Thư trao đổi của GS Tương Lai
6-11-2012
Anh Hồng Lê Thọ thân mến,
Nhận được trả lời của anh về đề
nghị đưa THƯ GỬI CHỦ TỊCH NƯỚC ngày 30.10. 2012 chưa kịp trả lời thì tiếp đó
nhận được thư anh trao đổi về cuộc họp báo của Công An Long An về vụ Nguyễn
Phương Uyên với “lời nhận tội và xin khoan hồng” của cháu cùng với bài viết
trên báo Nhân Dân ngày 5.11.2012 của ông Nguyễn Trần Minh Trí, tôi xin được
trình bày như sau :
Trước hết, chúng tôi chẳng có
gì bất ngờ về cuộc họp báo này cả. Khi ký tên vào THƯ GỬI CHỦ TỊCH NƯỚC, chúng
tôi đã dự liệu sẽ có diễn biến tương tự như thế này, vì thế mà càng tiếc rằng
chúng tôi gửi thư chậm quá.
Nhưng “lực bất tòng tâm”, chỉ
đến ngày 30.10.2012 mới tạm có đủ thông tin, vì báo chí được phép lưu hành công
khai và bày bán trên các sạp báo thì vẫn giữ một sự “im lặng đáng sợ” trong
việc đưa tin về vụ viêc cô sinh viên trường ĐHCNTP Tp HCM bị CA bắt và mẹ của
cô, rồi cả gia đình cô nháo nhác chạy đi hỏi tin vì sao con gái mình bị bắt, ai
bắt, chứ đâu có nhanh nhạy và đồng loạt đưa tin về vụ họp báo của CA Long An
loan tin về việc “bắt giữ Phương Uyên “đúng quy trình của pháp luật” và công bố
“tội trạng” của cô như vừa rồi.
Giá mà sau ngày 14.10.2012 báo
chí loại này cũng nhanh nhạy đưa tin như thế về vụ Phương Uyên thì thuận tiện
cho chúng tôi biết bao, chúng tôi khỏi phải mày mò tìm thông tin trên mạng, tin
của báo đài nước ngoài được phép hành nghề và đưa tin tại nước ta theo thông lệ
quốc tế mà nước ta đã ký kết.
Chính vì vậy, qua lời vị lãnh
đạo CA Long An trong cuộc họp báo thì quả thật là chúng tôi rất mừng. Trước hết
là mừng cho mẹ Phương Uyên, cho gia đình cháu vơi bớt đi nỗi lo con mình “mất
tích”, thậm chí lo bị “thủ tiêu”. Dù sao thì họ đã thấy được con mình cho dù
chỉ qua màn hình của buổi họp báo đưa tin, nhưng dù sao, qua nét mặt, qua giọng
nói nội dung mấy câu đọc lời viết sẵn của Phương Uyên, người mẹ, người cha và
những người thân trong gia đình và bạn bè thân thiết của cháu cũng phần nào
biết được tâm trạng của con mình, bạn mình qua lời “nhận tội” để mong được
nhanh chóng về nhà và tiếp tục đi học để thành “người hữu ích cho xã hội”.
Và mừng còn vì sự trả lời thật
nhanh chóng của CA trước sức ép phẫn nộ của công luận trên cả nước, mừng vì
điều mà chúng tôi mong muốn khi ký tên vào Thư Gửi Chủ Tịch Nước để đề nghị
“đòi cơ quan có trách nhiệm phải công khai giải thích về việc bắt giam cháu
Nguyễn Phương Uyên một cách tùy tiện, trái pháp luật . Cũng đã từng có những vụ
bắt bớ không theo đúng quy định của pháp luật mà vụ này là thô bạo và trắng
trợn nhất, gây phẫn nộ trong công luận trên cả nước và thế giới. Vì vậy, chúng
tôi đề nghị Chủ tịch có chỉ thị cụ thể cho việc xử lý có tình, có lý đối với
hành vi yêu nước của một cô gái 20 tuổi đã dám biểu tỏ bằng hành động cụ thể tinh
thần dân tộc và lòng căm thù quân xâm lược cho dù hành động đó có bị quy kết
vào bất cứ tội trạng nào”.
Từ nỗi mừng đó, chúng tôi hy
vọng rằng, những kiến nghị chúng tôi nêu lên trong lá thư nói trên rồi sẽ có cơ
may được thực hiện dần : “xem xét, rà soát lại những bản án đã xử rất nặng
những người yêu nước biểu tỏ sự bất đồng chính kiến bằng tư tưởng mà không có
hành vi bạo động nào nguy hại đến lợi ích quốc gia như người ta đã quy kết.
Những bản án đó chính là sự phá hoại uy tín của Nhà nước, bôi xấu hình ảnh của
Việt Nam trước thế giới hơn bất cứ hành động phá hoại nào mà Công an đang ra
sức truy lùng và đàn áp. Chúng tôi nghĩ, bạo lực và trấn áp không thể nào là
phương thuốc chữa trị những yếu kém của tình hình đất nước hiện nay thay vì
thực hiện một cách trung thực lời dạy của Nguyễn Trãi, người anh hùng dân tộc,
danh nhân văn hóa của thế giới, nhà chính trị lỗi lạc bậc nhất của nước ta :
“việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”. Càng quay cuồng với bạo lực và trấn áp càng
bộc lộ tính phi nhân nghĩa và không thể nào an dân khi mà lòng dân đang hết sức
bất an trước họa xâm lăng, trước bầy sâu tham nhũng đang nhung nhúc đục khoét
cơ thể đất nước, khi một “bộ phận không nhỏ những người cầm quyền đang thoái
hóa biến chất” chưa bị xử lý để lấy lại lòng tin của dân.
Đã đến lúc phải nhìn thẳng vào
sự thật và nói lên sự thật đau xót đó để có những quyết sách an dân khi lòng
dân đang phẫn nộ, đặc biệt là thế hệ trẻ, chứ không thể bằng biện pháp “phát
xít hóa” đã từng là giải pháp bế tắc mà lịch sử đã cho thấy đó là cách giải
khát bằng thuốc độc!
Vì sao tôi nói vậy?
Vì những chính trị gia khôn
ngoan không dại gì đứng đối lập với dân, càng không dại dột chọn ứng xử quay
lưng lại với trí thức. Khi chúng tôi ký tên vào thư gửi Chủ tịch nước là chúng
tôi muốn biểu tỏ sự phản ứng quyết liệt trước những hành xử của một nhóm những
người đang là công cụ đắc lực thực thi những sách lược chính trị một cách thô
bạo, thiếu cân nhắc mà những chính trị gia lão luyện phải thấy ra sự dại dột
của họ theo kiểu đổ thêm dầu vào ngọn lửa, khiến cho đốm lửa có nguy cơ bùng
lên thành ngọn lửa.
Điều này thì Luật sư Ngô Ngọc
Trai trong “ĐƠN KIẾN NGHỊ” ngày 4.11.2012 gửi CHỦ TỊCH NƯỚC TRƯƠNG TẤN SANG-
QUỐC HỘI VIỆT NAM- BỘ TRƯỞNG BỘ CÔNG AN TRẦN ĐẠI QUANG- THỦ TRƯỞNG CƠ QUAN ĐIỀU
TRA CÁC CẤP- CÁC LUẬT SƯ VIỆT NAM và – CÁC CƠ QUAN BÁO CHÍ đã nói khá rõ :
“Bắt tạm giam là một biện pháp
ngăn chặn được quy định trong Bộ luật tố tụng hình sự, mục đích là nhằm ngăn
chặn bị can bị cáo tiếp tục phạm tội hoặc bỏ trốn. Tuy nhiên trong nhiều trường
hợp việc bắt tạm giam đã biến tướng thành một hình thức truy bức nhục hình, và
thực chất đó chính là một hình thức truy bức nhục hình.
Bộ luật tố tụng hình sự, Điều 6
quy định: Nghiêm cấm mọi hình thức truy bức, nhục hình…
Thực tế lâu nay một số cơ quan
điều tra đã lạm dụng việc bắt tạm giam gây phản ứng bất bình. Vụ việc nhà báo
Hoàng Khương bị khởi tố điều tra về tội đưa hối lộ, là một nhà báo có nhân thân
tốt, nơi cư trú rõ ràng, không có dấu hiệu gì sẽ bỏ trốn hoặc tiếp tục phạm
tội, có thể áp dụng biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú, nhưng cơ quan điều tra
cũng bắt giam.
Gần đây cô gái Nguyễn Phương
Uyên bị bắt giam về hành vi tuyên truyền chống nhà nước. Một cô gái sinh viên
mới 20 tuổi có gương mặt hiền lành xinh xắn, có nhân thân và nơi cư trú rõ
ràng, không có gì cho thấy cô gái sẽ bỏ trốn hoặc tiếp tục phạm tội, chỉ cần
giao cho địa phương và cấm đi khỏi nơi cư trú là được, việc gì phải bắt giam?
Vụ việc cô Nguyễn Thị Bích
Trang nhân viên của trường Đại học Tân Tạo bị bắt giam về hành vi lợi dụng các
quyền tự do dân chủ cũng bộc lộ sự lạm dụng của cơ quan điều tra…
Hiện tượng lạm dụng việc bắt
giam xuất phát từ quy định pháp luật mang nặng yếu tố bạo lực không phù hợp với
các giá trị của luật pháp văn minh. Với điều kiện giam giữ như nêu trên và thời
gian giam giữ kéo dài sẽ khiến bị can tuyệt vọng buông xuôi, lợi dụng tình
trạng đó để lấy lời khai đó chính là lạm dụng việc bắt giam, nhiều trường hợp
dẫn đến oan sai”.
Tôi thiết nghĩ, với nội dung
trích dẫn trên, có lẽ đã đủ dữ kiện để “Suy ngẫm từ hành vi của công dân Nguyễn
Phương Uyên” mà không phải dài lời về bài viết nói trên vì nói thêm nữa thì có
khi lại thừa! Xin dành thời gian để gợi lại một bài học kinh nghiệm. Đó là bài
học của cá nhân tôi về một nội dung mà vị luật sư đã phân tích giúp tôi rất
rành rọt :
Năm 1997, tỉnh Thái Bình bùng
nổ chuyện khiếu kiện đông người, trong 7 huyện thì có 5 huyện có khiếu kiện dẫn
tới những đụng độ có nguy cơ trở thành bạo động. Giọt nước tràn ly là khi lực
lượng CA huyện Quỳnh Phụ xua chó bẹc giê ra đe dọa dân. Thế là cả dãy tường
trước Viện Kiểm sát huyện bị dân đạp đổ, lấy gạch đá chọi nhau với CA và với
chó bẹc giê.
Có mặt sau đó mấy ngày để tiến
hành một khảo sát tình hình nhằm hình thành một báo cáo riêng dưới góc nhìn của
những người làm công tác nghiên cứu xã hội học theo yêu cầu của Thủ tướng Võ
Văn Kiệt. Tôi không nhắc lại nội dung bản báo cáo khảo sát tại Thái Bình dạo
ấy, chỉ gợi lại một kỷ niệm về lời nhắc nhở của cố vấn Phạm Văn Đồng khi ông
nghe chúng tôi báo cáo về cuộc khảo sát ấy. Ông nói “Đây là mâu thuẫn giữa một
bên là những người cầm quyền hư hỏng, thoái hóa biến chất đè nén, áp bức để dân
không còn chịu được nữa, và bên kia là người dân phải vùng dậy đấu tranh. Có
phân tích như vậy mới tìm ra được giải pháp đúng”!
Ông chỉ vào mấy bức hình chúng
tôi chụp tại xã An Ninh, huyện Quỳnh Phụ đang còn bày trên bàn làm việc. Câu
chuyện này tôi đã có dịp nhiều lần viết lên báo hồi còn sinh thời ông và cả sau
khi ông mất sau đó 2 năm, năm 2000. Gần đây, trong bài báo “Từ sự kiện Thái
Bình 1997 đến sự kiện Tiên Lãng 2012″ và bài “Từ sự kiện Tiên Lãng nhớ lại và
suy ngẫm” đăng trên một số báo, [trong số đó tôi còn lưu lại được tạp chí
"Xưa và Nay" số 399, tháng 3/2012] tôi đã viết về điều này. Không
hiểu cái câu “Trăm con măt đều nhìn vào, trăm ngón tay đều chỉ vào” mà ông viết
trên báo Nhân Dân, bài báo cuối cùng của Phạm Văn Đồng, có liên quan gi tới bức
hình ấy không.
Đấy là bức hình chụp cái hiện
trường giả [tôi sẽ kèm theo dưới đây] mà CA xã và Bí thư Đảng ủy xã An ninh
dựng lên nhằm quy cho dân “đập phá tượng Bác Hồ tại Hội trường Ủy Ban xã An
Ninh huyện Quỳnh Phụ” tức là nhằm quy tội cho dân là phản động, định “lật đổ
chế độ”! Bí thư Đảng ủy Xã còn nói với tôi : “Xin mời lên Hội trường để chứng
kiến bộ mặt phản động của chúng nó. Nhưng, nêu chúng muốn lật đổ chế độ thì
chúng phải bước qua xác tôi”. Thật ra, khi dân kéo đến thì ông đang cởi trần,
mặc quần đùi, đã lủi xuống ao bèo sau nhà, rồi chạy thẳng một mạch lên huyện,
hôm sau mới cùng CA huyện về lại xã!
Lên Hội trường, chúng tôi chụp
tượng Bác Hồ bằng thạch cao bị vỡ để dưới gầm bàn, nhưng cách mép bàn gần 1m
lại có một bệ gỗ cao, trên đó vẫn còn một tượng Bác Hồ áp sát lá cờ phủ kín cả
một mảng tường của hội trường ủy ban! Tôi hỏi, “sao một phòng họp như thế này
mà để đến hai tượng Bác Hồ”, được Phó Chủ tịch xã trả lời : “Dạ, để cho long
trọng ạ”! “Thế sao tượng kia không bị đập? “Dạ, chắc chúng không dám hoặc chưa
kịp”. Người dân ở đây cho biết là cái tượng bị vỡ kia thì “đã vỡ từ lâu, vứt
trong kho, nay người ta vừa đem ra đặt vào đấy để vu vạ cho chúng tôi đấy, họ
lừa các bác chứ lừa sao được chúng tôi”!
Tại một xã ở nơi thôn cùng xóm
vắng kia mà cũng sử dụng được chiêu “dựng hiện trường giả” cho dù quá thô thiển
thì cái chiêu bẩn về hai “bao cao su” trong một vụ án động trời dạo nọ thì có
gì đáng ngạc nhiên đâu! Chỉ xấu hổ cho đất nước thôi, một đất nước đang hội
nhập mạnh mẽ vào khu vực và thế giới mà lại biến pháp luật thành một trò đùa
thì quả thật là đau đớn, tủi nhục. Chính vì thế, chúng tôi càng thấy những vấn
đề đặt ra trong thư gửi Chủ tịch Nước càng có ý nghĩa hơn khi Công An Long An
đã họp báo và báo chí, truyền thông trong nước đã nhanh nhạy đồng loạt đưa tin
về vụ Phương Uyên.
Tại sao lại nói vậy?
Trong thư gửi Chủ tịch Nước,
chúng tôi đã nhắc lại thời trai trẻ của một số trong chúng tôi, khi theo tiếng
gọi của đất nước, tham gia cách mạng đã thuộc nằm lòng câu thơ “dấn thân vô là
phải chịu tù đày, là gươm kề tận cổ , súng kề tai, là thân sống chỉ coi còn một
nửa” , vì vậy “Dù ai ngon ngọt nuông chiều, cũng không nói yêu thành ghét. Dù
ai cầm dao dọa giết, cũng không nói ghét thành yêu” như những dòng thơ giục giã
tuổi trẻ có lương tri, biết sống cuộc sống có ý nghĩa, không chỉ “hiền ngoan”
để trở thành phường “giá áo túi cơm”, khuất phục trước cường quyền, áp bức và
bất công. Nhắc lại điều này, chúng tôi muốn từ “THƯ GỬI CHỦ TỊCH NƯỚC” mà nhắc
nhở động viên thế hệ trẻ phải sống có hoài bão cao đẹp, biết rèn luyện phẩm
chất và trí tuệ để trở thành người hữu ích cho xã hội.
Chừng nào Biển Đông còn dập dồn
những con sóng xâm lược của các thế lực hiếu chiến trong giới cầm quyền Bắc
Kinh thì tuổi trẻ Việt Nam phải nung nấu và tỏ rõ tinh thần yêu nước, khí phách
quật cường của Bà Trưng, Bà Triệu, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Trần Quốc
Toản, Lê Lợi, Nguyễn Huệ từng viết nên những trang sử vàng của dân tộc, từng
khắc trên cánh tay hai chữ Sát Thát, đánh tan tác quân xâm lược. Phải thường
xuyên nhắc nhở thế hệ trẻ hôm nay phải biết căm ghét, phỉ nhổ những Trần Ích
Tắc, Lê Chiêu Thống do “úy tử tham sinh”, muốn “ngôi cao, lộc lớn” đã hèn nhát
cúi đầu theo giặc, treo một tấm gương nhơ bẩn trong lịch sử, muôn đời bị nhân
dân nguyền rủa.
Chính vì thế, nhân sự kiện
Phương Uyên, sự kiện Việt Khang… từ “THƯ GỬI CHỦ TỊCH NƯỚC”, chúng tôi muốn cổ
vũ một lý tưởng sống cho con em chúng ta, không chạy theo lối sống gấp, thực
dụng theo nghĩa chỉ chăm lo cho riêng mình, hoặc đắm chìm ăn chơi trác táng
trong các vũ trường, trong thế giới của các “người mẫu chân dài”, các “quý tử”
tiêu tiền như rác, thay đổi mốt ô tô đời mới như cơm bữa và tự hào với những
biệt danh kệch cỡm, lố bịch biểu tượng của nhiều đôla, nhiều vàng đeo trên tay,
trên cổ nhưng lại được báo chí tốn không ít giấy mực để “lăng xê” đầy trên các
sạp báo. Chúng tôi mong muốn họ phải dấn thân vì một lý tưởng cao đẹp, dám quên
mình vì sự nghiệp cao cả của dân tộc, căm thù quân xâm lược không chỉ bằng lời
nói suông mà bằng hành động cụ thể tỏ rõ tinh thần yêu nước.
Chúng tôi ao ước thế hệ thanh
niên hôm nay, con em của thế hệ cha anh đã từng dám hy sinh thân mình vì đại
nghĩa cứu nước, cứu dân để làm nên Cách mạng Tháng Tám, làm nên thắng lợi của 3
cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, đế quốc Mỹ và bành trướng Đại Hán để có
một Việt Nam Độc lập, non sông quy vào một mối như hôm nay phải biết sống như
thế nào xứng đáng với cha anh mình, biết đặt ra câu hỏi : “Nếu tôi không cháy
lên, Nếu anh không cháy lên, Nếu chúng ta không cháy lên, Thì làm sao / Bóng
tối / Có thể trở thành / Ánh sáng?”.
Qua thông tin từ cuộc họp báo
của CA Long An và tin của báo chí truyền thông trong nước về “lời thú tội” của
nữ sinh viên Phương Uyên được đưa ra trong cuộc họp báo, bằng những thực tế đã
trải nghiệm, chúng tôi mong được trực tiếp gặp gỡ Phương Uyên để hiểu rõ về
những sai lầm mà cháu đã phải (hay buộc phải) thừa nhận, nhằm biết chính xác
tâm trạng, động cơ đấy cháu đến những sai lầm như vị đại tá CA đã công bố trong
cuộc họp báo. Để làm gì ? Để góp phần cùng gia đình và nhà trường giáo dục
cháu, và cũng để rút kinh nghiệm cho việc thu thập thông tin của chúng tôi trên
mạng và trên báo đài nước ngoài, vì báo chí truyền thông trong nước thì đều đã
đồng loạt đưa tin, để liệu xem có thể biết được một cách thật khách quan về
tính trung thực đạt được đến đâu trong những tin đã đưa. Dự định này cũng tương
tự như cách đây mấy tuần, một vài trong chúng tôi, những người đã ký tên vào
THƯ GỬI CHỦ TỊCH NƯỚC, đã đến tòa báo Tuổi Trẻ để tỏ rõ thái độ của chúng tôi
về sự kiện Hoàng Khương trong một kiến nghị gửi đến những cơ quan có trách
nhiệm.
Ngay cả khi vị đại diện của
trường Đại học Công nghiệp thực phẩm TPHCM, tại cuộc họp báo cho biết là “trước
đó đã nhận được thông báo của Công An tỉnh Long An về việc bắt tạm giam Nguyễn
Phương Uyên và “cũng đã làm rõ văn bản được cho là của các sinh viên trường đề
nghị trả tự do cho Phương Uyên…” chúng tôi muốn được gặp các vị để hỏi thêm cho
rõ, tại sao đã biết được như vậy rồi mà các vị lại không động viên an ủi bà mẹ
của Phương Uyên khi bà hoang mang, lo sợ cho con gái mình bị bắt đem đi, không
biết ai bắt và vì sao bắt? Hỏi thêm cho rõ vì quả thật nếu đúng như vậy thì
không hiểu lãnh đạo trường Đại học CNTP tpHCM định nêu một tấm gương thế nào
trước xã hội, trước nỗi đau một người mẹ của sinh viên đã đến cầu cứu họ?
Một số trong chúng tôi cũng
từng đứng trên bục giảng của trường Đại học, càng nghĩ phải có trách nhiệm trực
tiếp gặp gỡ Phương Uyên, trực tiếp gặp gỡ và trao đổi với sinh viên bạn bè của
Phương Uyên, và trực tiếp gặp gỡ các đồng nghiệp của mình tại trường Đại học
Công nghiệp thực phẩm TPHCM để hiểu rõ ngọn ngành, nhằm lấy lại lòng tin vào
các cơ quan có thẩm quyền xử lý vụ việc Phương Uyên mà thú thật chúng tôi chưa
thể an lòng được vì tính thiếu công khai, thiếu minh bạch của những việc họ đã
làm và đang làm để buộc tội một nữ sinh viên như cô gái 20 tuổi này !
Chính vì thế, nếu được ghi thêm
vào nội dung THƯ GỬI CHỦ TỊCH NƯỚC, có lẽ chúng tôi phải đề nghị Chủ tịch chỉ
thị cho các cơ quan có trách nhiệm tạo điều kiện cho một số chúng tôi, những
người đã ký tên gửi thư đến Chủ tịch, thực hiện được những điều vừa nói trên ,
anh Thọ nghĩ có nên không?
Anh Hồng Lê Thọ ạ, tôi chưa dám
nhận mình là người trí thức theo nghĩa đích thực của nó, nhưng tôi nhớ câu của
Edward Said trong quyển sách của ông “Về trí thức và quyền lực”:
“Người trí thức, như tôi hiểu,
không phải là người làm hòa dịu, cũng không phải là người tạo dựng sự đồng
thuận, mà là người dấn hết thân mình, hứng mọi hiểm nguy, luôn luôn lấy phê
phán làm cơ sở; trí thức là người từ chối, dù phải trả với giá nào, những công
thức dễ dãi, những tư tưởng nhàm cũ, những kết luận chiếu lệ nơi lời nói và
hành động của những người có quyền hoặc của những đầu óc máy móc.
Đâu phải họ chỉ từ chối một
cách thụ động mà thôi: họ còn tích cực, công khai nói lên tiếng nói của họ. Lựa
chọn cốt yếu mà người trí thức phải đối phó là: hoặc liên minh với sự bền vững
của người thắng trận, người chế ngự, hoặc – và đây là con đường khó khăn nhất –
xem sự bền vững đó như đáng cảnh báo, như một tình thế có cơ nguy đưa người yếu
và người thua cuộc đến chỗ diệt vong. Nghĩ đến kinh nghiệm lệ thuộc của kẻ yếu
và kẻ thua, người trí thức không quên những tiếng nói và những người đã bị lãng
quên”.
Khi ký tên vào THƯ GỬI CHỦ TỊCH
NƯỚC” ngày 30.10.2012 tôi nghĩ đến những ý ấy của Edward Said.
Thư đã dài, mong anh tiếp tục
làm “NGƯỜI LÓT GẠCH” cho những dặm đường còn nhiều gian truân, nhưng anh Thọ
ơi, trên mặt đất vốn không có đường, người ta đi lâu thì thành đường thôi. Vậy
thì chúng ta vẫn cứ phải mỗi người lót một viên gạch cho thế hệ trẻ vững vàng
đi tới.
Rất thân mến
Tương Lai
TP HCM ngày 6.11.2012
No comments:
Post a Comment