Thế
là các anh chị ấy đã đến... Khoảng chừng chục vị... Ngày mai chị không nên đi,
vì trên mạng có hô hào đòi tự do cho LQQ. Còn chị hỏi mai chúng tôi có chặn chị
không, thì tôi xin trả lời là không! Ôi mẹ ơi, tôi chỉ muốn ôm lấy anh ấy một
cái. Tôi nhẹ cả người, cười rõ tươi và cảm ơn nhiệt tình (khổ chưa). Anh ấy
chua thêm một câu, còn chị làm gì thì chị sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Mẹ ôi! Đi xem tòa xử công khai mà phải chịu trách nhiệm trước pháp luật...
*
Ngày mai, mồng 2 tháng 10, tòa Hà Nội xử luật sư Lê
Quốc Quân tội trốn thuế. Tội trốn thuế là xấu xa lắm, là làm suy sụp nền kinh
tế, là làm băng hoại đạo đức xã hội... cần phải xử để làm gương cho thiên
hạ.
Lẽ ra nên khuyến khích nhân dân đi dự, để tố cáo tội
ác của kẻ trốn tránh nghĩa vụ nộp thuế cho nhà nước, thế nhưng có vẻ như có một
chiến dịch, đang được các cấp chính quyền địa phương triển khai một cách đồng
loạt, đó là đến từng nhà dân để vận động không đi xem xử án. Nhiều người lên
facebook “méc” là được các đoàn thể địa phương đến vận động, mai... ở
nhà!
Xử công khai mà không có quần chúng thì công khai
cho ai xem? Hay nhà tòa chỉ thích tự biên tự diễn?
Thế là các anh chị ấy đã đến. Khoảng chừng chục
vị.
Chả cần khách khí đợi chủ nhà mời, các anh chị ấy cứ
hồn nhiên kéo nhau vào. Thú thật người Việt Nam mình rất hồn nhiên, mà tôi thì
lại không nỡ chặn các anh ấy lại.
Vừa kéo ghế tôi vừa hỏi, lại chuyện ngày mai chứ gì?
Thế các anh có chặn tôi không đấy. Tôi đang rất là hồi hộp.
Các anh chị ấy cười. Tôi đem máy ảnh ra, anh trưởng
công an phường (TCAP) bảo chị chụp là phải xin phép chúng tôi. Tôi mới bảo, thế
anh vào nhà tôi đã xin phép chưa? Tôi nhớ là tôi chưa mời, các anh vẫn cứ vào
đấy chứ.
Ah! Anh TCAP bảo, chúng tôi là công an, có quyền vào
kiểm tra hộ khẩu.
Xin lỗi anh nhé, nếu anh nói vậy thì tôi sẽ chỉ làm
việc với công an hộ tịch, chứ không phải với tất cả các anh chị.
Thế là anh TCAP xoay sang vẫn đề khác. Lại một bài
giáo huấn về chuyện không nên đi dự phiên tòa xử tội “trốn thuế” - anh ấy đặc
biệt nhấn mạnh từ “trốn thuế”.
Cái “tài” của chính quyền là cứ nói cho sướng miệng,
mặc cho người nghe sốt hết cả ruột. Ý đồ là anh TCAP nói hết thì giờ là thôi,
không cho tôi có cơ hội phản hồi.
Anh nói xong chưa? Anh nói tôi đã nghe, giờ đến lượt
tôi.
Thưa các anh các chị, thứ nhất là tôi cũng không còn
bé bỏng gì, để các anh chị phải giáo dục tôi nên làm điều này, không nên làm
điều kia.
Thứ hai, anh không cần phải đặc biệt nhấn mạnh từ
“trốn thuế”, vì việc này tôi biết nhiều hơn anh. So với các vụ trốn thuế hàng
tỷ đến chục tỷ của các đại gia, thì mấy trăm triệu của Lê Quốc Quân (LQQ) nhằm
nhò gì? Chưa kể việc cơ quan thuế gần 2 năm trời làm việc vẫn không tìm ra được
bằng chứng trốn thuế, thế mà công an nhảy vào cứ đổ riệt cho là LQQ trốn thuế.
Cái lý do chính là LQQ là luật sư bất đồng chính kiến thôi. Nhưng dẫu vậy, kể
cả vụ án giết người như Nguyễn Đức Nghĩa mà tôi quan tâm, tôi vẫn đi xem xử án
được chứ sao?
Một anh mặc thường phục bảo cái tin đại gia trốn
thuế ấy chị nghe ở đâu?
Tôi bảo báo Vietnam.net. Anh ấy liền bảo, chị nghe
báo nói làm gì!!!
Ấy chết. Báo nhà nước đấy anh ơi.
Anh ấy lại hỏi: thế chị ra đấy làm gì? Có vào được
đó đâu?
À! Cái này lại phải giải thích một tý. Nó là vấn đề
tinh thần anh ạ. Người công giáo có một tinh thần đồng đội rất cao. Và họ có
đức tin, nên họ tin rằng sự có mặt của họ dẫu ở cách xa, nhưng vẫn là nguồn
động viên to lớn đối với người đồng đạo của họ...
He he, đến đó anh TCAP vội xuỵt tay kia, ra hiệu
không được sa đà vào chuyện đó, kẻo lại bị tôi thuyết phục thì dở ẹc.
Sau đó anh TCAP có hỏi thêm về việc tôi đến Đại sứ
quán Đức làm gì? Họ mời hay tôi tự đến? Tôi hỏi, anh hỏi điều đó làm gì? Đó là
việc riêng của tôi chứ?
Ah! Rằng thì là tôi là công an phường, nên có quyền
hỏi chị, còn chị có quyền không trả lời.
Vâng! Anh có quyền hỏi những vấn đề liên quan đến
phạm vi trong phường. Còn việc tôi làm gì, đi đâu ở ngoài phường mà anh hỏi là
ngoài phạm vi của anh rồi đấy ạ.
Túm lại, anh ấy chốt: ngày mai chị không nên đi, vì
trên mạng có hô hào đòi tự do cho LQQ. Còn chị hỏi mai chúng tôi có chặn chị
không, thì tôi xin trả lời là không!
Ôi mẹ ơi, tôi chỉ muốn ôm lấy anh ấy một cái. Tôi
nhẹ cả người, cười rõ tươi và cảm ơn nhiệt tình (khổ chưa). Anh ấy chua thêm
một câu, còn chị làm gì thì chị sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Mẹ ôi! Đi xem tòa xử công khai mà phải chịu trách
nhiệm trước pháp luật.
Thôi thì không chụp ảnh chính diện được (lịch sự tý
chứ) thì tôi chụp lưu ảnh tiễn. Chụp sau lưng đoàn thôi vậy.
Thế là mai tôi được đi xem xử án rồi nhé. Không phải
trốn nhà. Không bị chặn. Hạnh phúc quá!
Thêm một câu cuối.
- Các anh chị ấy biết thừa là có nói tôi không nên
đi cũng chả ăn thua mà vẫn cứ phải nói.
- Chúng tôi biết có đòi tự do cho LQQ chả ăn thua
nhưng vẫn cứ phải đòi.
Rốt cuộc cả hai bên cùng khổ cả. Giá luật pháp nước
ta nghiêm minh, thì các anh chị và chúng tôi đâu mất công thế này.
No comments:
Post a Comment