Nguyễn
Ánh hay Hồ Chí Minh : Ai là người "bán nước”, ai là người “cõng rắn cắn gà nhà”?
Sử
gia CSVN lên án Nguyễn Ánh “bán nước”, bằng chứng là Hiệp ước Versailles 1787
và vụ cắt đất Trấn Ninh. Hiệp ước Versailles Nguyễn Ánh hứa nhượng Đà Nẵng và đảo
Côn sơn cho Pháp. Đất Trấn Ninh, sau khi lên ngôi Nguyễn Ánh cắt Trấn Ninh để
ban thưởng cho vua Ai Lao đã có công giúp Nguyễn Ánh trong chuyện dẹp Tây Sơn.
Thực
tế là gì?
Hiệp
ước Versailles 1787 không được thi hành. Quan chức Pháp thấy là “không có lợi
Pháp”, do đó khước từ. Tức là hiệp ước đơn thuần “vô giá trị”. Nguyễn Ánh không
có nhượng “cục đất” nào cho Pháp cả.
Còn
đất Trấn Ninh bị Pháp sáp nhập vào Ai Lao để dựng lên nước Lào. Điều không thấy
ai nói là sau đó Pháp tách ra từ Lào (và Cambodge) vùng đất rộng lớn, gồm cao
nguyên trung phần (bao gồm Darlac, Đà Lạt, Kon Tum v.v..) để sáp nhập vô Việt
Nam, để “đền bù” cho Việt Nam vụ Trấn Ninh. Vụ này tôi có viết hôm trước.
Sử
gia CSVN phê phán Nguyễn Ánh dựa trên “ý định nhượng đất cho Pháp”.
Vấn
đề là việc phê phán của họ không dựa trên tinh thần khách quan, khoa học, mà lại
dựa theo ý kiến của ông Hồ Chí Minh trong một “bài vè”, tựa đề “Lịch sử nước ta”. Trong bài
có các câu:
“Gia
Long lại dấy can qua,
Bị
Tây Sơn đuổi, chạy ra nước ngoài.
Tự
mình đã chẳng có tài,
Nhờ
Tây qua cứu, tính bài giải vây.
Nay
ta mất nước thế này,
Cũng
vì vua Nguyễn rước Tây vào nhà,
Khác
gì cõng rắn cắn gà,
Rước
voi giầy mả, thiệt là ngu si…”
Đâu
phải cái gì ông Hồ nói, hay làm cái gì thì những cái đó đều đúng hết đâu!
Ông
Hồ bị sử gia Tây phương xếp chung “một giỏ” với những “đồ tể cộng sản” như Mao
Trạch Đông, Pol Pot… Họ Mao trách nhiệm về cái chết của hàng trăm triệu người
Hoa. Pol Pot trách nhiệm “diệt chủng” 1/4 dân Cambodge. Ông Hồ chỉ giết sơ sơ
có 4 triệu người Việt mà thôi.
Thực
tế cho thấy những gì mà ông Hồ nói về Gia Long đều là “vu khống”, vì không có bằng
chứng.
Nguyễn
Ánh có “rước Tây vào nhà không?”
Pháp
chiếm 6 tỉnh Nam kỳ, sau đó chiếm Bắc kỳ, vì nhiều lý do mà không có lý do nào
cho thấy có yếu tố “Nhà Nguyễn rước Tây vô nhà” hết cả.
Pháp
chiếm Việt Nam “bằng vũ lực”. Pháp chiếm 6 tỉnh Nam kỳ bằng vũ lực. Pháp chiếm
Hà nội bằng vũ lực. Pháp đánh quân Thanh để “bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của nước
An Nam” bằng vũ lực. Cuộc chiến tranh với nhà Thanh khiến Pháp thiệt hại nặng nề.
Chuyện này tôi cũng nói rồi.
Tôi
có thể kết luận rằng ông tổ ngành “sử phịa” của Việt Nam là ông Hồ!
Giả
sử rằng nhà Tây Sơn không bị Nguyễn Ánh tiêu diệt. Liệu nhà Tây Sơn có giúp Việt
Nam giữ được “độc lập” hay không?
Theo
tôi là không! Càng “cương” thì càng chết nhiều.
Cùng
thời kỳ, những đế quốc sừng sỏ nhứt, từ Ấn Độ cho tới Trung Hoa, tất cả đều bị
thực dân chiếm đóng làm thuộc địa. Trung Hoa bị các đại cường “phân liệt” thê
thảm hơn hết. Vì đế quốc này giàu quá. Đây là thời kỳ “trăm năm nhục nhã” của đất
nước Trung Hoa. Tất cả các nước trong khu vực, không ngoại lệ, từ Ấn Độ trải
dài qua tới Trung Hoa, đều trở thành thuộc địa của nước ngoài.
Ngoại
trừ Nhật, nước này thấy coi bộ “chống không lại” nên “thua trước cho cao cờ”.
Bèn mở cửa cho nước ngoài (Mỹ) vào buôn bán. Mục đích của Mỹ, cũng như các đế
quốc khác, là tìm một chỗ trú chân, trước để buôn bán, sau là nơi dưỡng quân. Mục
đích của các đế quốc là “xẻ thịt” con heo mâp ú là Trung Hoa.
Việt
Nam đã có thể trở thành một nước Nhật, nếu Hiệp ước Versailles 1787 được Pháp
thi hành. Việt Nam được một đại cường hải quân bảo vệ, qua một hiệp ước “an
ninh hỗ tương”, không khác gì các hiệp ước an ninh giữa Mỹ và các đồng minh
NATO hay Nhật, Hàn, Phi… Nước nào lại không cắt đất cho Mỹ đóng quân? Nước nào
không trả tiền để được Mỹ bảo vệ? Vụ này tôi cũng đã nói rồi.
***
Không
có một bằng chứng nào cho thấy nhà Nguyễn “cõng rắn cắn gà nhà”. Nhưng có rất
nhiều bằng chứng cho thấy ông Hồ và các hậu duệ cộng sản của ông đích thị là những
kẻ “cõng rắn cắn gà nhà”. Ngoài ra còn có bằng chứng cho thấy ông Hồ và hậu duệ
đã “bán nước có văn bản”.
Biết
bao nhiêu tài liệu từ nguồn Trung quốc, từ Mỹ, trong các thư viện các nước Tây
phương… từ nhiều thập niên trước, đã cho ta thấy vai trò của Trung quốc trong
cuộc kháng chiến gọi là “đánh Pháp giành độc lập”.
Khởi
đầu phải tính từ cột mốc tháng 8 năm 1945: Thời điểm Nhật đầu hàng Đồng minh. Sử
sách CSVN khoe khoang là “Việt Minh đã thành công đánh pháp, đuổi Nhật, chạy
đua với Đồng minh để cướp chính quyền“.
Sự
thật là sau khi quân Đồng minh vào Việt Nam để giải giới quân Nhật, miền Bắc được
ủy nhiệm cho quân Trung Hoa Dân quốc và miền Nam cho quân Anh. Quân Trung Hoa
vô tới đâu là tước vũ khí của Việt Minh tới đó, rồi giao chính quyền địa phương
cho quân Việt Quốc. Miền Nam thì Anh “trả chủ quyền của An Nam” lại cho Pháp. Tức
là không có vụ “đánh Pháp, đuổi Nhật, chạy đua với Đồng minh” mà chỉ có vụ Việt
Minh “chạy có cờ”.
Nhờ
thuật “bôi trơn” (truyền lại cho tới ngày nay) ông Hồ được Trung Hoa ủng hộ, ép
Pháp ký Hiệp ước sơ bộ. Vấn đề là khi ký nhận, ông Hồ nhìn nhận “nước của ông Hồ”
thực tế chỉ là một “tiểu bang tự do” trong “liên bang Đông dương thuộc Pháp”. Tức
là cái “chính danh” của ngày 2-9-1945 rốt cục chỉ là “làm tay sai” lại cho Pháp
mà thôi!!! Vụ này ông Bảo Đại có phê bình như vầy: “Để sửa sai ông Hồ đã đưa
đất nước vào biển máu“.
Rõ
ràng y chang như vậy: Ông Hồ đã đưa đất nước vào biển máu.
Sau
năm 1949, nhờ sự trợ giúp về quân sự lẫn nhân sự từ cộng sản Tàu, lực lượng ông
Hồ ngày càng mạnh, trên vùng biên giới. Trận Điện Biên Phủ năm 1954, quân ông Hồ
thắng quân Pháp hay là quân Tàu thắng quân Pháp?
Bàn
cãi vụ này tới chiều chưa hết. Để biết ai thắng, ta nên quy chiếu về Hiệp định
Genève 1954. Bên nào chủ động trong bàn Hội nghị Genève? Xin thưa một bên là
Pháp (dĩ nhiên), bên kia là Trung Cộng. Châu Ân Lai đóng vai chánh, Phạm Văn Đồng
ngồi cho có. Kết quả phân chia Việt Nam ở vĩ tuyến 17, là quyết định của họ
Châu.
Tới
đây tạm đặt một dấu chấm để nói về “quyền dân tộc tự quyết”, là nền tảng của
tính “chính danh” trong cuộc “đánh Pháp giành độc lập” của phe Cộng sản Việt
Nam.
Làm
gì có chuyện “tự quyết”, bởi vì sau lưng ông Hồ có Trung Cộng ủng hộ, từ cây
súng, viên đạn, hột gạo… Trên mặt trận thì cố vấn Tàu Cộng chỉ vẽ đánh thế nào,
đánh ở đâu v.v… Trên bàn hội nghị thì có Châu Ân Lai thương nghị với Pháp. Tức
là Trung Cộng thủ vai chánh, “quyết” mọi thứ với địch thủ là Pháp.
Trong
khi Việt Nam đã được Pháp trả độc lập trước đó 5 năm rồi, qua Hiệp ước Elysée
1949.
Việt
Nam đã độc lập rồi, năm 1951 nước Việt Nam này tham dự Hội nghị San Francisco
1951, với tư cách là “quốc gia độc lập có chủ quyền, có tuyên bố chiến tranh
với Nhật“. Việt Nam là khách mời của Mỹ.
Chuyện
“đánh Pháp giành độc lập” của ông Hồ thực tế chỉ là chuyện “thọc gậy bánh xe” của
Trung Cộng. Mao Trạch Đông không muốn có một Việt Nam thân tư bản ở sát nách nước
mình.
Cho
đến năm 1958, ông Hồ và chính phủ ký công hàm 1958, trong đó tôn trọng và thực
thi mọi yêu sách về lãnh hải 12 hải lý, trên những vùng lãnh thổ của Trung quốc.
Vấn đề là yêu sách của Trung Quốc bao gồm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/10/1-133-1024x683.jpg
Công
hàm Phạm Văn Đồng ký năm 1958. Ảnh trên mạng
Quan
điểm của nhà nước CSVN đối với công hàm này là gì?
Đó
là nhà nước CSVN chỉ nhìn nhận lãnh hai 12 hải lý mà thôi. Không có chuyện gì
khác nữa.
Theo
tôi đây là lập luận ngu xuẩn nhứt trong những lập luận ngu xuẩn khác của CSVN về
chủ quyền biển đảo.
Khi
công nhận hiệu lực 12 hải lý thì nhà nước CSVN đã mặc nhiên nhìn nhận hiệu lực
của công hàm 1958.
Mọi
bàn luận khác của học giả CSVN chung quanh chuyện này để phủ nhận công hàm 1958
trở thành chuyện hài.
Vấn
đề là khi nhìn nhận hiệu lực công hàm 1958 rồi, thì công hàm này phải được rọi
dưới luật pháp quốc tế.
Chiếu
luật quốc tế về “hiệu lực các tuyên bố đơn phương”. Không cần giải thích dông
dài. Khi Việt Nam đã nhìn nhận hiệu lực công hàm 1958. Việt Nam đã mặc nhiên
nhìn nhận chủ quyền của Trung Quốc tại Hoàng Sa và Trường Sa.
Chiếu
Luật quốc tế về Biển 1982, Việt Nam nhìn nhận hiệu lực công hàm thì Trung Quốc
có quyền yêu sách hải phận các đảo Hoàng Sa và Trường Sa lên tới 200 hải lý.
Ngưng
chuyện Hoàng Sa và Trường Sa ở đây.
Là
gì? Là đích thị ông Hồ và hậu duệ ông Hồ đã chủ trương “bán nước”. Bán nước có
văn tự hẳn hoi.
Học
giả CSVN nghe ông Hồ dựng chuyện về Nguyễn Ánh rồi cả đàn hùa nhau “lật sử”, buộc
Nguyễn Ánh về tội “bán nước”.
Ai
bán nước có văn tự, Gia Long hay ông Hồ?
Cho tới cuộc chiến 54-75, có tới trên
300 ngàn quân Trung Cộng có mặt tại Việt Nam, giúp CSVN trong suốt cuộc chiến
tranh “đánh Mỹ cứu nước”.
Theo
luật quốc tế về việc thực thi quyền “dân tộc tự quyết”, khi một dân tộc gọi là
“bị áp bức” nhờ tay một thế lực ngoại bang giúp đỡ để chống lại thế lực áp bức,
quyền tự quyết của dân tộc này đã tiêu vong. Ta thấy quân Palestine khi chống
Do thái, với danh nghĩa là sử dụng “quyền dân tộc tự quyết”, ta thấy có người
ngoài nào trong hàng ngũ của họ hay không?
Tức
là khi CSVN vịn vào quyền “dân tộc tự quyết” để “đánh Mỹ, giải phóng miền nam”
mà trong hàng ngũ của họ lại có mặt 30 sư đoàn quân Tàu Cộng, thì CSVN không
còn chánh nghĩa nào nữa cả.
Ngay
cả khi quân Tàu chỉ đóng ở ngoài Bắc, thì theo luật và tập quán quốc tế, Trung
Cộng vẫn là “một bên” can dự vào chiến tranh Việt Nam. Đây là lý do mà các nước
EU không gởi quân giúp Ukraine tự vệ đánh lại Nga, ngay cả khi đạo quân này chỉ
ở hậu phương không chạm súng với Nga.
Tức
là gì?
Là
không có chuyện “giải phóng miền Nam” mà chỉ có chuyện “xâm lược miền Nam”. Khi
quyền tự quyết đã tiêu vong thì danh nghĩa “giải phóng” cũng thành mây khói.
Rốt
cục lại, Gia Long hay Hồ Chí Minh, ai là kẻ “cõng rắn cắn gà nhà”?
Rắn
Trung Cộng, rắn Liên Xô, rắn Bắc Hàn… có mặt cả đàn theo lời kêu gọi của ông Hồ
và đảng CSVN.
Phê
phán Gia Long thì phải lập luận theo “hệ quy chiếu thiên mạng”.
Phê
phán ông Hồ thì phải quy chiếu theo luật lệ và tập quán quốc tế hiện hành.
Không
phải ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN “cõng rắn cắn gà nhà” thì còn ai vô đây?
Có
người dân miền Nam nào muốn được mấy ông cộng sản giải phóng? Không có ai hết. Việt
Cộng vô tới đâu dân chạy “chết mẹ” tới đó, biết chết trong bụng cá họ vẫn chạy.
Ngay cả bây giờ, thà chết trong thùng đông lạnh người Việt Nam vẫn bỏ nước ra
đi. Không có bấy nhiêu người muốn ở lại Việt Nam để “xây dựng đất nước” với đảng
CSVN hết cả.
Không
ai tin vào cộng sản bất cứ một chuyện gì hết cả, huống chi là chuyện lịch sử.
https://www.facebook.com/photo?fbid=25471040375834424&set=a.710748128956992
Công
hàm Phạm Văn Đồng ký năm 1958. Ảnh trên mạng
Quan
điểm của nhà nước CSVN đối với công hàm này là gì?
Đó
là nhà nước CSVN chỉ nhìn nhận lãnh hai 12 hải lý mà thôi. Không có chuyện gì
khác nữa.
Theo
tôi đây là lập luận ngu xuẩn nhứt trong những lập luận ngu xuẩn khác của CSVN về
chủ quyền biển đảo.
Khi
công nhận hiệu lực 12 hải lý thì nhà nước CSVN đã mặc nhiên nhìn nhận hiệu lực
của công hàm 1958.
Mọi
bàn luận khác của học giả CSVN chung quanh chuyện này để phủ nhận công hàm 1958
trở thành chuyện hài.
Vấn
đề là khi nhìn nhận hiệu lực công hàm 1958 rồi, thì công hàm này phải được rọi
dưới luật pháp quốc tế.
Chiếu
luật quốc tế về “hiệu lực các tuyên bố đơn phương”. Không cần giải thích dông
dài. Khi Việt Nam đã nhìn nhận hiệu lực công hàm 1958. Việt Nam đã mặc nhiên
nhìn nhận chủ quyền của Trung Quốc tại Hoàng Sa và Trường Sa.
Chiếu
Luật quốc tế về Biển 1982, Việt Nam nhìn nhận hiệu lực công hàm thì Trung Quốc
có quyền yêu sách hải phận các đảo Hoàng Sa và Trường Sa lên tới 200 hải lý.
Ngưng
chuyện Hoàng Sa và Trường Sa ở đây.
Là
gì? Là đích thị ông Hồ và hậu duệ ông Hồ đã chủ trương “bán nước”. Bán nước có
văn tự hẳn hoi.
Học
giả CSVN nghe ông Hồ dựng chuyện về Nguyễn Ánh rồi cả đàn hùa nhau “lật sử”, buộc
Nguyễn Ánh về tội “bán nước”.
Ai
bán nước có văn tự, Gia Long hay ông Hồ?
Cho
tới cuộc chiến 54-75, có tới trên 300 ngàn quân Trung Cộng có mặt tại Việt Nam,
giúp CSVN trong suốt cuộc chiến tranh “đánh Mỹ cứu nước”.
Theo
luật quốc tế về việc thực thi quyền “dân tộc tự quyết”, khi một dân tộc gọi là
“bị áp bức” nhờ tay một thế lực ngoại bang giúp đỡ để chống lại thế lực áp bức,
quyền tự quyết của dân tộc này đã tiêu vong. Ta thấy quân Palestine khi chống
Do thái, với danh nghĩa là sử dụng “quyền dân tộc tự quyết”, ta thấy có người
ngoài nào trong hàng ngũ của họ hay không?
Tức
là khi CSVN vịn vào quyền “dân tộc tự quyết” để “đánh Mỹ, giải phóng miền nam”
mà trong hàng ngũ của họ lại có mặt 30 sư đoàn quân Tàu Cộng, thì CSVN không
còn chánh nghĩa nào nữa cả.
Ngay
cả khi quân Tàu chỉ đóng ở ngoài Bắc, thì theo luật và tập quán quốc tế, Trung
Cộng vẫn là “một bên” can dự vào chiến tranh Việt Nam. Đây là lý do mà các nước
EU không gởi quân giúp Ukraine tự vệ đánh lại Nga, ngay cả khi đạo quân này chỉ
ở hậu phương không chạm súng với Nga.
Tức
là gì?
Là
không có chuyện “giải phóng miền Nam” mà chỉ có chuyện “xâm lược miền Nam”. Khi
quyền tự quyết đã tiêu vong thì danh nghĩa “giải phóng” cũng thành mây khói.
Rốt
cục lại, Gia Long hay Hồ Chí Minh, ai là kẻ “cõng rắn cắn gà nhà”?
Rắn
Trung Cộng, rắn Liên Xô, rắn Bắc Hàn… có mặt cả đàn theo lời kêu gọi của ông Hồ
và đảng CSVN.
Phê
phán Gia Long thì phải lập luận theo “hệ quy chiếu thiên mạng”.
Phê
phán ông Hồ thì phải quy chiếu theo luật lệ và tập quán quốc tế hiện hành.
Không
phải ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN “cõng rắn cắn gà nhà” thì còn ai vô đây?
Có
người dân miền Nam nào muốn được mấy ông cộng sản giải phóng? Không có ai hết.
Việt Cộng vô tới đâu dân chạy “chết mẹ” tới đó, biết chết trong bụng cá họ vẫn
chạy. Ngay cả bây giờ, thà chết trong thùng đông lạnh người Việt Nam vẫn bỏ nước
ra đi. Không có bấy nhiêu người muốn ở lại Việt Nam để “xây dựng đất nước” với
đảng CSVN hết cả.
Không
ai tin vào cộng sản bất cứ một chuyện gì hết cả, huống chi là chuyện lịch sử.
.
No comments:
Post a Comment