Friday, 14 June 2013

CHUYẾN THĂM HAI SINH VIÊN YÊU NƯỚC NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN & ĐINH NGUYÊN KHA (Đinh Nhật Uy / Yêu Nước Việt)




Ngày thăm nuôi giữa tháng 6 mùa hè
14-6-2013

Tối. Như thường lệ, Mẹ tất bật nấu nướng những món ăn ngon sở trường của mình. Tôi lại nếm thử, thấy mặn đắng. Tôi nói đùa Mẹ:
- Mẹ già rồi, lụt nghề nấu nướng rồi "Ngoại" ơi.
- Tao cố tình nêm mặn đó. Trong tù làm gì có tủ lạnh cho nó dự trữ lương thực. Nêm mặn như vầy để lâu ngày nó không hư.
Tôi lặng câm.

Sáng mẹ dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ và phấn khởi. Hôm nay, có đông anh chị em, cô dì chú bác khắp mọi nơi về thăm hai đứa nhỏ. Thấy mẹ phấn khởi rõ hẳn.

Mẹ chạy xuống tòa án, rồi qua PA91 công an tỉnh Long An, rồi lại lên trại giam xin giấy gặp mặt Kha.
Vẫn không nơi nào ký giấy cho gặp mặt. Mẹ có buồn chút ít nhưng vẫn tươi cười:
- Nó không cho gặp thằng Kha thì lực lượng mình thăm cháu Uyên. Con của con Nhung cũng như con tao. Đi hết.

Tôi nhe răng cười, cả nhà cùng cười.

10h30, chúng tôi có mặt tại trại giam tỉnh Long An. Sắp hết giờ thăm, cán bộ trại giam ngưng nhận giấy thăm gửi đồ. Chúng tôi có thể bị hoãn thời gian đến đầu giờ chiều. Nhưng hồ sơ thủ tục thăm nuôi và gửi đồ được giải quyết nhanh gọn tức thời.

- Nguyên Kha và Phương Uyên thì giải quyết ngay luôn trong buổi sáng - một cán bộ trại giam ra chỉ thị.
Chúng tôi cười cảm ơn.

Phương Uyên được triệu ra phòng gặp mặt, nét mặt rạng rỡ. Em bất ngờ khi gặp hơn 10 người đứng chờ nhe răng cười tươi chờ sẵn.

Chúng tôi, mỗi người trong nhóm đều được nói chuyện với Phương Uyên. Em biết được các anh chị chú bác từ Bắc - Trung - Nam đều có mặt và rất hãnh diện. Em rất chững chạc và tự tin.

Tôi thầm nghĩ, em tôi, Kha cũng thế.

Các anh chị, chú bác đến với hai em. Tôi nghĩ đây không phải tình thương đơn thuần mà trong đó có thêm lòng ngưỡng mộ.

Hình :



------------------------------------------

Friday, June 14, 2013 at 12:26pm

Hôm phiên tòa xử Phương Uyên và Nguyên Kha ngày 16/5/2013, sáu bạn bè tôi đã bị bắt, thẩm vấn đến tối khi đến tham dự phiên tòa công khai. Sau lần đó ước muốn được gặp 2 em sinh viên yêu nước càng thôi thúc hơn trong tôi vì chỉ một phiên tòa xử hai em mà huy động rất đông lực lượng công quyền!

Ngày 14/6/2013 nghe tin nhà Uyên, Kha chuẩn bị thăm gặp hai em, tôi cũng đi cùng một người bạn xuống Long An. Mọi người có mặt tại nhà Nguyên Kha, hai bà mẹ Liên mẹ Nhung tất bật lo các đồ thăm gặp cho con. Hai bà mẹ sắp xếp lại nào đồ khô, bánh trái, kiểm kê cho gọn gàng. Đúng 10h sáng, mọi người xuất phát đến Trại Giam tỉnh Long An.

Trại giam lúc này đang trong quá trình xây dựng thêm nên mọi thứ khá bề bộn, hai phạm nhân trong áo tù cũng được phân công làm nhiệm vụ trông xe. Giờ thăm gặp, gởi quà sắp hết, hai mẹ lấy bảng kê quà thăm gởi viết vội vào trong đó. Anh công an quản giáo cũng vui lòng duyệt cho qua sau khi giữ cuốn từ điển Anh-Việt và mấy tấm hình gia đình chị Nhung gởi cho Uyên (chờ duyệt của cấp trên). Công an trại giam nhận đồ từ gia đình Uyên, Kha nhưng thông báo chỉ có mẹ của Uyên vào thăm, còn mẹ của Kha không được vào do Kha còn trong quá trình điều tra.

Chúng tôi náo nức đến phòng thăm gặp, chị Nhung ngồi vào bàn điện thoại chờ đợi Uyên. Và rồi Phương Uyên xuất hiện với chiếc áo trắng học sinh mà em từng mặc trong phiên tòa phúc thẩm. Trên áo trắng học trò vẫn còn nguyên phù hiệu THPT Hàm Thuận Bắc, lớp 12C2, Nguyễn Phương Uyên trông em như một thiên thần. Biết bao cảm xúc bấy lâu nay chợt vỡ òa, tôi cũng nghẹn ngào xúc động, Uyên khẽ chào mọi người qua lớp kính dày.

Hết chị Nhung, ba Uyên rồi em trai nói chuyện với Uyên. Thằng “Heo ho lao” nghẹn ngào thút thít: “Cả thế giới biểu tình vì chị…”. Chợt điện thoại được đưa đến tay tôi, tôi vội vàng nói: “Mọi người ngoài này yêu em nhiều, em hãy cố gắng lên vì trường hợp của em mọi người đều biết đến và lên tiếng khá nhiều”. Uyên nắm chặt tay nói với tôi rằng: “Em sẽ cố gắng lên”.

Cô Liên mẹ Nguyên Kha đứng bên cạnh cũng xúc động vì được gặp Uyên, trong khi đó đã rất lâu rồi bà không được gặp mặt đứa con trai mà bà rất yêu quý. Niềm vui, nỗi buồn cứ thế đan xen hòa quyện khiến những người bạn vào thăm cũng rưng rưng.

Cán bộ trại thông báo hết giờ thăm gặp, Phương Uyên khẽ cúi người chào gia đình và chúng tôi lần cuối. Bàn tay em nắm chặt, môi mỉm cười quay bước đi sâu vào trong trại. Luống rau trong trại rung lên trước làn gió mạnh như đón chào một nữ anh hùng! Nhà cầm quyền đã sai lầm khi bỏ tù một đóa hoa… Uyên ơi cố lên! Kha ơi cố lên! Gia đình và bạn bè tin là hai em vô tội!



No comments:

Post a Comment

View My Stats