Nếu chúng ta mong hay tin cộng sản họ sẽ dừng lại
những việc họ đang làm là chúng ta còn thiếu lý trí hơn cả họ nữa, vì chúng ta
biết họ đã bị mê muội trong thí nghiệm CS khổng lồ của họ suốt mấy thế hệ nay
rồi. Họ đã mất khả năng tự nhận biết để dừng lại. Có thể sẽ có một số ít cá
nhân cộng sản nhận ra và họ tự dừng lại và chuyển sang thay đổi dân chủ bằng
hành động (không chỉ lời nói). Nhưng tất cả những ai vẫn là cộng sản và chỉ
“góp ý” cho cộng sản “đề nghị thay đổi” thì vẫn chỉ là những cai tù muốn tiếp
tục thí nghiệm cộng sản của họ lên dân tộc đau thương của chúng ta mà thôi...
*
Chúng ta đều biết xã hội Việt Nam hiện nay là gì. Nói gọn trong một câu: đó là xã hội của chế độ cộng sản VN tạo nên bằng thủ đoạn và áp đặt bằng bạo lực từ gần 70 năm nay trên đất nước Việt Nam, với dân tộc Việt Nam.
*
Chúng ta đều biết xã hội Việt Nam hiện nay là gì. Nói gọn trong một câu: đó là xã hội của chế độ cộng sản VN tạo nên bằng thủ đoạn và áp đặt bằng bạo lực từ gần 70 năm nay trên đất nước Việt Nam, với dân tộc Việt Nam.
Còn Thí nghiệm Nhà tù Stanford là gì? Tại sao
tôi lại liên kết để so sánh hai cái đó vào một? Vì tôi thấy chúng giống nhau
ghê gớm. Về bản chất, chúng là một. Chỉ có điều, ở Stanford người ta mới chỉ
định thí nghiệm với 24 người tình nguyện trong thời gian dự định là 2 tuần, mà
mới chỉ được 6 ngày họ đã phải dừng lại vì sự lũng đoạn nhân cách con người -
vượt qua giời hạn đạo đức mà Con người có thể chấp nhận. Còn ở Việt Nam thì
đảng CSVN đã và đang và sẽ còn làm thật cũng thí nghiệm đó đối với cả một dân
tộc gần trăm triệu người, trên cả một đất nước Việt Nam và suốt hơn nửa thế kỷ
nay.
Xin nói sơ về Thí nghiệm nhà tù Stanford. Chỉ
cần google ba chữ Stanford Prison Experiment là chúng ta có rất rất
nhiều thông tin về thí nghiệm được thực hiện tại Stanford University năm 1971
do nhà tâm lý học Phillip Zimbardo, vì đó là thí nghiệm nổi tiếng và cơ bản
(landmark) đã được thực hiện với mục đích nghiên cứu hành vi lạm quyền và thoái
hóa đạo đức con người (trong vai trò cai tù và tù nhân), trong điều kiện mô
phỏng nhà tù.
Nhưng tại sao tôi không so sánh thí nghiệm đó với
nhà tù Việt Nam hiện nay, mà với cả xã hội Việt Nam hiện nay? Đó là vì tôi thấy
điều kiện của thí nghiệm nhà tù Stanford hoàn toàn tương tự như điều kiện của
xã hội Việt Nam ta suốt gần 70 năm nay. Còn nếu so sánh với điều kiện nhà tù
Việt Nam thì, theo những gì tôi biết, nhất là những điều kiện của các tù nhân
lương tâm như Điếu Cày, Minh Hạnh... quả là không có điểm tương đồng, quá xúc
phạm những người tham gia Thí nghiệm Stanford.
Hãy xem các điều kiện mà Phillip Zimbardo đặt ra với
12 người (kể cả 3 người dự bị) tham gia thí nghiệm với vai trò cai tù:
- “Không làm đau thể xác tù nhân” (“Not to harm the
prisoners”);
- “Có thể tạo cảm giác bị phiền nhiễu, cảm giác sợ
hãi, cảm nhận thiếu công bằng, sự bất lực...” (“You can create feelings of
boredom, a sense of fear, notion of arbitrariness, sense of
powerlessness...”)
- “Có thể tạo cảm giác rằng bạn có tất cả quyền lực,
còn họ thì không có gì...” (“You can create a sense that you have all the
power and they have none...”)
- “Tạo cảm giác rằng cuộc sống của họ bị kiểm soát
hoàn toàn bởi hệ thống, bởi chúng ta...” (“their life is totally controlled by
the system, by us...”)
- “Họ không có sự riêng tư nào, chúng ta sẽ lấy đi
sự riêng tư cá nhân của họ...” (“They have no privacy, we are going to take
away their individual...”)
- “Only call them by ID numbers sewn on their
uniforms, not by names...” (“Chỉ gọi họ bằng số tù in trên áo tù, không gọi
tên...”)
- Cai tù làm việc 8 giờ/ngày theo 3 ca và được ở tại
nhà bình thường, được trả lương khoảng 90 USD/ngày (tiền năm 2013, năm 1971 là
15USD/ngày), được lựa chọn từ 70 người đàn ông tình nguyện và là những người có
tâm lý ổn định, lành mạnh...
Và trang bị cho các cai tù trong thí nghiệm là: đồng
phục cai tù (đồ thật từ nhà tù - tiện, thoải mái), gậy gỗ (wooden batons), kính
phản quang (mirrored sunglasses) để tránh tiếp xúc mắt với tù nhân...
Tù nhân tình nguyện cũng được trả khoảng 90
USD/ngày, 12 người bị nhốt trong 3 buồng 3 người, còn 3 người dự bị, được trang
bị đồng phục không thuận tiện, mũ chụp đầu, bị xích chân trong “nhà tù” là tầng
hầm của Khoa Tâm lý, Stanford University...
Tổng quản tù - superintendent là nhà tâm lý học
Phillip Zimbardo và một trợ lý (nghiên cứu sinh khoa tâm lý), và trên 50 người
quan sát gián tiếp thí nghiệm.
Chúng ta thấy các điều kiện của Thí nghiệm nhà tù
Stanford rất giống điều kiện xã hội “XHCN” của Việt Nam là trao quyền lực
không có kiểm soát vào tay một nhóm người kiểm soát (cai tù) và tước đoạt quyền
cơ bản của những người bị kiểm soát (tù nhân)... Chúng ta có thể phân tích rất
kỹ để thấy rõ sự tương đồng khá cao này.
Dù dự kiến thí nghiệm 2 tuần nhưng đến ngày thứ 6
Zimbardo đã phải tuyên bố ngừng thí nghiệm vì mọi người đều nhập vai quá sâu
(cả cai tù, tù nhân và bản thân Zimbardo), khoảng 1/3 cai tù có xu hướng bạo
lực gia tăng và 2 tù nhân không chịu được vào ngày thứ ba và bồn đã phải thay
thế bằng người dự bị, các tù nhân đã nổi loạn và tuyên bố không cần nhận tiền
tham gia thí nghiệm nữa, superintendent cảm thấy mất kiểm soát tình hình, và vì
một người quan sát (người yêu và sau là vợ Zimbardo) đến để phỏng vấn về thí
nghiệm đã phản đối tình nhân đạo của thí nghiệm...
Kết luận của Thí nghiệm nhà tù Stanford năm
1971, và của nhiều thí nghiệm sau nữa theo hướng đó, cũng như các nghiên cứu về
trại tập trung của phát xít Đức cũ, hay nghiên cứu về làm quyền của binh lính
Mỹ trong nhà tù Abu Ghraib 2004, hay Migram experiment trước đó (1961)... đều
giống nhau (compatible). Đó là, con người trong điều kiện được cung cấp hệ tư
tưởng, điều kiện xã hội và pháp lý hỗ trợ, nhưng không được kiểm soát và theo
dõi sẽ thể hiện những hành vi lạm dụng quyền lực và những xu hướng đối xử tàn
ác (people when provided with a legitimizing ideology, social and institutional
supports but no neutral controls and observers) demonstrate/illustrate abusive
behavior and sadistic tendencies).
Kết luận tổng quát hơn từ các thí nghiệm hay hiện
tượng tương tự Thí nghiệm nhà tù Stanford (trại tu Abu Ghraib, tại tập
trung của Đức quốc xã, hay các chế độ nhà nước cộng sản đã và đang sụp đổ như
Liên xô cũ, các nước XHCN Đông Âu, TQ và bắc triều tiên hiên nay...) là: điều
kiện xã hội tự tạo nên và kiểm soát hành vi cá nhân (the society situation itself
controls the individual behavior). Các nước cộng sản chủ đích tạo nên những xã
hội mà tự chúng cổ vũ hay tạo điều kiện làm cho hành vi của các cá nhân có
quyền lực trong đó trở nên lạm quyền và tàn ác, mất nhân tính hay mất tính
Người. Bối cảnh xấu quyết định kết quả cuối cùng thành xấu là vì vậy, dù nội
dung ban đầu là bình thường. Nội dung ở đây là bản chất con người là phải có sự
tham lam và sợ hãi được di truyền trong mỗi cá nhân, nhưng nếu được khuyến
khích phát triển không có kiểm soát và trở nên quá tham lam tàn ác.
Sau mấy chục năm nghiên cứu tiếp, và sau khi nghiên
cứu trường hợp nhà tù Abu Ghraib, Phillip Zimbardo năm 2007 đã viết cuốn sách “How
good people turn evil”/”Người tốt trở thành Quỉ dữ như thế nào”. Tôi chưa
được đọc cuốn sách này, nhưng tôi tin chúng ta - người Việt hôm nay biết khá
nhiều về điều đó. Chúng ta đã và đang được chứng kiến, là nạn nhân của một quá
trình khổng lồ như thế mà cả một dân tộc vĩ đại và tốt đẹp như dân tộc Việt
chúng ta sau hơn nửa thể kỷ đã trở nên hèn kém, nghèo đói, vô văn hóa, tàn ác
với nhau, đáng xấu hổ trước thiên hạ, đi giật lùi trào lưu lịch sử... như thế
nào!
Là một người Việt Nam, sinh ra và lớn lên trong chế
độ cộng sản Việt Nam hiện nay, là thế hệ 5X hay U60, tôi đã có đủ thời gian,
điều kiện để quan sát và trải nghiệm, hồi trẻ còn tham gia từ bên trong sự
thoái hóa dân tộc Việt suốt gần 70 năm qua đó, tôi không vô can, dù tôi chưa
bao giờ là cộng sản, mà vì tôi đã từng tin và theo họ.
Nhưng gốc rễ vấn đề vẫn là do chế độ cộng sản VN này
tạo ra, bằng cách tạo ra cái xã hội Việt Nam giả dối, xấu xa, bất công và tàn
bạo hiện nay. Vấn đề là thay đổi nó thế nào đây? Có người nói thay đổi nó bằng
phong trào dân chủ, có người nói bằng xã hội dân sự, bằng nâng cao dân trí,
bằng quyền con người (CĐVN)... Tôi tin tất cả những con đường đó đều đúng nếu
chúng dẫn đến việc thay đổi chế độ cộng sản, tức là hạ bệ nó, triệt tiêu nó
hoàn toàn, thay nó bằng chế độ dân chủ. Với tôi, những ai còn hy vọng chế độ
cộng sản này tự cải biến để trở nên tốt hơn là ảo tưởng. Đó chính là con đường
mà những người cộng sản đang muốn dân tộc, đất nước tin theo. Vì sao? Vì họ
biết họ sẽ không muốn và không thể thay đổi, nhưng họ vẫn hứa hẹn, họ muốn tiếp
tục lừa bịp dân tộc như gần 70 năm qua họ đã lừa bịp được hàng trăm triệu người
Việt với mấy thế hệ nay...
Họ đã và đang làm “Thí nghiệm nhà tù Stanford”
lên cả dân tộc ta, trên cả đất nước, suốt gần 70 năm qua, với 90 triệu người
Việt hôm nay, và không hề muốn dừng lại. Họ muốn thí nghiệm tiếp để đi đến
CNXH! Ở Stanford năm 1971, sau 6 ngày thí nghiệm Zimbardo đã phải dừng lại vì
các tù nhân đã trở nên quá nhập vai, và sau khi dừng thí nghiệm đa số “cai tù”
họ đều không muốn dừng lại! Vậy thì, với 3 triệu cai tù là CSVN đang say mê
“thí nghiệm thật” CNCS trên đầu dân tộc Việt suốt ba bốn thế hệ nay, với “biết
bao công lao chói lọi” thì làm sao hy vọng họ sẽ dừng!
Nếu chúng ta mong hay tin cộng sản họ sẽ dừng lại
những việc họ đang làm là chúng ta còn thiếu lý trí hơn cả họ nữa, vì chúng ta
biết họ đã bị mê muội trong thí nghiệm CS khổng lồ của họ suốt mấy thế hệ nay
rồi. Họ đã mất khả năng tự nhận biết để dừng lại. Có thể sẽ có một số ít cá
nhân cộng sản nhận ra và họ tự dừng lại và chuyển sang thay đổi dân chủ bằng
hành động (không chỉ lời nói). Nhưng tất cả những ai vẫn là cộng sản và chỉ
“góp ý” cho cộng sản “đề nghị thay đổi” thì vẫn chỉ là những cai tù muốn tiếp
tục thí nghiệm cộng sản của họ lên dân tộc đau thương của chúng ta mà thôi.
Họ chỉ dừng “thí nghiệm” lại khi tất cả chúng ta
trên 80 triệu người Việt (tôi trừ cộng sản ra) đứng lên bắt buộc họ phải dừng
lại và tất cả chúng ta đuổi họ ra khỏi vị trí họ chiếm giữ, bằng sức mạnh đoàn
kết của trên 80 triệu con người thực sự Việt.
No comments:
Post a Comment