Saturday, 3 November 2012

GIẢI THOÁT DÂN TỘC VIỆT - TOÀN TẬP [PHẦN V] (Nguyễn Thiện Nhân - Giải Pháp Dân Chủ)




GIẢI THOÁT DÂN TỘC VIỆT - TOÀN TẬP  [PHẦN V]
Nguyễn Thiện Nhân
26-08-2012

Tác phẩm gồm 5 phần. Phần I: Không thể đi theo Chủ nghĩa cộng sản. Phần II: Việt Nam nên đi theo con đường nào? Phần III: Những tử huyệt của chế độ cộng sản ở Việt Nam. Phần IV: Những thủ đoạn của đảng CSVN. Phần V: Giải pháp cho dân tộc.

Tác phẩm gồm tổng cộng hơn 40 trang (A4). Tập trung nhiều nhất vào phần giải pháp (phần chính) với 20 trang.

LỜI GIỚI THIỆU
Nước Việt Nam có vị trí địa lý tốt, có bờ biển dài, có những vùng đất màu mỡ, có tài nguyên thiên nhiên phong phú, có bề dày văn hóa mấy nghìn năm, có lực lượng lao động dồi dào, con người khá thông minh có thể thi thố với các quốc gia trên thế giới, đã hưởng nền hòa bình gần 40 năm(từ 1975). Thế mà nhân dân VN vẫn nghèo, khoa học cơ bản kém cỏi, công nghệ sản xuất lạc hậu, chưa sản xuất được một chiếc xe máy hoàn chỉnh chứ đừng nói đến xe hơi, máy bay hay máy vi tính. Vì sao? Tệ nạn xã hội đầy rẫy, môi trường ô nhiễm, nợ nần chồng chất, tài nguyên cạn dần, tham nhũng tràn lan, nhân quyền bị xâm phạm… Ai gây nên những họa này?
Nhìn lại những quốc gia giàu có xem họ đã làm gì?
Nhìn lại các quốc gia Châu Á giàu có, mà trước đây những năm sau chiến tranh thế giới lần II họ từng nghèo khổ, xem họ đã làm gì?
Nhìn sang Thái Lan, nước láng giềng xem họ đã làm gì?
Đừng đổ thừa chiến tranh, đừng đổ thừa dân trí thấp, đừng nói rằng đời sống nhân dân đã khá lên. Đó là thái độ của người vô trách nhiệm, lãng tránh và ngụy biện.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã nói:
Không có gì quý hơn độc lập tự do
Dân có giàu thì nước mới mạnh
….
Nhưng dân tộc VN vẫn còn nghèo, và chưa thật sự được có độc lập tự do.
Nói chưa có độc lập là bởi vì hiện nay VN đang lệ thuộc chính trị vào Trung Quốc, là bởi vì TQ đã xâm chiếm Hoàng Sa và đang tiếp tục xâm chiếm Trường Sa của chúng ta. Nói chưa có tự do bởi chính quyền chưa cho phép thành lập phương tiện truyền thông của tư nhân (báo chí, đài truyền hình, đài phát thanh), từ đó tiếng nói bất đồng/phản biện vẫn còn bị trù dập và hạn chế tác dụng.
Ai đang dẫn dắt dân tôc VN? Đường lối như thế nào? Làm sao để có sự cải cách? Làm sao để giải thoát dân tộc Việt khỏi sự nghèo khổ và khỏi bàn tay của Trung cộng?



PHẦN V: GIẢI PHÁP CHO DÂN TỘC

I. Hai khó khăn cốt lõi

1. Chặn tường lửa và tấn công các blog cá nhân
Sự độc quyền của truyền thông nhà nước: dẫn đến sự kiểm duyệt thông tin, đưa tin một chiều hoặc bưng bít thông tin(đã nêu ở phần trên)

Kênh đưa tin chủ yếu của những người đấu tranh là internet. Nhưng chính quyền quyết liệt ngăn chặn kênh này. Họ đánh sập hàng trăm trang mạng bị họ cho là ‘tuyên truyền chống phá nhà nước’. Họ hack các trang blog cá nhân nổi tiếng của những người đấu tranh, thậm chí hack cả những bài ‘nhạy cảm’ của tuanvietnam (vietnamnet), dần dần họ hack cả những trang blog nhỏ không theo chính kiến của họ. Và thật tồi tệ, trong tháng 6 và tháng 7/2012 họ ngăn chặn tất cả các blog của google (.blogspot) và hầu hết các trang blog ‘nhạy cảm’ của hệ thống wordpress (.wordpress). Một số hệ thống của FPT/VNPT còn vào được. Đa số hệ thống đã bị chặn, nhất là các hệ thống của viettel, muốn vào các trang này phải vượt tường lửa, một điều mà không phải người dùng internet nào cũng biết. Thậm chí, các video clip ‘nhạy cảm’ trên youtube cũng bị gây khó khăn, khó xem được trọn vẹn. Người đọc nản lòng. Số lượt truy cập tin tức ‘nhạy cảm’ giảm sút.

Sự ngăn chặn blog sẽ diễn biến như thế nào? Theo kiểu nhấp nhứ ‘lúc thả lúc cột’ hay đánh theo mục tiêu lựa chọn? Có lẽ họ áp dụng cả 2 chiến thuật.

2. Ảnh hưởng của Trung Quốc đến chế độ chính trị ở Việt Nam
Đây thực sự là vấn đề gay cấn hiện nay.

Thời kháng chiến chống Pháp và Mỹ, TQ có viện trợ và giúp Đảng CSVN.

Cố thủ tướng Phạm Văn Đồng vì nóng lòng nên đã vội vã ký công hàm năm 1958 gửi cho phía TQ để ‘ghi nhận và tán thành’ vùng biển mà TQ cho là chủ quyền của họ. Một công hàm mặc dầu chưa có giá trị pháp lý, chỉ thể hiện ý chí của riêng của ông Đồng nhưng cũng là cái cớ cho TQ gây áp lực, và cũng là điểm ‘kẹt’ cho Đảng CSVN hiện nay.
Năm 1974 TQ xâm chiếm Hoàng Sa, 1988 chiếm tiếp một số đảo ở Trường Sa của VN.

Từ năm 1975, chế độ cộng sản độc tài Campuchia do Polpot cầm đầu nắm quyền cai trị đất nước Campuchia. Trung Quốc hậu thuẫn bọn này gây nên họa diệt chủng giết hại ¼ dân số Campuchia. Việt nam tiêu diệt quân Polpot (1978-1979). Trung Quốc trả đũa VN bằng cách thực hiện chiến tranh biên giới 1979. Bài học này VN nên khắc ghi.
Trong mấy thập kỷ gần đây, VN luôn thâm hụt cán cân mậu dịch nặng nề bởi nhập siêu hàng kém chất lượng từ TQ. Và mấy năm gần đây, nhập siêu của VN từ TQ mỗi năm lên đến cả chục tỷ USD! Có thể nói VN nhập siêu là do nhập hàng TQ, loại hàng kém chất lượng, từ hàng điện tử, xe máy đến thực phẩm, đồ chơi trẻ em…tất cả chủ yếu là hàng kém chất lượng gây nguy hại cho đời sống người VN và khiến bãi rác công nghiệp ở VN ngày thêm đồ sộ.
Chưa hết, TQ đã trúng thầu nhiều các công trình ở VN (công trình nhà nước). Trung Quốc đã vào khai thác bauxite một vùng rộng lớn ở Tây Nguyên. Trung Quốc thuê hàng trăm nghìn hecta rừng VN…

Trung Quốc ngang nhiên gây hấn ở biển đông, thành lập cái gọi là ‘Thành phố Tam Sa’ bao gồm cả HS-TS của VN, chúng đem tàu chiến nghêng ngang đuổi tàu VN, bắt tàu VN đòi tiền chuộc, chúng cho đấu thầu khai thác dầu trong vùng biển VN (gần bờ biển VN thuộc tỉnh Khánh Hòa)…

Tại sao TQ lại có thể lộng hành trên đất nước chúng ta. Đó không chỉ là do VN là nước nhỏ. Đó thực sự có nguồn gốc sâu xa từ mối quan hệ giữa Đảng CSTQ và Đảng CSVN. Một mối quan hệ không đem lại lợi ích cho dân tộc chúng ta nếu không muốn nói là đã xâm hại lợi ích dân tộc VN.

Sự giao hảo trong ý thức hệ đã tạo thuận lợi cho Trung Quốc lấn lướt trong vấn đề biển đông và trong mậu dịch, đầu tư giữa hai nước.

Hiện nay, trong nội bộ Đảng CSVN, nhiều tay lãnh đạo dựa hơi TQ và sẵn sàng phục vụ giặc để duy trì quyền lực và ảnh hưởng trên chính trường VN. Bọn đê hèn cơ hội này sợ rằng buông bỏ TQ chúng sẽ bị đào thải, thậm chí phải bị đền tội nên chúng xem TQ như bạn vàng, như chiếc phao cứu cánh duy nhất cho bọn chúng. Sở dĩ chúng buộc phải dựa hơi TQ và tìm mọi các bưng bít thông tin, ra sức tuyên truyền một chiều là vì chúng đã không còn đủ lý do chính đáng để tồn tại, chúng bấu víu vào học thuyết Mac_lênin và dựa hơi TQ bởi tự thân chúng không còn sức lực nào. Mặc dù thế, chúng vẫn không thể phủ nhận chủ quyền HS-TS là của VN bởi chúng sợ nhân dân phẫn nộ sẽ lật đổ chúng.

Sẽ là bất công nếu nói tất cả lãnh đạo của Đảng CSVN đều muốn dựa hơi TQ. Chỉ là một phần trong số họ mà thôi. Nên hiểu những cán bộ cấp cao tỏ ra xem trọng TQ hay nín thở khi nói đến chuyện TQ chẳng qua là bất đắc dĩ.
Bản thân tôi nghĩ rằng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng không phải là người dựa hơi TQ để duy trì hay phát triển thế lực. Tôi còn cho rằng Trung Quốc muốn phế truất thủ tướng VN, chúng xem ông Dũng như cái gai trong mắt chúng và muốn nhổ đi. Chúng ta nên thận trọng khi nhận định về thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, bởi nói về mặt trái, mặt phải, mặt ưu, mặt nhược của thủ tướng thì đấy là câu chuyện dài và phải dùng đến những giả định. Nhưng nếu chúng ta không có những cuộc biểu tình lớn hơn thì có thể một ngày nào chúng ta thất vọng vì ông thủ thướng sẽ hết nhiệm kỳ mà chưa kịp làm gì và trái bóng trách nhiệm tiếp tục lăn vô định. Tôi không bình phẩm về phẩm chất con người của thủ tướng, tôi chỉ chắc chắn rằng sự đấu tranh của chúng ta sẽ tiếp sức mạnh cho thủ tướng để bảo vệ lợi ích của nhân dân, của đất nước (cho dù trên bề nổi có thể có đàn áp xảy ra). Nếu sự đấu tranh đủ mạnh, sẽ là cơ hội cho ông ấy tuyên bố cải cách, điều mà nhân dân đang mỏi mòn chờ đợi.

Trên đây tôi chỉ nêu 2 khó khăn mà thôi, thực tế có nhiều khó khăn cho sự đấu tranh của chúng ta như hậu quả của nền giáo dục mấy mươi năm qua, nhiễu loạn thông tin và sự ngăn cản khó hiểu của chính quyền trong các cuộc biểu tình….Tuy nhiên dù khó khăn chúng ta cũng phải có giải pháp. Chỉ sợ chúng ta nản lòng mà thôi.

II. Biển đông: Gỡ rối hiện tại, mở cửa tương lai

Chuyên trang về biển đông: http://nghiencuubiendong.vn

Sơ lược thông tin về HS_TS:

“Theo Công ước của Liên Hợp Quốc về Luật Biển năm 1982, Việt Nam có diện tích biển khoảng trên 1 triệu km2, gấp 3 lần diện tích đất liền, chiếm gần 30% diện tích Biển Đông. Vùng biển nước ta có khoảng 3.000 đảo lớn nhỏ và hai quần đảo xa bờ là Hoàng Sa và Trường Sa được phân bố khá đều theo chiều dài bờ biển của đất nước. Một số đảo ven bờ còn có vị trí quan trọng được sử dụng làm các điểm mốc quốc gia trên biển để thiết lập đường cơ sở ven bờ lục địa Việt Nam, từ đó xác định vùng nội thủy, lãnh hải, vùng tiếp giáp lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, làm cơ sở pháp lý để bảo vệ chủ quyền quốc gia trên các vùng biển.

Biển Đông là vùng biển nhộn nhịp thứ hai trên thế giới (sau Địa Trung Hải), chiếm khoảng 1/4 lưu lượng tàu hoạt động trên các vùng biển toàn cầu. Là tuyến hàng hải huyết mạch mang tính chiến lược của nhiều nước trên thế giới và khu vực, nối liền Thái Bình Dương với Ấn Độ Dương, châu Âu, Trung Đông với châu Á và giữa các nước châu Á với nhau. Cùng với đất liền, vùng biển nước ta là một khu vực giàu tài nguyên thiên nhiên, là ngư trường giàu có nuôi sống hàng triệu ngư dân và gia đình từ bao đời qua, là một vùng kinh tế nhiều thập kỷ phát triển năng động, là nơi hấp dẫn của các nhà đầu tư và thị trường thế giới.

Bên cạnh nhiều đảo lớn nhỏ khác, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa từ lâu đã thuộc về lãnh thổ Việt Nam. Quần đảo Hoàng Sa gồm trên 30 đảo, đá, cồn san hô và bãi cạn, nằm ở khu vực biển giữa vĩ độ 15045’00”Bắc – 17015’00”Bắc và kinh độ 111000’00”Đông – 113000’00”Đông trên vùng biển có diện tích khoảng 30.000km2, cách đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi – Việt Nam) khoảng 120 hải lý. Đoạn biển từ Quảng Trị chạy tới Quảng Ngãi đối mặt với quần đảo Hoàng Sa luôn hứng gió mùa Tây Nam hay Đông Bắc nên thường có nhiều thuyền bị hư hại khi ngang qua đây vào mùa này. Các vua chúa Việt Nam thời xưa hay chu cấp cho các tàu thuyền bị nạn về nước, nên họ thường bảo nhau tìm cách tạt vào bờ biển Việt Nam để nhờ cứu giúp khi gặp nạn.

Chính vì thế, Hoàng Sa từ rất sớm đã được người Việt biết tới và xác lập chủ quyền của mình. Quần đảo Hoàng Sa chia làm hai nhóm An Vĩnh và Trăng Khuyết (hay còn gọi là Lưỡi Liềm). An Vĩnh nguyên là tên một xã thuộc Quảng Ngãi, theo Đại Nam Thực lục Tiền biên quyển 10: “Ngoài biển xã An Vĩnh, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi có hơn 100 cồn cát… chiều dài kéo dài không biết tới mấy ngàn dặm, tục gọi là Vạn lý Hoàng Sa châu. Hồi quốc sơ đầu triều Nguyễn đặt đội Hoàng Sa gồm 70 người lấy dân xã An Vĩnh sung vào, hàng năm cứ đến tháng ba cưỡi thuyền ra đảo, ba đêm thì tới nơi…”.

Quần đảo Trường Sa nằm giữa Biển Đông về phía Đông Nam nước ta, phía Nam quần đảo Hoàng Sa, cách Cam Ranh (Khánh Hoà – Việt Nam) 243 hải lý, cách đảo Hải Nam (Trung Quốc) 585 hải lý và đến đảo Đài Loan khoảng 810 hải lý. Quần đảo Trường Sa gồm trên 100 đảo lớn nhỏ và bãi san hô với diện tích vùng biển rộng khoảng 410.000 km2, từ vĩ độ 6000’00” Bắc – 12000’00” Bắc và kinh độ 111000’00” Đông – 117000’00” Đông. Diện tích phần nổi của đảo khoảng 3km2, chia làm 8 cụm (Song Tử, Loại Ta, Thị Tứ, Nam Yết, Sinh Tồn, Trường Sa, Thám Hiểm, Bình Nguyên). Với vị trí giữa Biển Đông, quần đảo Trường Sa có lợi thế về dịch vụ hàng hải, hậu cần nghề cá trong khu vực, đồng thời cũng là một địa chỉ du lịch hấp dẫn.”

Những thuộc địa của các cường quốc như Mỹ, Anh, Pháp… đã được trao trả độc lập. Một điều lạ là nhiều thuộc địa đã trở nên giàu có trước khi được trao trả. Điển hình là Hồng Kông. Sau mấy chục năm chiếm đóng, cai trị, cuối cùng các đế quốc này cũng phải trao trả độc lập cho các thuộc địa. Việt Nam liên tục bị giặc phương bắc xâm chiếm và đô hộ nhưng cuối cùng phải lùi bước.

Đảng CSVN đang vấn an người dân rằng: “Đòi lại Hoàng Sa bằng biện pháp hòa bình là một việc lớn và lâu dài”. Thậm chí có vị còn giảng cho SVHS rằng: “Nếu đời chúng ta chưa đòi lại được thì 50 năm sau (thậm chí 100 năm!) con cháu chúng ta sẽ đòi”. Rồi họ khuyên người dân đừng đi biểu tình phản đối TQ gây hấn, tệ hơn, họ lại cố ngăn chặn biểu tình.

Câu hỏi đặt ra là “Có phải dù Trung Quốc chiếm Hoàng Sa 50 năm hay 100 năm đi nữa nhưng với sự đấu kiên trì bằng biện pháp hòa bình dưới sự lãnh đạo của Đảng CSVN thì cuối cùng VN cũng đòi lại được chủ quyền Hoàng Sa?”

Tôi cho rằng không thể. Lịch sử chỉ ra rằng xưa kia có những nước nhỏ bé từng là láng giềng của nước lớn hơn đã bị nước lớn thôn tín và mãi mãi không đòi lại được chủ quyền. Việc thôn tín có thể diễn ra một phần lãnh thổ cũng có thể là hoàn toàn.

Một điều kiện cần có trong lịch sử VN có thể đánh đuổi giặc Tàu là trên lãnh thổ bị chiếm đóng luôn tồn tại người dân VN, dù đang bị cai trị, người Việt vẫn sống trên lãnh thổ của mình. Còn Hoàng Sa thì sao?, khi không còn người Việt sinh sống hoặc đóng quân trên đó từ năm 1974? Câu trả lời được làm rõ trong năm 2012, khi Trung Quốc tuyên bố thành lập thành phố Tam Sa bao gồm cả HS-TS của VN. Điều gì sẽ xảy ra khi trong vòng 10 năm nữa trên các đảo ở Hoàng Sa đang nhộn nhịp cuộc sống của người Hoa với những đô thị, những giàn khoan dầu mỏ, những sân bay, những căn cứ quân sự đầy đặc trên đó? Xin thưa, dân tộc VN lúc ấy chỉ còn có thể đứng nhìn mà câm hận Đảng CSVN!

Bởi thế, không hành động hôm nay nghĩa là sẽ không còn kịp nữa.

Với vị trí chiến lược, với tiềm năng dầu mỏ dồi dào, với công năng thông thương vận tải biển tuyệt vời… Hoàng Sa – Trường Sa khi trở về VN sẽ mở ra cánh cửa tương lai cho đất nước. Đừng làm gì có lỗi với con cháu chúng ta.

III. Chúng ta cần thể chế tốt hơn là cần lãnh đạo đạo đức sáng ngời, chúng ta cần lãnh đạo đi đúng hướng hơn là lãnh đạo sạch sẽ.

Tất cả đều do thể chế mà ra. Thể chế tốt sẽ hội tụ cái tốt, thể chế xấu sẽ dung nạp cái xấu.

Thể chế phù hợp là cái đem lại sự vững bền cho dân sinh. Thể chế phù hợp sẽ hạn chế được tiêu cực phát sinh, tiêu cực là do lòng tham con người, phải hiểu rằng đa số con người trên trái đất này đều có lòng tham, một khi gặp môi trường dung túng lòng tham sẽ sinh ra tiêu cực. Lòng tham của quan chức là một sự tồn tại tất yếu và phổ biến. Nếu không có thể chế phù hợp để kiểm soát và trừng trị hiệu quả, lòng tham quan chức sẽ biến thành tham nhũng và tiêu cực khác như bệnh nói dối, nói nịnh, ca ngợi lãnh tụ …

Trong chế độ độc tài, tiếng nói phản biện bị trù dập, sự giả dối sẽ leo thang đến tận bục giảng của nhà trường, hiện diện ngay trong sách giáo khoa, đạo đức con người bị biến dạng ngay từ tuổi thiếu niên song song với nhận thức thiển cận bởi sự nhồi sọ, áp đặt trong giáo dục. Tệ hơn, trong môi trường an ninh quốc phòng và công an, kẻ thống trị đã thực hiện ‘tẩy não’ những con người chuẩn bị phục vụ chúng, khiến nhận thức của họ như bị u mê, sai lệch. Những con người đang phục vụ cho những kẻ thống trị tàn bạo mà họ lại ngộ nhận là đang phục vụ nhân dân.

Tại VN hiện nay, nhận thức nhân dân chưa được ánh sáng chân lý soi rọi, đa số nhân dân chỉ nghĩ được rằng xã hội xấu đi là do những người lãnh đạo, họ chưa nhận thức được thực chất là do thể chế. “Khi một vị lãnh tụ vĩ đại mất đi, sẽ chọn được một lãnh tụ vĩ đại khác thay thế, đó là cách mà bọn lãnh đạo cha truyền con nối ở cái đất nước Bắc Triều Tiên nhét vào đầu óc dân chúng của họ”, chúng ta đừng ảo vọng như thế.

Muốn nhân dân được phục vụ tốt nhất, không phải bằng cách đi tìm cho bằng được lãnh đạo giỏi, mà phải là một thể chế dân chủ thực sự.

Nhìn xem, chắc hẳn Mao Trạch Đông là người tài giỏi, nhưng khi có hòa bình ở đất nước Trung Hoa, ông ấy đã dẫn dắt dân tộc mình đi sai hướng, đẩy nhân dân Trung Hoa đến chỗ nghèo khổ và tàn sát lẫn nhau. Ở đây chúng ta không xét phẩm chất của Mao Trạch Đông, chúng ta không quan tâm ông ấy đã dẫn dân tộc đi sai hướng do nhận thức hay do ích kỷ cá nhân, chúng ta chỉ cần biết một vị lãnh tụ đi sai hướng là đẩy dân tộc đến nghèo khổ và lạc hậu.

Nhìn xem, Đặng Tiểu Bình thảm sát Thiên An Môn, hậu thuẫn Polpot, gây chiến tranh biên giới với VN (1979), hẳn ông ấy không phải là kẻ nhân từ. Nhưng xét về mặt kinh tế, ông ấy đã dẫn dắt nhân dân đi đúng hướng, nói chính xác là gần đúng hướng, nhờ thế mà đất nước Trung Hoa mới trỗi dậy được như ngày hôm nay.

Nhìn xem, Tưởng Giới Thạch, ai cũng biết hắn không phải là kẻ nhân từ, nhưng hắn đã đi con đường khác hẳn Mao Trạch Đông, nhờ thế mà Đài Loan được giải thoát khỏi nghèo khổ, vươn lên giàu có. So với Mao, Tưởng đã đi đúng hướng.

Nhìn xem, Elsin không phải là lãnh đạo giỏi cũng không phải là người có phẩm chất hơn người, nhưng hắn đã đã góp phần đưa nhân dân Liên Xô thoát nạn độc tài cộng sản nhanh hơn. Hắn đã đi đúng hướng.

‘Đúng hướng’, ở đây tôi muốn nói là mang lại lợi ích cho dân tộc, cho đất nước.

Có cho tiền, tôi cũng không dám mơ ở thế kỷ 21 này, VN sẽ có người tài năng và gương mẫu như Hồ Chí Minh. Tôi cũng không quan trọng điều đó. Cái tôi cần, là một thể chế tốt cho đất nước tôi.

Nhìn xem, thủ tướng của chúng ta. Ồh, đừng bảo tôi bình xét phẩm chất của ông ấy nhé, điều đó không quan trọng, quan trọng hay không là trong những năm tới, ông ấy có làm gì có lợi cho đất nước hay không. Và quan trọng hơn, chúng ta cần nhận ra rằng chúng ta phải làm gì để ông ấy ‘đi đúng hướng’.

IV. Những công việc cần làm

“Mục đích đấu tranh là dân chủ và chủ quyền HS-TS. Điều cần thiết là chúng ta không ngừng đấu tranh, cần có những cuộc biểu tình lớn để không những thủ tướng mà còn những vị lãnh đạo cấp cao khác mạnh dạn tuân theo mệnh lệnh của nhân dân, nhanh chóng dùng sức mạnh nhân dân kết hợp sức mạnh liên quân quốc tế khống chế TQ, thực thi nhân quyền, mở rộng dân chủ và từ bỏ chế độ độc tài cộng sản.”

1) Có nên lật đổ Đảng CSVN hay không?

Không nên lật đổ Đảng CSVN trừ phi họ điên cuồng thẳng tay giết hại, tiêu diệt người đấu tranh.

Quốc gia nào cũng cần phải có chính quyền, một cuộc nội chiến là cơ hội cho giặc cướp biển đảo của chúng ta. Nói như thế không có nghĩa là cúi đầu để đảng CSVN độc quyền thống trị theo lối độc tài. Đấu tranh bất bạo động là cần thiết. Đấu tranh để buộc Đảng CSVN thực thi chân lý, tôn trọng nhân quyền, bảo vệ biển đảo.

Thực tế, quyền lợi của nhân dân và của giai cấp thống trị là không đồng nhất, có cái song song nhưng cũng có cái đối lập. Nếu không đấu tranh, kẻ độc tài thống trị bao giờ cũng tìm cách củng cố quyền lực, tham nhũng và bao biện. Khi đến thời kỳ thối nát, quyền lực mềm giảm đi, kẻ thống trị sẽ tăng cường dùng đến lực lượng an ninh và quân đội, sẵn sàng đứng trên luật pháp để đàn áp phong trào đấu tranh.

Đảng CSVN đang thời kỳ suy thối, sự chân chính mất dần. Tuy nhiên, nguồn gốc Đảng do Hồ Chí Minh sáng lập trong chính nghĩa là điều cần phải thừa nhận. Không vì cái xấu hôm nay mà hất bỏ giá trị của ngày hôm trước.
Nếu bỏ qua lời nói của Gorbachev thì hành động của ông sau khi nắm quyền là tốt cho đất nước Nga, tất nhiên tổn thất là có nhưng thay đổi mà không phải đổ máu là phước cho nhân dân Nga. Sự sụp đổ khá êm ái của Đảng cộng sản Liên xô đã giải thoát đất nước này khỏi nghèo đói và sự chà đạp nhân quyền như trường hợp của Bắc Triều Tiên đang gặp phải.

Phương hướng đấu tranh đúng là bất bạo động để Đảng CSVN phải thực thi công lý, tôn trọng nhân quyền, bảo vệ biển đảo và tiến hành cải cách để thiết lập thể chế dân chủ cho đất nước. Nói cách khác, chúng ta không lật đổ đảng CSVN để chúng ta thực thi những điều đó mà chúng ta đấu tranh để đảng CSVN phải thực thi nó.

Sự gia tăng đàn áp dữ dội cũng là dấu hiệu sắp thay đổi trong tình hình hiện nay.

Nhờ những cuộc biểu tình mà luật biển được QH thông qua, thủ tướng đăng đàng chính thức khẳng định ‘TQ đã xâm chiếm Hoàng Sa từ năm 1974…’. Sự đấu tranh trong những năm qua đã làm cho Đảng, chính quyền khẩn trương và có trách nhiệm hơn trong ý thức bảo vệ chủ quyền HS-TS, nhưng chưa đủ. Sự đấu tranh còn phải mạnh mẽ hơn.

Sự đấu tranh của chúng ta không bao giờ thừa, cho dù đảng CSVN vẫn cố chấp không chịu thay đổi thì sự đấu tranh của chúng ta sẽ là vũ khí trao cho một ‘ẩn số’ trong đảng đứng về phía nhân dân hình thành đối lập, tạo niềm tin cho nhân dân vượt qua sợ hãi để vùng lên đòi chân lý.

2) Vai trò quốc tế

Quốc tế đối với chúng ta là ngoại lực.

So với Trung Quốc và Mỹ thì VN là nước nhỏ.

Trong lịch sử cận đại và hiện đại, muốn chống một cường quốc ngoại xâm thì chúng ta phải dựa vào quốc tế hoặc một nước lớn khác.

Khi thực dân Pháp xâm lược nước ta, Hồ Chí Minh không thể đứng trong nước dấy cờ khởi nghĩa mà không có sự tiếp ứng của nước ngoài về cả phương diện dư luận và quân sự. Vì vậy, Bác đã ra đi tìm đường cứu nước: đến Pháp, Anh, Nga, Trung Quốc.

Và Nga và TQ là hai nước mà VN phải dựa vào để chống Pháp và chống Mỹ. Đó là sự thật.

Nếu chúng ta được dạy rằng “VN là nước nhỏ bé, lạc hậu nhưng nhân dân VN đã chiến đấu dũng cảm và chiến thắng hai đế quốc sừng sỏ nhất trên thế giới” thì đây là cách dạy chưa đầy đủ, còn dấu đi sức mạnh của ngoại lực.
Ngoại lực thời kháng chiến chống Pháp và Mỹ chủ yếu là sức mạnh của vũ khí và tài khí mà Nga và TQ đã viện trợ cho VN.

Ngày nay, khi các quốc gia mở cửa mậu dịch và đầu tư, ngoại lực không chỉ là sức mạnh vũ khí và tài khí, sức mạnh ngoại lực căn bản là sức ép ngoại giao của các tổ chức quốc tế và những cường quốc: ASEAN, Liên minh Châu Âu, Nga, Mỹ, Ấn Độ…

Trung Quốc sẽ ra sao nếu họ bị bao vây kinh tế lẫn quân sự? Họ sẽ phải chấp nhận ngồi vào bàn đàm phán đa phương.

Nhưng để có ngoại lực hỗ trợ mạnh mẽ thì bản thân VN phải có những chuyển biến.

Việt Nam phải tự sửa mình.

Nếu bạn làm một việc sai trái, mọi người can ngăn, bạn lớn tiếng bảo “đừng can dự vào việc nội bộ của tôi”. Bạn hãy nghĩ lại đi, bạn sống với ai, chơi với ai?

Các tổ chức chính trị, nhân quyền của người việt ở hải ngoại tiếp sức người trong nước đưa thông điệp của nhân dân VN đến chính phủ các nước và bạn bè khắp thế giới này.

Những biểu tình chống TQ xâm lược 2007, 2011, 2012 đã đem lại kết quả lớn lao. Đến 2011, các cuộc biểu tình đã phá tung bức tường bưng bít thông tin về HS-TS trong hệ thống báo chí. Đến 2012, các cuộc biểu tình đã tác động tích cực đến cộng đồng quốc tế. Bước đầu, Mỹ với vai trò đầu tàu đang bao vây TQ. Khi những người biểu tình kiên trì vượt qua sự trấn áp để thực hiện hàng chục cuộc biểu tình đã khiến TQ không còn có thể kiềm chế, bản tính hung hăng xấc láo của chúng nổi lên, TQ bị ‘lột mặt nạ’, nhiều nước bày tỏ quan ngại đối với tham vọng của TQ, Mỹ đang lên kịch bản chiến tranh với TQ. Như vậy cái thành công của người biểu tình VN là buộc TQ chuyển chiến thuật từ ‘âm thầm gặm nhấm’ sang ‘công khai ào ạt’, dụ dẫn TQ sa vào cuộc chiến với liên minh quốc tế. Điều này sẽ giúp VN đem vấn đề biển đông ra quốc tế để phân rõ trắng đen. Sở dĩ Đảng CSVN trấn áp biểu tình là vì họ sợ không giữ nổi chế độ độc tài cộng sản khi TQ ào ạt tiến ra biển đông, đó là sự hẹp hòi ích kỷ của một chế độ, một chế độ không đặt lợi ích của Tổ quốc lên trên hết.

Hãy nhìn kìa, ngày 1.7.2012 có gần nửa triệu người HK biểu tình chống sự cai trị độc tài của Đảng CSTQ. Cái chế độ dối trá ấy đang muốn cướp HS-TS của VN. Tại sao VN chưa chịu từ bỏ con đường bị lệ thuộc vào bọn giặc cướp này?

Chúng ta đã biểu tình ‘chống TQ xâm lược’ và sẽ phải biểu tình lớn hơn nữa!

Một số người suy nghĩ thiển cận rằng “Mỹ chẳng có lòng tốt giúp VN đánh TQ lấy lại HS-TS, Mỹ cũng chẳng tốt lành để bênh vực VN trên nghị trường quốc tế, ắt hẳn Mỹ có âm mưu, Mỹ sẽ tìm cách xẻ nát biển đông chia cho các quốc gia ‘chư hầu’ của mình gồm Philippin, Indonesia, Đài Loan, Malaysia, VN chỉ được chia vài đảo mà thôi”.

Nói như thế là chưa nhận ra cái lợi của nước Mỹ ở biển đông. Đúng là Mỹ cũng như những nước khác chẳng thương yêu gì VN, họ lo cho lợi ích quốc gia họ thôi. Nhưng chắc chắn Mỹ không để TQ độc chiếm biển đông vì:
+ Sự trỗi dậy hung hăng của TQ là mối nguy hiểm cho an ninh thế giới và cho chính nước Mỹ. Trung Quốc chiếm được biển đông thì tương lai TQ sẽ là đối thủ quân sự đáng sợ nhất của Mỹ. Do vậy Mỹ muốn ngăn chặn điều đó. Ấn độ, Nhật Bản…cũng rất lo sợ sự đe dọa quân sự từ TQ nên họ sẵn sàng bắt tay Mỹ. Nga thận trọng hơn, nhưng TQ cũng lại là mối đe dọa của Nga, vì thế Nga sẽ đứng về phía VN khi cần thiết.

+ Chiếm được biển đông còn giúp TQ trỗi dậy mạnh mẽ về mặt kinh tế, điều này sẽ giúp TQ chi phối các quốc gia khác nhiều hơn khi thị trường TQ đứng đầu thế giới. Ta thấy rõ TQ đã chi phối Campuchia ngay trong hội nghị thượng đỉnh ASEAN khi trước đó TQ đẩy mạnh đầu tư và viện trợ cho Campuchia.

+ Trung Quốc độc chiếm biển đông sẽ làm Mỹ mất kiểm soát vùng này, cản trở cho chiến lược quân sự của Mỹ.
+ Trung Quốc độc chiếm biển đông sẽ đe dọa sự tự do thông thương hàng hải của Mỹ trong khu vực. Đây là lý do Mỹ thường đưa ra nhưng kỳ thực nó không phải là lý do quyết định để Mỹ tìm cách bao vây TQ.

Chúng ta không nên lo lắng việc Mỹ sẽ ‘xẻ nát’ biển đông, bởi khi đem ra quốc tế xử lý, các nước phải chứng minh chủ quyền, chứ không phải Mỹ muốn chia ai thì chia.

Như vậy Mỹ can thiệp vào biển đông trước tiên là vì lợi ích của Mỹ. Hợp tác quân sự Mỹ-Việt là có lợi cho cả hai bên.

Trung Quốc sẽ lấn tới xây dựng căn cứ quân sự, tăng cường đánh bắt, khai thác tài nguyên và thậm chí là đưa dân tới sinh sống tại những hòn đảo mà TQ xâm chiếm, khi đó sự đấu tranh của người Việt yêu nước dâng cao. Nếu Đảng CSVN không có động thái đủ mạnh, dân chúng sẽ lật đổ Đảng CSVN! Vì vậy hợp tác quân sự với Mỹ là vấn đề cấp bách. Và chắc chắc một liên minh quốc tế sẽ ngày càng được đẩy mạnh và có những hành động đáp trả thích đáng cho lối hành xử hung hăng đầy tham vọng của chính quyền Bắc Kinh.

3) Đấu tranh nội bộ

Đấu tranh nội bộ trong Đảng CSVN luôn diễn ra và đang diễn ra quyết liệt, cho dù chúng ta không thể nhìn thấy những sự việc ‘bên trong’ đảng nhưng có những dấu hiệu cho chúng ta cảm nhận điều đó. Theo dõi những thông tin nội bộ rò rĩ ra trên mạng, tìm xem đâu là thông tin đúng. Theo dõi sự bổ nhiệm/thuyên chuyển các chức vụ ta sẽ thấy sự dịch chuyển quyền lực như thế nào. Theo dõi diễn biến những vụ án tiêu cực bị ‘xì ra’ ta sẽ hình dung được vây cánh của bọn cướp ngày.

Nhiều cán bộ lão thành từng là lãnh đạo đảng đã lần lượt công khai đấu tranh với số lượng ngày càng tăng, và giờ đây sự đấu tranh ấy đang được người dân mong chờ và hưởng ứng.

Trước đây, sự đấu tranh ấy rất đơn lẻ và bị trù dập bởi thiếu vắng sự hưởng ứng của nhân dân. Những tấm gương điển hình như Trần Xuân Bách (Từng là Bí thư TW Đảng, Ủy viên BCT), tướng Trần Độ (Từng là PCT quốc hội, Ủy viên TW Đảng).
Sự đấu tranh nội bộ có tác dụng rất lớn bởi đó là những tiếng nói chính danh, dũng cảm và trong sáng làm cảnh tỉnh và lung lay lòng người.
Hai luồng tư tưởng tương phản đang hiện diện trong nội bộ đảng, một phe chủ trương duy trì độc đảng thân TQ, phe kia chủ trương cải cách theo phương Tây thân Mỹ.
Sở dĩ có từ ‘thân TQ’ là vì TQ là chỗ dựa cho phe này tồn tại.
Sở dĩ có từ ‘thân Mỹ’ bởi Mỹ có vai trò trọng yếu trong cộng đồng quốc tế mà VN phải dựa vào mới chống nổi TQ xâm lăng.
Phân tích và nhận thức ra sự thật, tìm ra con đường tất yếu, ta sẽ biết mình cần phải ủng hộ cho hệ tư tưởng nào.

4) Phản biện của cá nhân

Đấy là công việc thường xuyên của những trí thức đấu tranh, nhiều phản biện của nhiều trí thức về cùng một sự việc sẽ đem lại kết quả tốt, cảnh tỉnh và nhắc nhở những ai đang chủ trương thực hiện kế hoạch nguy hiểm.

Ví dụ phản biện dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên, dự án xây dựng nhà máy điện hạt nhân ở Ninh Thuận…Mặc dù sau phản biện những dự án này có thể vẫn tiếp tục nhưng những con người đang điều hành chúng sẽ tìm cách hạn chế rủi ro đã được cảnh báo, tránh thiệt hại nặng nề có thể xảy ra.

Sự phản biện là vũ khí đấu tranh, là củi trong lò lửa để soi rọi chân lý, hướng lái hành động của loài người theo hướng tiến bộ hơn.

Sự phản biện cần được người phản biện đưa lên các trang tin tức để dư luận soi rọi.

5) Vai trò trí thức soi đường

Hiện nay, những gương đấu tranh khó dập tắt như Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (nguyên đại sứ VN tại TQ), Gs Nguyễn Minh Thuyết (nguyên ĐBQH), NNC Nguyễn Đình Đầu, Bs Huỳnh Tấn Mẫm, Luật gia Lê Hiếu Đằng (nguyên PCT MTTQ Tp.HCM), Gs Nguyễn Huệ Chi, Ts Nguyễn Quang A, Gs Trần Phương, Gs Đào Công Tiến…đang được trí thức trẻ dõi theo và hưởng ứng. Mặc dù sự đấu tranh của những vị trí thức dày dạn này giờ đây không phải là đấu tranh nội bộ nhưng họ từng là những đảng viên, cống hiến nhiều công sức cho đảng, họ là thầy của nhiều cán bộ lãnh đạo đảng. Họ là những người thắp lên những ngọn lửa đấu tranh bên trong lẫn bên ngoài vì một đất nước VN văn minh và dân chủ.

Trí thức soi đường không chỉ nói bằng lời, họ còn hành động ứng theo các sự kiện, họ cũng xuống đường biểu tình chống TQ xâm lược, họ đoàn kết hình thành ‘tiếng nói chung’, cụ thể nhất là ngày 6/8/2012 có 71 nhà khoa học, nhà nghiên cứu và hoạt động xã hội nổi tiếng cả ở trong nước lẫn ở hải ngoại đồng ký tên vào bức thư ngõ gửi tới Quốc hội, Chủ tịch nước và Chính phủ Việt Nam, cũng như Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam yêu cầu “chấm dứt các hành động trấn áp, quy kết tùy tiện đối với người dân biểu tình yêu nước”. Hoặc như trước đó, ngày 25.6.2011, họ đã quy tụ những ‘nhân sỹ trí thức’ đã đồng ký tên vào ‘bản tuyên cáo’ phản đối TQ xâm phạm lãnh thổ VN.
Cái gì xảy ra trong đám tang Tướng TRẦN ĐỘ – 2002? Một người trí thức, tướng Trần Độ, vì cất tiếng nói yêu cầu cải cách theo xu thế khách quan, đã bị bọn súc sinh khai trừ đảng và diễn trò hèn hạ tại đám tang của ông. Tướng Trần Độ đã dũng cảm bảo vệ giá trị tư tưởng của mình trọn vẹn, ông là tấm gương sáng trong hàng ngũ trí thức soi đường.

Tiên phong tiếp bước trí thức soi đường là những nhà trí thức đấu tranh, một số đang ở trong lao tù, một số đang bị tạm giam chờ ngày xét xử, một số đang sống tự do nhưng luôn phải đối đầu nguy hiểm. Tôi muốn nhắn nhủ với các bạn đấu tranh rằng chúng ta đang nung ý chí ‘chân cứng đá mềm’, nếu các bạn bị truy tố và chuẩn bị bước ra tòa án, các bạn hãy bảo vệ sự thật, nói/viết đúng suy nghĩ của mình, nếu bạn nhận tội chỉ để giảm nhẹ án tù nghĩa là bạn tự đánh mất giá trị của mình. Đi vào ngục tối để mở cửa tương lai, niềm tin và ý chí phải luôn song hành.

6) Vai trò trí thức hưởng ứng

Trí thức hưởng ứng đông đúc sẽ là nhân tố quyết định sự thành công của công cuộc đấu tranh.

Nhìn xem, những trí thức hưởng ứng ở Hà Nội thật là tuyệt vời, họ vừa dũng cảm vừa sáng tạo. Nhìn thấy Nguyễn Văn Phương đọc tuyên cáo trước nhà hát lớn trong lần biểu tình ngày 3.7.2011 mà cảm động và khâm phục họ làm sao!

Nếu bạn chưa có vị trí hoặc điều kiện để trở thành trí thức soi đường, bạn hãy là trí thức hưởng ứng. Đừng nghĩ nó quá nguy hiểm, chẳng có gì nghiêm trọng khi bạn đứng giữa đám đông với vai trò người hưởng ứng.

Đừng lo lắng quá, nếu bạn sợ, vẫn có cách an toàn tương đối cho bạn. Này nhé, bạn hãy thường xuyên theo dõi tin tức và thỉnh thoảng bạn tham gia biểu tình. Nếu bạn không phải là blogger thì chẳng có gì là rủi ro đáng kể, bạn sẽ rất thuận lợi khi bạn xông xáo hơn.

Tốt hơn nữa, thỉnh thoảng bạn lên tiếng bảo vệ một việc chính nghĩa. Phong trào cần bạn, đừng chần chừ, bạn sẽ không hổ thẹn khi bạn đã làm một việc có ích. Vô cảm là có lỗi với lương tâm. Đừng đứng ngoài khi xã hội đang cần bạn.

Đấy là những việc ít rủi ro cho bạn so với những người thường xuyên đấu tranh như Bùi Thanh Hiếu (nguoibuongio), Nguyễn Ngọc Như Quỳnh(mẹ nấm), Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Quang Lập (Bọ lập), Phạm Viết Đào, Nguyễn Tường Thụy, Trương Duy Nhất, Nguyễn Thị Tường Huy…

7) Loan truyền tin tức và chỉnh sửa nhận thức (công việc khó nhất)

Nhiều người dân chưa tiếp cận được sự thật, trong đó có những trí thức ngoan hiền đang mang một nhận thức què quặt được nhồi nhét từ nền giáo dục áp đặt, giáo điều và hệ thống truyền thông bị ‘kiểm duyệt’.

Người dùng internet thì nhiều, có đến hàng triệu. Nhưng:
Có bao nhiêu người dùng internet xem tin tức ‘lề trái’? Có bao nhiêu người đã từng đọc blog của Ts Nguyễn Xuân Diện hoặc anhbasam hay Trương Duy Nhất? Đơn giản hơn, có bao nhiêu người trong nước tiếp cận tin tức trên BBC? Tại năm 2012, có lẽ chỉ 300.000 người việt!

Trước 2009, con số còn khiêm tốn hơn nhiều, sau vụ bắt giam 4 nhà đấu tranh cho dân chủ (các anh Thức, Định, Long, Trung), liên tiếp các sự kiện nổ ra dồn dập đã thu hút được người truy cập nhiều hơn. Blog bị chặn ngày càng quyết liệt và đến tháng 6/2012 thì các blog bị bao vây bởi hệ thống tường lửa dày đặc làm nhiều bạn đọc nản chí. Không những thế, các trang mạng, blog còn bị hack tê liệt, nhiều trang bị đánh sập, chẳng hề có tự do internet trên cái đất nước tội nghiệp này.

Với lượng người tiếp cận thông tin nhạy cảm ít ỏi, những ngọn cờ đấu tranh làm sao quy tụ được lực lượng? Chúng ta không thể ‘làm mưa bão trong cóc thủy tinh’ được.

Bị chính quyền ngăn chặn, đàn áp, tù tội đang chực chờ, sư loan truyền sự thật là công việc hết sức khó khăn.
Trước tiên, hãy chú trọng vào trí thức.

Tùy theo điều kiện của bạn, bạn có thể làm theo các cấp độ sau:

* Nói cho một/những người bạn biết địa chỉ blog của một/những blogger đang đấu tranh (hãy chọn một blogger nổi tiếng như Ts Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang Lập, Nguyễn Tường Thụy, Lê Hiền Đức…)
Hoặc rao giảng sự thật cho những người bạn cùng biết. Tôi nghĩ, tuyên truyền cho 1 hoặc 2 người là điều bạn hoàn toàn có thể làm được một cách dễ dàng, đúng không nào? Và hãy cố gắng nữa xem, càng nhiều càng tốt.
Tương tự, bạn có thể làm như thế cho:
- Đồng nghiệp
- Người thân
- Học trò
- Giáo dân
- Phật tử
- Nhân viên
- Đối tượng mà bạn có thể.

* Gửi mail cho mọi người, cung cấp cho họ những nguồn tin tức.

* Rủ thêm một/nhiều người nữa cùng đi biểu tình.

* Rải truyền đơn, rỉ tai nhau, viết lên tường, treo ngoài đường, vào trường học…. Tùy theo điều kiện và lòng dũng cảm của bạn, hãy chọn một việc dù nhỏ để loan truyền tin tức. Tất nhiên đó phải là tin tức sự thật mà chính quyền cố tình bưng bít.
Nếu bạn đã đủ can đảm, hãy nghĩ cách rải truyền đơn, nếu bạn có một nhóm người cùng làm thì tốt biết bao. Để tránh bị bắt và rải được nhiều truyền đơn, bạn cần sáng chế công cụ hỗ trợ và nên có người phối hợp.
Nếu bạn là sinh viên, bạn đang học tại trường đại học, bạn rất rõ ‘địa hình’ trong khuôn viên trường bạn, bạn sẽ rất thuận lợi để lên kế hoạch rải truyền đơn.
Điều quan trọng là bạn rải được thật nhiều ở nơi mà người nhặt có thể hiểu và làm theo. Con số phải hàng nghìn, bạn nhé. OK chứ?!
Một chiến dịch ‘rải truyền đơn’, tại sao không?
Nếu bạn có một nhóm 3 người, bạn có thể thực hiện chiến dịch rải 30.000 truyền đơn. Nếu bạn có một nhóm 5 người, bạn có thể thực hiện chiến dịch rải 50.000 truyền đơn.
Nếu bạn có một nhóm 10 người, bạn có thể thực hiện chiến dịch rải 100.000 truyền đơn.
Nếu bạn có một nhóm 100 người, bạn có thể thực hiện chiến dịch rải 1.000.000 truyền đơn!

* Chụp ảnh, quay phim, tường trình các sự kiện đưa lên mạng
Luôn có những bạn can đảm làm việc này rất chuyên nghiệp với dụng cụ tác nghiệp khá tốt. Hiệu quả bước đầu của nó rất cao, nhờ vậy mà nhiều sự kiện được tường thuật chi tiết với hình ảnh, video đầy đủ, sinh động làm minh chứng.
Tuy nhiên, những bạn tác nghiệp thường xuyên đã bị công an nhận diện. Trong một số sự kiện ở một số địa phương, các bạn này tác nghiệp rất khó khăn do sự cản trở và trấn áp của an ninh. Trong hoàn cảnh như thế, những bạn ‘nghiệp dư’ chưa bị an ninh để ý sẽ có điều kiện thuận lợi hơn, các bạn hãy tranh thủ chụp một tấm hình hay quay một đoạn video và cung cấp cho các trang tin tức kịp thời. Chẳng có rủi ro nhiều với bạn, bạn có quyền công dân, an ninh không thể bắt giam hay truy tố bạn chỉ vì bạn ghi lại sự thật, đúng không?

* Trở thành những người chủ động các sự kiện:
Khi gần đến ngày các sự kiện diễn ra như biểu tình chống TQ xâm lược, biểu tình/khiếu kiện của dân oan, xét xử những người đấu tranh, cầu nguyện cho công lý-sự thật…bạn hãy chuẩn bị các biểu ngữ, in các nội dung phản kháng, chuẩn bị các máy ghi hình, quay phim…nhằm chuyển tải được thông điệp đến cộng đồng một cách sinh động, hữu hiệu hơn.
Nhiều cuộc biểu tình của các bạn trẻ ở Sài Gòn, do bị an ninh kìm chân, vô hiệu hóa những nhân vật đi đầu nên nhiều lần các cuộc biểu tình ấy tuy số lượng người khá đông nhưng phải ngồi tại công viên 30/4 mà không tuần hành được. Nếu có thể, bạn hãy nghĩ cách để đột xuất biến mình thành ‘đầu tàu kéo’ khởi phát tuần hành. Việc này bạn có thể thực hiện phối hợp với vài người bạn của bạn, tuy nhiên bạn vẫn có thể thực hiện một mình với sự sáng tạo bất ngờ của bạn, khi an ninh chưa biết mặt bạn, bạn sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Ta thấy trong lần biểu tình ngày 3.7.2011 tại HN, người biểu tình đã chủ động từ sự chuẩn bị đến tinh thần đấu tranh, kết quả đã để lại những hình ảnh đẹp của Nguyễn Văn Phương đọc tuyên cáo và của Binh nhì Tiến Nam được giải cứu bất ngờ.

* Tuyên truyền cho người xung quanh bạn (họ chưa tiếp cận tin tức): Bạn có thể bắt đầu câu chuyện với bạn bè/đồng nghiệp bằng những câu hỏi đơn giản rằng:
- “Hôm Chủ nhật vừa rồi có biểu tình lớn ở Hà Nội, mày có xem trên mạng chưa?”
- Hoặc: “Tình hình chính trị nước mình lúc này căng thẳng thật, mày có thường theo dõi tin tức trên mạng không?”…
Và sau đó bạn hướng dẫn bạn bè/đồng nghiệp cách truy cập tin tức bằng google với những ‘cụm từ khóa’ hoặc giới thiệu cho họ các địa chỉ trang mạng mà bạn hay đọc.
Bạn có thể gặp những người là nạn nhân của chế độ, bạn nói cho họ biết họ cần phải làm gì, bạn sẽ thông báo và hỗ trợ để họ cùng tham gia biểu tình.
Bạn có thể nghĩ ra cách tốt hơn tôi, đúng không?
Hãy làm tin tức lan truyền theo cấp số nhân, để góp phần ‘khai dân trí’.
Khi một người thường xuyên cập nhật tin tức, họ sẽ nhận thức được sự thật, đó là cách chỉnh sửa nhận thức tốt nhất. Sự thật là quyền năng.
Nếu bạn là thầy/cô giáo, giảng viên hay linh mục… bạn có thể chỉ ra sự thật cho học trò/giáo dân của mình, từ đó sẽ chỉnh sửa được nhận thức của họ.

8) Sự đột phá cá nhân

Sự đột phá của một cá nhân đòi hỏi sự hy sinh và lòng dũng cảm lớn của cá nhân đó, bất kể sự hy sinh ấy là do tấm lòng yêu nước thương dân hay do bị đè nén quá sức chịu đựng.

Đầu tiên phải kể đến một số trí thức đột phá trong hàng ngũ những trí thức soi đường như Gs Nguyễn Huệ Chi (sáng lập trang Bauxite VN), Ts Cù Huy Hà Vũ, Ts Nguyễn Xuân Diện, Cụ Lê Hiền Đức…họ đã cống hiến tâm trí, thời gian, công sức và phải chịu sự bôi nhọ, trấn áp của chính quyền.

Những người đột phá khác, họ có thể là trí thức cũng có thể chưa phải, điển hình như anh Đoàn Văn Vươn, chị Bùi Thị Minh Hằng.

Anh Đoàn Văn Vươn bị chính quyền bức ép: UBND, tòa án kết hợp chà đạp luật pháp, xử ép anh, dồn anh đến bước đường cùng. Anh phải dùng chất nổ để phản kháng, gióng một hồi trống báo động cho xã hội sau hơn một thập niên dân oan khắp nơi chịu bao oan uất dìu dắt nhau đi khiếu kiện nhưng kết quả chỉ nhận lấy những thiệt thòi. Lạm quyền nối tiếp lạm quyền, bọn quan chức bè lũ dùng cả công an và quân đội hàng hàng lớp lớp đi cưỡng chế đất của gia đình anh và những hộ dân oan khác. Sau khi dùng chất nổ gây sát thương một số người trong đoàn cưỡng chế, anh Vươn bị bắt giam (cùng một số người khác), trong khi bọn quan chức ‘lợi dụng chức quyền gây hậu quả nghiêm trọng’ thì chẳng thằng nào bị bắt giam cả. Họ còn thốt những lời bịa đặt rằng “việc san phẳng căn nhà gia đình ông Vươn sau vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng không phải bởi lực lượng của huyện mà do “nhân dân bất bình nên vào phá” , trước đó chúng lại nói “căn nhà của gia đình ông Đoàn Văn Vươn bị phá do đây là vị trí kẻ gây án ẩn nấp”. Chẳng dừng lại, các quan chức vô liêm sỉ tiếp tục trượt dài trên những hành vi giả dối để che tội cho nhau.
Chị B.T.M.Hằng vốn là người phụ nữ ăn to nói lớn, suốt nhiều năm chị va chạm với lề lối làm việc quan liêu, ách tắc, từ đó chị nhận ra bộ mặt đểu giả của bọn quan chức. Điều đó khiến cho chị bước vào con đường đấu tranh, không chỉ đấu tranh cho bản thân mà chị đấu tranh chống lại cường quyền. Chị xuất hiện những nơi nhạy cảm như bên ngoài những phiên tòa xử Ts CHHV và ở những cuộc biểu tình chống TQ xâm lược VN. Có lúc chị nóng nảy và ầm ỉ khiến nhiều người chỉ trích chị. Nhiều lúc chị quá bức xúc mà to tiếng với lời lẽ thô phàm. Sự nổi bật thường xuyên của chị gây khó chịu cho chính quyền. Bọn chúng ngang nhiên bắt chị đi ‘cải tạo’ 2 năm! Thực chất chị bị đối xử như tù nhân, chị đấu tranh quyết liệt bất kể thân xác đau đớn và sức khỏe suy kiệt, sau hơn 5 tháng bị giam cầm, bọn chúng phải trả tự do cho chị vì sức đấu tranh mãnh liệt của bản thân chị và những người trí thức trong nước cùng bạn bè quốc tế. Hơn 5 tháng, một người phụ nữ sụt giảm 15kg vì bị ‘cải tạo’! Quả thật, những gì diễn ra là một vết thương nhức nhối cho lương tri con người trong một chế độ đầy nhiễu nhương.

Và còn những dân oan bị thế lực đen hành hung, thế lực đỏ bức ép. Khi nào họ đứng lên quật khởi?

Trong chế độ độc tài thống trị bằng cách bưng bít thông tin và tạo ra nỗi sợ hãi bao trùm xã hội, những cá nhân có sự bức phá là rất đáng quý. Chúng ta hãy lên tiếng, hãy bước ra yểm trợ cho những người dấn thân.

Hàng trăm người đã chấp nhận tù tội để mong có sự thay đổi. Nếu chính quyền cứ lấn tới hà hiếp người đấu tranh, dồn họ vào ngõ cụt, sẽ có người dùng tính mạng để phản kháng, những ngọn lửa bùng lên cũng là lúc chính quyền trở thành thế lực tàn ác cần phải bị tiêu diệt. Và thế giới sẽ phải làm điều đó! Hy vọng cái viễn cảnh đen ấy đừng bao giờ xảy ra.

9) Kết nối tư tưởng

Kết nối tư tưởng là một động thái tự giác trong ý thức để bổ trợ và bảo vệ nhau vì một mục tiêu chung của những người đấu tranh.

Một người như một chiếc đũa, an ninh có thể bẻ dễ dàng. Nhiều người liên kết như một bó đũa, sức mạnh tăng lên. Tuy nhiên trong tình hình chưa thể thành lập tổ chức thì chúng ta cần kết nối tư tưởng. Ví dụ: một lời kêu gọi biểu tình được phát ra hợp tình hợp lý, các trang mạng, blog nhanh chóng đăng tải, người đọc hưởng ứng cùng đến điểm hẹn để biểu tình. Đó là một sự kết nối.

Khi một blogger bị chính quyền quấy nhiễu thì những blogger khác hỗ trợ đưa tin, thậm chí kêu gọi mọi người đến ‘giải cứu’ khiến chính quyền phải chùn bước. Đó là một sự kết nối. Nhìn cảnh ‘giải cứu Tiến Nam’ trong lần biểu tình ngày 3.7.2011 mà rơi nước mắt hạnh phúc. Nhìn thấy mọi người kéo nhau đến nơi ‘câu lưu’ Nguyễn Tường Thụy và Nguyễn Xuân Diện trong ngày 8.3.2012 mà thấy tinh thần đoàn kết của người Hà Nội.

Anhbasam đảm nhận việc điểm tin (tạo thành trung tâm tin tức), nguyenxuandien chuyên đưa tin tức ‘chống TQ xâm lược’, còn lehienduc thì ‘chống tham nhũng’…Không một sự phân công nào, nhưng họ đã phối hợp một cách nhịp nhàng như một bản hòa tấu tuyệt vời. Đó là sự chuyên môn hóa bổ sung cho nhau, cũng là một sự kết nối. Tuy nhiên, tình hình có khả năng thay đổi, chính quyền đã tìm cách phá đi thế trận này, người đấu tranh phải thích nghi tình thế mới. Và anhbasam phải luôn đổi mới để làm chủ tình hình.

Chị Bùi Thị Minh Hằng bị bắt đi ‘cải tạo’ 2 năm vô lý, các blogger, nhà văn, nhà trí thức lên tiếng đăng tải trên blog, các trang mạng quốc tế đăng theo, tin tức lan tỏa kết hợp sự đấu tranh bất khuất của chị Hằng. Sau hơn 5 tháng, chính quyền buộc phải trả tự do cho chị. Đó là sự kết nối.

Một giải pháp/hướng đi nào được phát ra từ một cá nhân, mọi người kịp thời yểm trợ để hiệu quả đạt được tối đa. Sự yểm trợ gồm đăng tải tin tức và lên tiếng ủng hộ… Đó còn hơn cả sự kết nối.

10) Hình thành những phong trào

Sự kết nối gắn với những sự kiện lớn tạo thành những phong trào. Ví dụ: TQ gây hấn ở biển đông, các blog kêu gọi biểu tình, nhiều cuộc biểu tình tạo thành phong trào ‘chống TQ xâm lược’. Dân oan khắp nơi bị thu hồi đất đền bù không thỏa đáng, nói gọn là bị cướp đất, họ tụ tập khiếu kiện, các blogger hỗ trợ ghi hình và đăng tải tạo thành phong trào ‘dân oan khiếu kiện’, họ không đi đơn lẻ nữa mà rủ nhau đi tập thể.

Các linh mục cần mạnh dạn thông báo cho giáo dân biết để tham gia các cuộc biểu tình. Biểu tình là một phần quan trọng trong những phong trào cần có.

Phong trào dâng cao sẽ quyết định sự thay đổi. Biết đâu mai mốt sẽ có phong trào ‘nói không với hàng hóa TQ’, ‘vượt qua sợ hãi’, ‘tự do ngôn luận’, ‘vì nước Việt tự do’ hay ‘biểu tình chống tham nhũng’….Các phong trào có hình thành được hay không còn ‘tùy cơ ứng biến’ và tùy những trí thức hàng đầu có dám đứng lên phát động hay không?

11) Liên kết công khai, hình thành những cơn bão, đối thoại với Đảng CSVN

Đây là bước sau khi hình thành được những phong trào đủ mạnh với sự quan tâm trợ giúp của quốc tế sát sao hơn.
Sự liên kết sẽ từng bước mở rộng, bắt đầu hình thành từ trí thức trong nước đến những thành phần đấu tranh khác. Ban đầu là sự liên kết ‘Trí thức soi đường-Blogger-Dân oan-Sinh viên-người đấu tranh tự do’. Sau đó mở rộng theo hướng hòa hợp hòa giải dân tộc trên cơ sở tôn trọng tiếng nói thiện chí của nhau.

Sự liên kết sẽ tạo ra sức mạnh đoàn kết bảo vệ những cá nhân đang đấu tranh cho tương lai đất nước.
Khi sự liên kết đã có là lúc có thể yêu sách chính quyền.

Sự liên kết công khai sẽ phá tan nỗi sợ hãi trong lòng bất kỳ ai, sẽ tạo thành một lực lượng đông đảo những người hưởng ứng phong trào, lực lượng này sẽ khai sinh ra những cơn bão mang lại mùa xuân cho đất nước.

Khi nội lực đoàn kết, ý chí dâng cao, phong trào đạt đỉnh sẽ là lúc hấp dẫn ngoại lực cộng sinh hoàn mỹ nhất.
Khi nội lực lớn lên, ngoại lực tương trợ sẽ tạo đối trọng với Đảng CSVN. Buộc Đảng CSVN phải chấp nhận đối thọai.

12) Hiện thực hóa tự do ngôn luận, triển khai dân vận, hình thành đảng chính trị mới

Khi đối thoại thành công, chí ít nó cũng thành công ở phương diện tự do ngôn luận. Tức là Đảng CSVN buộc phải cho tự do ngôn luận, các hội đoàn được thành lập công khai, một hai tờ báo tin tức thời sự-chính trị của tư nhân được hình thành sẽ là diễn đàn chính thức quy tụ sức mạnh toàn dân.

Công bố tổ chức những buổi hội thảo/thuyết giảng về giá trị của tự do dân chủ đích thực, chỉ ra cái bất khả thi của CNCS và đưa ra những đường hướng xây dựng đất nước. Những buổi hội thảo từ nhỏ đến lớn, từ đối tượng sinh viên đến công nhân và bất kỳ những ai quan tâm chính trị đều có thể đến nghe.

Những đảng chính trị mới chính thức hình thành ở trong nước. Công cuộc triển khai dân vận tốt sẽ tạo điều kiện phát triển các đảng đối lập. Tránh sự phát triển tự phát quá mức gây rối chính trường, số lượng đảng đối lập càng ít càng tốt, chú trọng chất lượng hơn số lượng, chú trọng sự tập trung hơn là tranh đua phân tán.

13) Yếu tố có thể
Tăng cường đấu tranh có thể thúc đẩy hình thành một ẩn số trỗi dậy (dù có hình thành được hay không thì đấu tranh vẫn luôn là yếu tố quyết định để giải thoát dân tộc Việt), ẩn số ấy chính là một lãnh đạo trong đảng quy tụ được sức mạnh trong bộ máy, nắm được quân đội và công an, tích lũy những yếu tố cần thiết để có thể khắc chế bọn việt gian thân Tàu cộng, dõng dạc tuyên bố đổi mới và chính thức giai đoạn liên minh đánh đuổi giặc Tàu. Nếu điều này xảy ra, chúng ta nên đón nhận nó, nó là bước đầu của một thời kỳ dân chủ hoàn toàn, và luôn nhớ rằng chúng ta cần thể chế dân chủ và chủ quyền lãnh thổ chứ không phải cần một lãnh đạo trong sạch.

14) Hợp tác quân sự_chính trị quốc tế (tạo thế cân bằng quân sự với TQ)

Thiên ứng vạn biến, bước này Đảng CSVN có thể chủ động thực hiện trước những bước trên đây, có thể thực hiện song song với việc mở rộng nhân quyền và cam kết cải cách. Cho dù Đảng CSVN chần chừ thì sự đấu tranh lớn dần đến khi hình thành được đảng chính trị đối lập chính thức thì sự hợp tác quân sự_chính trị với quốc tế cũng sẽ được thực hiện toàn diện. Đảng CSVN càng chủ động hợp tác thì càng có lợi cho dân tộc và cho tương lai lâu dài của Đảng.

Với sức ép quốc tế, TQ muốn không bị cô lập và khủng hoảng toàn diện thì TQ buộc phải ngồi vào đàm phán đa phương có LHQ giám sát hoặc chủ trì. Một sự thỏa thuận sẽ đạt được, nếu không, có lẽ LHQ sẽ phải phân xử hơn thua bằng luật pháp quốc tế. Nước nào trưng được bằng cớ thuyết phục về chủ quyền tất sẽ giành chiến thắng.
Chiến tranh chỉ là điều bất đắc dĩ, khi đó TQ sẽ phải gánh hậu quả nặng nề trước bom đạn của Mỹ và liên minh.

15) Cải cách toàn diện (thay đổi thể chế)

Tiến tới xây dựng nền dân chủ đa đảng: bầu cử tự do (bầu cử tổng thống và quốc hội). Kỳ bầu cử tổng thống đầu tiên nên có vai trò giám sát của quốc tế. Cải cách toàn diện có thể thực hiện trước hoặc sau khi giành được chủ quyền, nó tùy thuộc ý thức các bên, thực hiện càng sớm thì Đảng CSVN càng có giá trị trên các trang sử và trong lòng dân chúng.

KẾT LUẬN

Ngày nay, chúng ta khẳng định được con đường CNCS không khả thi bằng sự phân tích lý thuyết lẫn thực tiễn chứng minh. Tại nước Đức, nơi sinh ra Karl Marx, bức tường Berlin đã sụp đổ. Tại Nga, nơi sinh ra Lenin, CNCS đã không còn. CNCS sụp đổ không phải bằng sự phá hoại của ‘thế lực thù địch’ nào mà chính vì nó hình thành từ một chủ thuyết không khả thi, loài người đã phải trả giá đắt cho sự nóng vội, và chúng ta phải bỏ nó để đi một con đường đúng.

Việt Nam đang đứng trước vấn nạn độc tài cộng sản và giặc Tàu xâm chiếm HS-TS. Dân chủ là khát khao của loài người tiến bộ. Lịch sử đã chỉ ra nền dân chủ sẽ thúc đẩy phát triển, hạn chế đói nghèo và lạc hậu. Trong thể chế dân chủ, nhân quyền được tôn trọng. Đấu tranh đòi nhân quyền là con đường đi đến dân chủ. Sự tồn tại chế độ độc tài ở VN gắn kết với chế độ độc tài cộng sản ở TQ. Đấu tranh chống giặc Tàu sẽ cắt đứt được liên kết giữa hai đảng độc tài ở hai đất nước Trung_Việt. VN là một nước nhỏ, muốn chống lại bọn giặc Phương Bắc khổng lồ, VN phải dựa vào quốc tế. Nước nào có thể giúp chúng ta? Đó chính là ASEAN, Liên minh Châu Âu, Mỹ, Ấn Độ, Nhật Bản, Nga, Úc, Hàn Quốc…nhìn vào những quốc gia tiến bộ này, ta thấy hầu hết họ có thể chế dân chủ đa nguyên đa đảng.

Hoàng Sa-Trường Sa là chủ quyền thiêng liêng, quyết định sự hùng mạnh và thịnh vượng của đất nước Việt Nam trong tương lai. Hiện tại, HS-TS là vùng biển đảo mà hàng triệu con tim người Việt đang hướng về. Giải cứu cho HS-TS cũng là giải cứu cho tương lai của dân tộc Việt Nam. Sự đấu tranh thúc đẩy Đảng hành động bảo vệ vùng biển đảo thiêng liêng này cũng là cơ hội chắc chắn cho một nền dân chủ tiên tiến của Việt Nam đang đến gần. Đây là sự hóa giải thần kỳ, ghi dấu lịch sử mà những người trí thức yêu nước đang viết nên những trang sử đầu tiên cho một thời kỳ mới của dân tộc, thời kỳ mà truyền thống yêu nước tiếp tục được gìn giữ còn sự giả dối phải ra đi.
Giải pháp được khẳng định từ sự nhận thức của những người trí thức đấu tranh, kéo theo phong trào đấu tranh đang trào dâng ý chí và gia tăng số lượng. Đảng CSVN không thể tiếp tục ‘đá thùng rác về phía cuối con đường’, cũng không thể ‘đá quả bóng trách nhiệm cho người kế nhiệm’. Họ phải hành động gấp rút theo ý chí nhân dân.
Sơ đồ cơ sở đấu tranh:

“Ý thức dân tộc chuyển biến à Phong trào đấu tranh, biểu tình dâng cao à Cao trào, xung đột leo thang tại biển đông à Quốc tế can thiệp vào tranh chấp à Sự thật được làm sáng tỏa tại nghị trường quốc tế à Chân lý được thực thi à Sự giả dối ra đi, giặc ngoại xâm bị cô lập à Chủ quyền đích thực được trao trả cho người sở hữu à Việt Nam bảo vệ được chủ quyền HS-TS và thiết lập nền dân chủ thực sự”.

Những yếu tố khách quan đã có. Sự thành bại tùy phụ thuộc vào hành động của chúng ta.

Việt Nam, tháng 8 năm 2012
Nguyễn Thiện Nhân







No comments:

Post a Comment

View My Stats