Phạm Chí
Dũng
21/09/2013
Đáy trách nhiệm quan chức luôn là đỉnh phẫn uất của nhân dân.
Giết
sống!
Mùa mưa lũ 2013, người dân nghèo Đắc Lắc lại có thêm
một bằng chứng không cần che giấu về cái đáy mà họ đang phải đối mặt. Cú xả lũ
vào vùng trũng lòng dân của Tập đoàn điện lực Việt Nam (EVN) vào giữa tháng
9/2013 là một chứng thực mang tính bất chấp như thế.
Vụ việc nhẫn tâm này xảy ra tại địa bàn xã Cư
K’bang, huyện Ea Súp, nơi có đến 11 người mất tích trong khi đi làm rẫy tại
vùng giáp ranh với xã Ia Lơi. Theo tường thuật của báo Lao Động, trong số người
mất tích, lực lượng cứu hộ chỉ tìm thấy thi thể một người chết treo trên ngọn
cây, nhưng do nước chảy xiết nên vẫn chưa đưa được vào bờ.
Thống kê chưa đầy đủ cho thấy tại huyện Ea H’leo có
91 ngôi nhà bị ngập, 14 nhà bị cuốn trôi hoàn toàn, 3 nhà bị sập do mưa lũ.
Nguyên nhân chủ yếu do việc xả lũ hồ chứa nước thị trấn Ea Đrăng.
Một lần nữa trong không ít lần từ nhiều năm qua, vô
cảm quan chức đã dồn tình cảnh dân chúng xuống những gì mà kịch tác gia vô sản
Marxim Gorki đã thẳng thừng lột tả trong vở “Dưới đáy” của ông vào đêm trước
Cách mạng tháng Mười Nga.
“Dưới đáy” ở Việt Nam cũng là đêm không ngủ. Không
một quan chức nào từ cấp địa phương đến cấp trung ương lại thuộc về số nạn nhân
chỉ trong phút chốc đã bị mất toàn bộ tài sản nhỏ nhoi và miếng ăn còn sót lại,
cũng đã không một hành động nào được các “đầy tớ” làm sáng tỏ cho những cái
chết trong quá khứ để tránh thoát những cái chết vừa mới xảy ra.
“Vô cảm” xem ra vẫn là từ ngữ nhẹ nhàng và lịch sự
mà báo giới và dư luận dành để mô tả về quan chức thời nay. Phú Yên những năm
trước đã là một điển hình về sự vô lương tâm chưa hề có đáy. Liên tiếp những cú
xả lũ của Thủy điện sông Hinh và Thủy điện sông Ba Hạ đã làm cho gần hết Tuy
Hòa ngập chìm trong biển nước. Một người đàn ông bị lật xuồng và một người phụ
nữ khác bị lũ cuốn trôi. Nhưng đau đớn đến tận cùng là những nạn nhân
tuổi còn đi học đã bị lũ cuốn phăng tuổi xuân khi dắt xe qua cầu.
Khi nước lũ rút, hàng xóm tìm thấy thi thể ba người
cùng một gia đình quấn chặt lấy nhau bằng dây. Thì ra trong phút lâm chung,
những người hấp hối vẫn không muốn bị mất xác nhau.
Những nén nhang và tiếng khóc thảm thiết của người
dân huyện Đồng Xuân ở Phú Yên vẫn còn đó. Chết mà không biết vì sao sinh mạng
lại bị kết thúc đột ngột đến thế, cũng không biết kẻ nào đã cướp đi đời mình mà
không một lời tạ tội.
Tội ác!
Tất nhiên, EVN và nhà chức trách địa phương luôn có
lý do để bao biện cho hậu quả kinh khủng trên, với điều thường được viện dẫn là
do “hoàn cảnh khách quan bão lũ” mà khiến việc xả lũ là không tránh khỏi, nếu
không muốn làm ảnh hưởng đến tính mạng của hàng ngàn hộ dân trong vùng trũng.
Tuy thế, cũng như nhiều lần lũ hồ thủy điện bị xả
đột ngột vào dân như trước đây, nhiều người dân Đắc Lắc cho biết đã không nhận
được bất kỳ thông báo sơ tán, di dời nào từ cấp chính quyền địa phương.
Vậy trách
nhiệm cuối cùng thuộc về ai – chính quyền địa phương hay EVN?
Giờ đây, sau tất cả những hậu quả khó tha thứ, giới
quan chức mới như nén cười để bàn thảo với nhau về cái được gọi là “cần có quy
chế phối hợp trong việc xả lũ”.
Nhưng sau hàng loạt vụ xả lũ như một cách giết sống
người dân, vẫn không có bất kỳ một quan chức nào bị đưa ra truy tố và xét xử.
Mọi việc vẫn treo nguyên vẹn ở đó, hệt như dòng lũ trắng luôn treo lơ lửng trên
đầu người dân vùng rốn lũ.
Tội
ác đã đến từ cấp độ không chỉ vô cảm, mà còn hơn thế nhiều, rất nhiều. Trước khi xả lũ vào vùng trũng nhân dân, Tập đoàn EVN đã từng bị xem là
một trong những cái rốn “cặn bã” nhất của khối doanh nghiệp độc quyền và đặc
lợi ở Việt Nam. Suốt trong những năm 2007-2008, doanh nghiệp được xem là “cậu
ấm hư hỏng” nhưng cũng là đứa con cưng của Bộ Công thương đã làm nên một một kỷ
lục ghê gớm về số lỗ do đầu tư trái ngành vào bất động sản, chứng khoán, để vào
năm 2013, một báo cáo của cơ quan chức năng mới cho biết số lỗ còn treo mà EVN
bị nhấn chìm trong đó lên tới hơn 34.000 tỷ đồng, tương đương với hàng trăm
ngàn ngôi nhà tình nghĩa.
Cũng từ khi trở thành “nạn nhân” của đầu tư trái
ngành, EVN đã hóa thân như một trong những tác nhân ghê gớm nhất trút lỗ lên
đầu người dân, với các chiến dịch tăng giá điện được tiến hành không ngưng
nghỉ, liên tiếp gây sức ép lên đời sống dân sinh cùng kích động lạm phát. Dư
luận cũng dội lên một nghi ngờ rất lớn là cơ quan chủ quản của tập đoàn này –
Bộ Công thương – cũng đã không ít lần “đi đêm” cho những đợt tăng giá làm khốn
đốn dân tình.
Một lần nữa, giới báo chí phải thổn thức về điều
được gọi là “trách nhiệm” của EVN với câu hỏi cay đắng: liệu EVN có nghĩa vụ gì
đối với việc bồi thường về những tài sản bị phá hoại của người dân trong đợt xả
lũ đột ngột và gây chết người thảm thương vừa qua ở Đắc Lắc? Và nếu trách nhiệm
ấy được thực thi, liệu tập đoàn này có lấy đó làm cái cớ để một lần nữa “bù lỗ
vào dân” như đã từng hành xử không nương tay trong mấy năm qua?
Những năm qua, không một tiếng nói có trách nhiệm và
đủ tự trọng nào được cất lên từ Bộ Công thương, Bộ Tài chính hay Chính phủ để
kềm giữ hành động đổ lỗ lên đầu người dân của EVN. Thói vô lương tâm của quan
chức vẫn luôn dẫn tới vô số trác táng trên bàn tiệc và những cuộc chơi bất tận
thâu đêm, bất kể cảnh khốn cùng và bất chấp lời nguyền rủa từ những kẻ đóng
thuế bất hạnh.
Kết án!
Với nhiều người dân và cả những công chức vẫn thê
thiết trong thói quen cam chịu, âu đó cũng là bi kịch của một đất nước kém phát
triển. Phát triển càng tụt hậu, đạo đức càng lụn bại thì càng khó có chuyện
chịu trách nhiệm hành chính về những hậu quả đã quá đủ để kết tội hình sự.
Người ta vẫn không thể quên hậu sự Bộ trưởng Giao
thông Hàn Quốc đã phải từ chức chỉ sau vụ một cây cầu bị sập, hoặc Bộ trưởng
Giáo dục Nhật Bản phải ra đi sau một vụ ngộ độc thực phẩm xảy ra tại một trường
học… Ở nhiều quốc gia phát triển, người ta luôn chứng kiến người dân sẵn lòng
biểu tình để biểu thị sự phẫn nộ chính đáng trước những chính sách bất hợp lý
và hậu quả xã hội mà giới quan chức gây ra. Vào đầu năm 2013, cuộc xuống đường
của hàng chục ngàn người dân thủ đô Sophia ở Bulgaria phản kháng hành động tăng
giá điện của hai tập đoàn điện lực tư nhân đã khiến chính Thủ tướng của quốc
gia này phải nghẹn lòng từ chức.
Nhưng với
Việt Nam, vẫn chưa có một cuộc biểu thị phẫn uất tương xứng với quá nhiều hậu
quả khủng khiếp về kinh tế và dân sinh, và vẫn còn lâu mới có được “văn hóa từ
chức”. Tất cả vẫn đang bị kìm nén bởi chính những đạo luật về quyền tự do lập
hội và quyền tự do biểu tình có lẽ còn lâu mới được đẻ muộn bởi bà mẹ Hiến
pháp.
Ở một đất nước được xem là “đang trên đường phát
triển” như Việt Nam, người ta vẫn cố nén lòng nhẫn nhịn không thể hiểu nổi và
còn chưa hồi kết. Tâm thế trầm cảm trùm mền không thể diễn tả ấy lại vẫn lắng
đọng trong vô số hiện tồn ngổn ngang và vẫn ngày đêm hành hạ lương tâm của
những người còn rơi rớt lương tâm.
Nhưng cũng bởi chính tâm lý cam phận như thế của đại
đa số người dân mà trong não trạng của những nhóm lợi ích đặc quyền và đặc lợi,
ngay cả lương tâm cũng là một thứ có thể “ăn” được. Đó cũng là lời cảm thán
chẳng đặng đừng mới đây của bà Nguyễn Thị Doan – Phó Chủ tịch nước – về chuyện
“Ăn của dân không chừa thứ gì”, cho dù cách đây không lâu chính khách xót xa
này còn giương cao khẩu hiệu “Dân chủ nước ta gấp vạn lần tư bản”.
Xót xa thực chất phải cộng hưởng với cùng khổ không
lối thoát. Dân chủ không phải và không thể là những từ ngữ mị dân xen giả dối,
mà phải bắt nguồn từ chính miếng cơm manh áo của dân nghèo – điều mà tiền nhân
của những người cộng sản là Hồ Chí Minh đã sống và làm đúng như thế, nhưng lớp
hậu bối xem ra lại quá bất cẩn, giáo điều và giả tạo trong việc “học tập và làm
theo” tấm gương của ông.
Không thể nói khác hơn, những vụ việc vô lương tâm
của EVN và ngành thủy điện đang đẩy trách nhiệm của giới quan chức xuống một
cái đáy chưa tận cùng, đồng thời thúc tình cảm phẫn nộ của các nạn nhân lên đến
cận đỉnh điểm. Hiện tình, cái được giới quan chức khối nội chính xem là “điểm
nổ” chắc chắn đã tiến xa hơn nhiều so với khái niệm “điểm nóng” trước đây, biến
hình tâm trạng người dân vào một cơn lũ mới với lưu lượng không thể tính được
từ động lượng phẫn nộ, mà mức đỉnh của nó có thể dâng vượt mặt của giới chức
chính quyền trong một tâm thế không còn gì để mất.
Không thể nói khác hơn, một trong một số ít việc còn
lại để hy vọng lấy lại những gì đã mất là phải mổ xẻ đến tận cùng hành vi bị
coi là tội ác của EVN đối với nhân dân.
Không cần và không còn thời gian để bàn về “quy chế
phối hợp xả lũ” nữa. Mưa lũ vẫn đang và vẫn sẽ tiếp diễn, ập xuống từ trên trời
nhưng cũng sẽ dội lên từ lòng đất. Sẽ còn những cái chết, nhiều sinh mạng bị
đánh cắp và đánh cướp.
Phải có án cho những kẻ gây án!
P.
C. D.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
No comments:
Post a Comment