Nhà báo tự do Bùi Văn Phú
Gửi cho BBCVietnamese.com từ
San Jose
Cập nhật: 15:29 GMT -
thứ hai, 8 tháng 7, 2013
Năm 1976 tôi đón Lễ Độc Lập đầu tiên khi nước Mỹ tròn 200
tuổi. Năm đó đi coi bắn pháo bông ở sân vận động Candlestick, cuốn theo người
mấy tấm áo dầy mà vẫn cảm thấy cái lạnh mùa hè San Francisco.
Dịp lễ lớn nhất của Mỹ rơi vào
mùa hè, mùa của nhiều thú vui chơi, thư giãn nhất trong năm.
Hai tuần trước leo núi
Yosemite, nóng như lửa. Tuần này nhiệt độ vẫn trên 100 vì thế kéo nhau xuống
biển Santa Cruz.
Ở đây có những trò chơi nhào
lộn cao tốc cho trẻ con. Người lớn cắm dù, dựng lều, đem lò ra nướng thịt,
burger, hot dog. Bia chỉ được uống trên khu vực giải trí, không được mang ra
bãi biển. Giới hạn thế, nhưng giấu bia trong thùng đá, khi uống rót vào ly
giấy. Nhâm nhi, lai rai.
Đường ra biển sáng sớm đã đông
xe, chạy rất chậm. Lúc ngừng tại một ngã tư, thấy trên bảng “Welcome to Santa
Cruz” có ghi là thành phố kết nghĩa chị em với nhiều nơi trên thế giới: Nhật,
Ý, Tây Ban Nha, Ukraine, Nicaragua, Venezuela.
Tấm bảng là biểu hiện tinh thần
độc lập và tự do của dân Mỹ.
Kết nghĩa chị em với các nước
bạn không nói làm gì, nhưng với Venezuela là điều chú ý vì bao năm nay lãnh đạo
nước này hăng hái chống Mỹ, ra rả chửi Mỹ. Bất kể quan hệ ngoại giao hai nước
căng thẳng, Santa Cruz vẫn đưa bàn tay thân hữu ra kết nghĩa với Puerto La
Cruz.
Trong vụ nhân viên tình báo
Edward Snowden tiết lộ bí mật nghe lén của chính phủ Mỹ, Venezuela sẵn sàng đón
nhận cho tị nạn.
Và cư dân Santa Cruz cũng ủng
hộ Snowden. Trên đường Beach sáng nay có vài chục người cầm biểu ngữ xuống đường
hoan hô việc làm của Snowden.
Độc lập, Tự do ở Mỹ là thế.
Tổng thống chẳng nhắc đến, người dân cũng không, chỉ thể hiện qua những việc
làm và hành động.
'Việt Nam sợ hãi và lệ thuộc'
Trong khi đó lãnh đạo Việt Nam
lại luôn nhắc đến Độc lập, Tự do, Hạnh phúc. Nghe riết, trong các phát biểu của
quan chức trên VTV4; đọc riết, trên các báo của nhà nước; và thấy riết trên các
giấy tờ, khẩu hiệu và gần đây là trong các phản hồi của những dư luận viên ăn
lương nhà nước.
Có nghe, có đọc nhưng tôi không
tin.
Vì sao?
Nhìn vào hiệp ước biên giới
giữa Việt Nam và Trung Quốc, nhìn vào những phản ứng hay cảnh báo của một số
người trong nước đối với quan hệ Việt-Trung và âm mưu của Bắc triều, mà hệ quả
là họ bị sách nhiễu hay phải vào tù.
Nhìn vào đường khoanh lưỡi bò 9
đoạn của Trung Quốc, nhìn những lần tàu Trung Quốc tấn công tàu Việt Nam, nhìn
vào những chuyến đi của lãnh đạo Việt Nam tới Trung Quốc, tất cả cho thấy sự sợ
hãi và lệ thuộc của lãnh đạo Việt Nam vào Trung Quốc là điều có thực.
Lãnh đạo các nước khác trong
khu vực như Nam Hàn, Nhật Bản, Malaysia, hay Thái Lan, Philippines, Myanmar
không thường xuyên đi Trung Quốc. Trong khi đó Tổng Bí thư, Chủ tịch Nước, Thủ
tướng của Việt Nam lại luân phiên qua hội họp, bàn bạc với Bắc Kinh.
Vì quan hệ Việt-Trung ở tầm mức
cao hơn quan hệ Nhật-Trung hay Hàn-Trung? Tôi không nghĩ thế. Trung Quốc chỉ có
thể bắt nạt được Việt Nam thôi, với Nhật Bản hay Nam Hàn nào dám.
Vì sao Trung Quốc lại chỉ có
thể bắt nạt được Việt Nam. Vì lãnh đạo Việt Nam đã đánh mất tinh thần độc lập,
làm suy yếu tính tự chủ của dân tộc đã có từ thuở “Nam quốc sơn hà, Nam đế cư”.
Quan chức nhà nước hay nói đến Độc
lập.
Nhưng cả nước không có được một
tờ báo độc lập của tư nhân. Nhắc đến tự do mà các ban ngành phụ trách thông tin
không cho các ý kiến trái với quan điểm của nhà nước được hiển thị, trong khi
trả lương cho cả nghìn dư luận viên để viết bài, viết phản hồi với mục đích
giải thích chính sách của nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam nhằm đánh
tan những “tuyên truyền xuyên tạc” của “bọn phản động” trên các mạng thông tin
quốc tế và những blog lề trái.
Tự do.
Ở Việt Nam chỉ gắn liền với bắt
bớ, giam tù vì người Việt ngày nay vẫn chưa có tự do phát biểu, không được biểu
tình, không được tự do ra báo, không được hội họp hay lập hội, không được tự do
ứng cử.
Nếu có tự do, ở Việt Nam đã có
những tờ báo độc lập, nhiều tổ chức xã hội, nghề nghiệp, có nhiều cuộc xuống
đường rầm rộ phản đối Trung Quốc lấn chiếm đất biển và mỗi kỳ bầu cử đã nhộn
nhịp ứng viên của nhiều đảng chính trị vận động tranh cử.
Tự do ở Việt Nam, như nhận xét
của cố thi sĩ Nguyễn Chí Thiện: “Tự do
tôi quí thiết tha, mà sao tù ngục hết ra lại vào.”
Lời thơ từ nửa thế kỷ trước mà
bây giờ cũng vẫn đúng.
Có thể nhắc đến Điếu Cày Nguyễn
Văn Hải, Tạ Phong Tần, Hồ Thị Bích Khương, Đỗ Thị Minh Hạnh, Trần Huỳnh Duy
Thức, Việt Khang, Cù Huy Hà Vũ, Trương Duy Nhất, Nguyễn Phương Uyên, Đinh
Nguyên Kha… là những người yêu nước, yêu tự do mà đang bị tù đày.
Hạnh phúc.
Điều này khó đong đếm vì hạnh
phúc chỉ là khái niệm tương đối, tùy theo hoàn cảnh của mỗi cá thể.
Hơn ba thập niên trước người
Việt ra đi bằng thuyền, bằng con đường đoàn tụ gia đình ODP, diện HO, diện con
lai, diện vượt biển hồi hương, bằng đường xuất khẩu lao động.
Nay người Việt chọn con đường
du học, đường kết hôn với người nước ngoài. Tìm được lối thoát là họ sẵn sàng
rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún.
Ừ, thì bảo vì hoàn cảnh gia
đình nghèo quá, họ ra đi để tương lai có khả năng giúp đỡ người còn ở lại.
Nhưng người giầu cũng tìm đường
ra đi. Càng giầu càng muốn cho con cái sớm được ra khỏi nước bằng con đường du
học các nước Úc, Anh, Pháp, Mỹ ngay từ cấp hai.
Nếu ai ra đi và không còn muốn
trở về. Điều đó có nghĩa là ở một nơi nào đó họ đã tìm được độc lập, tự do và
hạnh phúc.
Tác giả dạy đại học cộng đồng và là một nhà báo tự do
hiện sống tại vùng Vịnh San Francisco.
No comments:
Post a Comment