Nguyễn
Lân Thắng viết cho RFA từ Việt Nam
2013-10-19
2013-10-19
Chị Nguyễn Thị Hiền, vợ của Luật sư Lê Quốc Quân, ảnh chụp hôm
30/12/2012. Photo by Nguyễn Lân Thắng
Hành
động theo con tim mách bảo
Tôi sinh ra trong một gia đình công chức ở Hà Nội
vào đúng năm 1975 - Cái năm được ông Võ Văn Kiệt "đánh dấu" bằng câu
nói: "Chúng ta có triệu người vui, mà cũng có triệu người buồn".
Vết thương trong lòng người Việt cứ day dứt như thế trong suốt cả gần 40 năm
cuộc đời tôi từ tấm bé đến tận bây giờ. Ngày nhỏ, tôi đã chứng kiến đủ cả những
màn pháo hoa mừng thắng trận mỗi năm, cũng như cảnh những người họ hàng lặn lội
từ miền Nam ra Bắc, đến ở nhờ gia đình tôi để đi thăm chồng cải tạo. Bé quá,
chả biết được rồi sau này những cảnh đã thấy đó chính là nỗi đau của dân tộc...
Hồi đó, cả nhà tôi chỉ có một cái loa truyền thanh
bọc vải hoa bé tý tẹo treo trên tường, cứ đến bốn giờ chiều là lại ré lên:
"Giải phóng Điện Biên bộ đội ta tiến quân trở về... " - Thế là biết
đã đến giờ vo gạo thổi cơm. Thế hệ tôi lớn lên hoàn toàn "Đỏ". Chúng
tôi chỉ biết đến ném bom rải thảm Khâm Thiên, em bé Napal, chất độc da cam...
mà chẳng hề hay có những đồng bào đã bỏ mạng tức tưởi trên biển. Tình cảm, nhận
thức đến từ những điều mình thấy, mình nghe nó tự nhiên thế thôi, chẳng ai thắc
mắc gì. Mà có điều gì khó lý giải quá thì sẵn có đế quốc Mỹ xâm lược đấy... cứ
đổ lên đầu chúng là ai cũng yên lòng mà sống tiếp. Cái tâm thế được - thua, ta
- địch phải mãi những năm sau này, qua nhiều luồng tin của phương tiện truyền
thông trên internet mới gột tẩy khỏi đầu tôi những điều ngớ ngẩn đó...
Người Việt dù sinh ra trong bất cứ chế độ nào, rồi
cuối cùng ai cũng thấy chỉ có nhân dân là bên thua cuộc. Sở dĩ đến bây giờ
người dân đã nhận thức được điều đó bởi liên tục bao năm nay, đã có biết bao
nhiêu lớp người liên tục đấu tranh, liên tục cống hiến cuộc đời mình vì lý
tưởng đổi mới và xây dựng một nước Việt Nam độc lập, dân chủ và tôn trọng những
giá trị phổ quát của nhân loại. Tôi có dính dáng ít nhiều đến các hoạt động đấu
tranh trong nước, bị bắt bớ sách nhiễu đôi lần, nhưng có may mắn là chưa bao
giờ chịu cảnh truy nã, tù đày. Nhìn những người bạn đấu tranh quanh mình, nay
đang phải giam mình sau song sắt như anh Lê Quốc Quân hay anh em Đinh Nhật Uy,
Đinh Nguyên Kha... tôi thấy mình còn quá hạnh phúc.
Luật sư Lê Quốc Quân (giữa) cùng những người nông dân biểu tình chống
trưng thu đất đai tại Hà Nội tháng 8/2012. AFP photo
Anh em cậu Uy - Kha thì còn quá trẻ, còn nhiều cơ
hội, nhưng anh Quân mới là điều đáng nói. Chuyện vụ án anh Quân thế nào, cả
tháng nay các phương tiện truyền thông đều có nhắc cả. Tôi biết, nhiều người tự
hỏi động lực ghê gớm nào khiến anh ấy bỏ qua mọi hiểm nguy, dám bỏ mình để
đương đầu với cái ác. Mỗi con người ai cũng có gia đình, có bạn bè, có những
điều quý giá không thể mất... Bỏ những điều ấy để đi vào con đường lửa, chấp
nhận ngồi sau song sắt lạnh, ai cũng thương anh ấy!
Người đời có câu: "Phù thịnh, chứ không ai phù
suy". Không biết sao tôi chỉ muốn làm ngược lại, chỉ muốn bênh vực những
người yếu thế. Bức ảnh này được chụp đúng 1 tuần sau ngày anh Quân bị bắt. Đó
là một ngày cuối năm 2012. Hôm ấy trời lạnh lắm. Chúng tôi chỉ có khoảng chục
người đến thăm nhà anh Quân, người thì vừa ra tù, người thì cũng bị bắt nhốt
liên tục, bị theo dõi dài ngày vì những vụ án chính trị mà chính quyền tưởng
tượng ra. Cả một gia đình chỉ còn toàn đàn bà và trẻ con tiếp đón chúng tôi.
Nhìn giọt nước mắt của chị Hiền vợ anh Quân nghẹn ngào, nhưng sung sướng vì có
người đến sẻ chia lúc hoạn nạn... chẳng ai cầm lòng được.
Cuộc sống vốn hết sức phức tạp. Thú thực tôi cũng
không biết hết những việc anh Quân đã làm, và cũng có nhiều ý kiến chê trách
anh ấy dại quá, liều quá, lộ liễu quá... Nhưng có lẽ, điều rõ nét nhất chính là
cái án quá bất công cho mấy trăm triệu tiền trốn thuế, vốn là cái cớ mà chính
quyền khó mà chứng minh được. Và, cũng chẳng ai biết liệu cái án anh Quân đang
phải chịu bây giờ, lúc thi hành xong sẽ có một cái án khác như anh Điếu Cày hay
không?...
Còn biết bao nhiêu những trường hợp như anh Quân,
như Uy, Kha... đang trong nhà tù nhỏ? Còn biết bao nhiêu cảnh đời khốn khó của
những người tranh đấu ở nhà tù lớn ngoài kia? Tôi cũng như bạn, chẳng thể nào
đếm hết được. Tôi chỉ biết hành động những gì con tim mình mách bảo. Dù thế nào
tôi cũng đứng về "phe" nước mắt!
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA
No comments:
Post a Comment