Trần Mạnh Hảo
16/11/2012
Tuy không phải là luật sư, nhưng chúng tôi đã có nhiều
năm nghiên cứu về đề tài luật pháp, nay thấy khẩu hiệu của Nhà nước Việt Nam
treo ở khắp các cơ quan lớn bé: “ Sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật”
nên viết bài này chỉ ra việc Nhà nước Việt Nam hầu như không hề thực hiện khẩu
hiệu trên do mình đề ra, liên tục ban hành rất nhiều điều luật và văn bản dưới
luật vi hiến; hi vọng được quý vị thức giả trong và ngoài nước, nhất là giới
luật sư chỉ giáo.
Có thể nói, chúng tôi đã đọc bản “Hiến pháp nước CHXHCNVN
năm 1992” đến gần như thuộc lòng. (NXB Chính trị Quốc gia 2005 – Bản sửa đổi,
bổ sung năm 2001). Chúng tôi thấy trong bản Hiến pháp này còn rất nhiều điều
nghịch lý, bất hợp lý, trái với nhiều công ước quốc tế mà Việt Nam đã ký kết.
Trong lúc Nhà Nước Việt Nam đang nóng lòng chờ được kếp nạp vào tổ chức Thương
mại thế giới (WTO), thiết nghĩ, Hiến pháp và luật pháp Việt Nam cũng cần phải
thay đổi cho phù hợp với thông lệ quốc tế; ngõ hầu đưa công cuộc cải cách kinh
tế theo tiêu chuẩn WTO, kèm theo với công cuộc cải cách nền chính trị Việt Nam
đang bị coi là nền chính trị lạc hậu nhất thế giới, cho đúng với lời ông tổ của
chủ nghĩa cộng sản Karl Marx từng dạy: “Kinh tế nào, chính trị ấy!”. Một nền
kinh tế tư bản tư nhân, kinh tế đa thành phần (đa nguyên) như đang tiến tới của
Việt Nam, nhất thiết phải có nền chính trị đa nguyên phù hợp đi kèm mới có cơ
phát triền; để hi vọng Việt Nam không bị tụt hậu khủng khiếp, không còn phải
đợi đến 197 năm nữa mới tiến kịp Singapore hôm nay.
Trước hết, chúng tôi xin phép bàn về chữ “Quyền” tức
quyền của người dân: “Nhân Quyền” – (từ “Nhân Quyền” này Đảng và Nhà nước VN
rất hãi!). Trong bản Hiến pháp này, chúng tôi đếm chưa hết, nhưng đã thấy có
mấy chục từ “Quyền”: “Công dân có quyền” hầu như nhan nhản khắp các trang trong
bản Hiến pháp, thôi thì đủ các thứ quyền, y như công dân của các nước tự do
trên thế giới vậy; xin tạm kể ra các quyền: quyền sống tự do, hạnh phúc, quyền
chính trị, quyền làm chính trị, quyền tư do báo chí, tư do ngôn luận, tự do
biểu tình, quyền lập hội, quyền tự do cư trú, quyền tự do ra nứơc ngoài, quyền
tự do tôn giáo, quyền ứng cử, bầu cử, quyền góp ý trao đổi (phê bình) nhà nước…
Nhưng trên thực tế, người dân Việt Nam hầu như không được
hưởng những “quyền” đã ghi trên Hiến pháp. Đã gọi là “Quyền” thì không phải đi
xin; thế mà lạ thay, bất cứ nhu cầu nhỏ bé nào của nhân dân thuộc lĩnh vực
quyền con người (nhân quyền), người dân Việt Nam (ông chủ) cũng phải cúi đầu
làm đơn xin bọn “đầy tớ”, mà bọn “đầy tớ= Đảng CS=Nhà nước VN” vẫn không cho!
(“Cán bộ là đầy tớ của nhân dân”- Lời ông Hồ Chí Minh!).
Nhân đây, xin trích một nguyên lý của chủ nghĩa
Mác-Lênin: “Thực tế là tiêu chuẩn của chân lý!”. Hãy nhìn vào thực tế đời sống
của người dân Việt Nam, mới thấy Đảng CSVN và Nhà nước Việt Nam toàn ban hành
những điều luật và văn bản dưới luật hầu như đều vi phạm Hiến pháp. Chúng tôi
sẽ thử kể ra 03 điều luật trong hàng trăm điều luật bị Đảng và Nhà nước vi phạm
trong 147 điều luật đã ghi trong bản Hiến pháp.
Trước khi kể ra 03 Điều trong bản Hiến pháp bị Nhà nước
Việt Nam vi hiến. Chúng tôi xin trích Điều 146, trang trọng thừa nhận văn bản
Hiến pháp – 1992 (bản sửa đổi) này là văn bản “Luật-pháp-Mẹ”, tức văn bản gốc,
tuyệt đối không được ban hành các văn bản luật và dưới luật đi ngược lại hiến
pháp mà Điều 146 quy định như sau: “Hiến pháp nước CHXHCNVN là luật cơ bản của
Nhà nước, có hiệu lực pháp lý cao nhất. Mọi văn bản pháp luật khác phải phù hợp
với Hiến pháp”.
Như vậy, những điều ghi trong Hiến pháp đã được Điều 146
này khuôn vào mực thước: “Luật cơ bản của Nhà nước”, “Có hiệu lực pháp lý cao
nhất”. Thế nào là “luật cơ bản”, thế nào là “hiệu lực pháp lý cao nhất”, thì
mọi người đều dễ hiểu, dễ thống nhất với nhau. Ở đây, chỉ còn mệnh đề khẳng
định mang tính tuyệt đối của bản “Hiến –pháp-Mẹ”:” Mọi văn bản pháp luật khác
phải phù hợp với Hiến pháp”. Chúng ta cùng nhau tra từ điển để tìm đúng nội hàm
của từ: ”Phù hợp”.
Theo từ điển Huỳnh Tịnh Paulus Của: “Đại Nam Quốc Âm Tự
Vị” (Dictionnaire Annamite) (Ấn bản 1895-1896) do NXB Trẻ in lại 1998, trang
821, từ “Phù hợp”, được kêu bởi âm Nam kỳ là: “Phù hạp, hiệp: In nhau, giống
nhau, hạp nhau”
Theo từ điền: “Tự – Điển ViệtNam“ của Ban tu thư Khai
Trí, do nhà sách Khai trí ấn bản tại Sài Gòn 1971, định nghĩa như sau ở trang
672: “Phù Hợp: Đúng với nhau, ăn hợp: Về ngày tháng của hai việc xảy ra đã được
phù hợp”
Theo “Đại từ điển Tiếng Việt” do Bộ Giáo Dục & Đào
tạo, NXB Văn hoá Thông tin Hà Nội 1998, định nghĩa từ “Phù hợp” ở trang 1344,
như sau: “Trùng khớp, tương ứng với nhau: nội dung và hình thức phù hợp với
nhau; có hoàn cảnh, tính cách phù hợp nhau ”
Như vậy, từ “phù hợp” trong Điều 146 của bản Hiến pháp
1992 phải được hiểu đúng với nội hàm của nó như định nghĩa của ba từ điển trên.
Nghĩa là, bất cứ văn bản pháp luật và dưới luật nào của Nhà nước Việt Nam ban
hành mà không giống in như những điều ghi trong Hiến pháp, không trùng khớp,
không tương ứng, không đúng với nhau so với bản Hiến pháp thì đều vi hiến.
Rất tiếc, đa số pháp luật và văn bản dưới luật của Nhà
nước Việt Nam đều đi ngược lại các điều đã ghi trong Hiến pháp. Xin vào trang
web của Chính phủ nước CHXHCN Việt Nam, mục “Hệ thống văn bản: Quy phạm Pháp
luật” : www.vietnam.gov.vn. Chúng tôi chỉ trích ra đây 03
Điều trong Hiến pháp, từ Điều 68 đến Điều 70, để chứng minh Nhà nước Việt Nam
là vua vi phạm Hiến pháp, chà đạp hiến pháp bằng hàng nghìn điều luật không
“Phù hợp” với bản Hiến pháp là “Luật cơ bản của Nhà nước, có hiệu lực pháp lý
cao nhất” !
“Điều 68: Công dân có quyền tự do đi lại và cư trú trong
nước, có quyền ra nước ngoài và từ nước ngoài về nước theo quy định của pháp
luật”.
Sau mỗi quyền công dân, bản Hiếp pháp điều có ghi câu:
“theo quy định của pháp luật” để Nhà nước VN dễ đánh tráo khái niệm mà cho ra
hàng nghìn văn bản luật và dưới luật đi ngược lại Hiếp pháp, không “giống in”,
không “trùng khớp”, không “đúng với nhau”, không “tương ứng” với chính bản Hiếp
pháp. Điều 68 trong Hiến pháp ghi rành rành: “Công dân có quyền tự do đi lại và
cư trú trong nước” nhưng Nhà nước Việt nam đúng là “ông vua vi hiến”, đã ban
hành luật “hộ khẩu” chống lại Hiến pháp. Công dân Việt Nam được Hiến pháp quy
định quyền tự do đi lại, tự do cư trú trong toàn quốc, mà mỗi lần đi khỏi nơi
cư trú lại phải làm đơn xin phép công an xin tạm vắng, để đến nơi cư trú mới
lại phải trình công an làm đơn xin tạm trú, y hệt thân phận tù, hay người dân
Việt Nam chính là kẻ ở tù tại gia ?
Thảo nào Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh đã xác nhận chuyện
tày trời: “Đảng CSVN sinh ra để trói nhân dân” (Nguyên văn câu nói của Tổng bí
thư Nguyễn Văn Linh: “Đảng sẽ cởi trói cho văn nghệ sĩ và trí thức”. Văn nghệ
sĩ và trí thức là tinh hoa, là đầu tàu của nhân dân, mà Đảng xác nhận đảng đã
trói văn nghệ sĩ, trí thức. Văn nghệ sĩ, trí thức vừa là tinh hoa, là đầu tầu
của nhân dân, lại cũng là nhân dân. Theo phép tam đoạn luận, ta có một đẳng
thức – một kết luận đúng ý của ông Tông bí thư Nguyễn Văn Linh là: “Đảng CSVN
sinh ra để trói nhân dân !”
Cũng trong Điều 68, Hiến pháp cho công dân quyền: “Quyền
ra nước ngoài và từ nước ngoài về nước” mà sao “ông vua vi hiến” là Nhà nước
Việt Nam thường xuyên cấm các nhà bất đồng chính kiến, những công dân tự do
không được phép ra nước ngoài; ví như vừa qua Bộ công an đã không cấp hộ chiếu
phổ thông cho công dân Bạch Ngọc Dương, cấm thương gia Phạm Bá Hải quay về Ấn
Độ làm việc là một ví dụ …
Điều 69 bản Hiến pháp 1992 ghi rõ ràng quyền của công dân
Việt nam như sau: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền
được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp
luật.”
Đây là những quyền quan trọng vào bậc nhất của người dân,
cái quyền ghi rành rành trên Hiến pháp, quyền mà 95% loài người sống trong các
nước văn minh, tiến bộ, dân chủ, tự do được hưởng, mà lạ thay người dân Việt
Nam vẫn bị Nhà nước Việt Nam cấm hết. Đảng CSVN-Nhà nước VN ra hàng “tấn” điều
luật và dưới luật gồm các nghị định, các chỉ thị, nghị quyết cấm nhân dân không
được phép hưởng các quyền đã ghi trong Điều 69. Như đã nói trên, ông Hồ Chí
Minh từng nói: “Cán bộ = Đảng CS = Nhà nước VN bao giờ cũng chỉ là đầy tớ của
nhân dân !”. Mỉa mai thay, bọn “đầy tớ” ra tới 600 tờ báo, trong khi “Ông chủ”
là nhân dân tuyệt đối bị bọn “đầy tớ” cấm chỉ không được phép ra một tờ báo
nào! Không có tự do báo chí, thì xã hội hoàn toàn không có tự do. Vài ngày gần
đây, nhóm các nhà dân chủ gồm nhà văn Hoàng Tiến, nhà báo Nguyễn Khắc Toàn,
luật sư Nguyễn Văn Đài, kỹ sư Bạch Ngọc Dương… mới bàn nhau ra một tờ báo có
tính nội bộ của nhóm trí thức yêu dân chủ tên là “Tiếng nói Dân chủ Tự do” tại
Hà Nội, đã bị công an khủng bố hết sức dã man: bắt bớ, thẩm vấn liên tục, khám
nhà tịch thu sách báo tài liệu và máy vi tính… thì “quyền tự do báo chí, tự do
ngôn luận, quyền được thông tin” ghi trong Điều 69 Hiến pháp ơi, ta chào mi, vì
mi chỉ là Hiến pháp cuội, Hiến pháp lừa mà thôi !
Chính nhà nước Việt Nam đã chà đạp, vi phạm trắng trợn có
tính hệ thống Điều 69 này của bản Hiến pháp bằng cách suốt hàng chục năm khủng
bố, đàn áp, bắt giam nhiều nhà bất đồng chính kiến chỉ vì họ sử dụng những
quyền công dân về tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do thông tin đã ghi trong
Hiến pháp…
Việc Nhà nước Việt Nam dùng bức tường lửa ngăn chặn các
trang web hải ngoại trên Internet là vi hiến, phạm luật vì Hiến pháp ghi rành
rành công dân có quyền được tự do thông tin. “Nghị định của chính phủ về quản
lý, cung cấp và sử dụng dịch vụ Internet” vừa ban hành là một bắng chứng tố cáo
Nhà nước Việt Nam vi phạm Hiến pháp.
Điều 69 quy định công dân có quyền hội họp, quyền lập hội
nhưng Nhà nước Việt nam đã vi hiến; ví như gần đây có một số anh em ủng hộ
“tuyên ngôn dân chủ 8406” mời nhau ăn uống ở gần Hồ Con Rùa Sài Gỏn, đã bị công
an quay phim, rồi lần lượt bắt bớ đày ải khốn cùng chỉ vì họ thực thi quyền hội
họp, quyền lập hội có ghi trong Hiến pháp…
Điều 69 Hiến pháp thừa nhận công dân có quyền biểu tình
mà Nhà nước Việt Nam ra điều luật phản Hiến pháp quá tức cười như sau: “cứ 05
người dân ra đường tụ tập là phải xin phép Nhà nước”. Đây là một thứ luật vớ
vẩn sẽ muôn đời thành trò cười cho nhân loại. Xin hỏi Nhà nước Việt Nam: ví như
gia đình chúng tôi gồm hai bố mẹ và ba đứa con đã lớn, chúng tôi muốn dắt ba
cháu cùng đi bộ đến công viên tập thể dục, cần phải qua đường, cũng phải xin
phép Nhà nước à?
Các cháu học sinh trong xóm tôi rủ nhau từng tốp năm bảy
cháu đi học theo đội hình hàng một trên đường, cũng phải xin phép Nhà nước à?
Một đám ma, một đám cưới đi bộ qua đường cũng phải xin phép à? Năm đến mười bà
con nông dân làm đồng, xắn quần gánh phân, gánh lúa đi hàng một (tụ tập) trên
bờ đê (đường) cũng phải xin phép Nhà nước à các ông Đảng CSVN từng vỗ ngực chế
độ này tự do gấp triệu lần Mỹ, Anh, Pháp…ơi !?
Điều 70 trong Hiến pháp có đoạn viết như sau: “Công dân
có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hay không theo một đạo nào”. Thế mà
chính Nhà nước Việt Nam vi hiến bẳng cách cấm giáo hội Phật giáo Việt Nam thống
nhất của Hòa thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, cấm giáo phái Hòa Hảo
của cụ Lê Quang Liêm, cấm hàng loạt giáo phái Tin lành truyền đạo… Đồng thời,
Nhà nước Việt Nam kiên quyết chính trị hoá, Mác-xít hoá các tôn giáo bằng âm
mưu biến các dòng đạo ở Việt Nam thành Đạo quốc doanh, cha cố quốc doanh, ông
sư quốc doanh… Đó chính là hành động vi phạm trắng trợn tự do tôn giáo của Nhà
nước Việt Nam…
Tựu trung, mọi pháp luật và các văn bản dưới luật, theo
Điều 146 trong bản Hiến pháp quy định: rằng nếu các văn bản luật kia không phù
hợp với bản Hiến pháp gốc, nghĩa là không giống như in Hiến pháp, không trùng
khớp với Hiến pháp, không Đúng với khuôn mẫu Hiến pháp, không tương ứng, tương
hợp, tương đồng với Hiến pháp… như hàng “tấn” văn bản luật do Nhà nước Việt Nam
đã ban hành, thì thảy thảy đều vi phạm Hiến pháp.
Thế mà “Ông vua vi hiến” là Nhà nước Việt Nam lại đang đe
dọa đưa các công dân Việt nam thực hiện quyền công dân đúng với Hiến pháp là
các nhà dân chủ bất đồng chính kiến ra tòa, thì hỏi trên đời này, còn có gì
ngược ngạo hơn?
Sài Gòn 14-8-2006
T.M.H.
T.M.H.
Tác giả gửi qua email
No comments:
Post a Comment