Thứ năm, ngày 12 tháng chín năm 2013
Vài năm gần đây, tình hình tự thiêu, tự vẩn trước
cửa công đường của người trẻ tuổi và người già, là một hình thức biểu hiện sự
bất đồng về tình trạng quan lại của chính quyền cướp của dân vô luật pháp.
Lứa tuổi tữ 40 đến 60 là lứa tuổi chín muồi của một
đời người. Chín muồi cả về sự hiểu biết lẫn hành động khi quyết định một vấn đề
trọng đại cho bản thân và gia đình. Không còn bồng bột, nóng vội của một thanh
niên, và cũng không quá chần chờ, toan tính một cách chậm chập như một người
già.
Từ Đoàn Văn Vươn đến Đặng Ngọc Viết là những quyết định chín chắn. Khi những
con người trụ cột của gia đình, doanh nghiệp quyết định làm luật của riêng
mình, để đối đầu với tình hình luật pháp của một quốc gia không có luật. Ví dụ gần đây có chuyện đâm chết vợ trưởng công an phường trên phố, giờ thì đến
sự kiện Đặng Ngọc Viết.
Nếu Đoàn Văn Vươn thà đi tù, để bảo vệ tài sản của
mình trước công lý bị chà đạp bằng vũ lực, ở mức độ bảo toàn cho cả chính quyền
và gia đình, thì Đặng Ngọc Viết cũng bằng vũ lực và sự hy sinh để đổi mạng với
quan lại của một chính quyền thối nát.
Với Đoàn Văn Vươn thì mức độ sát thương không đáng
kể. Nhưng với Đặng Ngọc Viết, thì một mạng người để đổi lấy bốn mạng cán bộ của
đảng cầm quyền. Sự tăng tiến mức độ tổn hại về cả uy tín lẫn lực lượng đảng cầm
quyền bằng sự đổi chác giữa dân và quan lại như vậy, là một toan tính có lãi,
nếu nhìn ở góc độ khác hơn góc độ đạo đức.
Không
rõ hiện nay có bao nhiêu đảng viên đảng cộng sản cầm quyền? Nhưng một nguồn tin từ báo Nhân Dân vào tháng 6/2011, thì đã có đến 3.749.279
đảng viên đảng cộng sản ở Việt Nam. Và năm 2010, cả nước đã "phấn đấu thi
đua", kết nạp đảng viên được 186.165 đảng viên mới. Nó đạt kết quả vượt
bậc so với "chỉ tiêu" đề ra cho năm 2010 là 105,56% so với cùng kỳ
năm 2009. Trong đó, số đảng viên mới đạt trình độ trung học chiếm đến 92,05%.
Nó phản ảnh hết tất cả tình hình thiếu nhân lực, và tình trạng xuống cấp đến
tồi tệ nhất mọi thời đại của xã hội Việt Nam hiện nay.
Nhưng nếu chỉ làm một con số đơn giản là có khoảng 4
triệu đảng viên đảng cộng sản ở Việt Nam. So sánh với 90 triệu người Việt, thì
cứ 22,5 người có 1 đảng viên của đảng cộng sản đang ăn chia trên mồ hôi, công
sức, và cả của để dành của tổ tiên để lại hàng ngàn năm qua.
Xưa cụ Hồ có câu nói bất hủ theo kiểu chiến thuật
biển người để giành lấy miền Nam: "Thà đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng
phải giải phóng lấy miền Nam". Nó đã làm mất đi khoảng 3 triệu người ở
Đàng Ngoài, và khoảng 2 triệu người ở Đàng Trong vĩ tuyến 17. Sau 30/4/1975,
còn khoảng hơn 2 triệu ngưởi bỏ thây trên biển cả so với hơn 1 triệu người đến
được đất liền ở nước thứ 3 để trốn chạy đảng cộng sản cầm quyền.
Xưa cụ Hồ, cụ Giáp đã dùng chiến tranh du kích để
giành lấy miền Nam. Nay dân Việt cũng biết dùng chiến tranh du kích để đổi mạng
với các đảng viên cộng sản cầm quyền cướp bóc trên xương máu nhân dân.
Nếu làm một
bài tính đơn giản nữa, cứ một người dân như Đặng Ngọc Viết đổi lấy 4 đảng viên,
thì chỉ cần 1 triệu dân Việt đổi hết 4 triệu đảng viên của đảng cộng sản cầm
quyền hiện nay. So với việc cụ Hồ giành lấy miền Nam cũng còn rẻ chán.
Hơn thế nữa, nếu một đổi một giữa dân và đảng viên
cộng sản, nếu cần, khi tức nước thì dân Việt có thừa truyền thống qua lịch sử
chiến tranh, để làm lấy điều này là không có gì để phải nghi ngờ, mà không cần
gây mê toàn dân tộc như cụ đã làm hơn 40 năm trước.
Tức nước thì vỡ bờ. Cấp độ phản kháng của dân mỗi
ngày một tăng lên, và đã tăng đến mức độ mà, lý trí, toan tính và sự quyết liệt
đã đến đỉnh điểm trong 2 năm qua. Thế mà người ta vẫn ngồi bàn với nhau chuyện
xưa như trái đất - công hữu tư liệu sản xuất - để cướp của dân.
Thế mà người ta còn khẳng định, hiến pháp của nhà nước CHXHCN Việt Nam là do dân, của dân và vì dân, không có tam quyền phân lập, không có chuyện tách quân đội công an ra khỏi đảng cầm quyền, để tập quyền đơn nguyên mà bảo vệ tham nhũng hơn là chống tham nhũng.
Thế mà người ta còn ngồi nghĩ ra những nghị định để lấy bạo lực làm phương tiện để cai trị dân, thì dân dùng bạo lực để trả lại cường quyền. Đó là lẽ tất nhiên. "Anh có thể xây ngai vàng bằng lưỡi lê, nhưng anh không thể ngồi lâu trên nó. Cộng sản không thể nào sửa chữa, mà phải đào thải nó" - Boris Elsin.
Thế mà người ta còn khẳng định, hiến pháp của nhà nước CHXHCN Việt Nam là do dân, của dân và vì dân, không có tam quyền phân lập, không có chuyện tách quân đội công an ra khỏi đảng cầm quyền, để tập quyền đơn nguyên mà bảo vệ tham nhũng hơn là chống tham nhũng.
Thế mà người ta còn ngồi nghĩ ra những nghị định để lấy bạo lực làm phương tiện để cai trị dân, thì dân dùng bạo lực để trả lại cường quyền. Đó là lẽ tất nhiên. "Anh có thể xây ngai vàng bằng lưỡi lê, nhưng anh không thể ngồi lâu trên nó. Cộng sản không thể nào sửa chữa, mà phải đào thải nó" - Boris Elsin.
Có thể lắm, khi người dân không còn cách để lựa
chọn, và khi người dân giải thoát được cái sợ, thì chỉ còn việc mạng đổi mạng
để đòi lấy công lý với những kẻ cầm quyền tham tàn.
Bài
đọc liên quan:
No comments:
Post a Comment