Tuesday, 20 November 2012

NGỒI BUỒN GIỞ CHỮ RA CHƠI [1] - (Trần Khải Thanh Thủy)




12:03:pm 20/11/12

Đã lâu lắm, vì điều kiện khách quan và chủ quan tôi không còn được đi đó đi đây. Trong khi thiên hạ: “Ngồi buồn đốt một đống rơm, Khói lên nghi ngút chẳng thơm chút nào” , còn tôi theo thói quen tâm lý của mình từ xưa đến nay “ngồi buồn giở chữ ra nao, bao nhiêu ký ức tuôn trào nơi đây”. Xin ghi lại vài câu hỏi trong các dịp giao lưu tại cộng đồng, đặc biệt là lần đến sinh hoạt cùng bà con ở Jacksonville (Floriada)

1/ Nguyên nhân nào và từ khi nào nhà văn Trần Khải Thanh Thủy bắt đầu tranh đấu cho dân oan

Rất nhiều nguyên nhân cả khách quan và chủ quan song có lẽ nguyên nhân sâu xa nhất là bản thân tôi cũng là dân oan. Tôi tốt nghiệp Đại học sư phạm I Hà Nội khóa 1978- 1982, sau đó lên rừng dạy học. Lẽ ra theo đúng lời đảng nói: “Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên”, sau 4 năm sẽ được trở lại Hà Nội, nhưng thực chất, con đường xa nhất là con đường từ miệng đảng tới hai bàn tay, vì thế 29 tuổi tôi mới được trở về … cửa ngõ thủ đô, tức là Hà Tây, cách nhà 22 km. Vào thời điểm 1989, nhà nước làm chủ mọi phương tiện giao thông vận tải ấy, hoặc tôi phải đạp xe bở hơi tai gần 2 tiếng đồng hồ hoặc chen xe bus hai chặng mất 4 tiếng. Nhiều khi chỉ dạy một tiết 45 phút mà cả đi lẫn về hết… 8 tiếng. Dạy 22 ngày trời mới được ứng trước 5 đồng Việt Nam, đói khổ bần tiện đến mức tôi phải viết:

Cuộc đời giáo suốt đời rau với cháo
Và đồng lương là những chiếc gai đâm
Phổi đầy phấn và dạ dày toàn cháo
Đến chết rồi lại cháo lú diêm vương

Bình thường ai cũng biết , người chết trước khi nhập hộ khẩu cõi âm phải ăn cháo lú để quên hết mọi tội lỗi trên trần đi. Chính vì nghèo đói, ăn cháo triền miên nên các thầy cô ngán qúa, sợ qúa, kiệt quệ suy dinh dưỡng mà chết. Khi đến trước cửa phủ của Diêm Vương còn tần ngần đứng ngoài cửa mãi không chịu vào, khiến Diêm Vương phải ngẩng lên hỏi:
-Ủa đã ăn cháo lú chưa?
Lúc ấy mới cuống quýt hỏi:
- Bẩm, dưới này có…cơm không ạ. ở trên trần con đã khổ vì cháo loãng cầm hơi rồi, sao chết rồi vẫn không được ăn cơm ạ?
Diêm Vương đập bàn quát: – Thì nhà ngươi phải quên hết mọi tội lỗi trên trần đi đã chứ, với lại đây là cháo lú , cháo đặc mà đâu phải thứ cháo loãng trên trần mà nhà ngươi vẫn ăn

7 năm dạy học miền núi nơi thị trấn Bưng, tối như bưng lấy mắt, đèn điện không có chỉ thắp đèn dầu, ngọn lửa bằng hạt đỗ, cách Hà Nội cả 100 km, cách ngã ba đông dương 12 km, qua dốc Cun dài ngoằn nghèo dựng đứng dài 17 km và dốc Quy Hậu 4 mùa ẩn trong bóng cây đám lá rậm rạp um tùm mới được thành giáo làng. Năm 1993 , khi được chuyển về Hà Nội làm phóng viên báo cựu chiến binh thì bị cướp biên chế. Bao nhiêu tiêu chuẩn, lương thưởng chế độ mất hết, hộ khẩu cũng không có, hưởng lương hợp đồng, vẻn vẹn 280 đồng, trong khi mức sống sống khi ấy phải 1 triệu mới tạm đủ các nhu cầu tối thiểu. Nghĩa là oan gia 11 năm dạy học. Lại hai bàn tay trắng xây nên cuộc đời. Vì thế khi thấy những người dân oan mất nhà, mất cửa, mất miếng cơm, manh áo là mình có sự đồng cảm ngay, rồi lân la viết bài cho họ. Hết bài này rồi bài khác mà chẳng bài nào được đăng, chẳng báo nào dám dùng, ngược lại bài nào cũng bị phê bằng bút đỏ bên cạnh vì “đề tài nhạy cảm” hoặc: “Rằng hay thì thật là hay, nhưng đem đăng báo thì bay mất đầu”. 7 năm trời đeo đẳng, đổi hết báo này đến báo kia, đâu đâu cũng vẫn một cơ chế đó. Chán ngán tôi bỏ báo để ngồi nhà viết văn, viết báo tự do, tự mình ăn thịt mình, bán chữ cho thiên hạ chứ không hưởng lương của đảng để cho chữ theo ý đảng nữa, cho đến khi xảy ra vụ tự thiêu của dân oan Phạm Thị Trung Thu, cũng là lúc tôi đã móc nối được với báo chí hải ngoại nên viết bài “buổi sáng kinh hoàng”, rồi “cuộc càn quét giữa lòng thủ đô”, “kinh thành Hà Nội chít khăn xô”, đêm dân oan nghĩ về Ngô Tất Tố, Hà Nội đứng lên rồi v.v cùng một loạt bài khác, cuối cùng trở thành người của dân oan như mọi người đã biết

2/ Xin cho biết hiện nay Việt Nam có thực sự đưọc độc lập không? Tại sao?

Việt Nam chưa bao giờ có độc lập cả, cả về nghĩa đen và nghĩa bóng vì khái niệm độc lập đầu tiên là phải độc lập trong tư tưởng, ý nghĩ , được toàn quyền quyết định các nhu cầu liên quan đến mình, đơn giản như ăn mặc ở, được quyền giao tiếp với mọi người, mọi đảng phái chính trị, được tôn trọng và khẳng định mình v.v Ngược lại ở Việt Nam tất cả đều là sự phụ thuộc vào lãnh đạo đảng cộng sản hết. Cho nên tất cả đều bị cấm đoán, nhà báo không được nói sự thật, công dân không được bình đẳng trước pháp luật không có quyền suy nghĩ khác với các lãnh đạo nếu không muốn bị đì, không được chống tham nhũng, cấm tự do ngôn luận, cấm lập hội phái đảng đoàn, cấm không được viết tự do, phải viết theo chỉ thị của bộ văn hóa tư tưởng. Cấm chống lãnh đạo, cấm tự do biểu tình, tự do bầu cử. Ngay việc bảo vệ tổ quốc là quyền tối thiểu, là nghĩa vụ trách nhiệm thiêng liêng của mỗi người dân cũng không được phép. Không được phản đối Trung Quốc chiếm Hoàng Sa Trường Sa, còn đưa tiếng Hoa vào bắt học sinh học để năm 2020 chính thức trở thành công dân hạng bét của trung cộng theo điều ký kết từ đầu tập kỷ 90 giữa Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh với Trung Cộng. Nếu bản đồ trung quốc là một con gà trống thì toàn bộ lãnh thổ Việt Nam sẽ là hai cái chân gắn vào con gà trống đó
Ngay cả việc giỏi hơn lãnh đạo, tố cáo lãnh đạo làm sai cũng bị để ý, truy xét , trù dập, Người công giáo đi nhà thờ , hay bất cứ ai đọc bản Tuyên ngôn nhân quyền đều bị để ý, cấm đoán.
Mảnh đất tổ tiên ông cha để lại cũng không được quyền sở hữu!

- Quyền con người là sống riêng tư cũng bị dòm ngó – nếu tỏ ra là người hiểu biết yêu nước…nghĩa là mọi điều để tồn tại và mưu cầu hạnh phúc đều bị tước đoạt cấm đoán hết, như thế sao gọi là độc lập mà ngược lại đúng như những gì trước đây tôi từng viết: độc tài xã hội chủ nghĩaViệt Nam, đập dập tự do hạnh phúc.

3/ Bà nghĩ sao về nạn buôn người qua hình thức lao động nước ngoài và môi giới hôn nhân? Đây có phải do nhà nuớc Việt Nam chủ trương không?

Tất nhiên là tôi thấy vô cùng nhục nhã, và tôi nghĩ tất cả những ai là công dân Việt Nam, chỉ cần có chút hiểu biết và lương tri là thấy sự buôn người của nhà nước Việt Nam qua hai hình thức này là vô cùng bệnh hoạn và vô lương . Nói văn vẻ hơn, nỗi nhục ngồi cao hơn nỗi đau

- Ý thứ hai tôi xin khẳng định: Đây chính là chủ trương của nhà nuóc Việt Nam, đơn giản vì buôn người thu lời nhanh nhất, mà không cần vốn đầu tư. Nói cách khác, đảng cộng sản bên ngoài leo lẻo nói con người là vốn quý, nhưng thực chất bên trong chúng coi người dân là “vốn tự có” của mình. Nếu gái đĩ già mồm bán trôn nuôi miệng rồi cãi bai bải rằng mình trong sạch, mình là gái chính chuyên chỉ có một chồng, thì đảng cũng là một thứ gái đĩ già mồm ấy. Tất nhiên nguy hiểm độc ác hơn nhiều, vì là độc tài nên không ai có quyền cấm cản nên đảng cộng sản Việt Nam, vốn thừa thãi quyền hành, coi việc buôn người là nghề mới của mình. Nói chính xác hơn đảng cộng sản chính là một tên lái buôn độc ác và bỉ ổi nhất thế giới, hàng triệu người lao động phải bán nhà bán cửa vay ngân hàng với lãi suất cao để có tiền nộp cho đảng đến xứ người làm công với đồng lương rẻ mạt 100 – 150 USD một tháng, làm quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, 10 -12 tiếng một ngày, bị chủ đánh đập, nhục mạ, thậm chí bị bỏ đói…Hình ảnh hàng trăm cô gái Việt Nam trần truồng đứng ra khoe bụng gọn, đùi thon, chân dài, ngực nở, cơ quan sinh dục tốt để cho vài ông chồng Hàn Quốc chọn, bất chấp sự khác biệt về ngôn ngữ, phong tục tập quán, tuổi tác, không còn là chuyện lạ đó đây nữa mà càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong xã hội Việt Nam. Chính vì thế có biết bao nhiêu cái chết thương tâm xảy ra, con vừa đi, tiền còn chưa kịp gửi về, mẹ đã nhận được hộp đựng tro của con

Tại Đại Hàn, bảng quảng cáo mua vợ từ Việt Nam dán ở khắp nơi, với nội dung đầy miệt thị , rẻ rúng: “Mua một người vợ còn trinh từ Việt Nam với giá 6000 USD .Đảm bảo sẽ được giao tới trong vòng 90 ngày ,Không cần thêm chi phí gì . Nếu chạy trốn trong vòng một năm sẽ được tặng lại một cô khác MIỄN PHÍ
Giữa thế kỷ 21, hội nhập toàn cầu mà phụ nữ Việt Nam bị xem như những món hàng để mua bán..

Tất nhiên, tất cả bối cảnh của đất nước hiện tại đều bắt nguồn từ lòng tham vô đáy của đảng. Không cần luật lệ, phép tắc, không cần bảo hiểm về tính mạng, chỉ cần tiền và quyền, vì thế dân đen trở thành món hàng quý giá của các quan chức Việt Nam, được chính quyền khai thác triệt để nhằm làm đầy túi lãnh đạo đảng. Khi đã là hàng hoá, thì người dân buộc phải trở thành vật vô tri, vô giác chỉ là các công cụ kiếm tiền nuôi thân và nuôi đảng. Hễ những công cụ sản xuất này không chịu câm và điếc, không chịu nổi đàn áp, buộc mở mồm thì lập tức bị đe dọa đàn áp bằng đủ mọi cách , đuổi về nước, đánh đập, giam cầm theo đúng kiểu chuyên chính vô sản mà Vũ Phương Anh và hàng trăm cô gái khác ở Jooc -đa-ni là những ví dụ cụ thể , hùng hồn, sinh động nhất

4/ Có người cho rằng bà chấp nhận sang Hoa Kỳ tị nạn là đầu hàng. Bà nghĩ sao về nhận định trên?

Ngay từ lần ra tù lần thứ nhất, tôi đã trả lài phỏng vấn của anh Đỗ Hiếu đài RFA là tôi chỉ bại trận chứ không đầu hàng, bại trận vì cái ác còn qúa mạnh, luôn chạy trước đón đầu để trừng phạt cái thiện, trong khi cái thiện lại qúa mỏng manh yếu ớt nên không bảo vệ được mình. Như hai kẻ chạy đua, cái ác bất chấp mọi trở ngại trên đường chạy từ bà già, con trẻ chùa chiền, cỏ non, cánh đồng v.v quát hét, xô đổ, dẫm đạp hết miễn là tới đích, trong khi cái thiện nhìn thấy bà già con trẻ thì dừng lại nhường đường dìu dắt, che chở, thấy cỏ non thì chạy vòng lối khác , thấy chùa triền thì cung kính không dám manh động, cho nên cái ác luôn vượt lên đón đầu để trừng phạt cái thiện và tôi chính là nạn nhân của cái ác trong xã hội cộng sản. Con người đạo đức nổi loạn nhưng cơ bắp yếu nên tôi bại trận nhưng chưa bao giờ đầu hàng

Còn tôi sang Hoa Kỳ tị nạn là để được sống và được viết vì trong tù bị bạo hành, bị cấm đoán đủ mọi thứ, chỉ cần tôi có một mẩu giấy bé xíu trong tay thôi là bị bẩm báo để tịch thu. Tôi nhớ lần tôi chuyển được thư đầu tiên cho con gái , tất cả các đội trong trại từ làm bạc, làm chiếu đội ruộng, đội rau, chăn nuôi vv đều bị khám người để xem có ai chuyển thư hộ tôi không? chính vì thế mà rất nhiều người bị oan, nào tiền mặt, thuốc lá, nắm rau, quả chanh miếng sắn vv tịch thu hết. Vì thế nhiều người ghét lây tôi, cho rằng tôi viết thư phản động ra ngoài để họ bị ảnh hưởng, kết quả là tôi bị công an mượn tay đầu gấu đánh cho tơi tả, đến mức một số bạn tù quanh khu vực tôi ở tại Khâm Thiên Hà Nội phải lén gọi điện thoại về nhắn cho gia đình tôi biết (vì tôi không nhận tội nên không được phép gọi điện thoại) Khi chồng tôi vào nhìn bộ dạng tả tơi của tôi, mi mắt mọng như cá cảnh, toàn thân bị phù nề, tay chân run lẩy bẩy, nói không ra hơi, đặc biệt phần tâm oa (khoảng giữa hai bầu vú) bị thâm tím… bác sĩ của trại trước chứng cớ hiển nhiên không thể phủ nhận được cũng phải xác nhận vào hồ sơ bệnh án. Khi đó, anh chị em trong đại gia đình Việt Tân mới quyết định cứu tôi ra. Tổng cộng hai lần tù, tôi năm lần bị đánh, cả công an, cả côn đồ cả đầu gấu, trên đầu còn sẹo, riêng chân trái bị hai vết sẹo từ 2007 đến nay vẫn còn di chứng.

Nếu ở lại trại 21 tháng nữa trong điều kiện thiếu thốn, khắc nghiệt, ô nhiễm trầm trọng, bị bạo hành liên tiếp như vậy, liệu tôi còn sống nổi không? Hay như cụ Tiên Điền Nguyễn Du nói: “Tấm thân về với cỏ cây cũng vừa”. Những người cho rằng tôi đầu hàng cộng sản, chứng tỏ họ rất hạn hẹp trong cách nhìn, cách nghĩ, họ thích dựng một xác chết dậy để ca ngợi còn hơn là để người đó sống và vẫn tiếp tục cầm bút, viết ra những tác phẩm đả phá chế độ cộng sản bằng tất cả lương tâm và sự phẫn nộ ngút trời của mình.

© Trần Khải Thanh Thủy
© Đàn Chim Việt



No comments:

Post a Comment

View My Stats