Posted on November 19, 2012 by hoanghaithuy
Khi ông Ronald Reagan được dân Mỹ bầu làm Tổng Thống, tôi
đang dzở sống, dzở chết ở Sài Gòn. Tôi nghe bọn Cộng Việt phê bình bôi bác:
“Nước Mỹ nay hết người tài, dân Mỹ phải đưa một anh kép hát mạt hạng chuyên
đóng phim cao bồi lên làm Tổng Thống.”
Rồi tôi nghe tin ông Tổng Thống Ronald Reagan bị bắn, ông
trúng đạn, nhưng ông không chết. Theo tôi, TT Reagan là vị Tổng Thống oanh liệt
nhất của Hoa Kỳ kể từ sau năm 1975. TT Reagan đến trước Bức Tường Ô Nhục
Berlin, nói như ra lệnh cho Gorbachev, Tổng Bí Thư Nga Cộng:
“Ðập đổ bức tường kia đi.”
Ngay sau đó cái gọi là Bức Tường Ô Nhục do bọn Cộng xây
lên ở thủ đô Berlin bị người dân Ðức phá sập. Rồi chuyện tôi – và nhiều người
trên thế giới – không tưởng có thể xẩy ra đã xẩy ra dưới thời TT. Reagan; Liên Xô
tan rã, chủ nghĩa Cộng sản bị quăng vào hố rác, tượng Lenin, tượng Stalin ra
nằm ở miệng cống, bọn đảng viên cộng sản nắm quyền ở các nước Ðông Âu bị nhân
dân nước chúng trừng trị: Tổng Bí Ðảng Cộng Lỗ Sô-sét-cu bị dân Lỗ dí súng vào
đầu bắn chết, Nadzbula, Tổng Bí Ðảng Cộng Ac-ga-nit-tan, bị nhân dân Ác treo cổ
toòng teeng trên cột đèn.
Những chuyện ấy đã xẩy ra dưới thời TT. Ronald Reagan.
Dường như trên thế giơi kể từ ngày loài người có Xi-nê-ma và Tổng Thống, chỉ có
diễn viên Movie Ronald Reagan là làm Tổng Thống – làm Tổng Thống một quốc gia
lớn, giầu mạnh – và thành công, chiến thắng bọn Cộng – tôi nghe nói ở
Phi-luật-tân trước đây ít thời có thời một diễn viên xi-nê được bầu làm Tổng
Thống Phi, nhưng chỉ sau ít tháng, ông này bị hạ bệ. Không biết tôi nhớ có đúng
không.
Suốt những năm TT. Reagan cầm quyền, tôi nằm phơi rốn ở
trong những nhà tù quê hương tôi. Năm 1995 tôi sang Mỹ, tôi nhìn thấy trên màn
ảnh TiVi đám tang ông Reagan.
Tôi có nỗi tiếc riêng: Những năm 1960 nữ diễn viên điện
ảnh Jane Wyman là vợ diễn viên Ronald Reagan. Ông bà ly dị nhau năm nào tôi
không biết. Tôi có cảm tình với bà Jane Wyman, bà không đẹp, bà diễn xuất hay,
tôi nhớ bà mãi qua phim Johnny Belinda. Jane Wyman diễn vai thiếu nữ câm trong
phim này. Tôi buồn khi thấy ông bà không sống được với nhau. Năm nay – 2012 –
bà Jane Wyman còn sống.
o O o
Năm 1991 ở Sài Gòn tôi được ông bạn ở Mỹ viết thư:
“Dân Mỹ bầu một anh blancbec làm Tổng Thống.”
Anh Blancbec ông bạn tôi viết đây là Tổng Thống Bill
Clinton, Blancbec có nghĩa là anh con trai mới lớn không hiểu biết gì về chuyện
đời. Anh Blancbec đã đem lại 8 năm kinh tế thoải mái cho dân Mỹ.
Năm 2008 tôi bầu ông John McCain làm Tổng Thống.
Năm 2012 tôi bầu ông Mitt Romney.
Gorbachev sửa đồng hồ theo giờ Mỹ của TT. Reagan. Liên Xô tiêu tán thoòng.
Ông Mitt Romney là con ông George Romney. Ông Romney Bố
từng là Thống Ðốc BangMichigan. Năm 1965 là Thượng Nghị Sĩ, ông Romney Bố sang
thăm Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà. Năm 1969 ông Romney Bố ứng cử Tổng Thống Mỹ,
ông thua ông Bush.
Ông Mitt Romney đi theo con đường chính trị của ông
Romney Bố. Nói theo ngôn ngữ bình dân Việt Nam:
“Nhà Romney không có mả làm Tổng Thống.”
Nhớ lại những ông Tổng Thống Mỹ đã đến Quốc Gia Việt Nam Cộng Hoà.
Ông Tổng Thống Mỹ thứ nhất nhất đến Việt Nam là ông Richard Nixon. Năm 1952 ông Nixon
là Phó Tổng Thống – TT Ike Eisenhower – ông đến Hà Nội và Sài Gòn. Năm 1956 Phó
Tổng Thống Richard Nixon đến Sài Gòn lấn thứ hai. Lần này nhân danh TT.
Eisenhower ông mời Tổng Thống Ngô Ðình Diệm sang thăm Hoa Kỳ.
Năm 1961 ông Phó Tổng Thống Lyndon Johnson đến Sài Gòn. Cùng đến với Phó Tổng Thống Johnson
trong dịp này có bà em của Tổng Thống Kennedy
Năm 1961 anh H2T, người anh em cùng vợ của tôi, là nhân
viên Nhật báo Sàigònmới. Anh H2T– com-lê, ca-vát – lên phi cảng Tân Sơn Nhất
đón Phó Tổng Thống Lyndon B. Johnson và phái đoàn. Năm 1961 người Mỹ chưa có
nhiều ở Sài Gòn. Ðường vào phi cảng không có trạm xét nào. Ra vô tự do. Người đến
đón cả Việt và Mỹ chỉ khoảng 30 người. Phóng viên H2T Sàigònmới đến với anh
Nicholas Ðại, nhiếp ảnh viên Sàigonmới. Anh – H2T – dặn anh Nicholas Ðại:
“Lúc ông ấy bắt tay tôi, anh chụp tôi cái ảnh.”
Anh H2T có tấm ảnh ông Phó TT Mỹ Lyndon B. Johnson bắt tay
anh đăng trên báo Sàigònmới. Trong lần đến Sài Gòn này, ông Phó TT Johnson được
mời ngồi xe cyclo chạy một vòng trước Toà Ðại Sứ Mỹ đường Hàm Nghi. Ông là vị
Tổng Thống Mỹ duy nhất từng ngồi xe xích-lô ở Sài Gòn.
Năm 1961 Phó Tổng Thống Lyndon B. Johnson đến Sài Gòn.
Những năm 1965, 1967, khi là Tổng Thống, TT Johnson có
đến thăm quân Mỹ ở Chu Lai. Chuyến đến của ông không được báo trước. Phi cơ đưa
ông đến Ðà Nẵng, Chu Lai, ông ở đó chừng 2 giờ rồi lên ngay phi cơ về Mỹ.
Năm 2000, Tổng Thống Bill
Clinton đến Hà Nội. Ðứng dưới cờ đỏ và tượng Hồ Chí Minh, TT Clinton nói
lời hối tiếc về trận chiến tranh vừa qua, ông kêu gọi người Việt quên dĩ vãng
để hợp tác với người Mỹ. Sau Hà Nội, TT Clinton vào Sài Gòn. Ông và bà vợ, cô
con đến ăn cơm Việt Nam ở hàng ăn Phố Xưa. Chủ hàng ăn Phố Xưa là cô Như Loan.
Cô là diễn viện điện ảnh, vai chính phim Ðời Chưa Trang Ðiểm. Cô chạy thoát
sang Mỹ trước Ngày 30 Tháng Tư 1975, cô từ Mỹ trở về Sài Gòn mở hàng ăn Phố
Xưa. TT. Clinton đi ăn phở ở tiệm Phở 2000 ở Sài Gòn.
Năm 2006 TT Mỹ Bush đến Hà Nội và Sài
Gòn. Ông cụng ly rượu máu với Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng. Ông mời và
tiếp vợ chồng Nguyễn Minh Triết ở Nhà Trắng. Ở Sài Gòn ông đến ăn ở Nhà Hàng
của cô em Trịnh Công Sơn. Bà chủ quán – lẽ ra phải ôm bà Bush – um ông Bush
thấm thít.
TT. Obama chưa một lần đến Việt Nam. Trong 4 năm nhiệm kỳ đầu của TT. Obama không thấy có anh đầu xỏ Việt Cộng
nào đến Nhà Trắng.
TT Obama là ông Tổng Thống Mỹ duy nhất – và là ông Tổng
Thống duy nhất trên toàn cầu – công khai nhắc đến tên một người tù chính trị ở
Việt Nam. Ông nói với dân Mỹ:
“Chúng ta hãy nhớ đến ông Ðiếu Cày đang bị tù ở Việt Nam.”
Bọn Việt Cộng chúng nó không nể nang gì ông. Tôi – CTHÐ –
cám ơn ông vì ông đã nhắc đến một người Việt Nam bị bọn Cộng ác ôn giam tù. Tuy
người tù không được hưởng ân huệ của ông, việc ông làm cho tôi thấy ông có chú
ý đến tình cảnh khốn khổ của người Việt chúng tôi ở trong nước. Việc bọn Cộng
đối xử nặng tay với người tù Việt được ông nhắc đến cho người Việt chúng tôi
thấy rõ hơn tính chất bất nhân, tàn bạo và sự không biết xấu hổ của chúng.
o O o
Sáng nay – buổi sáng 9 Tháng 11, 2012 – tôi thấy ở Mỹ
dường như chẳng còn mấy người Mỹ nhớ đến Thảm Họa 9/11.
Vợ Nguyễn Minh Triết và Bà Laura Bush, Nhà Trắng Hoa Kỳ. Vợ Triết là người
đàn bà Việt Nam thứ nhất làm quốc khách của Nhà Trắng.
Tôi mời quí vị đọc lại bài diễn văn nhiệm chức của Tổng
Thống John F. Kennedy. Tôi thấy đây là bài diễn văn nhiệm chức Tổng Thống Hay
Nhất trong các đời Tổng Thống Mỹ.
Diễn Văn của Tổng Thống John F. Kennedy đọc trong Lễ Nhiệm Chức Ngày 20
Tháng January, 1961,
Thế giới hiện nay đã khác. Nhân loại hiện có sức mạnh có thể thủ tiêu mọi
hình thức nghèo đói của loài người và mọi hình thức đời sống nhân loại. Niềm
tin cách mạng, mà tổ tiên chúng ta đã chiến đấu, hiện vẫn còn là vấn đề khắp
toàn cầu – niềm tin rằng Nhân Quyền không phải đến từ sự ban ơn của chính phủ,
mà đến từ Thượng Ðế.
Hôm nay, chúng ta không dám quên rằng chúng ta là những người kế thừa cuộc
cách mạng đầu tiên đó. Vào thời điểm này và ở nơi đây, hãy để cho mọi người
biết, hãy để cho bạn cũng như kẻ thù biết rằng, ngọn đuốc đã được chuyển đến
một thế hệ mới của người Mỹ, thến hệ sinh ra trong thế kỷ này, trưởng thành từ
chiến tranh, được rèn luyện từ một nền hòa bình khó khăn và cay đắng, tự hào về
di sản cổ xưa của chúng ta và không muốn chứng kiến hoặc cho phép Nhân quyền từ
từ bị hủy hoại, điều mà đất nước này đã cam kết và điều mà chúng ta cam kết hôm
nay, trên đất nước này và trên khắp thế giới.
Hãy để mọi quốc gia biết, cho dù họ cầu mong những điều tốt lành hay những
điều tồi tệ đến với chúng ta, rằng chúng ta sẵn sàng trả bất kỳ giá nào, gánh
vác bất kỳ gánh nặng nào, chấp nhận bất kỳ khó khăn nào, hỗ trợ bất kỳ người
bạn nào, chống lại bất kỳ kẻ thù nào, để bảo đảm tự do được thành công và tồn
tại. Ðiều này chúng ta cam kết nhiều và nhiều hơn nữa.
Ðối với những đồng minh cũ có chung nguồn gốc văn hóa và tinh thần với
chúng ta, chúng ta cam kết sự trung thành của những người bạn trung thành. Ðoàn
kết, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác làm được nhiều điều. Chia rẽ, chúng ta
sẽ bị suy yếu và không làm được gì cả, chúng ta không dám đương đầu với sự
thách thức mạnh mẽ nếu chúng ta không hợp tác và bị xé rời ra.
Ðối với những chính phủ mới, chúng tôi hoan nghênh các bạn đến với nền Tự
do, Dân chủ. Chúng tôi cam kết sẽ không để một hình thức kiểm soát thuộc địa
thay thế bằng một chế độ độc tài sắt máu hơn. Chúng ta không mong những chính
phủ mới này luôn ủng hộ quan điểm của chúng ta, nhưng chúng ta luôn hy vọng tìm
thấy sự hỗ trợ mạnh mẽ của họ đối với sự tự do của chính họ. Và nên nhớ rằng,
trong quá khứ, những kẻ điên rồ tìm kiếm quyền lực bằng cách cưỡi trên lưng hổ,
cuối cùng sẽ nằm trong bụng hổ.
Với những người dân sống trong những túp lều và những ngôi làng trên khắp
toàn cầu, đang tranh đấu để phá vỡ xiềng xích của nỗi thống khổ tột cùng, chúng
ta cam kết sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ họ, để họ có thể tự giúp bản thân họ,
bất cứ khi nào được yêu cầu, không phải vì lo rằng cộng sản sẽ lôi kéo họ, cũng
không phải vì chúng ta muốn kiếm lá phiếu của họ, mà bởi vì đó là điều chúng ta
cần phải làm. Nếu một xã hội tự do không thể giúp được nhiều người nghèo khổ,
thì xã hội đó không thể cứu lấy một ít người giàu có.
Với những người anh em cộng hòa của chúng ta ở phía Nam biên giới, chúng ta
có một cam kết đặc biệt, sẽ biến những lời nói tốt đẹp của chúng ta thành những
hành động trong một liên minh mới cho sự tiến bộ, để giúp đỡ những người dân tự
do và chính phủ các nước tự do thoát khỏi đói nghèo. Nhưng cuộc cách mạng hòa
bình của niềm hy vọng này không thể trở thành nạn nhân của các nước thù địch. Hãy
để tất cả các nước láng giềng của chúng ta biết rằng, chúng ta sẽ tham gia với
họ để chống lại sự xâm lược hay sự lật đổ, tại bất cứ nơi nào ở châu Mỹ. Và hãy
để các nước khác biết rằng, chúng ta [là những nước] làm chủ bán cầu này.
Ðối với hội đồng các quốc gia trên thế giới, Liên Hiệp quốc, hy vọng tốt
nhất của chúng ta trong lúc này, nơi có nhiều khả năng xảy ra chiến tranh hơn
hòa bình, chúng ta tiếp tục cam kết sự hỗ trợ của chúng ta đối với Liên Hiệp
quốc, để ngăn chặn nó trở thành một diễn đàn cho những lời công kích, giúp Liên
Hiệp quốc có thêm sức mạnh, để giúp đỡ những nước mới thành lập và những nước
nghèo khó và để giúp mở rộng hoạt động của Liên Hiệp quốc.
Cuối cùng, đối với những nước muốn làm kẻ thù của chúng ta, chúng ta yêu
cầu: cả hai phía hãy tìm kiếm hòa bình, trước khi khoa học tung ra sức mạnh của
sự hủy diệt đen tối, nhấn chìm tất cả nhân loại, như đã lên kế hoạch hoặc chỉ
bất ngờ xảy ra.
Chúng ta không thể cho thấy sự yếu đuối. Chỉ khi nào chúng ta có đầy đủ vũ
khí, chúng ta chắc chắn rằng cả hai phía, không bên nào dám tấn công.
Nhưng hai cường quốc hoặc hai nhóm các nước cường quốc không thể thoải mái
làm điều này, bởi vì cả hai phía hiện đã quá tải vì chi phí cho các loại vũ khí
hiện đại, cả hai phía đã được báo động do việc phổ biến bom nguyên tử chết
người, nhưng cả hai phía vẫn chạy đua để thay đổi sự cân bằng không chắc chắn
về mối đe dọa chiến tranh hạt nhân, sẽ giúp chúng ta không tấn công nhau.
Cho nên chúng ta hãy thử một lần nữa, cả hai phía đều nhớ rằng, lịch sự
không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, và sự chân thành luôn phải được chứng
minh. Chúng ta không bao giờ thương lượng vì sợ hãi. Nhưng chúng ta cũng không
bao giờ sợ hãi để rồi thương lượng.
Hãy để hai phía tập trung vào những điểm chung có thể làm cho chúng ta đoàn
kết, thay vì phải lo lắng đến những vấn đề chia rẽ chúng ta.
Lần đầu tiên, hãy để hai phía đưa ra những đề xuất chính xác và nghiêm túc,
xem xét và kiểm soát vũ khí, và đem sức mạnh tuyệt đối hủy diệt các nước khác,
đặt dưới sự kiểm soát hoàn toàn của tất cả các nước.
Hãy để hai phía sử dụng khoa học vào những mục đích tốt thay vì sử dụng
khoa học với mục đích [làm cho thế giới] kinh hoàng. Chúng ta hãy cùng nhau
khám phá những ngôi sao, chinh phục các sa mạc, xóa bỏ bệnh tật, khai thác sâu
dưới đáy đại dương, cổ vũ nghệ thuật và thương mại.
Hãy để hai phía đoàn kết, chú ý đến mọi nơi trên trái đất, theo lời của
đấng tiên tri Isaiah, để “không phải mang những gánh nặng… và giải cứu mọi kẻ
bị áp bức”.
Và nếu bắt đầu hợp tác, chúng ta có thể đẩy lùi cả khu rừng của sự nghi
ngờ, hãy để hai phía tham gia tạo một nỗ lực mới, không phải là một sự cân bằng
quyền lực mới, mà là một thế giới luật pháp mới, thế giới mà những nước mạnh
không thể đánh những nước yếu, và những nước yếu được an toàn, và nền hòa bình
được bảo vệ.
Tất cả những điều này sẽ không thể hoàn thành trong 100 ngày đầu tiên [của
một nhiệm kỳ tổng thống]. Cũng không thể hoàn thành trong 1.000 ngày đầu tiên,
cũng không thể nào thực hiện trong nhiệm kỳ của chính phủ này, thậm chí có thể
không làm được trong suốt cuộc đời của một con người sống trên hành tinh này.
Nhưng hãy để chúng ta bắt đầu.
Ðồng bào của tôi ơi, sự thành công hay thất bại cuối cùng trong tất cả mọi
hành động của chúng ta đều nằm trong tay của quý đồng bào, nhiều hơn là nằm
trong tay của tôi. Kể từ khi đất nước này được thành lập, mỗi thế hệ người Mỹ
đã chiến đấu để thể hiện sự trung thành đối với quốc gia. Những ngôi mộ của
những người Mỹ trẻ tuổi đã đáp lại sự trung thành đó, phục vụ trên khắp địa
cầu.
Bây giờ tiếng kèn lại gọi chúng ta nữa, không phải lời kêu gọi để cầm vũ
khí, mặc dù chúng ta cần vũ khí, không phải lời kêu gọi chiến đấu, mặc dù chúng
ta đã dàn quân, mà là lời kêu gọi để gánh vác cuộc đấu tranh lâu dài, hàng năm,
“vui mừng trong hy vọng, kiên nhẫn trong hoạn nạn”, một cuộc đấu tranh chống kẻ
thù chung của con người: sự chuyên chế, nghèo đói, bệnh tật và chiến tranh.
Có thể nào chúng ta cùng nhau chống lại những kẻ thù của một liên minh lớn
và toàn cầu, Bắc và Nam, Ðông và Tây, để có thể bảo đảm một cuộc sống tốt đẹp
hơn cho tất cả nhân loại hay không? Các bạn có sẽ tham gia vào nỗ lực lịch sử
đó không?
Suốt chiều dài lịch sử thế giới, chỉ có một vài thế hệ được ban cho vai trò
bảo vệ tự do trong giờ phút nguy hiểm tột cùng. Tôi không trốn tránh trách
nhiệm này, tôi chào đón nó. Tôi không tin rằng người nào đó trong chúng ta muốn
đổi vị trí với bất kỳ người nào khác hoặc thế hệ nào khác. Nghị lực, đức tin,
sự hiến thân mà chúng ta mang đến nỗ lực này sẽ thắp sáng đất nước ta và những
người phục vụ nó, và sự phát sáng từ ngọn lửa đó có thể thật sự soi sáng thế
giới.
Và những người bạn Mỹ của tôi, đừng hỏi đất nước sẽ làm gì cho các bạn, mà
hãy hỏi các bạn đã làm được gì cho đất nước mình.
Những người bạn trên thế giới của tôi, đừng hỏi nước Mỹ sẽ làm gì cho các
bạn, mà hỏi chúng ta có thể cùng nhau làm được gì cho tự do của nhân loại.
Cuối cùng, cho dù các bạn là công dân Mỹ hay là công dân thế giới, hãy yêu
cầu chính phủ sống và chịu đựng giống như chính phủ đòi hỏi người dân phải sống
như vậy. Với lương tri trong sáng, chúng ta biết chắc chắn ta sẽ được đền bù,
lịch sử cuối cùng sẽ phán xét những việc làm của chúng ta. Chúng ta bảo vệ đất
nước mà chúng ta yêu quý nhờ Thượng Ðế phù hộ và giúp đỡ, nhưng chúng ta phải
biết rằng, công việc của Thượng Ðế chính là công việc của chúng ta..
(Ngưng Diễn Văn).
Hãy để mọi quốc gia biết, cho dù họ cầu mong những điều
tốt lành hay những điều tồi tệ đến với chúng ta, rằng chúng ta sẵn sàng trả bất
kỳ giá nào, gánh vác bất kỳ gánh nặng nào, chấp nhận bất kỳ khó khăn nào, hỗ
trợ bất kỳ người bạn nào, chống lại bất kỳ kẻ thù nào, để bảo đảm tự do được
thành công và tồn tại
Và những người bạn Mỹ của tôi, đừng hỏi đất nước sẽ làm
gì cho các bạn, mà hãy hỏi các bạn đã làm được gì cho đất nước mình
CTHÐ: Tôi dành quyền suy luận và kết đoán cho các vị. Chỉ
xin buồn hỏi một câu:
“Những người Mỹ đã đáp ứng ra sao với những lời kêu gọi
của ông Tổng Thống của họ?”
No comments:
Post a Comment