Luật gia –
Nhà báo Minh Thọ
Nguyên
Trưởng đại diện Tạp chí
Kinh Tế Châu Á – TBD tại Sài Gòn
14-11-2012
Những
con sâu tép riu thế này thực tế đã sinh nở tràn lan khắp đất nước thành một nạn
dịch. Chúng lổm ngổm đủ mọi nơi khiến người ta rùng mình. Từ người dân thường
đến người có công với cách mạng đều phải khiếp hãi chúng. Nhưng chúng đang
nghiễm nhiên đeo bám và ăn trụi mọi cành lá của “cái cây Việt Nam” mà liều
thuốc kêu cứu của nhà báo Minh Thọ lại chẳng phải là một liều thuốc trừ sâu hữu
hiệu. Bởi vì ông Minh Thọ đâu có biết nơi ông đầu đơn vốn rất gần với hang ổ –
hay biết đâu là một trong những hệ thống hang ổ – của “tổ sâu chúa”, đơn của
ông bị vứt sọt rác là điều cầm chắc. Cũng may cho ông là vụ việc của ông xảy ra
vào năm 2006 chứ nếu ngày nay ấy à, thì cái đám sâu ở thị xã Sa Đéc kia chúng
đã lăn xả vào nhai ông ngấu nghiến mất rồi. Chúng đã có cụ sâu chúa X trải qua
mấy lần kháng thuốc thành công, truyền cho chúng kinh nghiệm của nhà sâu để
tăng thêm sức đề kháng và mài dũa thêm bộ răng ngoạm đất ngoạm nhà ngoạm tiền
lợi hại.
Chúng
tôi dám cá cược với các nhà khoa học thế giới phát minh ra một môn thuốc nào
hữu hiệu để trị được đàn sâu tham nhũng Việt Nam đấy.
Bauxite
Việt Nam
----------------------------------------
Trong
vài năm trở lại đây, theo dõi thông tin trên các phương tiện truyền thông, tôi
thấy xuất hiện ngày càng nhiều những vụ bắt giam tội phạm và xét xử tội danh: “Tội tuyên truyền chống phá Nhà
nước Cộng hòa XHCN Việt Nam”. Tôi không
thể không đặt câu hỏi: một Nhà nước “của Dân, do Dân vì Dân” mà sao lại
có nhiều người “tuyên truyền chống phá” đến thế?
Tuy
nhiên, theo dõi các vụ thuộc loại tội phạm “xâm phạm an ninh quốc gia”
như giới truyền thông đưa tin trong suốt thời gian qua, tôi thực sự băn khoăn
khi thấy các cơ quan tiến hành tố tụng chỉ đưa ra những căn cứ buộc tội một một
cách chung chung, đại loại như: trong thời gian từ ngày… tháng… năm nọ đến
ngày… tháng… năm kia, bị cáo A, B, C đã làm ra, tàng trữ và lưu hành bao nhiêu
bài viết có nội dung “tuyên truyền chống phá Nhà nước…”.
Đặc
biệt, tôi chưa đọc được bất cứ thông tin về một vụ án nào mà cơ quan tiến hành
tố tụng cho đối chất một cách công khai, sòng phẳng giữa luật sư của bị cáo với
đại diện cơ quan công tố về chứng cứ buộc tội và với giám định viên về kết quả
giám định làm căn cứ buộc tội các bị cáo một cách thuyết phục cho những tội
danh trên?
Việc
khởi tố, điều tra, truy tố và xét xử tội phạm hình sự là trách nhiệm của các cơ
quan tiến hành tố tụng, không có cá nhân hay cơ quan nào khác có thể làm hoặc
được làm thay. Tuy nhiên, cách bắt giam và dùng “biện pháp nghiệp vụ” để
lấy lời khai của cơ quan điều tra nhằm tìm ra những căn cứ buộc tội hình sự của
cơ quan điều tra trong thời gian qua đã để lại trong dư luận nhiều băn khoăn,
thậm chí là phẫn nộ.
Ví
dụ thì nhiều, nhưng tôi chỉ đưa ra minh chứng sống động nhất là cách bắt giam
của công an đối với vụ Cụ Huy Hà Vũ với chứng cứ ban đầu là 02 bao cao su; và mới
đây nhất là vụ Công an phường Tây Thạnh (Q. Tân Phú) và Công an Q. Tân Phú bắt
em Nguyễn Phương Uyên (SN 1992 – sinh viên Trường đại học Công nghiệp thực phẩm
Sài Gòn) cũng với tội danh trên?
Trả
lời trên Báo Pháp luật TP.HCM về việc bắt giam Phương Uyên có đúng thủ
tục tố tụng hay không, Đại tá Nguyễn Sáu, Thủ trưởng Cơ quan An ninh điều tra
Công an tỉnh Long An, khẳng định: “Chúng tôi thực hiện đúng thủ tục tố
tụng”. Theo bà Nhung – mẹ ruột của Uyên – thì Công an Long An trực tiếp
trao cho bà Thông báo bắt giam Uyên, vậy mà Đại tá Nguyễn Sáu lại trả lời: “một
ngày sau khi khởi tố và bắt giam bị can Nguyễn Phương Uyên, cơ quan điều tra
gửi thông báo cho gia đình Uyên ở Bình Thuận. Từ lúc cơ quan điều tra gửi thông
báo cho gia đình Uyên nhận phải mất vài ngày, chứ không phải không thông báo
như một số thông tin trên mạng đã nêu?”. Vậy, đâu là sự thật?
Theo
Blog Nguyễn Tường Thụy, thì các bạn cùng phòng và cùng bị bắt với Phương Uyên
kể lại: ngày 14/10/2012, Uyên và ba
bạn cùng phòng trọ bị công an “mời” đi làm việc. Sau đó, ba bạn của Uyên được
thả về, còn Uyên bị tạm giữ tại Công an phường Tây Thạnh, quận Tân Phú. Hai
ngày sau, một công an tên là Phong đến phòng trọ tịch thu máy ảnh của Uyên và
lấy cho Uyên một số sách vở, đồ dùng cá nhân. Từ hôm đó, các bạn của Uyên bặt
tin cô.
Khi
một số bạn và người thân của Uyên đến Công an phường Tây Thạnh hỏi thông tin về
Uyên thì công an ở đây lại nói là không có bắt bớ ai cả. Cho đến ngày 22/10/2012, bà Nhung đến Trường đại học Công nghiệp
thực phẩm Sài Gòn tìm Uyên, nhưng trường này vẫn không hề biết về việc Uyên bị
bắt (?). Khi bà Nhung đến Công an phường Tây Thạnh hỏi, lúc này họ mới cho bà
biết là Uyên bị bắt và chuyển về Công an Long An. Ngày 23/10/2012, bà Nhung tìm đến trại tạm giam
Long An, lúc này họ mới giao cho bà văn bản Thông báo bắt tạm giam đối với
Nguyễn Phương Uyên, đề ngày 20/10/2012.
Đối
chiếu thời gian từ khi Uyên bị bắt giữ đến khi Công an Long An thông báo cho
gia đình cô về việc cô bị bắt vì có hành vi “tuyên truyền chống Nhà nước” theo
Điều 88 Bộ luật Hình sự là khoảng một tuần.
Tôi
hết sức băn khoăn về cách bắt giam Nguyễn Phương Uyên của cơ quan công an? Tại
sao cơ quan Công an lại có thể bắt người theo kiểu như bắt cóc vậy, trong khi
luật pháp hình sự qui định rất rõ về trình tự thủ tục bắt người? Cụ thể, Điều 6
– Bộ luật Tố tụng hình sự hiện hành qui định:
“Không
ai bị bắt, nếu không có quyết định của Tòa án, quyết định hoặc phê chuẩn của
Viện kiểm sát, trừ trường hợp phạm tội quả tang.
Việc
bắt giam giữ người phải theo qui định của Bộ luật này.
Nghiêm
cấm mọi hình thức truy bức, nhục hình”.
Khoản
2, Điều 80 Bộ luật Tố tụng hình sự hiện hành cũng qui định rất rõ đối với việc
bắt tạm giam: “Lệnh bắt phải ghi rõ ngày, tháng, năm, họ tên, chức vụ của người
ra lệnh; họ tên, địa chỉ của người bị bắt. Lệnh bắt phải có chữ kí của người ra
lệnh và có đóng dấu.
Người
thi hành lệnh bắt phải đọc lệnh, giải thích lệnh, quyền và nghĩa vụ của người
bị bắt và phải lập biên bản về việc bắt.
Khi
tiến hành bắt người tại nơi người đó cư trú phải có đại diện chính quyền xã,
phường, thị trấn và người láng giềng của người bị bắt chứng kiến.
Khi
tiến hành bắt người tại nơi người đó làm việc phải có đại diện cơ quan, tổ chức
nơi người đó làm việc chứng kiến. Khi tiến hành bắt người tại nơi khác phải có
sự chứng kiến của đại diện chính quyền xã, phường, thị trấn nơi tiến hành bắt
người”…
Điều
đặc biệt mà tôi không thể tưởng tượng ra, là Đại tá Nguyễn Sáu – thủ trưởng Cơ
quan An ninh điều tra Công an Long An lại có thể vẫn thản nhiên trả lời công
luận là: “Chúng tôi thực hiện đúng thủ tục tố tụng”???
LS Ngô Ngọc Trai
Hoạt
động bắt giam và hỏi cung của cơ quan điều tra trong thời gian vừa qua đã thực
sự gây lo ngại trong dư luận, đến mức LS Ngô Ngọc Trai (Đoàn Luật sư tỉnh Nam
Định) phải gửi kiến nghị ngày 4/11/2012, gửi Quốc hội, Chủ tịch nước, Bộ trưởng
Công an, thủ trưởng cơ quan điều tra các cấp, các Luật sư và cơ quan báo chí,
đề nghị chấn chỉnh hoạt động bắt giam và hỏi cung của cơ quan điều tra. LS Ngô
Ngọc Trai còn dẫn chứng một loạt vụ bắt giam và dùng nhục hình trong khi lấy
cung của cơ quan điều tra huyện Tĩnh Gia (Thanh Hóa) trong một vụ khởi tố “tội
lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản”; vụ bị cáo Hàn Đức Long bị TAND tỉnh Bắc
Giang tuyên án tử hình về “Tội giết người và hiếp dâm trẻ em”, đều khai rằng:
bị cáo bị điều tra viên cho uống rượu và dụ dỗ nhận tội và bị cáo Hàn Đức Long
thì nói “tôi bị hành hạ tưởng rằng sẽ chết ngay trong thời gian bị giam giữ…”.
Qua
đó chúng ta có thể thấy, việc các bị can viết và kí vào bản nhận tội, đặc biệt
là em sinh viên Nguyễn Phương Uyên mới 20 tuổi đời, thiếu nhiều kinh nghiệm
sống, nhất là em hoàn toàn thiếu kinh nghiệm trong việc nhận dạng “biện pháp
nghiệp vụ” của cơ quan điều tra, thì việc Uyên nhận tội do hối hận vì đã
phạm tội tày đình “tuyên truyền chống phá Nhà nước” hay Uyên nhận tội
bởi “biện pháp nghiệp vụ” của công an, chỉ có Uyên và cơ quan điều tra
trực tiếp lấy cung Uyên mới biết (?).
Mặt khác, tôi đã nhiều lần trăn trở và đặt câu hỏi: tại
sao những năm gần đây lại xuất hiện nhiều người “tuyên truyền chống phá Nhà
nước” đến thế, trong khi Nhà nước Việt Nam là một Nhà nước của Dân, do
Dân v vì Dân”?
Tại sao lại có nhiều vụ bắt bớ, xét xử
oan sai đến thế? Liệu trong hoạt động điều tra loại tội phạm xâm phạm an
ninh quốc gia nói riêng và tội phạm hình sự nói chung có điều gì đó chưa ổn?
Theo tôi, không chỉ LS Ngô Ngọc Trai, mà tất cả những Luật sư và những người
yêu công lý và sự thật đều trăn trở.
Không biết các vị
lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước Việt Nam đã có bao giờ tự đặt câu hỏi như
tôi chưa?
Nhân
đây, tôi xin gửi Bauxite Việt Nam đăng bài liên quan đến hoạt động “mời
làm việc” và “lấy cung” của cơ quan công an thị xã Sa Đéc, tỉnh Đồng
Tháp đối với chính bản thân tôi. Báo Công an TP
HCM đã lên tiếng trong mục “Tiếng còi” sau vài ngày kể từ khi xảy ra sự việc.
Vụ việc này cũng đã được lãnh đạo Bộ Công an chuyển đơn thư của tôi yêu cầu
lãnh đạo Công an tỉnh Đồng Tháp trả lời và Hội Nhà báo Việt Nam cũng đã lên
tiếng. Tuy nhiên, từ đó (tháng 9/2006) đến nay, tôi vẫn chưa hề nhận được bất
cứ văn bản trả lời nào của lãnh đạo UBND cũng như Công an tỉnh Đồng Tháp.
Bài
viết này tôi đã thực hiện ngay sau khi rời Sa Đéc về đến Sài Gòn. Đã mấy năm
qua đi, tôi cũng định xếp lại, không công bố nữa, nhưng vì thấy vài năm trở lại
đây, không ít công an ở nhiều tỉnh, thành phố trên cả nước đã bắt bớ người dân
một cách tùy tiện, bất chấp luật pháp; có nhiều nơi công an còn đàn áp, đánh
đập cả nhà báo hết sức dã man (vụ Văn Giang, Hưng Yên), thậm chí còn gây nên
không ít cái chết oan uổng cho người dân vô tội (vụ anh Khương ở Bắc Giang, ông
Tùng ở Hà Nội…). Chính vì thế, tôi quyết định công bố bài viết dưới đây như
“một lời góp ý nghiêm khắc” đối với ngành công an; như những kiến nghị đối với
các cơ quan có trách nhiệm quan tâm chấn chỉnh và có biện pháp xử lý, thậm chí
là sửa đổi, bổ sung điều luật tố tụng hình sự đối với hoạt động bắt giam và
điều tra của công an. Nếu không, những hành vi vi phạm pháp luật trong hoạt
động bắt giam và điều tra của cơ quan công an sẽ bị “bọn phản động” lợi dụng để
bôi xấu một nhà nước pháp quyền “của Dân, do Dân và vì Dân”.
Công an Sa Đéc cản trở nhà báo tác nghiệp đúng pháp luật!
Sau
khi nhận được đơn thư khiếu nại của chị Nguyễn Thị Ngọc Sương (SN 1960), đại
diện theo ủy quyền của mẹ ruột là Huỳnh Thị Chẩn (mẹ liệt sỹ đã 94 tuổi) cùng
ngụ tại số 193 Trần Hưng Đạo, K3, P.1, Thị xã Sa Đéc, tỉnh Đồng Tháp, về việc
tranh chấp quyền sử dụng đất giữa một bà mẹ liệt sỹ với chùa Đức Hương (cùng
địa chỉ) do ông Trần Văn Thiệt (tức Thích Huệ Bửu) trụ trì, tôi đã trực tiếp đi
xác minh, điều tra.
“Căn
phòng” được che bằng ván ép tại góc nhà – nơi mẹ liệt sỹ Huỳnh Thị Chẩn cho ông
Trần Văn Thiệt ở nhờ.
Vào
khoảng 11giờ 30 phút trưa ngày 26/8/2006, tôi có mặt tại địa chỉ trên và gặp
trực tiếp chị Sương để xác minh thực, hư. Chị Sương chỉ vào một nơi che bằng
ván ép ở góc nhà và nói với tôi: “Đó chính là nơi mà gia đình tôi cho ông Trần
Văn Thiệt ở nhờ trong nhiều năm qua. Sau đó ông ấy tìm cách chiếm đoạt nên đã
xảy ra khiếu nại nhiều năm nay!”. Tôi đưa ống kính về phía chị Sương vừa chỉ và
bấm máy. Khoảng 10 phút sau thì có hai người mặc sắc phục công an xuất hiện.
Một người đeo bảng tên là Lương Văn Minh và một người có dáng người dỏng cao,
không đeo bảng tên (sau khi tìm hiểu tôi mới biết người này tên Lê Minh Chung),
tự giới thiệu là Công an P.1, thị xã Sa Đéc, được lệnh của ông Huỳnh Văn Bé Lớn
– Trưởng công an P.1 – mời tôi về trụ sở công an phường “làm việc”, với lý do
có người kiện tôi vào chùa chụp hình không xin phép.
Khoảng
sau một giờ đồng hồ (từ 12-13 giờ), ông Nguyễn Thanh Hùng – Trung tá – Đội trưởng
An ninh, Công an thị xã Sa Đéc (tỉnh Đồng Tháp) và ông Trần Văn Thiệt (tức
Thích Huệ Bửu) xuất hiện. Tôi nhận thấy mối quan hệ giữa ông Thiệt với
công an và chính quyền sở tại khá mật thiết. Sau khi xem thẻ Nhà báo của tôi,
ông Hùng đề nghị tôi và ông Thiệt trình bày lại toàn bộ sự việc, và sau đó cho
ông Thiệt về, còn tôi “được mời” ở lại “làm việc”.
Bawstt
đầu cuộc “hỏi cung” theo hướng ghép tội xâm nhập nơi ở trái phép và xâm phạm
quyền cá nhân (?!)
Sau
khi ông Thiệt về, còn tôi được ông Trung tá – Đội trưởng an ninh Nguyễn Thanh
Hùng “mời” ở lại “làm việc”, thực chất là một buổi “lấy cung”, ông Hùng lấy
“Biên bản lấy lời khai” ra để ghi lại nội dung buổi làm việc.
-
“Anh đi điều tra xác minh sự việc này anh có báo cáo Tổng biên tập; hoặc cơ
quan chủ quản có giao nhiệm vụ cho anh không?
+
Là một nhà báo, chúng tôi có nhiệm vụ và có quyền phát hiện đề tài; đi xác minh
điều tra khi nhận được đơn thư của bạn đọc và của công dân khiếu kiện về bất kể
vụ việc nào đó, mà công an không có quyền can thiệp, vì đó là công việc nội bộ
của cơ quan báo chí.
-
Không được giao nhiệm vụ mà tự ý đi tác nghiệp như vậy là anh đã sử dụng thẻ
nhà báo sai mục đích và nhiệm vụ được giao (ông Hùng lấy nghị định, văn bản
pháp qui ra đọc)?
+
Căn cứ vào đâu và lấy tư cách gì để anh ghép tội cho tôi dùng thẻ nhà báo sai
mục đích và nhiệm vụ được giao? Báo chí có quyền và nhiệm vụ phản ánh mọi mặt
của đời sống xã hội, của nhân dân theo qui định của Luật Báo chí, pháp luật
Việt Nam và tiêu chí, mục đích của mỗi tờ báo. Chúng tôi nhận tấm thẻ nhà báo
có mang hình Quốc huy “Nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, tức là chúng
tôi đã được Đảng, Nhà nước, mà đặc biệt là Nhân dân giao nhiệm vụ.
-
Trước khi vào trong chùa, anh có biết đó là cơ sở tôn giáo, trên cổng có ghi
chùa Đức Hương không?
+
Tôi có biết.
-
Tại sao anh vào chùa chụp hình mà không xin phép người trụ trì chùa?
+
Tôi nghĩ, chùa là nơi bá tánh thường lui tới, vả lại không có biển cấm quay
phim, chụp hình trong chùa, nên tôi thấy không cần thiết phải xin phép ai cả.
-
Nhưng anh đã xâm nhập bất hợp pháp và chụp hình nơi ở của người ta mà không xin
phép, anh có biết không?
+
Ý anh muốn kết tội tôi xâm nhập nơi ở trái phép? Tôi vào nhà một công dân của
Sa Đéc –người chủ sở hữu hợp pháp, đó là chị Sương, chủ nhà – có đơn thư gửi
chúng tôi với nội dung tố cáo bị người khác chiếm nhà trong nhiều năm mà các cơ
quan công quyền địa phương không giải quyết dứt điểm. Vì thế, tôi đến để xác
minh thông tin, điều tra sự việc. Còn việc tôi chụp hình là nơi góc nhà mà chị
Sương nói là gia đình chị cho ông Thiệt ở nhờ nhiều năm qua. Hơn nữa, tôi không
hề vào trong phòng ngủ của ông ta mà đứng ngoài chụp hình, nên tôi không cần
phải xin phép bất kể ai, ngoài chủ nhà…”.
Trên
đây là trích đoạn hỏi, đáp trong nội dung biên bản lấy lời khai của Trung tá –
Đội trưởng An ninh, Công an thị xã Sa Đéc (tỉnh Đồng Tháp) Nguyễn Thanh Hùng –
đối với tôi. Trong khi “lấy cung”, có một câu hỏi của ông Đội trưởng An ninh
Nguyễn Thanh Hùng đặt ra và sau khi nghe tôi trả lời, ông đội trưởng an ninh
nói: “Anh trả lời thế không được?”. Tôi liền nhìn thẳng vào ông ta mà rằng:
“Tại sao không được? Tôi phải trả lời theo ý của ông Đội trưởng an ninh mới
được sao? Bộ luật Hình sự cấm mọi hình thức dùng nhục hình, ép cung, mớm cung.
Tôi nói để ông biết, ông đang vi phạm pháp luật đấy, ông Trung tá an ninh ạ”.
Trong
khi “làm việc”, ông Hùng đã bỏ ra ngoài rất lâu nên tôi đã phải đi kiếm. Tôi
phát hiện ông Hùng đang gọi điện cho ai đó (tôi đoàn là cấp trên của ông ta) ở
khu vực đi vào nhà vệ sinh của Công an P.1. Tôi nói ngay: “Các ông mời tôi
về đây làm việc thì tôi yêu cầu ông vào làm việc để tôi còn đi tác nghiệp, tôi
không có nhiều thời gian”. Sau đó, ông Hùng mới cúp máy rồi vào “làm việc”
tiếp với tôi.
Sau
khi ông Đội trưởng an ninh Công an thị xã Sa Đéc cố ý ép tôi nhận việc tác
nghiệp của mình là trái pháp luật và xâm nhập nơi ở trái phép không được, ông
lại bắt đầu có những yêu cầu phi lý khác…
Một
kiểu giữ người và những yêu cầu trái pháp luật!
Y
đồ ép tôi nhận tội xâm nhập nơi ở trái phép và xâm phạm quyền cá nhân không
thành, ông Hùng quay sang nói: “Cơ quan Công an thị xã Sa Đéc yêu cầu anh đi
cùng người của cơ quan công an ra tiệm rọi tấm hình anh đã chụp để chúng tôi
lưu vào hồ sơ!”.
Thấy
yêu cầu của ông Đội trưởng an ninh là trái pháp luật nên tôi từ chối và trả
lời: “Các anh không có quyền làm như vậy. Bởi chúng tôi không chỉ có quyền mà
còn có nghĩa vụ không tiết lộ tên người cung cấp thông tin và những thông tin,
hình ảnh tư liệu báo chí của mình cho bất kể ai, trừ trường hợp có yêu cầu của
Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân hoặc Chánh án Toà án nhân dân cấp tỉnh và
tương đương trở lên, cần thiết cho việc điều tra, xét xử tội phạm nghiêm trọng.
Đây là điều đã được Luật Báo chí qui định rất rõ!”.
Chỉ
có một việc ông Hùng yêu cầu tôi phải đi rọi tấm hình tư liệu mà ông Hùng cứ
lặp đi lặp lại khiến thời gian kéo dài tới hàng giờ đồng hồ. Tôi nhận thấy tình
hình trở nên “căng thẳng”, tôi đã điện thoại cho một đồng nghiệp ở Báo Thanh
niên hỏi xem Thanh niên có phóng viên thường trú tại Sa Đéc không để
nhờ đồng nghiệp “giải nguy” nhưng không được. Tôi điện thoại cho anh Trần Tử
Văn, Phó tổng Biên tập báo Công an TP HCM và anh Trần Tử Văn nói với tôi
gọi điện thoại cho Trung tá – nhà báo Khương Hồng Minh, Tổ trưởng Tổ Biên tập
Báo Công an TP HCM – đang công tác tại Sa Đéc. Sau khi tôi điện thoại
cho nhà báo Khương Hồng Minh, anh đã có mặt để chứng kiến sự việc. Nhà báo
Khương Hồng Minh đã nói với ông Nguyễn Thanh Hùng rằng: việc tôi chụp hình là
không hề vi phạm pháp luật; đồng thời việc ông Nguyễn Thanh Hùng, đội trưởng an
ninh Công an thị xã Sa Đéc yêu cầu tôi phải cung cấp hình ảnh tư liệu báo chí
là trái pháp luật. Tuy nhiên, ông Hùng vẫn “làm lơ”, không hề có ý định kết
thúc cuộc “hỏi cung ghép tội”. Sau một hồi “cò cưa”, khoảng 17 giờ, tôi
yêu cầu ông Hùng kết thúc buổi làm việc để tôi còn đi tác nghiệp. Cuối cùng,
ông Hùng cũng phải đồng ý.
Ông
Hùng đọc cho tôi nghe biên bản “lấy cung” xong và yêu cầu tôi kí. Tôi nói: “Ông
đọc xong rồi thì đến lượt tôi chứ? Tôi có quyền ấy mà!”. Khi tôi cầm biên bản
lên và đọc hết trang 01, tôi lật qua trang 02 thì thấy ông Đội trưởng an ninh
của Sa Đéc chừa lại 2, 3 dòng trên cùng, tôi liền nghĩ ngay: “ông Đội trưởng an
ninh dùng “biện pháp nghiệp vụ” với mình đây?”. Tôi hỏi thẳng:
+
Xin lỗi ông Trung tá an ninh, ông để chừa 2, 3 dòng trên cùng của trang 02 nhằm
mục đích gì?
-
Thì anh cứ gạch đi (ông Hùng tỏ ra lúng túng).
+
Dĩ nhiên là tôi sẽ gạch đi, không lẽ để cho ông ghi thêm vào biên bản những gì
ông muốn, sau khi tôi đã kí???
Và,
còn một điều làm tôi chú ý, là ông Trung tá an ninh “thích xuống dòng”. Tôi để
ý nhiều đoạn ông Hùng chỉ viết vài dòng rồi lại “chấm xuống dòng”, và khoảng
trống để lại là một nửa hoặc 2/3 dòng (?).
Sau
khi đọc xong, dĩ nhiên là tôi gạch hết những khoảng trống mà ông Trung tá an
ninh “hào phóng” chừa lại rồi ghi ý kiến của tôi phía dưới và kí sát với dòng
cuối cùng của biên bản. Kí xong, tôi tự nhủ: nếu mình ngu ngơ như những người
dân bình thường kia chắc hẳn đã dính “biện pháp nghiệp vụ” của ông Trung
tá an ninh rồi!
Sau
khi tôi kí xong, ông Hùng nói đợi ông trình biên bản lên lãnh đạo và chờ hướng
“xử lý” (?).
Khoảng
15 phút sau, ông Hùng quay lại và mời tôi sang phòng của ông Nguyễn Trần Hữu
Hoà – Phó chủ tịch UBND P.1 để “làm việc” với lãnh đạo Công an thị xã Sa Đéc và
chính quyền sở tại. Lúc này, ông Nguyễn Ngọc Được – Trung tá – Phó trưởng Công
an thị xã Sa Đéc xuất hiện. Ngoài ông Được ra còn có ông Huỳnh văn Bé Lớn –
Trưởng Công an P.1, ông Nguyễn Trần Hữu Hoà – Phó chủ tịch UBND P.1, ông Võ Văn
Khả – cán bộ Tư pháp P.1 và một số chiến sỹ công an P.1, an ninh thị xã Sa Đéc
(khoảng trên, dưới chục người) cùng “làm việc” với tôi. Buổi “làm việc” này kéo
dài tới hơn 20 giờ cùng ngày. Nội dung mà ông Trung tá – Phó trưởng Công an Sa
Đéc và những người nêu trên đã “hiệp đồng tác chiến” gây áp lực về tinh thần,
hòng ghép tội cho tôi! Chính Trung tá – Phó trưởng Công an thị xã Sa Đéc và ông
Võ Văn Khả còn xúc phạm: “Nhà báo nào cũng như anh thì đất nước này rối hết…!”.
Ông
Phó trưởng Công an thị xã Sa Đéc Nguyễn Ngọc Được còn dùng một trong các “biện
pháp nghiệp vụ” của công an với tôi: “Chuyện này không có lớn. Anh cứ
nhận lỗi rồi chúng tôi để anh đi…”. Nghe ông ta nói xong tôi chỉ “cười nửa
miệng” và thầm nghĩ: “Tôi mà “nhận tội rồi xin khoan hồng” xong, các ông
để tôi đi vào… nhà giam thì có”.
Sau
khi dùng mọi “biện pháp nghiệp vụ” nhưng một lực lượng công quyền hùng
hậu như tôi kể trên vẫn không thể ghép được cho tôi “Tội xâm phạm chỗ ở của
công dân” theo Điều 124 Bộ luật Hình sự, ông Phó trưởng Công an thị xã Sa Đéc
Nguyễn Ngọc Được đã “vui vẻ” nói: Thôi! Kết thúc đi! Thực ra chuyện chẳng có
gì, chỉ là anh em mình không hiểu nhau mà thôi, rồi ông mời tôi đi “thưởng
thức” món đặc sản của Sa Đéc. Tôi cũng “vui vẻ” cảm ơn và hẹn gặp lại ông trong
hoàn cảnh khác…
Khi
tôi bước ra khỏi cơ quan công quyền của P.1, thị xã Sa Đéc là vào khoảng 20-21
giờ cùng ngày. Như vậy, Công an P.1 và Công an Sa Đéc đã “mời tôi làm việc” trong
suốt 8-9 tiếng đồng hồ (từ 12 giờ đến 20-21 giờ). Hành vi “mời làm việc”
của Công an P.1 và Công an thị xã Sa Đéc đối với tôi thực chất là một kiểu giữ
người trái phép, ngăn cản nhà báo tác nghiệp đúng pháp luật, vi phạm nghiêm
trọng Luật Báo chí.
Qua
vụ việc trên, tôi kiến nghị lãnh đạo Hội Nhà báo Việt Nam hãy lên tiếng để bảo
vệ không chỉ cho tôi mà cho tất cả những nhà báo tác nghiệp đúng pháp luật khi
gặp các tình huống tương tự. Khi được bảo vệ, chúng tôi mới có thể an tâm hơn
trong khi thực thi trách nhiệm của mình. Và, tôi cũng kiến nghị lãnh đạo Bộ
Công an và Công an tỉnh Đồng Tháp, cần chấn chỉnh ngay những hành vi cản trở
nhà báo tác nghiệp đúng pháp luật của Công an thị xã Sa Đéc, Đồng Tháp – một cơ
quan thực thi pháp luật mà lại có những hành vi vi phạm pháp luật thì làm sao
dân có thể tin yêu???
M.T.
Tác
giả gửi trực tiếp cho BVN
No comments:
Post a Comment