Hương Vũ
Gửi cho BBC từ Neuchatel, Thụy
Sĩ
Cập nhật: 13:45 GMT -
chủ nhật, 10 tháng 11, 2013
Gia đình tôi chuyển tới định cư
tại Thụy Sỹ khi con trai lớn tôi đã được 9 tuổi, đứa nhỏ 4 tuổi. Trải nghiệm
thực tế của một phụ huynh đã từng sống ở Việt Nam, đem lại cho tôi cơ hội nhìn
nhận vấn đề giáo dục đa chiều hơn.
Việc có một xuất học cho con
tại ngôi trường mơ ước đã trở thành một gánh nặng cho rất nhiều các bậc cha mẹ
tại Việt Nam. Những người khá giả thường kỳ vọng “chạy” được cho con vào trường
điểm.
Những người lao động nghèo
không đủ điều kiện cư trú lại mơ ước con vào được “trường công” để mức đóng góp
nhẹ hơn. Và hầu như khi năm học cũ vừa kết thúc, các bậc phụ huynh đã hối hả
lao vào các cuộc đua ngầm để chắc một xuất học cho con em mình.
Và nạn nhân cuối cùng lại là
chính những đứa trẻ, chúng phải gánh chịu những áp lực học hành để “xứng đáng”
với công sức, đồng tiền và kỳ vọng của cha mẹ.
Khi chúng tôi chuyển tới định
cư tại Thụy Sỹ, món giấy tờ duy nhất nhà trường yêu cầu là một bản photo giấy
khai sinh của các con tôi để nhà trường căn cứ vào đó xếp các cháu vào những
lớp theo độ tuổi.
Luật pháp Thụy Sỹ quy định tất
cả trẻ em đang cư trú trên đất Thụy Sĩ đều buộc phải tới trường khi đủ tuổi,
không phân biệt quốc tịch hoặc thậm chí cả trường hợp trẻ cư trú bất hợp pháp
theo cha mẹ.
Hệ thống giáo dục tại Thụy Sỹ
miễn phí cho tất cả trẻ em cho tới khi chúng được 16 tuổi, cũng không có chuyện
phân biệt trường điểm hay trường chuyên. Do đó trường lớp chưa bao giờ là một
gánh nặng đối với các bậc phụ huynh tại Thụy Sỹ.
Bệnh thành tích
Do truyền thống văn hóa, đa số
người Việt thường đặt kỳ vọng quá nhiều vào những đứa trẻ. Những hãng sữa dành
cho trẻ em cũng nắm bắt được “yếu điểm” tâm lý này của người Việt để đưa ra
những slogan quảng cáo rất kêu : Cao lớn hơn, thông minh hơn, vượt trội hơn.
Trong những câu chuyện trao đổi
với nhau, các ông bố bà mẹ Việt Nam luôn hãnh diện khoe chuyện con em mình đạt
thứ hạng học tập cao, có bao nhiêu điểm 10, bao nhiêu danh hiệu. Những đứa trẻ
không có thành tích như kỳ vọng thường phải chịu nhiều sự quở phạt của gia
đình, thậm chí bị chính cha mẹ bạo hành hay nhục mạ vì đã không làm cha mẹ tự
hào như những trẻ giỏi giang khác. Trẻ nhỏ tại Việt Nam không chỉ phải sống cho
riêng cuộc đời chúng, chúng còn bị mặc định nghĩa vụ làm rạng danh gia đình,
phải lo sống cả phần vinh quang của người khác.
Trong trường học, các thầy cô
cũng được ghi nhận thành tích cá nhân bằng cách đo đếm số lượng danh hiệu học
sinh giỏi do mình phụ trách. Đây cũng là điều rất quan trọng liên quan tới sự
thăng tiến hoặc lương, thưởng của người giáo viên. Ngay cả báo chí cũng không
ngoại lệ khi luôn hết lời ca ngợi những tấm gương thành tích trong học tập.
Và vô hình chung, trẻ em lại vô
tình trở thành nạn nhân cho những áp lực thành tích của người lớn, khi chúng
phải miệt mài học đêm học ngày, hết học chính khóa tới phụ đạo, học thêm để đáp
ứng những kỳ vọng đó… Không khó khăn gì khi nghe nhiều bậc phụ huynh than thở
con em mình bận học tới nỗi mất cả tuổi thơ, thậm chí nhiều cháu còn bị stress
nặng cũng bởi lý do học quá nhiều !
Quan niệm giáo dục của phương
Tây lại hết sức khác biệt. Trẻ nhỏ không bị mang cái ách kỳ vọng quá nặng phải
sống cho phần của người khác. Kỳ vọng lớn nhất cả gia đình và xã hội đặt vào
mỗi đứa trẻ, chỉ đơn giản rằng khi chúng lớn lên sẽ trở thành một công dân hữu
ích là đủ. Chúng có quyền tự định đoạt tương lai, cuộc đời chúng, người lớn chỉ
ở bên khi chúng cần sự giúp đỡ hoặc lời khuyên bảo.
Thế nhưng, nghịch lý lại nằm ở
rất nhiều những kiến thức tinh hoa nhân loại đều được truyền đạt cho học sinh
từ khi chúng còn rất nhỏ. Nhưng tới tuổi trưởng thành thì ai cũng thừa nhận
mình học được ở trường lớp chẳng được bao nhiêu, đặc biệt là các kỹ năng sống…
Vậy thì nguyên do vì đâu ?
Theo ý kiến cá nhân tôi, do
giáo trình rườm rà nhưng không thiết thực và các phương pháp truyền đạt kiến
thức của các thầy cô tại Việt Nam đa số đều rất máy móc, nhàm chán. Học sinh
được học theo phương pháp đọc- chép, học thuộc lòng theo lý thuyết xuông… mà
không kích thích được khả năng tư duy, sáng tạo. Cho nên, những kiến thức nhà
trường mất rất nhiều thời gian truyền tải đã trở thành những kiến thức “chết”,
không thực sự hữu dụng cho các em.
Tại Thụy Sỹ, cho tới khi trẻ
được 13 tuổi, mục tiêu lớn nhất nhà trường đặt ra đơn giản chỉ là trẻ sẽ hoàn
thiện các kỹ năng sống tự lập. Giáo trình cho trẻ ở độ tuổi này rất nhẹ so với
trẻ cùng độ tuổi tại Việt Nam, và những bài học luôn được giáo viên hướng dẫn
bằng cách bày thành những trò chơi, rồi đặt ra rất nhiều câu hỏi tại sao, thế
nào…buộc trẻ phải tư duy để tìm lời giải. Trẻ học rất hứng thú, mà kiến thức
cũng tự động “sống” trong đầu.
Thiếu những sân chơi…
Một thực tế nữa phải nhìn nhận,
rằng trẻ em ở Việt Nam rất thiếu không gian vui chơi, đặc biệt là trẻ em tại
các thành phố.
Nhiều cha mẹ chia sẻ với tôi
rằng đôi lúc thương con bận học tối ngày, bố mẹ dù muốn đưa con đi chơi thư
giãn và giải tỏa bớt năng lượng thừa nhưng chẳng biết đi đâu.
Những khu vui chơi lúc nào cũng
chen lấn chật chội, công viên cũng chẳng khá khẩm gì hơn, đường xá thì nguy
hiểm, trong khi không phải ai cũng có điều kiện kinh tế để thường xuyên đưa con
em mình đi du lịch.
Vậy là cách an toàn nhất để giữ
chân trẻ nhỏ ở nhà chỉ có ti-vi, hoặc chơi game giết thời gian rảnh rỗi. Môi
trường sống của trẻ chỉ quanh quẩn từ nhà tới trường và từ trường về nhà, như
cách người ta nuôi nhốt những chú gà công nghiệp. Trong môi trường như thế,
thực khó để trẻ có thể sáng tạo hoặc có điều kiện rèn luyện các kỹ năng sống.
Tại Thụy Sỹ, từ hàng trăm năm
nay đã có rất nhiều gia đình lựa chọn cho con em gia nhập các hội đoàn Hướng
đạo để được sinh hoạt gần gũi thiên nhiên, rèn luyện tinh thần yêu thương,
tương trợ cộng đồng. Những em nhỏ hướng đạo sinh hàng tuần sẽ được đưa vào
rừng, học cách chặt cây, bẻ cành, gây dựng những hang hốc cho thú nhỏ lẩn trốn
hoặc phân biệt các loại nấm độc…
Tại Việt Nam, trước 1975 đã có
rất nhiều hội đoàn Hướng đạo hướng giới trẻ rèn luyện các kỹ năng sống theo
tinh thần không phân biệt tôn giáo, không liên quan tới thể chế chính trị… đã
phát triển rất mạnh mẽ, thu hút số lượng thanh thiếu niên sinh hoạt rất đông
tại Hà Nội và Sài Gòn.
Tiếc thay, sau 1975 toàn bộ các
hội đoàn Hướng đạo Việt Nam đều bị xóa bỏ như cách người ta xóa bỏ các tàn dư
của chế độ cũ, nhường sân chơi cho các đoàn Thiếu niên Tiền Phong, đội Kim
Đồng… với các sinh hoạt đậm màu chính trị dành cho trẻ nhỏ, nhưng điều cơ bản
là kỹ năng sống cho các em lại hoàn toàn không được quan tâm.
Cho tới cách đây khoảng 5 năm,
những huynh trưởng tâm huyết từ thời chế độ cũ đã lặng lẽ gây dựng lại các hội
đoàn hướng đạo sinh hoạt tại một số công viên ở TP.HCM nhằm hướng dẫn các em
những bài kỹ năng sống theo tinh thần hướng đạo chung. Hoạt động này hiện nay
không bị cấm, nhưng lại hoàn toàn không được khuyến khích.
Khi nào người ta còn chưa chịu
chấp nhận những ưu điểm khác biệt vẫn diễn ra xung quanh thế giới, khi nào
người ta chưa đặt trẻ em là trọng tâm của sự quan tâm thì trẻ em Việt Nam sẽ
mãi còn là nạn nhân của đủ thứ áp lực đè nặng.
Hương Vũ, gửi cho BBC từ Neuchatel, Thụy Sĩ
No comments:
Post a Comment