Th.S Nguyễn Tiến Trung
Gửi cho BBC Tiếng Việt từ Sài Gòn
28
tháng 4 2016
.
Nhà máy của Formosa ở Hà Tĩnh
Vụ
việc cá chết ở Hà Tĩnh và dọc các tỉnh miền Trung đang gây xôn xao, căm phẫn
trong người dân cả nước.
Thứ trưởng
Bộ Tài nguyên và Môi trường Võ Tuấn Nhân trong cuộc họp báo tối 27/4 cho rằng
câu hỏi của một nữ phóng viên về chuyện cá chết làm “tổn hại đất nước” và phủ
nhận chuyện Formosa có liên quan.
Trước
đó, ngày 25/4/2016, ông Chu Xuân Phàm - Phó Giám đốc đối ngoại Công ty Formosa
Hà Tĩnh đã thẳng thừng: "Chúng tôi không thể đặt một nhà máy thép ở đây mà
biển ở xung quanh lại có nhiều cá, nhiều tôm được.”
Một người
bạn của tôi kể rằng trong công ty của bạn ấy không ai quan tâm tới chính trị, hễ
nói tới chính trị là gạt đi, “để Đảng và Nhà nước lo”. Nhưng giờ đây những người
trong công ty đó cũng bàn tán bất bình, lo lắng vì con cá, nước mắm họ đang ăn
có thể bị nhiễm độc nặng.
Gây
phẫn nộ
Hiện tại,
hầu như liên tục tuần nào cũng có sự kiện gây phẫn nộ lòng dân.
Anh cảnh
sát đánh người bán hàng rong đến chấn thương sọ não; móng trụ điện 500 KV làm bằng
…đũa; thượng tá công an nói “chết một người là bình thường, đăng [báo] làm
chi”; truy tố hình sự một chủ quán phở vì chậm đăng ký kinh doanh; thực phẩm bẩn,
tham nhũng tràn lan… Không thể kể hết được!
Có vẻ
như xã hội Việt Nam đang tiến gần đến điểm bộc phát khi các mâu thuẫn, bức xúc
xã hội không thể bị bưng bít, kìm nén nữa.
Việc cá
chết cũng như các vụ việc khác đều không thấy các đại biểu Quốc hội lên tiếng.
Thậm chí kể cả những người trong bộ máy cầm quyền mới “thề non hẹn biển” rằng họ
sẽ “trung thành với Tổ quốc, nhân dân, và hiến pháp” cũng câm lặng.
Mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Việc
nhà cầm quyền vô trách nhiệm, bất lực trước các vấn đề xã hội bắt nguồn từ việc
không có nền tảng quốc gia. Nghĩa là người dân không được làm chủ đất nước, pháp luật
không chuẩn mực, thể hiện rất rõ qua cách thức tổ chức bầu cử quốc hội để bầu
ra những người “đại biểu nhân dân”.
Bầu
cử là lựa chọn
Đã nói
đến bầu cử là nói đến lựa chọn, và đây là sự lựa chọn quan trọng nhất vì nó
liên quan tới vận mệnh quốc gia, đến số phận từng người dân. Ở các quốc gia do
nhân dân làm chủ, dân luôn có quyền lựa chọn giữa nhiều ứng cử viên, nhiều đảng
khác nhau để bầu lên lãnh đạo quốc gia.
Thế nhưng ở Việt Nam, Đảng Cộng sản đã
ghi rõ trong điều 4 Hiến pháp rằng Đảng Cộng sản là “lực lượng lãnh đạo Nhà nước
và xã hội”. Vậy thì dân còn có lựa chọn nào khác không ngoài việc phải cam chịu
những người tự nhận trung thành với ông Các Mác và ông Lênin lên cai trị quốc
gia? Điều 2 Hiến pháp “tất cả quyền lực Nhà nước thuộc về nhân dân” đã trở
thành giả dối.
Dân
không chọn Đảng Cộng sản làm lãnh đạo quốc gia qua bầu cử tự do và công bằng
thì việc các lãnh đạo Đảng Cộng sản vô trách nhiệm với dân, lạm dụng nhân dân
là điều dễ hiểu. Nhà cầm quyền có quyền lực tuyệt đối nhưng vô trách nhiệm cũng tuyệt đối.
Đơn cử
như trong vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, ông Đinh La Thăng tuyên bố ngày
27/4/2016: “nguyên nhân số 1 [của thực phẩm bẩn] là không xác định được trách
nhiệm, chẳng kỷ luật được ai, từ xã, phường, quận, huyện đến tỉnh, thành”.
Tương tự,
đến giờ này nhà cầm quyền vẫn không biết tại sao cá chết, không biết ai phải chịu
trách nhiệm.
Bầu
cử là để thay đổi
Lãnh tụ
của Đảng Cộng sản, Chủ tịch Hồ Chí Minh, đã tuyên bố: “Nhân dân có quyền đôn đốc
và phê bình Chính phủ. Nếu Chính phủ làm hại dân thì dân có quyền đuổi Chính phủ.
Từ Chủ tịch nước đến giao thông viên cũng vậy, nếu không làm được việc cho dân,
thì dân không cần đến nữa”.
Ở đây,
dân “đuổi” chính phủ làm không được việc là qua bầu cử chứ không phải bằng cách
đi làm cách mạng vũ trang để lật đổ. Thay đổi chính phủ qua lá phiếu là quyền
làm chủ của người dân nhằm buộc đảng cầm quyền phải chịu trách nhiệm chính trị
chứ không thể nói là không biết ai phải chịu trách nhiệm.
Khi người
dân mất quyền thay đổi chính phủ thì điều đó chỉ dẫn đến bất ổn chính trị chứ
không hề đảm bảo ổn định chính trị như Đảng Cộng sản vẫn tuyên truyền. Sự ổn định
chính trị kiểu đó chỉ là giả tạo, nhà cầm quyền sống trong ảo tưởng, che giấu sự
thật rằng họ không được lòng dân, không được nhân dân thỏa thuận trao quyền qua
bầu cử tự do và công bằng, có định kỳ.
Hãy xem
ví dụ Saddam Hussein và đảng Ba'ath ở Iraq luôn thắng cử với 100% phiếu bầu
nhưng khi quân Mỹ tiến vào Iraq thì người dân reo hò kéo đổ tượng Saddam
Hussein và bản thân ông ta phải chịu kết cục bi thảm.
Bắt
đầu “thế kỷ ô nhục”?
Ngày
20/1/2009, quan tòa của Đảng Cộng sản đã tuyên án các anh Trần Huỳnh Duy Thức,
Lê Công Định, Lê Thăng Long và tôi rằng trong thời hạn quản chế thì bị tước quyền
công dân, không được phép ứng cử, bầu cử. Lúc đó tôi bật cười vì thật ra người
dân cả nước đã mất quyền công dân, mất quyền làm chủ từ lâu rồi, chỉ còn là thần
dân để một thiểu số cai trị.
Cảnh
sát khu vực có thể vào nhà dân để kiểm tra vào bất kỳ thời điểm nào. Thế nhưng
khi cá chết ở miền Trung thi đoàn công tác chính phủ không thể vào khu công
nghiệp Vũng Áng để kiểm tra vì “có yếu tố nước ngoài”.
Sự kiện
này làm tôi nhớ đến “thế kỷ ô nhục” của Trung Quốc thời Thanh mạt khi quốc gia
của họ bị các đế quốc xâu xé. Trong phạm vi tô giới của nước ngoài thậm chí còn
có bảng “Cấm chó và người Trung Quốc”.
Có vẻ
như nước Việt đang bắt đầu thời kỳ “ô nhục” đó. Thân phận, ý chí, nguyện vọng của
người dân chẳng là gì so với các ông chủ lắm tiền trong và ngoài nước. Chính Thủ
tướng Nguyễn Xuân Phúc ngày 23/4/2016 cũng nhấn mạnh: “Coi lợi ích của nhà đầu
tư là lợi ích của tỉnh mình, đất nước mình”.
Cuộc
Cách mạng tháng Tám để làm gì? Bao nhiêu người hi sinh xương máu vì “độc lập, tự
do” phải chăng là vô ích?
Người
quyết định là cử tri
Không, chúng ta - người Việt yêu nước -
dứt khoát không chấp nhận điều đó. Quyền làm chủ của người dân phải được hiện
thực và bình đẳng. Chúng ta dứt khoát cùng nhau không chấp nhận kiểu bầu cử độc
đảng giả dối nữa.
Chúng ta phải được quyền sống trung thực,
đúng với phẩm giá làm người của mình. Chúng ta không chấp nhận viễn cảnh “thế kỷ
ô nhục" đang đến với đất nước này.
Chúng ta, bằng cách này hay cách khác,
qua cuộc bầu cử Quốc hội ngày 22/5/2016 sắp tới, cần cho nhà cầm quyền biết rõ
chính kiến của mình.
Về phía nhà cầm quyền, nếu họ cảm thấy
họ không có bất kỳ trách nhiệm gì với đất nước này thì họ nên từ nhiệm để dân bầu
những người chính trực, có trách nhiệm lên lãnh đạo quốc gia.
Quyền quyết định phải nằm ở chúng ta,
những công dân, cử tri, chủ nhân của đất nước chứ không thể là một thiểu số độc
tài. Chính quyền phải nắm quyền một cách chính danh qua lá phiếu của chúng ta.
Đây là đạo lý giản dị và hiển nhiên, không thể tranh cãi, để bắt đầu công cuộc
xây dựng lại nước Việt.
------------------------
Bài viết phản ánh văn phong và quan điểm
riêng của tác giả, nhà vận động dân chủ tại TP HCM.
No comments:
Post a Comment