Thanh
Quang, phóng viên RFA
2013-10-21
2013-10-21
Tình trạng học sinh VN hiện nay “quay lưng với môn
Sử” hẳn là điều không những đáng buồn mà còn tai hại vì, theo nhận xét của TS
Sử học Nguyễn Văn Khoan thuộc Hội Khoa học Lịch sử VN, “Không biết lịch sử dân
tộc, không biết lịch sử đất nước mình thì tất yếu sẽ không biết được niềm tự
hào đất nước, tự hào dân tộc là gì. Học Lịch sử là để học tinh thần yêu nước,
mà tinh thần yêu nước là động lực quan trọng nhất để bảo vệ và xây dựng đất
nước”.
Nhưng câu hỏi được nêu lên là nếu lịch sử dân tộc,
lịch sử đất nước bị bóp méo hay bị xóa sổ thì sao?
Không
thể viết lại quá khứ
Qua bài “Bàn về tẩy não”, blogger Trần Trung Đạo lưu
ý rằng “Lịch sử một dân tộc được viết bằng sử quan của đảng CS và được giải
thích phù hợp với đường lối, chính sách của đảng CS trong từng thời kỳ chứ
không phải là những sự kiện đã diễn ra trong quá khứ thăng trầm, vinh quang và
thống khổ của dân tộc”, và “Đảng không chỉ có khả năng thay đổi hiện tại, vẽ ra
một tương lai nhưng còn có khả năng thay đổi cả quá khứ của cả dân tộc”.
Sử gia Trần Gia Phụng từ Toronto, Canada khẳng định
rằng hai câu viết này của nhà văn Trần Trung Đạo “hoàn toàn đúng với thực
tế”.
Theo Sử gia Trần Gia Phụng thì “những người
viết sử của đảng CSVN luôn luôn sửa lại quá khứ một cách trắng trợn cho phù hợp
với chủ trương đường lối của đảng trong từng giai đoạn, nhằm luôn luôn giành lẽ
phải và chính nghĩa về cho đảng CSVN”; và ông nhấn mạnh:
Tôi xin nhấn mạnh là mọi người có thể thay đổi tương
lai, nhưng không một ai có thể sửa đổi quá khứ. Lịch sử là những câu
chuyện của con người đã xảy ra trong quá khứ. Khi con người đã “in dấu” trong
quá khứ, thì không thể kéo quá khứ trở lại để tẩy xóa dấu in, tẩy xóa quá
khứ. Cộng sản có thể nhất thời làm nhiễu xạ quá khứ, nhiễu xạ lịch sử
nhưng không thể nào thủ tiêu quá khứ, thủ tiêu lịch sử. Ví dụ cụ thể là
mấy chục năm nay, những nhà viết sử CS ra công tô son điểm phấn cho lãnh tụ của
họ là Hồ Chí Minh, nào là ra đi tìm đường cứu nước, giải phóng dân tộc, nào là
cuộc sống độc thân giản dị, nào là Hồ Chí Minh được UNESCO vinh danh…
Thực tế cho thấy năm 1911, khi đến đất Pháp được hai
tháng, Hồ Chí Minh xin vào học trường Thuộc Địa Paris để ra làm quan cho Pháp,
đơn xin nhập học còn sờ sờ ra đó. Vậy là ông ta ra đi để mưu sinh chứ
không phải ra đi tìm đường cứu nước. Hồ Chí Minh là một điệp viên CSQT,
tranh đấu không phải để giải phóng dân tộc mà để đưa dân tộc vào vòng chủ nghĩa
CS, làm tay sai cho CSQT. Hồ Chí Minh vợ con đùm đề, lại còn tàn bạo giết
luôn bà Nông Thị Xuân là người đã sinh cho ông ta một người con trai, sao gọi
là sống độc thân được? Hồ Chí Minh không bao giờ được UNESCO vinh danh,
như mấy vị giáo sư CS ca ngợi. Ví dụ còn nhiều lắm kể không thể hết…
Theo nhà văn Trần Trung Đạo thì “Lịch sử thế
giới chỉ riêng từ thế chiến thứ hai cho đến nay có nhiều anh hùng đã đóng góp
trí tuệ hay máu xương vào công cuộc bảo vệ tự do cho đất nước họ hay giải phóng
dân tộc họ khỏi ách thực dân. Vài trường hợp điển hình như Mahatma Gandhi (Ấn
Độ), Winston Churchill (Anh), Charles de Gaulle (Pháp), Tưởng Giới Thạch (Trung
Hoa Dân Quốc), Franklin D. Roosevelt (Mỹ). Nhưng khi họ qua đời, ngoài tang
quyến, không có cảnh ‘Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa’ như khi ông Hồ
Chí Minh mất và ‘ôm thật chặt cột nhà khóc cho thỏa nỗi xót thương’ như khi ông
Võ Nguyên Giáp vừa qua đời ở Việt Nam. Bởi vì những lãnh đạo thế giới nêu trên
là những anh hùng thật, con người thật, có thành công và thất bại, có điểm tốt
và điểm xấu và cuộc đời họ được phô bày trước dư luận chứ không phải là sản
phẩm do nhà máy tuyên truyền sản xuất trong một xã hội bị bưng bít thông tin”.
Đó là chuyện viết sử “theo sử quan của đảng”. Thế
còn chuyện “phớt lờ lịch sử” hay “xóa sổ lịch sử” thì sao?
Im lặng
trước những sự kiện trọng đại
Trong thời gian gần đây, công luận trong và ngòai
nước cảnh báo về việc hiện ngày càng có nhiều dấu hiệu cho thấy nhà cầm quyền
VN cùng giới truyền thông nhà nước hầu như im lặng trước những biến cố lịch sử
trọng đại, như không còn công khai kỷ niệm ngày Vua Quang Trung đại thắng quân
Thanh mà biến ngày đại thắng ấy thành ngày “trẩy hội Xuân” bình thường; thậm
chí bia tưởng niệm công lao của Vua Quang Trung ở núi Dũng Quyết (Vinh, Nghệ
An) cũng bị đục bỏ.
Rồi họ cũng lờ đi những thời điểm kỷ niệm các bộ đội
VN hy sinh trong cuộc chiến đẫm máu chống quân TQ xâm lược tại vùng biên giới
Việt-Hoa hồi năm 1979, trong cuộc chiến bảo vệ Hòang Sa chống TQ hồi năm 1974
khiến nhiều chiến sĩ VNCH tử vong, hay trong cuộc hy sinh khiến máu đào nhuộm
đỏ biển Đông của hải quân VN ra sức bảo vệ đảo Gạc Ma ở Trường Sa năm 1988.
Thậm chí các vị học giả, trí thức, thanh niên yêu
nước ra sức dâng hương, vòng hoa tưởng niệm những người đã hy sinh vì chống
phương Bắc xâm lược cũng bị công an ngăn cản, gây khó khăn…
Từ Hà Nội, GS Nguyễn Thanh Giang lên tiếng về
chuyện “ phớt lờ lịch sử” này:
Những sự việc ông dẫn ra là sự việc có thật. Và điều
đó làm cho nhiều người VN bây giờ rất bất mãn đối với những người lãnh đạo đảng
CSVN…Nguy cơ hàng đầu đối với VN bây giờ là nguy cơ bị TQ xâm lấn và đặt ách đô
hộ VN –ách đô hộ mềm, tức là thông qua điều lừa gạt gọi là ý thức hệ. Cho nên
người dân VN bây giờ nói chung, mà lại càng những người trí thức hay những
người từng đi làm cách mạng, mối băn khoăn và âu lo nhất của họ hiện giờ là sự
xâm lấn, sự đô hộ của TQ. Nhưng người lãnh đạo đảng CSVN không nhìn thấy điều
đó, và vẫn âm mưu xóa nhòa thực tế phũ phàng cùng sự lừa bịp của TQ.
GS
Hà Văn Thịnh từ Huế cho rằng:
Đó là do cái chính sách ngọai giao “mềm dẻo, không
nên kích động hận thù, xóa bỏ quá khứ, nhìn về tương lai”.v.v… Hiện nay, VN thể
hiện quan hệ với TQ, theo tôi nghĩ, nó đi quá xa, bởi vì là bạn hay trên bạn
hoặc dưới bạn một chút thì nguyên tắc vẫn là VN phải giữ vững độc lập, tự do.
Còn chừng nào mà TQ còn chiếm đất của mình, chiếm biển, chiếm đảo của mình rồi
hành hạ ngư dân mình, ngang tàng phách lối mời gọi đấu thầu dầu ở biển Đông
v.v…, thì đó không phải là bạn.
Không
biết nhận lỗi
Vừa rồi chỉ là một số biến cố lịch sử gần đây nhất
bị “bỏ quên”. Còn nếu ngược dòng thời gian, thì người dân Việt hẳn còn nhớ vụ
thảm sát Mậu Thân khiến nhà văn Nhã Ca có bài “Giải Khăn Sô Cho Huế” để “cùng
nhau chít lại giải khăn sô, đốt lại nén hương nhỏ trong đêm tối mênh mông của
chiến tranh và tang tóc, để hồi tưởng về Huế” – biến cố bị giới cầm quyền
chối bỏ trách nhiệm; Phong trào Nhân Văn Giai Phẩm tranh đấu cho tự do dân chủ
của văn nghệ sĩ và trí thức miền Bắc khởi xướng đầu năm 1955 đã chính thức bị
dập tắt hồi tháng 6 năm 1958 - và từ đó cho tới giờ, giới cầm quyền hòan tòan
“xóa sổ” biến cố lịch sử này. Rồi vô số đồng bào bị chết oan trong cuộc cải
cách ruộng đất ở miền Bắc hồi thập niên 1950 nhưng thân nhân không được dựng
bia tưởng niệm…
Sử
gia Trần Gia Phụng nhận xét về những biến cố này:
Trong thực tế, đảng CSVN chỉ xin lỗi một lần năm
1956 sau vụ Cải cách ruộng đất, nhưng đây chỉ là xin lỗi chiếu lệ để thoát tội
trước phản ứng mạnh mẽ của dân chúng. Làm sao mà xin lỗi trên 170,000 người
chết oan? Cũng nên chú ý vào hoàn cảnh lịch sử lúc đó. Đảng CS mới cầm
quyền ở các thành phố miền Bắc sau năm 1954, chưa ổn định được xã hội, còn lo
ngại các thế lực còn lại, và nhất là đảng CS đang kiếm cách tổng tuyển cử với
miền Nam sau hiệp định Geneve, nên mới giao cho Võ Nguyên Giáp đứng ra xin lỗi,
vì lúc đó ông tướng nầy còn mang những hào quang chiến thắng.
Tôi nói xin lỗi chiếu lệ vì một khi xin lỗi, nghĩa
là thấy ra lỗi thì phải hối lỗi, phải cải cách. Đàng nầy đảng CS đạt được
mục đích áp đặt nền nông nghiệp chỉ huy, cướp hết đất đai dân chúng, rồi lùa
dân chúng vào hợp tác xã, CS có sửa đổi gì đâu? Ngoài ra, CSVN không bao giờ
xin lỗi vụ Nhân Văn Gia Phẩm, vụ Mậu Thân Huế. Để xóa sổ những tội ác
trong CCRĐ, Nhân văn Giai phẩm, Mậu Thân Huế, thì CS bóp méo sự thật lịch sử,
viết lại có bài bản làm cho người ta lầm tưởng là thật, nhưng dù làm cách gì đi
nữa thì cũng không thể xóa được tội ác của CS. Ví dụ CCRĐ tàn bạo như thế,
được các nhà viết sử CS sửa lại là thành công được bao nhiêu hợp tác xã, được
bao nhiêu sản lượng thực phẩm … Còn vụ Mậu Thân thì CS sửa đổi một cách
trắng trợn, mà vụ mới nhất là có một nhà đạo diễn CS làm lại cuốn phim Mậu Thân
bị nhiều người đả kích. Tội ác của CS luôn luôn còn đó. “Trăm năm
bia đá thì mòn / Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.”
Có một biến cố lịch sử nữa liên quan thảm cảnh
thuyền nhân VN tại biển Đông cũng bị nhà cầm quyền VN ra sức xóa sổ.
Trong số mấy triệu người dân Việt bỏ nước ra đi tìm tự do sau khi Saigòn
thất thủ hồi năm 1975, khỏang nửa triệu người trong số này đã nằm lại vĩnh viễn
ở biển cả, rừng sâu núi thẳm hay gởi nắm xương tàn tại các trại tỵ nạn Đông Nam
Á. Nhưng rồi hai tấm bia tại đảo Bidong ở Malaysia và đảo Galang tại Indonesia
do Văn Khố Thuyền Nhân VN thiết lập để tưởng niệm thuyền nhân bỏ mình trên
đường tìm tự do, để tri ân Cao Ủy Tỵ nạn LHQ cùng các nước sở tại đã cưu mang họ
một thời, cũng bị Hà Nội vận động Malaysia và Indonesia “xóa sổ lịch sử”.
Một
cựu thuyền nhân VN nhận xét:
Chuyện này hết sức vô nhân đạo, vì mồ mả của những
ngườiđi tìm tự do không may nằm lại rất đáng kỷ niệm. Nhiều khi gia đình nào
cũng đều bị thiệt hại trong chuyến đi: Có người thì con chết, người thì vợ
chết, thậm chí có trường hợp chết cả gia đình. Thì chuyện tưởng niệm thuyền
nhân là việc nên làm, và là chuyện đương nhiên rồi. Bây giờ Việt Nam không cho
tưởng niệm đó là quá vô nhân đạo.”
Đó là chưa kể trại tỵ nạn cũ của thuyền nhân tại
Galang cũng bị VN áp lực Jakarta “xóa sổ”, khiến bà Nada Faza Soraya, Chánh Sự
Vụ Phòng Thương Mại Batam của Indonesia phản ứng rằng, “địa điểm này hòan tòan
có giá trị lịch sử và nhân đạo”.
No comments:
Post a Comment