của huyết khí. Tụ công/ dẫn ý/ điều khí/ để làm tản huyết ứ đang làm mù rối đại huyệt Tâm du của mạch Đốc khiến khí lực của Mệnh môn không thông lên được Đại chùy và Tiểu não ( Luân xa 4 bị phá , làm tắc đường khí mạch từ luân xa 3 thông lên 5 và 6 để hoàn thành chu kỳ kinh mạch tự nhiên của hoạt động cơ thể ). Không cần tu luyện lâu năm cũng có thẻ tác động ý sinh khí được , vơí sự tập trung ý lực và lòng nhiệt thành . Thủ thuật là ngồi tịnh tâm tư thế tọa công, phát ý , tụ khí vào hai lòng bàn tay , đặt trực tiếp vào luân xa 4 ( Vùng đại huyệt tâm du ). Phối hợp vơí thuốc bắc / nam , chắc chắn sẽ tác động tích cực vào việc giải tỏa sự bế tắc của đốc mạnh ...

Tôi hỏi:

-    Trường hợp xấu nhất là gì?

Trả lời:

-    Không chích chính diện vào Tâm du, nhưng vì hai vết chích liên tiếp , lại đúng trên đường đại mạch Đốc nên gây bế tắc, rối loạn huyết mạch. Phải thuốc nam hay thuốc bắc gia truyền, phối hơp vơí Nhân điện / Yoga hoặc Khí công mơí trị dứt được. Nếu không dùng nội công , khí công giải tỏa , sẽ dần làm teo phổi,  gây khó thở liên tục , khí không lên được tầng trên để đầy huyết lực lưu thông, gây mặt bừng bừng lúc nào cũng như có sức nóng trạng thái rối loạn chức năng hô hấp sẽ làm tù vị không hoạt động đưọc . Phế hư ...chết dần mòn trong hai ba năm nữa !! Đứa chích điện chắc chắn  không biết gì về huyệt đạo

Nghe người hiểu về nội công nói vậy, lại nhớ đến trạng thái của con bé Vàng, tôi càng thêm lo lắng. Nhưng hiện giờ rất khó liên lạc với lũ trẻ qua điện thoại, để biết tình hình sức khỏe của con bé ra sao. Mặc dù đã dặn đi dặn lại, nếu có chuyển biến xấu thì liên lạc lại ngay, nhưng thú thực chúng tôi không tin tưởng lắm về sự sáng suốt của người nhà con bé Vàng. Chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé Vàng, nhất định chúng tôi sẽ công khai kêu gọi sự giúp đỡ của cộng đồng, để đưa con bé về Hà Nội chữa bệnh.

Qua đây tôi muốn nhắn gửi tới các bạn trong ngành công an, cho dù các bạn đang làm gì, hãy để lại cái đức cho con cháu mình sau này.


Hình :

Dấu vết trên lưng cô bé Vàng - được nghi là nguyên nhân làm nó ngất, khó thở

Chờ làm thủ tục ra viện

Cõng em về quê

Đây là lúc tỉnh táo của con bé Vàng - còn mở được mắt .

Tủi thân.

Mọi người tan tác hết, chỉ còn 3 đứa bơ vơ...




Đây là một stt trên facebook:

"Tội nghiệp, người dân tộc thật thà quá sức.
Chiều 15/10 khi bị ngất, công an 113 đưa hai em Dương Văn Phùng và Hoàng Thị Vàng vào bệnh viện Hà Đông, chả biết thế nào mà trong mấy ngày điều trị dứt khoát các em không chịu cho bác sĩ tiêm thuốc, nói là sợ lắm, không biết bác sỹ tiêm thuốc gì, chỉ dám uống thuốc thôi.
Đến hôm nay được 6 ngày thì bác sĩ cho xuất viện.
Hai lần SQ đến thăm đều dặn dò: Nếu có việc gì mà không biết làm thế nào thì gọi điện để SQ đến hỗ trợ. Nếu khi bác sĩ cho ra viện mà đòi trả tiền viện phí thì bảo: Chúng tôi là người dân tộc không có tiền, công an cho vào viện thì công an trả tiền.
Thực tế thì hôm nay khi bác sĩ cho ra viện và có yêu cầu thanh toán viện phí, bà con nói như SQ dặn, bệnh viện gọi điện hỏi công an, và cuối cùng là bà con không phải trả tiền viện phí.
Hai em Dương Văn Phùng và Hoàng Thị Vàng đã về vườn hoa Lý Tự Trọng với mọi người.
Í quên, sáng nay khi bác sỹ yêu cầu bà con thanh toán tiền viện phí thì em Vinh là anh trai của Vàng gọi điện cho SQ, SQ bảo cứ nói như thế, như thế...và phải xin cả giấy ra viện nữa (đề phòng sau này cần đến), các em đã lấy được cả giấy ra viện, hì hì"
https://www.facebook.com/profile.php?id=100004512214081

Khốn nạn quá.

Lòng từ tâm của các chú công an thì không phải là hoàn toàn cạn kiệt, nhưng cũng không hy vọng bao nhiêu, PB ạ. Bởi lòng từ tâm vẫn nhỏ hơn 4 chữ vàng "CĐCM" (đúng ra là họ đã bị mua chuộc). Ta chỉ còn an ủi, rằng dẫu sao công an cũng tệ như tuyên giáo. Dùi cui của các chú CA không phải bao giờ cũng tương thích với cái đầu của họ.
Thương quá các cháu thiếu niên dân tộc Mông. Vì sao các cháu phải gia nhập đội ngũ dân oan? lại còn bị đánh và đánh hiểm. Phương Bích cố gắng liên hệ với em này, có gì kêu gọi mọi người cùng hỗ trợ.

• Chả có một con đường tắt tự nhiên nào đến thẳng trái tim con người ngoài cái cách lấp đầy miệng bát và miếng ngon phải ấm bụng! Những kẻ độc tài quá hiểu những nguyên lý đơn giản ấy. Thế nên, họ chả ngại vung tiền nuôi giữ trong tay áo một đám bất nhân quên khuấy những vết thương đau của đồng loại! Hòng tẩy xóa những vết dơ, người ta lại dùng huân chương và vũ lực để xử lý dân oan với những vụ việc khiếu kiện để báo công! Đau thật.

Một đời quan phơi bao điều vô liêm sỉ lại nhắc nhở lòng tự trọng. Một con đường nứt vỡ thì cho rằng do thi công theo công nghệ mới. Một kẻ cầm súng lại luôn nói về dân chủ! Một anh công an được phân công về phường, về tỉnh để làm đầy tớ! Chả biết thế nào, một xã hội tốt đẹp cứ phải ngang ngược mãi như thế sao?

Sau cái giây phút khóc gào thảm thiết, chả ai mong rồi cuộc đời sẽ lại đói rét và cay nghiệt nhiều hơn. Coi những tấm hình mấy anh em cô bé người dân tộc, bỗng dưng chỉ muốn tìm một kẻ nào đó để chửi rủa cho nguôi đi sự căm phẫn trong lòng. Chữa mọi căn bệnh đời này, chỉ có ung thư giai đoạn cuối mới trị được tham nhũng. Chỉ có tham nhũng mới trị được bệnh nghiện tiền. Đồng tiền mới mua rẻ được lương tri con người . . Thảm.


No comments:

Post a Comment

View My Stats