Hạ Đình Nguyên
16/09/2013
Bênh vực kẻ giết người là điều trái đạo lý và ngược
pháp luật. Kết án kẻ giết người – đã chết – là thừa.
Nói xấu, bôi nhọ thì vô liêm sỉ.
Đặng Ngọc Viết đã tự mình giải quyết dứt điểm, trọn
vẹn suốt cả quy trình.
Khi khởi sự ra đi, anh không quan tâm đến một lời
phán xử của bất cứ ai. Anh biết rõ nguyên nhân anh hành động, biết cách hành
động, và hiểu rõ hậu quả của hành động, cả cách giải quyết hậu quả ấy, bằng hai
phát súng cuối cùng cho mình.
Khi gặp nỗi bất bình tột độ, người dân Bắc Triều
Tiên có thói quen phản ứng bằng cách “khóc tập thể” khi gặp mặt lãnh tụ; người
dân Tây Tạng có truyền thống chọn “tự thiêu”. Còn ở Việt Nam thì có nhiều cách,
có cách của Vươn, của Văn Giang,… và bây giờ là cách của Viết.
Hai
giờ chiều ngày 11-9, đúng ngày nước Mỹ bị khủng bố cách đây
12 năm, một người đàn ông tuổi trung niên, vào tòa nhà Ủy ban Nhân dân thành
phố Thái Bình, gởi xe rồi đi tìm Văn phòng của “Trung tâm Phát triển Quỹ đất”.
Bước vào văn phòng Trung tâm, thấy ba người đàn ông
đang ngồi, anh ta hỏi người ngồi gần nhất (Phó Giám đốc Dũng):
- Ông Giám đốc Tư đâu?
- Tìm gặp Giám đốc có việc gì? –
Người ấy hỏi lại.
Không trả lời, với một vẻ thản nhiên, như thực thi
một sứ mệnh, người đàn ông đưa tay vào túi, lấy ra khẩu súng, bắn thẳng vào đầu
người vừa hỏi. Hai người ngồi cạnh bất động, không kịp một phản ứng nào, liền
nhận ngay lập tức mỗi người một phát vào đầu. (các cán bộ Xuân và Dương). Ba
người liên tiếp đổ gập xuống. Bước ra khỏi phòng, Đặng Ngọc Viết chuyển sang
phòng bên cạnh, bắn một phát ngay vào đầu người vừa xuất hiện (cán bộ Cương).
Bà Phó Giám đốc Lan Anh kinh hoàng lao vội xuống gầm bàn để trốn. Một phát nữa
sượt qua mang tai.
Năm phát súng đã gây sự náo loạn. Người ta nhốn nháo
chạy ùa ra khỏi phòng, thấy kẻ “sát thủ” bước nhanh qua sân, tay cầm khẩu colt,
họ vội vàng lao ngược về phòng, đóng cửa lại. Sát thủ ra lấy xe và đi mất, để
lại đằng sau một hiện trường tang tóc, mặc cho cái Trung tâm Phát triển “QUỶ”
đất – một loại quỷ của đất – và một câu hỏi duy nhất còn đọng lại tiếng vang
“Giám đốc Tư đâu?”.
Bây giờ, có lẽ Giám đốc Tư đã hiện diện lành lặn,
cùng các nạn nhân:
- Vũ Ngọc Dũng, Phó Giám đốc, bị bắn vào đầu.
- Phạm Thị Lan Anh, Phó Giám đốc, bị bắn sượt mang
tai.
- Nguyễn Thanh Dương, cán bộ, bị bắn xuyên mắt phải.
- Vũ Công Cương, cán bộ, bị bắn vào đầu.
- Bùi Đức Xuân, cán bộ, bị bắn vào đầu.
Buổi
chiều cùng ngày, Đặng Ngọc Viết cỡi xe về đến quê nhà, xã
Trà Giang, huyện Kế Xương, tỉnh Thái Bình. Tắm rửa xong, anh đi bộ ra chùa Đông
Sơn, một ngôi chùa trong làng. Anh chuyện trò cùng mấy người Phật tử. Sau này,
người ta mô tả, anh là người hiền lành, nói ít. Anh có bày tỏ vài lời bất bình
về việc đền bù giải tỏa. Khoảng 5 giờ chiều, anh nghe bụng đói, lại đến giờ ăn,
anh xin một bát cơm chay. Ăn xong, anh thong thả ra tượng đài Phật Quán Thế Âm,
đi quanh nhiều vòng rồi ngồi lại ở chân đài. Hơn 6 giờ, trong không gian tĩnh
lặng, người ta nghe hai phát súng nổ. Hai phát súng tự bắn vào ngực mình.
Đặng Ngọc Viết không phải là một sát thủ chuyên
nghiệp nhận giết thuê vì tiền, không phải là chiến sĩ Hồi giáo chiến đấu
vì Allah, càng không phải là người của “thế lực thù địch” từ Mỹ hay Trung Quốc
cử sang. Viết giết người vì lý do gì?
Bảy phát súng nổ, tuy diễn ra ngắn ngủi nhưng có
vọng âm xa, sâu lắng, làm cho lương tâm con người trở nên ray rứt. Ranh giới
rất là mong manh giữa trái và phải, giữa lương thiện và bất lương, gây nên
những cảm xúc nhiều chiều, trái ngược, lại có phần “phi pháp”. Hẳn nhiên Đặng
Ngọc Viết là kẻ giết người, nhưng còn điều gì đó khác, và hơn thế nhiều. Và cả
những nạn nhân đáng ngờ kia, nếu không phải thủ ác, thì cũng là vô tình tham
gia cái ác?
“Phát
triển quỹ đất”, đất đâu mà phát triển? Bờ rạch, bờ
sông, hẻm núi, bưng biền đều có bàn tay người dân nâng niu, khai phá, tô bồi từ
lâu mà có, nói chi tới đồng ruộng vườn tược… Phát triển là bành trướng, thu tóm, gom lại cho nhiều,
tích lũy lại thành quỹ riêng cho mình – là những nhóm người đang nắm quyền lực
trong tay, dưới sự lãnh đạo toàn diện của Đảng Cộng sản. Đó là sự giành giật,
cướp đoạt trắng trợn, lõa lồ, dưới một hệ thống từ ngữ có tính chất ma thuật.
Viết lạnh lùng bắn vào đầu năm con người không quen
biết, nói chi tới thù hận riêng tư! Viết tìm ông Giám đốc Tư, nhưng thực chất
không nhất thiết phải đi tìm cái hình hài cụ thể của Giám đốc Tư. Tất cả chỉ là
biểu tượng với nhiều tầng nấc. Đích thực, cái mà anh ta nhắm đến thì lại vô
hình vô dạng. Nó nằm trên những con chữ vô tri, lạnh lùng mà đẫm máu trên các
trang giấy. Ai mà đi ném bom hay đặt mìn vào trang giấy, họa điên sao? Đó là
những cụm từ làm ứa máu, sôi gan người dân bao năm qua: “giải phóng mặt
bằng”, “đền bù giải tỏa”, “quy hoạch”, “phát triển”, “tích lũy”…. Đó là sản
phẩm của cái tiền đề “đất đai là của toàn dân”. “Toàn dân” là một từ ngữ trống
không, do đó những người nhân danh là “đầy tớ” tha hồ hành xử kiểu ma thuật. Từ
đó, quỹ đất đã trở thành quỷ đất. Chúng sống bằng đất, ăn đất,
thở đất, phương phi bằng đất, trơn láng bằng đất, hãnh tiến, tự tin, hây hây uy
quyền, uy nghi cũng bằng đất. Chúng đang tiếp tục hoành hành như một trận dịch.
Nhưng
những cái đầu nào là chủ nhân đích thực của các con chữ nói trên?
Nó nằm ngoài tầm với của sức lực và bàn tay Viết,
nhưng không phải là ngoài tầm nhìn và sự hiểu biết. Viết là một con người bình
thường khỏe mạnh, chưa có tiền án tiền sự, đã nhiều lần đi tìm cái sống bằng
“xuất khẩu lao động” sang Nga. Anh ta biết đi đây đi đó. Hẳn là biết chuyện
Đoàn Văn Vươn, chỉ bắn súng hoa cải cho vơi nổi giận, được nhân dân cả nước ủng
hộ, song không thoát khỏi cảnh tù đày, và ông Đại tá Ca – kẻ chỉ huy cuộc tấn
công “có thể viết thành sách” – lên Tướng. Hẳn cũng biết những đoàn người đấu
tranh giữ đất, đòi đất, khiếu kiện ôn hòa, lê lết rồng rắn hàng năm trời ở các
đường phố Hà Nội, Sài Gòn, ăn đường ngủ bụi, màn trời chiếu đất ở các công
viên, bị “côn đồ” hành hung, v.v. chẳng đem lại một hiệu quả nào. Viết cũng
trải qua những tích lũy nội tâm về hoàn cảnh gia đình, trong cái đất nước đang
rất tiến lên này. Mẹ đã mất, cha là cựu chiến binh nằm bại liệt nhiều năm,
người anh mang bệnh chất độc màu da cam, vợ li dị sang Nga sinh sống, hai đứa
con nhỏ gởi bên ngoại vì không đủ sức nuôi… Bây giờ thì đến lượt bọn “quỷ
đất” há mồm vồ anh! Có lẽ trái tim của Viết đã đến độ đầy lên, và anh ta
hành động. Và anh đã hành động theo cách triệt để, tận cùng.
Thông tin cho biết, Viết thản nhiên nhận tiền “đền
bù”. Anh vào Sài Gòn một chuyến, rồi quay về. Một tuần sau, sự kiện ngày 11-9
đã diễn ra!
Năm nạn nhân đã chịu thay cho ông Giám đốc Tư may
mắn. Giám đốc Tư lại là một biểu kiến cho cái “phát triển quỷ đất” trên
khắp nước.
Chuyện hãy còn dài.
Sẽ có bao nhiêu Viết trong nhân dân, khi mà mệnh
lệnh “đất đai là của toàn dân” còn tiếp tục được ban ra theo cách “kiên định”?
Một con người bình thường, bỗng dưng trở nên chuyên nghiệp, tỉnh táo và dứt
khoát, hành động như một tay sát thủ có đẳng cấp.
Đáng tiếc và đáng thương cho một dòng máu đã chảy!
Bao giờ thì
hết bọn quỷ đất?
Câu trả lời này dành cho ông Tổng Bí thư Nguyễn
Phú Trọng. Nhưng chắc chắn dân Việt không có tập quán
“khóc tập thể” khi gặp Ngài Lãnh tụ!
14-9-2013
H.
Đ. N.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.
No comments:
Post a Comment