Nguyễn
Lễ
BBC
Vietnamese.com
Cập nhật: 16:34 GMT - chủ nhật, 13 tháng
4, 2014
Thử
đặt vào trường hợp:
Đang ở nơi đô thành náo nhiệt đột nhiên phải
về chỗ đìu hiu hút gió; công việc đã vào guồng phải khởi động lại
từ đầu; các mối quan hệ gây dựng bao lâu giờ chẳng còn tác dụng gì
nhiều.
Như thế liệu có dễ chịu?
Nhưng ít nhất 44 vị vừa được luân chuyển từ
trung ương về địa phương vừa rồi chẳng ai từ chối.
Ẩn
mình chờ thời?
Theo thông báo chính thức thì 44 vị ở cấp
thứ trưởng và vụ trưởng được đưa về làm phó bí thư và phó chủ
tịch các tỉnh thành trong khoảng thời gian từ nay đến Đại hội Đảng.
Điều này được hiểu là thử thách để rèn
luyện các vị.
Có câu: ‘Lửa thử vàng, gian nan thử sức’.
Tình hình chính trị-kinh tế-xã hội các địa phương, nhất là những
địa bàn khó khăn phức tạp, sẽ là ‘lò lửa’ để thử xem ‘vàng’ của
các vị tới đâu.
Luân chuyển cán bộ, do đó, tôi nghĩ, là một
chính sách hay trong việc dùng người, nhất là đối với những vị có
triển vọng nhưng cần được rèn luyện.
Ngồi lâu một chỗ sẽ mọc dây mơ rễ má rồi
quan hệ chằng chịt rất dễ phát sinh tiêu cực nên sau một thời gian
cần phải bứng đem đi chỗ khác.
Thực tế địa phương sẽ làm giàu vốn sống của
họ, và khi lăn lộn với thực tiễn họ sẽ có thêm nhiều khả năng xử
lý công việc.
Một khi đi từ trung ương xuống địa phương, các
vị này sẽ bớt nặng nề những chính sách vĩ mô và bước gần đến
cuộc sống của người dân. Họ sẽ có điều kiện gần dân hơn, lắng nghe
dân rõ hơn và hiểu dân hơn.
Đây là những hành trang rất hữu ích nếu sau
này họ có lên làm lãnh đạo ở tầm cỡ quốc gia.
Có điều vàng thật hay vàng giả thì chưa biết
nhưng gần như chắc chắn là 22 vị trong số này sẽ được vào Ban chấp
hành Trung ương khóa tới.
Điều này khiến người ta không khỏi nghi ngờ,
vì như thế thì thử thách gì nữa?
Các vị đã chắc suất liệu có còn động cơ
phấn đấu? Vì làm nhiều chỉ tổ sai nhiều và đụng chạm nhiều.
Tại sao không để cho tất cả họ cạnh tranh
bình đẳng với nhau và ai thật sự nổi trội, dám nghĩ, dám làm và
làm được thì được chọn?
Với lại, tôi không rõ khi đưa các vị này đi
thì có đặt ra những tiêu chí cụ thể nào hay không: chẳng hạn sau hai
năm phải làm được những gì, phải đạt những chỉ tiêu cụ thể gì để
có cái mà đánh giá.
Nếu không thì luân chuyển chẳng khác nào đưa
cán bộ về làm cảnh rồi thôi.
Trong danh sách luân chuyển có người về những
địa bàn đặc biệt khó khăn như Hà Giang, Điện Biên, Lai Châu… để rèn
luyện nhưng cũng có vị về lại địa bàn đầy thuận lợi của ông, cha
mình.
Cùng là luân chuyển, nhưng bên Trung Quốc họ
thử thách ông Hồ Xuân Hoa ở Tây Tạng rồi Quảng Đông trong khi ông Trương
Đức Giang, mặc dù đã được nhắm một chỗ trong Thường vụ Bộ Chính
trị, bị đẩy vào ‘lò lửa’ ở Trùng Khánh để xử lý mớ bòng bong sau
khi Bạc Hy Lai sụp đổ.
Còn luân chuyển như ở Việt Nam thì có khác
nào ‘ẩn mình chờ thời’?
Cơ cấu
tốt hay xấu?
Có thể thấy việc dùng người ở Việt Nam hiện
nay tất cả tựu chung về hai chữ ‘cơ cấu’.
Phân nửa trong số 44 vị trên là đã được ‘cơ
cấu’, còn phân nửa còn lại không được cơ cấu thì còn lâu mới vào
được Trung ương.
Thật ra nếu họ vẫn có cơ hội vào Trung ương
nếu có thành tích đặc biệt xuất sắc. Nhưng nếu lý luận thế thì 22
vị được cơ cấu đã có thành tích đặc biệt xuất sắc gì rồi?
Nếu nói đó là do cấp bậc giữa họ khác nhau
thì cấp bậc có liên quan gì đến tài năng một khi đã đưa họ ra thử
thách?
Nhưng nói gì thì nói, trong nền chính trị
Việt Nam không cơ cấu không xong.
Bởi lẽ đây là hình thức chọn nhân sự duy
nhất trong một hệ thống không có bầu cử, đề cử thực chất.
Những
đề cử mà chủ tịch hay thủ tướng đưa ra trước Quốc hội đều do Đảng
cơ cấu hết và đề cử chỉ để ‘làm màu’, và một Quốc hội mà ai cũng
biết là ‘Đảng cử dân bầu’ thì cũng chỉ gật đầu lấy lệ.
Còn bầu cử thật ở những kỳ hội Đảng thì
các đại biểu chỉ bầu theo các danh sách có số dư chút đỉnh đã được
các lãnh đạo khóa trước sắp xếp từ trước. Được bầu nhưng tự do bầu
cử chẳng có là bao.
Bản thân Đảng cũng không có cạnh tranh bầu
lãnh đạo. Chưa thấy các ứng viên đứng ra vận động đảng viên bỏ phiếu
cho mình với chương trình và cam kết rõ ràng.
Như
vậy, với cách cơ cấu kiểu này, một mình Đảng, chính xác là các
lãnh đạo cấp cao của Đảng, thao túng hoàn toàn vấn đề cán bộ của
Đảng và nhân sự của đất nước.
Đảng không cần cạnh tranh với ai thì mắc gì
người của Đảng phải cạnh tranh với nhau?
Về nguyên tắc, ‘cơ cấu’ là chọn người tài
đức để đảm đương các trọng trách của Đảng. Chỉ có điều đây là lựa
chọn sớm chứ không phải chọn là lên ngay. Nếu đợi đến khi cần người
mới chọn thì không kịp.
Mục đích của việc cơ cấu là giúp cho nhân sự
của Đảng được chủ động, ổn định, xuyên suốt. Cấp trên cơ cấu cấp
dưới. Khóa trước cơ cấu khóa sau.
Mọi việc cứ thế tuần tự mà đi không có gì
đột phá và bị chi phối hoàn toàn bởi ý chí chủ quan của con người.
Có sơ
hở không?
Tuy nhiên liệu công tác nhân sự bằng cách cơ
cấu có chọn ra được nhân tài cho đất nước? 44 vị được chọn đi luân
chuyển và 22 vị được nhắm vào Trung ương đó có thật sự là tinh hoa
trong thế hệ kế cận của Đảng?
Vấn đề nhân sự vốn hệ trọng, nhất là nhân
sự từ cấp ủy viên Trung ương trở lên, nên không phải là công việc của
một người hay một vài người mà của một tập thể trong Đảng.
Ban Tổ chức Trung ương có nhiệm vụ theo dõi,
đánh giá và đề xuất còn quyết định thế nào là của Bộ Chính trị,
Ban bí thư và nếu cần thì họp toàn thể Trung ương Đảng.
Ông Trần Lưu Hải, phó trưởng ban thường trực
Ban Tổ chức Trung ương, khi trả lời báo chí trong nước đã nói rõ
rằng quá trình xem xét 44 vị đi luân chuyển có sự tham gia ý kiến và
thăm dò tín nhiệm ở cấp ủy trực tiếp, cấp ủy cấp trên, Đảng ủy nơi
cư trú và Đảng ủy nơi tiếp nhận.
Một công việc có sự tham gia của toàn bộ hệ
thống chính trị ở cấp cao như thế và đi qua nhiều quá trình như thế
ắt hẳn phải hết sức chặt chẽ và khách quan?
Nhưng cũng trên báo chí trong nước, một cựu
phó trưởng Ban Tổ chức Trung ương khác là ông Nguyễn Đình Hương lại
cảnh báo về việc ‘chạy’ để được luân chuyển.
Ông Hương là người nắm công tác cán bộ của
Đảng trong nhiều năm. Không phải tự dưng mà ông nói vậy.
Chức quan bao giờ cũng thứ ‘tài nguyên’ béo
bở nhất trong các loại tài nguyên. Bao người thèm thuồng và đều muốn
giành giật bằng được. Những người làm công tác nhân sự của Đảng, do
đó, rơi vào tình huống khó xử nhưng dễ hư.
Nếu tôi vì lẽ công mà xét chọn người tài
thì có lợi cho đất nước nhưng lại có thể rước họa vào thân: chẳng
những không xơ múi được gì mà còn mất quan hệ rồi còn bị người này
người kia thù ghét.
Còn nếu tôi vì lẽ riêng thì cái lợi cho bản
thân là rõ ràng trong khi cái hại cho đất nước thì còn xa vời. Hại
hay không cũng chẳng ăn nhằm gì tôi và cũng chẳng ai truy ra mà quy
trách nhiệm cho tôi cả.
Hơn nữa với đồng lương của cán bộ hiện nay
thì dại gì mà không ‘ngậm miệng ăn tiền’? Nếu ai cũng thế thì mình
tôi làm được gì?
Còn lại những thủ tục như đồng ý của cấp
ủy, tín nhệm của tổ chức thì có khó gì nếu cán bộ đi luân chuyển
có quan hệ lớn và rộng? Theo lời ông Hải thì việc bầu cử để đưa
cán bộ luân chuyển vào chính quyền địa phương còn có cách ‘tránh
bầu không trúng’ được cơ mà?
Người
của mình
‘Quan hệ’ hay ‘tiền tệ’ có thể xảy ra với
công tác cán bộ ở nhiều cấp, nhưng ở cấp các vị đi luân chuyển
chẳng phải quyền quyết định ở Bộ Chính trị và Ban Bí thư hay sao?
Cần lưu ý là trong những người đi luân chuyển
có một số vị có quan hệ thân thuộc với các ủy viên Bộ Chính trị
đương nhiệm. Về lý thì các ủy viên đấy không nên bỏ phiếu khi có liên
quan đến người thân của mình.
Đấy chỉ là mới nói về người thân, ai dám
chắc là trong số những cán bộ luân chuyển còn lại không có những vị
cùng phe cánh với ủy viên Bộ Chính trị nào đó?
Mà ai chẳng muốn đưa càng nhiều người của
mình vào càng tốt để đảm bảo cho vị thế của mình?
Nếu một ủy viên Bộ Chính trị biểu quyết
chọn người tài thì vị đó cũng cần đa số ủy viên khác đồng ý với
mình.
So với bỏ phiếu cho người nhà hoặc thuộc phe
cánh của các vị kia để đổi lại các vị kia bỏ phiếu cho người nhà
hoặc phe cánh của mình thì cách nào dễ dàng hơn?
Lý thuyết thì có khả năng như thế nhưng tôi
nghĩ các vị ủy viên Bộ Chính trị, những cán bộ ưu tú nhất của
Đảng, lẽ nào không biết phân biệt rõ ràng việc công việc tư?
Tuy nhiên, khi đã để cho ý chí chủ quan quyết
định về nhân sự thì không tránh khỏi thị phi. Bản thân ai cũng có
thể bị lợi ích cá nhân của mình chi phối.
Chỉ có người dân, thông qua các đại diện thật
sự của mình ở Quốc hội, mới có lợi ích tối cao trong việc chọn
lựa người tài đức ra phục vụ đất nước mà cũng chính là phục vụ
quyền lợi của chính họ.
Ở các nước phương Tây, các vị nguyên thủ do
được dân bầu đã đành mà khi chọn người cho nội các họ còn phải cân
nhắc ý kiến của Quốc hội và nhân dân.
Cho nên Tổng thống Mỹ Barack Obama dù rất muốn
đề cử bà Susan Rice làm ngoại trưởng nhưng không được, còn Tổng thống
Pháp Francois Hollande phải thay ngay thủ tướng khi người dân bày tỏ sự
bất mãn trong kỳ bầu cử vừa qua.
Trường hợp Việt Nam, đã không có bất cứ hình
thức cạnh tranh nào để chọn ra người tài mà người dân còn bị tước
đi cái quyền giám sát của mình thì công tác cán bộ trở thành ‘hố
đen’ tiêu cực.
Trong cái ‘hố đen’ ấy, nếu ai đó có đủ sức
mạnh và quyền uy thì hoàn toàn có thể khuynh loát việc đặt ai ngồi
đâu và cho ai làm gì. Cho nên mới có chuyện cha truyền con nối như ở
Bắc Hàn và anh xuống, em lên như ở Cuba.
Và
khi quan trường bị chi phối bởi ‘hậu duệ, quan hệ, tiền tệ’ thì thủ
đoạn, chứ không phải tài năng, mới là yếu tố giúp dễ dàng leo cao.
Nguyễn
Lễ
BBC Vietnamese.com
BBC Vietnamese.com
Các
bài liên quan
Khi gốc gác át tài năng
10.04.14
No comments:
Post a Comment