Nguyễn Quảng
Gửi cho BBC từ Milton Keynes,
Anh Quốc
Cập nhật: 15:13 GMT -
thứ tư, 13 tháng 11, 2013
Tháng trước, tôi đến chơi nhà
anh bạn người Anh, tôi biết anh hồi còn ở Việt Nam. Anh luôn giới thiệu mình
là nông dân, khiến một cô gái Việt mới đầu thích anh do cao to đẹp trai, nhưng
nghe là nông dân lập tức đánh bài lảng dần.
Với cô, theo suy nghĩ đơn thuần
Việt Nam, nhà nông là nghèo khổ, lao động cực nhọc, ít học và rượu khỏe.
Nhưng thực ra nông dân bên Anh
tương đối giàu. Anh bạn tôi chỉ làm việc bằng máy móc, từ làm đất, gieo hạt,
tưới và thu hoạch, anh đi thăm đồng bằng xe máy đặc chủng bốn bánh.
Từ phòng khách đón tôi là
ngôi nhà nhỏ khác bên kia quả đồi đủ tiện nghi nhìn xuống thung lũng rất đẹp,
và để đến đó từ nhà chính, anh chở tôi bằng chiếc Land Rover 4wd, mất 10 phút
băng qua ruộng của chính anh.
Anh cũng mời tôi cưỡi ngựa,
một con màu hồng trong số bốn chú ngựa đang ở trong chuồng, nhưng nhìn con
ngựa Anh cao cỡ 1 mét 9 từ lưng đến đất, tôi từ chối, nhỡ ngã thì què như chơi.
Ở Anh, thu nhập của nông dân có
khi 50% đến từ các khoản hỗ trợ để bảo vệ môi trường. Ví dụ anh được hỗ trợ khi
bỏ đất hoang 7% cho chim thú, không dùng thuốc trừ sâu hay phân hóa học, trồng
ba loại cây để giữ đa dạng sinh học, không cầy xới những đồng cỏ mà giữ nguyên
làm khu chăn thả.
Để giữ được mỗi ngọn núi hay
dòng suối hay đàn hươu đẹp ngỡ ngàng bên Anh, hóa ra đều là tiền từ chính
phủ cả.
Tóm lại, một nông dân Anh luôn
đủ ăn, ngay cả khi làm rất ít vì Anh và châu Âu dùng thành thị để nuôi nông
thôn, có vẻ ngược lại với Việt nam.
Không chỉ ở Anh mà hồi ở
Việt Nam tôi cũng biết một bạn người Úc, anh nói làm nghề chăn bò, khiến tôi
có ý khinh thường.
Vì nghề chăn bò khiến tôi
tưởng tượng ra một anh nông dân nón lá buồn bã ngồi ở sườn đê, hóng ô tô qua
lại nhìn để giết thời gian, tay luôn ve vẩy cái roi tre một đầu rách tướp.
Nhưng đi uống bia vỉa hè vài
lần cùng anh chăn bò người Úc đó và nghe anh kể chuyện, hóa ra đàn gia súc
của anh có cả ngàn con ở khu chăn thả hàng ngàn héc ta, và anh lắm khi phải lùa
bò bằng máy bay trực thăng nhỏ hai chỗ ngồi hiệu Robinson.
Tôi xin lỗi vì đã coi thường
các anh.
Nông dân nghĩa là nghèo
Vì ở Việt Nam, khi nói đến nông
dân, ta mặc định là nghèo, ngay cả khi trúng mùa, họ vẫn nghèo. Báo chí Việt
Nam luôn giật tít : “khóc ròng vì được mùa”, hay “được mùa, rớt giá”, và ở Việt
Nam, 70% đất là làm nông nghiệp.
Báo nói không hề sai, mỗi khi
được mùa, giá lại rớt thê thảm, từ nhãn, vải, chôm chôm, xoài, dưa hấu, và lúa.
Tôi thấy họ bán giá gần như cho
dưa hấu ở vệ đường, và khi không bán hết, dưa bắt đầu hỏng, người nông dân bỏ
đi, vứt bỏ cả đống dưa bắt đầu thối inh chất đống khắp nơi dọc quốc lộ.
Được mùa, nhưng bà con không
vui hơn, vì về cơ bản, túng vẫn hoàn túng.
Vì họ là … nông dân, họ luôn tự
đặt mình vào thế bị động, và bị thương lái ép giá, về đủ mọi đường, do họ không
bao tiêu được đầu ra. Tất cả phó thác cho may mắn, và nông phẩm, ví dụ gạo hay
gà, không thể để lâu, gạo để lâu thì mốc và giảm chất lượng. Và lúa, với khí
hậu nhiệt đới, rất nhanh lên mầm khi chất đống chờ người đến mua, năm nào cũng
vậy.
Còn gà thì ví như anh nông dân
có trang trại nuôi gà, thì đàn gà phải được bán ở 2 kg hay 3 kg. Vượt qua
ngưỡng đó, con gà ăn nhiều khủng khiếp và nếu vẫn nuôi tiếp tục, lập tức lỗ
tiền cám.
Thế là họ bị ép giá bởi mọi
tầng lớp. Thương lái hiểu, người nông dân phải đẩy nông sản đi bằng mọi giá.
Chất lượng gạo cũng là một vấn
đề. Những mảnh ruộng quá nhỏ của nhiều hộ cho ra những hạt gạo gần như loạn về
chất lượng và kích cỡ, của đủ mọi giống lúa khác nhau, do thương lái ham lãi
pha trộn nhiều loại để bán với giá gạo cao nhất.
Chất lượng gạo kém khiến ta chỉ
cạch tranh được nhờ bán rẻ.
Nếu người Thái giảm giá gạo của
họ như làm với gạo 5% tấm trong năm nay, nghĩa là ta phải giảm giá gạo hơn nữa
để cạnh tranh, mà rẻ, nghĩa là nông dân, người làm ra nó, chịu thiệt.
Bà con nông dân, đã làm ra
nhiều lúa hơn mức cần thiết, tự họ đã đẩy mình vào thế : được mùa rớt giá.
Dân Việt Nam 90 triệu người ăn
hết 13 triệu tấn gạo 1 năm, trong khi nông dân sản xuất ra một năm những 40 triệu tấn ( làm tròn số) thì ngoài
cám làm thức ăn gia súc, hay nấu rượu, hay ném vài nắm cho đàn gà, thì phải
xuất khẩu.
Hiện tại gạo ở Việt Nam làm
thức ăn gia súc mới chỉ là dự định nằm trên giấy, do dinh dưỡng kém và giá cao.
Trong khi ngô hay lúa mì, mà
giá tăng đến 50% trong bốn năm qua, lại là hàng Việt Nam phải nhập khẩu làm
thức ăn chăn nuôi.
Vấn đề là số gạo dân Việt Nam
ăn không hết đó nếu không được xuất khẩu, thì chỉ có đổ đi, vì càng để lâu,
càng giảm chất lượng.
Năm nay, Trung Quốc bất ngờ gia
tăng mua gạo cả chính ngạch lẫn tiểu ngạch đã gỡ thế bí cho Việt Nam một cách
ngoạn mục. Chính ông Trương Thanh Phong, chủ tịch Hiệp hội Lương thực Việt Nam
(VFA) cũng phải thừa nhận :
“Nếu không nhờ xuất khẩu tiểu ngạch sang Trung
Quốc, tình hình xuất khẩu gạo năm nay chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Nhưng ở Việt Nam, Trung Quốc
luôn bị coi là con dao hai lưỡi, ẩn chứa khá nhiều rủi ro. Nếu trông đợi vào
họ lâu dài, khi họ ngừng thu vì bất kì lí do gì, nông dân sẽ khóc dở mếu dở.
Nhiều lúa hóa ra chả giải quyết
được vấn đề gì và nông dân nghèo vẫn hoàn nghèo. Nếu bỏ một hay thậm chí hai
vụ lúa, đổi sang trồng ngô, hay đậu, hay bất kì thứ gì làm thức ăn gia súc,
hoặc thậm chí để đất hoang cho vụ sau nếu ở đồng bằng sông Cửu Long , tôi khẳng
định nông dân sẽ giàu hơn.
Bà con nông dân, sau cả năm làm
quần quật trên cánh đồng, với chi phí cho phân bón và thuốc sâu vụ sau cao hơn
vụ trước, và bán lúa với giá rẻ bằng nửa ốc bươu vàng, mới nhận ra, công sức
của mình chỉ nuôi béo anh chủ nhà máy sản xuất thuốc trừ sâu, phân bón và các
công ty xuất khẩu gạo.
Chưa kể để xuất khẩu được gạo
kiếm ngoại tệ cho cả nước, người nông dân hóa ra đang bị vắt kiệt sức.
Bài tham gia Diễn đàn BBC
Tiếng Việt viết thể hiện quan điểm và cách hành văn của tác giả.
No comments:
Post a Comment