Trần
Tiến Dũng/Người Việt
Tuesday,
April 26, 2016 1:50:26 PM
Bài liên quan
- Bà quả phụ anh hùng 'Mũ Ðỏ tên Ðương' tìm về Ðồi 31 Hạ Lào
- Có một Hoàng Sa 'mua bán ve chai' kiếm sống
- Tại sao không giữ lời hứa với mẹ tôi
- ‘Lá Thư Báo Tử Muộn Màng’
Câu
chuyện bà quả phụ Trung Tá Dù, Trần Văn Sơn
SÀI
GÒN (NV) -
Không ai nghĩ trong con hẻm nhỏ trên đường Lý Chính Thắng, quận 3, lại có
cái chợ. Có khi chính những cái chợ nhỏ kiểu này là nơi nuôi sống nhiều gia
đình công chức, sĩ quan của chính thể VNCH và những ai bị mất tất cả sau biến cố
30 Tháng Tư, 1975.
Trong
con hẻm này, chúng tôi gặp bà quả phụ Nguyễn Thị Xa, vợ cố trung tá sư đoàn Dù,
quân lực VNCH, Trần Văn Sơn.
Bà quả phụ Nguyễn Thị Xa trong những ngày Tháng Tư
năm 2016 ở Sài Gòn. (Hình: Trần Tiến Dũng/Người Việt)
Bà Xa, ở
tuổi ngoài bảy mươi, sức khỏe kém và trải qua hơn 40 năm buôn bán lam lũ kiếm sống
nuôi 9 người con khi người chồng tử trận, vẫn giữ cốt cách của một phu nhân lữ
đoàn phó, Lữ Ðoàn 2, thuộc một sư đoàn VNCH tinh nhuệ.
Nói bằng
giọng người Bắc-Sài Gòn trầm ấm, bà Nguyễn Thị Xa cho biết, bà là người Bắc,
gia đình vào Nam năm 1942, còn cố Trung Tá Trần Văn Sơn người tỉnh Quảng Trị.
Bà là nữ
sinh trường Nguyễn Văn Khuê, ông học trường Sĩ Quan Bộ Binh Thủ Ðức và như các
mối tình của những người thanh niên yêu lý tưởng quốc gia và chính thể Dân Chủ-Tự
Do, họ lập gia đình trong thời chiến, chấp nhận mọi hiểm nguy một lòng phụng sự
lý tưởng “Tổ Quốc Trên Hết.”
Tìm chồng trong ngày tàn chiến cuộc
Khi nhớ về chuyện xưa, bà Nguyễn Thị Xa kiềm nén xúc động, kể: “Ở tận Gio Linh, Quảng Trị, anh Sơn bị thương một mắt. Tôi hỏi, giờ anh đã là thương binh anh ở nhà với vợ con em, đừng đi trận nữa. Anh cười nhìn tôi rồi nhìn mấy đứa con nhỏ, lặng lẽ gật đầu nhưng ánh mắt anh lại nhìn về hướng khác. Sau đó anh lại đi. Tôi buồn nhưng không trách anh, thời chiến mà biết làm sao được!”
Cố
Trung Tá Trần Văn Sơn sinh năm 1940, là sinh viên sĩ quan Thủ Ðức khóa 11, là
sĩ quan của binh chủng Nhảy Dù, đời binh nghiệp của ông trải suốt các điểm nóng
trong giai đoạn ác liệt nhất của cuộc chiến.
Bà quả
phụ Nguyễn Thị Xa kể tiếp: “Tôi nhớ vào khoảng đầu Tháng Tư, 1975, tôi không
còn tin tức gì về anh nhưng không biết anh đã mất. Tôi lên Bộ Tư Lệnh Sư Ðoàn
và căn cứ ở Long Bình để hỏi nhưng họ cũng không biết. Sau đó có đồng đội ảnh
cho biết là ngày 15 Tháng Tư ảnh có nói chuyện trên đài. Tôi lại lên Bộ Tư Lệnh
sư đoàn để đón những người chạy về hỏi tin tức. Không ai biết cả.”
Chân
dung cố Trung Tá Trần Văn Sơn, lúc còn mang lon trung úy. Theo bà Xa, gạch trắng
dưới hai bông mai trong tấm ảnh chân dung này của ông là do gia đình thêm vào để
lấy làm ảnh thờ tại gia. (Hình: Trần Tiến Dũng chụp lại)
“Ở gần nhà tôi là nhà ông lữ đoàn trưởng, cùng là vợ lính nên bà lữ đoàn trưởng cho tôi biết chồng bà và chồng tôi đã hy sinh. Sau đó, Bộ Tư Lệnh sư đoàn có nói là sẽ đón gia đình tôi đi di tản, nhưng tôi không đi vì không tin chồng mình hy sinh. Tôi nhủ lòng tiếp tục đợi anh, hơn nữa lúc đó cả đàn con còn nhỏ quá, tôi lại đang mang bầu đứa út, không thể đi. Rồi tôi gặp một ông đại tá, ông cho tôi hy vọng khi nói chồng tôi còn sống, đang bị giam ở đầm Bà Thìn, tôi mừng quá và tin là anh đã qua khỏi hiểm nguy.
Vẫn
theo lời bà Xa: “Sau 30 Tháng Tư, tôi có xin phép chính quyền Việt Cộng để đi
Phan Rang tìm anh. Họ không cho giấy phép nhưng tôi liều đi đại. Tôi đón xe
balua chở hàng đến Phan Rang. Tôi kiếm anh ở mọi nhà thương, nhà tù, nhà thờ,
nhà chùa. Không ai biết gì về anh. Ði đâu cũng nghe người ta nói: Người chết
nhiều quá làm sao biết ai với ai.”
Ở Phan
Rang, tôi mừng muốn phát điên khi gặp một chiếc xe Jeep có huy hiệu binh chủng
Nhảy Dù bị lật bên đường, không hiểu sao tôi tin trong chiếc xe đó có tin về
anh. Nhưng rồi tôi lại tuyệt vọng khi người dân ở đây nói: “Dân quanh đây chôn
lính mình nhiều lắm, có đọc được tên trên áo cũng không nhớ nổi, mà cũng đâu có
ai giữ thẻ bài làm gì.”
Tảo tần nuôi 9 người con
Sau khi biết không cách nào giữ được căn nhà gần bệnh viện Vì Dân, ở Sài Gòn, bà quả phụ Nguyễn Thị Xa dắt 9 đứa con đi kinh tế mới ở Cụ Bị, Bà Rịa.
Bà Nguyễn
Thị Xa cho biết chỉ ở kinh tế mới 5 năm. Sau đó về lại Sài Gòn và tiếp tục mua
bán để nuôi con. Chúng tôi hỏi, được biết bà trải qua tất cả mọi nghề mua gánh
bán bưng, có lúc làm cả nghề mua bán ve chai để nuôi con. Bà nhìn chúng tôi,
ánh mắt của người mẹ già như đang tìm lại được ánh sáng tinh anh từ nghị lực
ngày trước.
Bà nói:
“Anh đừng nói tôi mua bán ve chai, cứ nói chung chung là tôi mua bán đồ cũ là
được rồi. Tôi may mắn có mấy đứa con trai đầu biết phụ mẹ nuôi em. Cực khổ lắm
anh. Họ xét lý lịch, đâu cho con mình học hành tới nơi tới chốn, phải lao động
thuê mướn cho người ta khổ cực ngàn lần hơn mới kiếm sống được.”
Giấy
thăng cấp cố Trung Tá Trần Văn Sơn được gia đình gìn giữ. (Hình: Trần Tiến Dũng
chụp lại)
Ðồi
Con Ngỗng và nguyện vọng người quả phụ
Những câu chuyện về chiến tranh, nhất là chiến tranh Việt Nam, hầu như được kể lại từ nhiều phía. Bỏ qua yếu tố tô son trét phấn của bên thắng cuộc, dư luận công chính luôn ý thức rằng: Chính nghĩa của cuộc chiến tranh không thuộc về bên chiến thắng với những chiếm đoạt, phân biệt đối xử tồi tệ với người lính thua cuộc và gia đình họ.
Cách
khác, sự tồn tại và vươn lên từ đống tro tàn cuộc chiến của gia đình những quân
nhân VNCH đã buông súng trong suốt thời hậu chiến mới là người thật sự chiến thắng,
chiến thắng của phẩm giá và quyền con người trong nghịch cảnh đau thương nhất.
Trong
câu chuyện của mình, bà quả phụ Nguyễn Thị Xa luôn nhắc đến những đồng đội của
chồng. Bà tế nhị nói: Tôi không rõ chồng tôi ăn ở thế nào với cấp dưới, nhưng mấy
chục năm qua các ông ấy dù ở nước ngoài hay trong nước luôn quí trọng anh và nhớ
đến gia đình tôi. Bây giờ các ông ấy người đã mất, người thì già rồi nhưng vẫn
mong giúp tôi tìm được kỷ vật nào đó của anh để an ủi gia đình.
Cách
nay hai năm, tôi và một vài gia đình có đến Ðồi Con Ngỗng ở Phan Rang để tìm lần
nữa tin tức hay kỷ vật về anh Sơn.
“Theo
chỉ dẫn của một người địa phương, chúng tôi cúng và thắp hương ngay trên đồi
cho các tử sĩ VNCH rồi khấn nguyện, nhưng khi đào lên thì cũng chỉ thấy mấy
thùng đạn, trong đó là phần xương thịt đã là cát bụi của các anh. Không có bất
cứ kỷ vật nào. Nhưng với chúng tôi, cái am thờ bé nhỏ mà chúng tôi chung lòng dựng
nên nơi đấy thật sự có ý nghĩa cho cả người đã khuất và người luôn tưởng nhớ.”
Khi được
hỏi về nguyện vọng cuối đời, ban đầu bà im lặng, phải một lúc sau mới bùi ngùi
nói: “Phần tôi thì chẳng mong muốn gì, có chăng là mong các chị em quả phụ
khác, nhất là những người có hoàn cảnh khổ hơn cả tôi được quan tâm hơn.”
Chiến dịch
Phan Rang-Xuân Lộc là một trong những trận chiến ác liệt cuối cùng của cuộc chiến
tranh ác liệt nhất thế kỷ 20. Chính thể VNCH đã bị xâm đoạt và rồi đây lịch sử
sẽ minh bạch phán xét. Nhưng ngày nay vẫn còn đó những con người, những gia
đình VNCH với nghị lực phi thường, bất kỳ có sự giúp đỡ nào vẫn phải cô độc
hàng ngày, hàng giờ cố chữa lành vết thương chiến tranh trên thân xác và tâm hồn
để tồn tại. Những ai sống ở trong nước dưới chế độ chuyên chế, nhất là những
năm đầu sau biến cố 1975, mới có thể biết các trường hợp như bà quả phụ cố
Trung Tá Lữ Ðoàn 2, Binh Chủng Nhảy Dù, quân đội VNCH, để tồn tại được, là khó
đến mức nào!
Liên lạc tòa soạn: Editors@nguoi-viet.com
Liên lạc tòa soạn: Editors@nguoi-viet.com
------------------------------
Cái Am Ở Thôn Núi Ngỗng
Nhóm
thiện nguyện Nhảy Dù VNCH (thực hiện)
Sau nhiều năm tìm kiếm và dò hỏi, kể cả nhờ nhiều anh em ở địa phương tỉnh Ninh Thuận, kẻ bỏ công, người bỏ của, giúp đỡ tìm kiếm hộ, hôm nay, ngày 17 Tháng Ba, 2013, chúng tôi gồm:
Chị Xa
(Vợ anh Tr/Tá Trần Văn Sơn - Lữ Ðoàn Phó LÐ2ND)
Anh
Nhân TÐ3PB/ND (em vợ anh Th/Tá Ðặng Ðình Tựu - Sĩ quan Ban 3 TÐ1PB/ND)
Anh
Cho, đại diện gia đình anh Ð/Úy Ngô Văn Khiêm, Pháo Ðội Trưởng PÐ A1- TÐ1PB/ND
và Nhóm
Thiện Nguyện Mũ Ðỏ.
Cái Am Ở Thôn Núi
Ngỗng
Chúng
tôi đã đến thôn Núi Ngỗng, xã Ninh Sơn, tỉnh Ninh Thuận trong ngày trên. Nơi
đây ngày xưa là sân tập bắn của Ðịa Phương Quân/Nghĩa Quân thuộc Tiểu Khu Ninh
Thuận.
Lần mò
theo hướng dẫn của một em người Thượng, ngày đấy em 14 tuổi (năm nay đã 52 tuổi),
em kể lại: Chính em chứng kiến 2 xe tải nhà binh của phi trường chở những hòm gỗ
trong đó đựng xương cốt của những người đã chết ở phi trường Thành Sơn vào ngày
16 tháng 4, 1975. Những anh em này đã được chôn tại chỗ nhưng không biết vì lý
do nào đó họ lại đào lên, dùng những thùng gỗ đạn pháo binh và những thùng sắt
đựng tất cả những xương cốt nhặt được của những anh em đã hy sinh và họ dùng 2
xe nhà binh chở ra chôn trở lại tại chân Núi Ngỗng (theo lời em Thượng thuật lại)
hiện là nơi chúng tôi đang đứng.
Trước mặt
chúng tôi là một bãi đất trống dưới chân Núi Ngỗng, khoảng 80 mét vuông. Theo
em người Thượng chỉ: Ðây là nơi chôn những hòm gỗ và thùng đạn đó! Em quả quyết
rằng: Hàng ngày em thả dê trừu vào chân núi này nên em rất rõ địa điểm nơi đây,
không sao lầm lẫn được.
Ðúng
vào lúc 9 giờ sáng ngày 17 Tháng Ba, 2013, sau khi chúng tôi và ông thầy cúng
thắp nhang khấn vái Thổ Thần, Thổ Ðịa, vong hồn 3 anh và các anh em đã bỏ mình
tại phi trường Thành Sơn và cũng nhờ em người Thượng khấn vái tiếng Chàm, chúng
tôi cũng cầu mong là tất cả những lời khấn vái của anh em đều hữu hiệu và linh ứng.
Khi bổ
những nhát cuốc xuống chỗ em người Thượng đã đánh dấu từ trước khoảng 30 cm thì
lộ ra một hòm gỗ đúng như em người Thượng đã tả và nói từ trước. Chúng tôi cào
lớp mặt đất và dỡ nắp thùng đạn ra (thùng đạn gỗ đã mục nát) thì nhiều lớp
xương cốt đã phân hủy không cầm lên được, tuy nhiên tóc vẫn còn nhiều.
Ðến đây thì ông thầy cúng khuyên chúng
tôi nên đậy nắp thùng đạn và lấp đất lại. Và chúng tôi bây giờ khẳng định và chắc
chắn rằng dưới chân chúng tôi đang đứng
là nơi chôn vùi xương cốt của tất cả những anh em đã bỏ mình tại phi trường
Thành Sơn, Tháp Chàm, Phan Rang.
Ông thầy
cúng nói rằng các anh muốn làm gì thì cũng phải chờ đến ngày Thanh Minh (24
Tháng Hai Âm Lịch) mới tiếp tục được.
Sau khi
hội ý cùng 3 gia đình và theo lời chỉ dẫn của ông thầy cúng, chúng tôi dự định
đúng vào ngày Thanh Minh nói trên sẽ lập một cái Trang cùng Bia Tưởng Niệm để
các anh sau này có nơi trú nắng trú mưa vì nhiều anh em quá không thể lấy cốt
được, hơn nữa cho đến bây giờ cũng không còn biết là của ai. Và cũng để cho
thân nhân những người đã mất và những người còn lại biết rằng: Nơi đây là nơi
an nghỉ của những anh em đã anh dũng hy sinh tại phi trường Thành Sơn, Tháp
Chàm, Phan Rang, đã được chôn cất tại nơi đây.
Trong
công việc này nhiều năm nay chúng tôi đã cố gắng hết sức và tự lo chi phí lấy mới
được kết quả như ngày hôm nay. Mọi thắc mắc hoặc những chi tiết cần thiết thêm,
xin liên lạc với CÀ TẼM: số phone xxxxxx 3011.
Ðể thực
hiện theo dự tính như kế hoạch đã dự định trước đây, vào ngày 8 Tháng Tư, 2013,
chúng tôi xây dựng một cái am và đặt một tấm bia tại thôn Núi Ngỗng, xã Ninh
Sơn, Ninh Thuận, ghi tên những anh em đã bỏ mình trong cuộc chiến tại phi trường
Thành Sơn, Tháp Chàm, Phan Rang, trước hết để anh em tử trận có nơi trú nắng
trú mưa, sau nữa để thân nhân của anh em tử trận biết nơi chôn cất sau này hằng
năm còn thăm viếng và nhang khói vì nhiều người quá không thể nào lấy cốt được.
Như vậy xin thông báo: Ðây là nơi an nghỉ của
3 anh:
Trần Văn Sơn (Tr/Tá - Lữ Ðoàn Phó/LÐ2ND)
Ðặng Ðình Tựu (Th/Tá - Sĩ quan Ban
3/TÐ1PB/ND)
Ngô Văn Khiêm (Ð/Úy - Pháo Ðội Trưởng/TÐ1PB/ND),
cùng nhiều anh em đã bỏ mình tại phi trường
Thành Sơn, Tháp Chàm (phần đông là Mũ Ðỏ) đã được an táng tại đây.
No comments:
Post a Comment