TỔNG HỢP MỘT SỐ TIN VIỆT NAM NGÀY 08/07/2025
*****
Xây
hạ tầng ven biển vô lối, gần 200 hécta san hô ở vịnh Nha Trang bị xóa sổ
Người Việt
July
8, 2025 : 8:32 PM
KHÁNH
HÒA, Việt Nam (NV) –
Gần 200 hécta rạn san hô ở
vịnh Nha Trang đã biến mất, khó hồi sinh, chỉ vì cách phát triển hạ tầng bừa
bãi của chính quyền sở tại.
Báo
VNExpress hôm 8 Tháng Bảy dẫn công bố của Trung Tâm Nhiệt Đới Việt-Nga hồi
tháng trước, cho biết kết quả phân tích ảnh viễn thám và học máy trên khu vực rộng
160 cây số vuông cho thấy từ năm 2002 đến 2024, vịnh Nha Trang mất khoảng 191
hécta rạn san hô, tập trung ở khu vực xung quanh đảo Hòn Tre, Hòn Mun, Hòn Một,
Hòn Tằm và Hòn Miễu.
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/07/VN-San-ho-nha-trang-xoa-so-1.jpg
Gần
200 hécta rạn san hô ở khu vực xung quanh đảo Hòn Tre, Hòn Mun, Hòn Một, Hòn Tằm
và Hòn Miễu đã biến mất. (Hình: Bùi Toàn/VNExpress)
Hồi
năm 2001, Ban Quản Lý Vịnh Nha Trang được thành lập để ngăn chặn tình trạng
trên, nhưng tình trạng “tẩy trắng san hô” vẫn tiếp diễn.
Tuy
nhiên, ngoài việc ô nhiễm từ đất liền, khai thác hải sản trái phép, biến đổi
khí hậu, một trong những nguyên nhân chính gây ra tình trạng trên là do sự phát
triển hạ tầng ven biển bao gồm xây dựng đường sá, khu nghỉ dưỡng và cảng biển…
đã kích hoạt những thay đổi lớn về sử dụng đất ở vịnh Nha Trang, gây thất thoát
125 hécta rạn san hô trong giai đoạn 2002-2016.
Ông
Mai Thuận Lợi, Trung Tâm Nghiên Cứu và Phát Triển Du Lịch Bền Vững thuộc Trường
Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn TP.HCM, cho biết tình trạng tẩy trắng và chết
hàng loạt của san hô đang đe dọa nghiêm trọng đến đa dạng sinh học, cũng như sức
hút du lịch biển đảo tại Nha Trang.
“San
hô không chỉ là nơi cư trú của hàng trăm loài sinh vật biển, mà còn là điểm nhấn
trong các tour lặn biển tại vịnh Nha Trang,” ông Lợi nói.
Theo
ông Lợi, nếu không có những biện pháp quản lý tài nguyên biển hiệu quả và quyết
liệt, du lịch Nha Trang sẽ đánh mất bản sắc. Cảnh quan dưới biển đang dần biến
mất. Nếu trải nghiệm không giống với những gì được quảng bá, đặc biệt với khách
quốc tế, họ sẽ cảm thấy hụt hẫng và ít có khả năng quay lại.
Bên
cạnh biến đổi khí hậu, các chuyên gia cũng chỉ ra rằng những hoạt động thiếu kiểm
soát trong quá khứ như neo đậu sai vị trí, lặn không đúng quy định hay xả thải
ra biển là nguyên nhân khiến hệ sinh thái rạn san hô suy yếu nhanh chóng.
“Phục
hồi san hô là quá trình dài hơi. Cần kiên trì, đồng bộ và đặt yếu tố bảo tồn
lên hàng đầu,” ông Lợi nhấn mạnh.
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/07/VN-San-ho-nha-trang-xoa-so-2.jpg
Vịnh
Nha Trang là một trong 16 khu bảo tồn biển của Việt Nam có nhiều san hô và hệ
sinh thái phong phú, đa dạng bậc nhất thế giới. (Hình: Bùi Toàn/VNExpress)
Theo
Ban Quản Lý Vịnh Nha Trang, công tác bảo tồn đang gặp khó do “thiếu cơ chế phối
hợp liên ngành, nhận thức cộng đồng còn hạn chế và khó khăn về tài chính, nguồn
thu chưa đủ đáp ứng hoạt động bảo tồn.”
Hiện,
các hoạt động bảo tồn tại vịnh Nha Trang bao gồm phối hợp với các câu lạc bộ lặn
và tình nguyện viên để giám sát hệ sinh thái, thu gom rác dưới đáy biển, bắt
sao biển gai và theo dõi hiện tượng tẩy trắng. Khi có trở ngại môi trường, Ban
Quản Lý Vịnh Nha Trang chủ động phối hợp với các nhà khoa học để xử lý.
Ngoài
ra, Ban Quản Lý Vịnh Nha Trang đang “xây dựng đề án thành lập vườn ươm cung cấp
giống san hô, thử nghiệm mô hình rạn nhân tạo kết hợp với du lịch sinh thái và
nghề cá giải trí.” (Tr.N) [qd]
Tài sản tham nhũng ở Việt Nam: Tại sao không thể ‘thu hồi?’
Trúc Phương – Người Việt
July
8, 2025 : 3:39 PM
https://www.nguoi-viet.com/binh-luan/tai-san-tham-nhung-o-viet-nam-tai-sao-khong-the-thu-hoi/
Từ
năm 2012, nhiều chuyên gia đã đề nghị ban hành luật truy thu tài sản bất minh.
Tuy nhiên, đến năm 2024, luật này vẫn nằm trong “danh mục nghiên cứu.” Cho đến
tận thời điểm này, vấn đề “lập hội đồng xử lý tài sản thi hành án các vụ đại án
kinh tế, tham nhũng” vẫn tiếp tục được “đề xuất” – như bài báo ngày 15 Tháng
Năm, trên VTC News cho biết.
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2025/07/BL-Thu-Hoi-Tai-San.jpg
Bà
Hoàng Thị Thúy Lan, cựu bí thư Tỉnh Ủy Vĩnh Phúc, bị tố nhận hối lộ hàng triệu
đô la. (Hình minh họa: Phúc Bình/Thanh Niên)
Người
ta tiếp tục bàn luận và “góp ý” sôi nổi, chẳng hạn hội thảo “Góp ý sửa đổi Luật
Thi Hành Án Dân Sự – Giải pháp xử lý tài sản trong thi hành án các vụ án kinh tế”
do báo Pháp Luật TP.HCM tổ chức ngày 14 Tháng Năm.
“Lưới”
pháp luật
Người
dân vẫn thường nghe rằng “pháp luật chưa hoàn thiện,” “chưa có chế tài cụ thể,”
hay “khó chứng minh tài sản do tham nhũng mà có.” Vấn đề cốt lõi nằm ở chỗ
khác: Người nắm pháp luật có thật sự muốn dùng pháp luật để thu hồi tài sản
không?
Trong
vụ đại án Việt Á, ông Phan Quốc Việt, tổng giám đốc công ty Việt Á, khai chi tiền
“lại quả” hàng trăm tỷ đồng cho hàng loạt quan chức, nhưng trong danh sách tài
sản bị kê biên gần như không thấy có bất kỳ khoản tiền mặt lớn nào. Tiền đã đi
đâu? Những kẻ nhận tiền “hoa hồng” đã rửa tiền bằng cách nào?
Câu
trả lời nằm ở sự tinh vi của nghệ thuật tẩu tán.
Biến
tiền thành đất: Trước khi bị điều tra, nhiều quan chức kịp thời mua nhà đất đứng
tên người thân, đôi khi còn đầu tư vào dự án hạ tầng hoặc bất động sản du lịch.
Các dự án này được bảo vệ bằng “quan hệ” và giấy tờ pháp lý tinh vi.
Gửi
ra nước ngoài: Theo một báo cáo không chính thức từ Ngân Hàng Nhà Nước, hàng
trăm triệu đô la đã được chuyển hợp pháp ra nước ngoài dưới hình thức “đầu tư
gia đình,” mua quốc tịch Malta, Cyprus, Canada… Đây là một hình thức rút tài sản
có kế hoạch, hợp pháp hóa sự tẩu thoát.
Tạo
công ty bình phong: Các công ty do vợ hoặc người thân đứng tên, không có hoạt động
kinh doanh thực tế, nhưng sở hữu khối tài sản lớn. Một dạng rửa tiền nội địa.
Quỹ
từ thiện giả: Một số quan chức lập quỹ “từ thiện” để chuyển tài sản từ dạng “tiền
bẩn” sang hình thức “có mục đích nhân văn,” nhưng thực chất là tiền không bao
giờ đến người nghèo.
Lá
bùa “về hưu”
Không
khó để thấy rằng nhiều vụ đại án chỉ được điều tra sau khi các quan chức đã nghỉ
hưu. Họ ung dung rút lui, sống trong biệt thự cao cấp, đi chùa xì xụp vái Phật,
thỉnh thoảng thăm hỏi các đồng chí lão thành cách mạng gần đất xa trời. Đôi
khi, tại các đám tang viên chức chính trị cấp cao, người dân cũng thấy họ tụm
năm túm bảy đi viếng…
Trước
khi bị khởi tố, ông Nguyễn Thanh Long (cựu bộ trưởng Y Tế) đã kịp rút khỏi các
vị trí quản lý. Tài sản của ông được cho là “không rõ nguồn gốc,” nhưng lại
không thể kê biên đầy đủ vì phần lớn đứng tên con và vợ. Tương tự, cựu Thứ Trưởng
Tài Chính Nguyễn Hữu Chí bị kết luận có liên quan đến việc buông lỏng quản lý
trong vụ công ty Nhựt Thành Tân, nhưng không bị truy tố vì đã nghỉ hưu. Cần nhắc
lại, trước khi “hạ cánh an toàn,” ông Nguyễn Hữu Chí đã được trao Huân Chương Độc
Lập Hạng Nhì (năm 2017). Bài báo về vụ này trên trang web Bộ Tài Chính còn lưu:
“Sinh ra và lớn lên trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, là người con của
Liệt sĩ, Đồng chí Nguyễn Hữu Chí được Đảng, Nhà nước quan tâm đào tạo, bồi dưỡng.
Với kiến thức sâu rộng về quản lý kinh tế, tài chính, ngân hàng, đồng chí đã có
đóng góp to lớn vào công tác quản lý Nhà nước trong nhiều lĩnh vực của ngành
Tài chính…”
“Đã
nghỉ hưu” trở thành một dạng miễn trừ ngầm, khi chính quyền không bao giờ đụng
chạm đến các đồng chí từng có công lớn với “sự nghiệp xây dựng đất nước,” từ “đồng
chí X” Nguyễn Tấn Dũng đến đồng chí Nguyễn Xuân Phúc, từ “đồng chí Hai Nhựt” Lê
Thanh Hải đến cựu Chủ Tịch Nước Võ Văn Thưởng…
Đây
là sự thất bại chính trị?
Vấn
đề không chỉ là lỗ hổng pháp lý mà là tính trật tự của quyền lực. Khi một cán bộ
cấp cao bị xử lý, sẽ có hàng loạt hệ quả dây chuyền trong hệ thống quan hệ chồng
chéo. Từ lãnh đạo cấp tỉnh, cấp ngành, cho đến các doanh nghiệp sân sau. Đụng đến
một người là đụng đến một mạng lưới.
Không
thể chống tham nhũng nếu vẫn duy trì cơ chế kiểm tra nội bộ thiếu độc lập và
báo chí chẳng bao giờ được phép điều tra mà chỉ lặp lại y khuôn “kết quả điều
tra” của công an. Việc kê khai tài sản của cán bộ lãnh đạo không có người kiểm
chứng thì khác nào cho phép hợp pháp hóa tài sản bất minh. Chừng nào quyền lực
chính trị còn có thể đứng trên luật pháp, chừng đó tài sản tham nhũng còn được
che chắn.
Trong
khi Indonesia, Nam Hàn, Singapore… đều có cơ chế pháp lý cho phép “chứng minh
tài sản lành mạnh” thay vì “chứng minh tài sản bất minh.” Nghĩa là, nếu anh có
50 tỷ, anh phải chứng minh được anh kiếm 50 tỷ ấy từ nguồn nào. Nếu không, nhà
nước có quyền thu giữ. Ở Việt Nam thì ngược lại. Nhà nước phải chứng minh tài sản
của “đối tượng đó” có từ đâu, được tạo ra như thế nào, có liên quan đến vụ án
không.
Không
thu hồi được tài sản tham nhũng không chỉ là vấn đề kinh tế mà còn là thất bại
chính trị – ít nhất trên bề mặt là như thế. Người dân không ngu. Họ thấy kẻ ăn
cắp tiền ngân sách vẫn sống sung sướng, con cái học trường quốc tế, đi xe sang,
còn mình thì nai lưng đóng thuế từng đồng. Khi niềm tin bị bào mòn, xã hội sẽ
trở nên vô cảm trước bất công. Người dân sẽ không còn muốn tố giác (thật ra
cũng chẳng dám tố giác), không còn tin vào cơ quan kiểm tra, không còn trông đợi
vào cơ chế “làm trong sạch nội bộ.” Họ chỉ còn một lựa chọn. Đó là co cụm,
tránh xa chính trị, và sống lặng lẽ như một cách tự vệ. Tức lắm thì “chửi lén”
trong nhà thôi.
Muốn
thu hồi tài sản, phải thu hồi đặc quyền và đặc lợi. Không thể chống tham nhũng
nếu không dám động đến vùng cấm quyền lực. Không thể thu hồi tài sản nếu vẫn giữ
cơ chế “về hưu là an toàn,” hoặc “tài sản đứng tên vợ con là bất khả xâm phạm.”
Chừng nào luật pháp còn bị chính trị hóa, chừng đó những chiếc ô quyền lực vẫn
tiếp tục che chắn cho tài sản bẩn. Và như thế, chống tham nhũng và “đốt lò” mãi
là một trò trình diễn, thay vì một cuộc cải cách thể chế thật sự.
Nếu
nhìn từ góc độ pháp lý, rõ ràng việc không thu hồi được tài sản tham nhũng là một
thất bại hành chính và tư pháp. Nhưng nếu đặt trong bối cảnh quyền lực chính trị,
nó lại có thể được hiểu như một “thành công” – không phải của công lý, mà của một
cơ chế được thiết kế để bảo vệ chính nó.
Thể
chế ấy tưởng chừng hỏng nhưng thật ra không thất bại. Nó đang vận hành chính
xác theo cách mà nó được lập trình. Đó là bảo vệ cấu trúc quyền lực bằng cách
giữ lại các mắt xích, dù đã “nghỉ hưu,” bảo đảm sự trung thành bằng cách không
truy xét tận cùng tài sản bất minh, biến chống tham nhũng thành trò chơi quyền
lực có kiểm soát, nơi ai bị xử và xử đến đâu đều là kết quả của việc “thống nhất
trong nội bộ,” chứ không phải do áp lực công lý hay nhân dân.
Việc
không thu hồi được tài sản tham nhũng không còn là biểu hiện của năng lực yếu
kém mà là sản phẩm của một cơ chế đã “tự hoàn thiện” trong việc… duy trì vùng
an toàn cho kẻ đương chức lẫn bọn từng có quyền. Bởi vì, trong một hệ thống mà
tài sản và quyền lực đi liền với nhau như hình với bóng thì việc động vào tài sản
là động vào quyền lực – mà động vào quyền lực là làm lung lay chính nền móng tồn
tại của thể chế.
Chống
tham nhũng ở Việt Nam luôn có “giới hạn.” Và giới hạn ấy chính là điều bất khả
xâm phạm của một thể chế dựa trên hệ thống bất minh, từ trung ương xuống địa
phương. Vì vậy, câu hỏi “tại sao không thu hồi được tài sản tham nhũng?” đôi
khi không cần trả lời bằng lý lẽ pháp luật, mà bằng một sự thật hiển nhiên: Đơn
giản vì người ta không muốn. [đ.d.]
Thỏa thuận Donald
Trump - Tô Lâm: Có qua có lại hay một chiều?
BBC News Tiếng Việt
8
tháng 7 năm 2025
https://www.bbc.com/vietnamese/articles/cm201ngwyyvo
Tổng
thống Donald Trump đã tung những 'cú đấm' mạnh mẽ dẫn đến sự thay đổi trong các
quy tắc và mối quan hệ thương mại quốc tế. Trong đó, Mỹ ưu tiên lợi ích của
mình hơn bao giờ hết và sử dụng thuế quan làm công cụ.
Sau
khi công bố mức thuế cụ thể đối với Việt Nam, ông chủ Nhà Trắng lại khiến nhiều
quốc gia thấp thỏm không yên khi nói rằng sẽ gửi thư tới một loạt nước để thông
báo mức thuế dao động từ "60–70% cho đến 10–20%".
Vào
tối 7/7 (tức sáng 8/7 theo giờ Việt Nam), ông Trump đã chia sẻ các lá thư mà
ông gửi đến lãnh đạo 14 quốc gia để thông báo về kế hoạch thuế quan mới nhất, với
mức áp thuế 25% đối với các đồng minh thân thiết như Hàn Quốc và Nhật Bản, dự
kiến được áp dụng từ ngày 1/8. Ông còn nói thêm rằng các mức thuế có thể được
điều chỉnh "tăng hoặc giảm tùy theo quan hệ của chúng tôi với đất nước của
quý vị".
"Nếu
vì bất kỳ lý do gì quý vị quyết định tăng thuế quan, thì bất kể mức tăng đó là
bao nhiêu, chúng tôi sẽ cộng thêm mức đó vào 25% thuế mà chúng tôi đang áp dụng,"
Trump viết trong các bức thư gửi Nhật Bản và Hàn Quốc, được công bố trên nền tảng
Truth Social của ông.
Tiến
sĩ Giang Phùng, nhà nghiên cứu và giảng viên tại Trường Kinh doanh ISC Paris
(Pháp), nhận định với BBC News Tiếng Việt ngày 7/7 rằng việc
công bố một thỏa thuận thuế quan rõ ràng, với những con số cụ thể, giúp Tổng thống
Trump thể hiện sự "quyết đoán" và khả năng "đạt được thỏa thuận"
của mình.
"Điều
này đặc biệt quan trọng để củng cố hình ảnh của ông trước cử tri, chứng minh rằng
ông đang thực hiện các lời hứa về thương mại và bảo vệ lợi ích của người Mỹ. Việc
nhấn mạnh các con số thuế cao (40%) và việc mở cửa thị trường (0%) là những
thông điệp mạnh mẽ."
Chuyên
gia kinh tế Trần Sĩ Chương nói với BBC rằng việc công bố rõ ràng mức thuế với
Việt Nam có giá trị chính trị rất lớn đối với ông Trump vì ông được khoe với
người dân Mỹ là ông mới gây áp lực thì Việt Nam đã nhanh chóng chấp thuận, giảm
thuế nhập khẩu hàng Mỹ vào Việt Nam tới mức 0% và Việt Nam vẫn phải "trả
cho" Mỹ 20% để nhập hàng vào Mỹ.
"Trong
bối cảnh Mỹ gia tăng các biện pháp bảo hộ thương mại và tái định hình chuỗi
cung ứng toàn cầu, việc Việt Nam sớm đạt được một thỏa thuận cân bằng với
Washington thể hiện sự linh hoạt và chủ động về chính sách.
"Điều
này không chỉ duy trì được khả năng tiếp cận thị trường Mỹ, Việt Nam còn nâng
cao đáng kể tính cạnh tranh so với nhiều nền kinh tế khác đang tìm cách giữ chỗ
đứng trong mắt giới làm chính sách Mỹ. Đây là một bước đi chiến lược giúp Việt
Nam khẳng định vai trò đối tác tin cậy trong trật tự thương mại mới đang hình
thành," ông Chương chia sẻ thêm với BBC News Tiếng Việt vào sáng 8/7.
Theo
báo Politico, thỏa thuận với Việt Nam là thỏa thuận đầu tiên mà chính quyền
Trump đạt được để đình chỉ mức thuế "ăn miếng trả miếng" từ 20 đến
50% mà ông đe dọa áp dụng.
Việc
Tổng thống Trump chọn "chốt" thỏa thuận thương mại với Việt Nam và
công bố tin tức này rầm rộ được đánh giá là một động thái chiến lược nhằm giải
quyết thâm hụt thương mại, định hình lại chuỗi cung ứng toàn cầu và củng cố vị
thế địa chính trị của Mỹ trước Trung Quốc.
No comments:
Post a Comment