Nguyễn
Trần Sâm
24/01/2014
Lê Hiếu Đằng, nguyên lãnh tụ
phong trào sinh viên đô thị miền Nam trước 1975, nguyên phó tổng thư ký UBTW Liên
Minh Các Lực Lượng Dân Tộc, Dân Chủ và Hòa bình Việt Nam, nguyên tổng thư kí UB
Nhân Dân Cách Mạng khu Sài Gòn Gia Định, nguyên phó chủ nhiệm Hội Đồng Tư
Vấn về Dân Chủ và Pháp Luật thuộc UBTW MTTQVN, đã ra đi mãi mãi.
Như tất cả những người kính
trọng và thương tiếc Anh, tôi cũng cảm thấy thôi thúc trong lòng được nói điều
gì đó về Anh.
*
Cuộc đời Lê Hiếu Đằng có cả
vinh quang và cay đắng, cả hào khí và bi kịch. Và có lẽ nét đặc trưng nhất là
bi kịch. Một bi kịch chung cho tất cả những ai đã từng dấn thân vào cuộc đấu
tranh chống lại một xã hội chưa tốt đẹp và còn nhiều khuyết tật, để hướng về và
ủng hộ một xã hội khác, lúc đầu tưởng như vô cùng tốt đẹp, nhưng ngày càng để
lộ ra những mặt trái và bản chất không những không thể tự hoàn thiện mà còn chỉ
có thể ngày một suy đồi. Nói như nhà văn Đào Hiếu, đó là hệ quả của “bệnh tưởng
bở”. Tưởng bở rằng những lời nói mỹ miều về một thứ chủ nghĩa cao siêu và tốt
đẹp chưa từng có là thật, thậm chí là “khoa học”, để rồi tẽn tò nhận ra rằng
tất cả những thứ đó chỉ là những thứ hão huyền, rằng những lời mỹ miều chỉ là
trò lừa mị.
Nếu như trước 1975, khi nhận ra
những khuyết tật và sai trái của chế độ Việt Nam Cộng Hòa và hy vọng rằng có
thể xây dựng một xã hội khác tốt đẹp hơn để thay thế, những người như Lê Hiếu
Đằng đã nhanh chóng đi đến quyết định tham gia vào cuộc đấu tranh chống lại
chính quyền VNCH, thì sau 1975, việc quyết định phải chống lại hệ thống mới
không hề đơn giản. Đó là bi kịch của những người có trái tim, những người vốn
nặng tình, một khi đã trao gửi lời thề non hẹn biển thì rất khó dứt bỏ lời thề
đó. Bởi với người có lương tri, việc bội ước – ngay cả khi đã bị bội ước trước
– cũng là điều gần như cấm kỵ. Người ta gần như chỉ còn biết hy vọng rằng những
trò nhiễu nhương đang diễn ra hàng ngày kia chỉ là tạm thời, rồi xã hội sẽ tốt
đẹp lên. Cho đến một ngày, người ta nhận ra tất cả đều vô vọng…
Nhưng ngay cả khi đã nhận ra
điều đó, tôi nghĩ rằng các anh, những Lê Hiếu Đằng, vẫn còn tiếp tục dằn vặt
bản thân, vò xé lương tâm hàng năm, thậm chí nhiều năm, trước khi “tính sổ” với
thực tại. Và cũng có không ít những người đành chép miệng hay tặc lưỡi thở dài:
thôi thì mặc kệ cho cuộc sống trôi đi, đến đâu thì đến.
Vào phút chót, Lê Hiếu Đằng,
người vừa ra đi hôm 22 tháng 1, đã quyết định dứt khoát từ bỏ Thực Tại, quyết
định đối mặt với Nó, vạch mặt chỉ tên Nó.
Và cùng với làn sóng ủng hộ lập
trường của Anh, như dự đoán, Anh cũng đã phải chịu những lời chỉ trích và thóa
mạ từ nhiều phía. Những người trước đây ủng hộ chính thể VNCH thì “tính sổ” với
Anh vì Anh đã từng chống lại chính thể của họ. Đối với họ, việc “phản tỉnh” của
Lê Hiếu Đằng chỉ chứng tỏ hoạt động của Anh trước 1975 là sai trái. Những người
của chính thể đương quyền thì coi Anh là kẻ phản bội, phản lại cái lý tưởng mà
Anh đã đi theo trong những năm trước đây.
Chỉ những người từng ít nhiều
hy vọng vào chính thể đương quyền và trong ba-bốn thập niên qua phải đứng nhìn
nó múa may quay cuồng trên nỗi đau của hàng chục triệu người dân lao động mới
hiểu Lê Hiếu Đằng. Và họ tìm thấy ở Anh người đã cất lên tiếng nói thay cho
hàng ngàn người vừa có tâm đức, vừa có trí tuệ, nhưng đã nhận nhầm lớp mặt nạ
là gương mặt nhân hậu, từ bi và thông tuệ. Bằng những lời tuyên cáo hùng hồn,
Lê Hiếu Đằng đã dứt khoát bước ra khỏi bi kịch. Giờ đây, Anh đã có thể nhắm mắt
mà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
*
Trong lịch sử, những người gặp
phải bi kịch như Lê Hiếu Đằng không phải là ít.
Đã từng có những con người như Trần
Đức Thảo, một nhà triết học được các học giả phương Tây kính nể, như Nguyễn
Mạnh Tường, một trí thức nổi tiếng ngay từ tuổi đôi mươi ở Pháp, như Tạ
Quang Bửu, một trí tuệ mênh mông và sâu thẳm,… đã từng vì tình yêu quê
hương đất nước mà từ bỏ môi trường khoa học và sự nghiệp mà họ mơ ước suốt
những năm trẻ tuổi để về phục vụ cho cái chính thể mà họ hy vọng là tốt đẹp hơn
chế độ cũ, để rồi cuối cùng, người thì bị vắt như những trái chanh, người thì
bị đè bẹp, bị hành hạ suốt đời.
Đã từng có những con người,
ngay tại một đất nước trong nhiều thế kỷ đã đi đầu trong nền văn minh thế giới
như nước Đức, như Heidelberg, Nietzsche,… và hàng chục nhà tư tưởng và khoa học
lỗi lạc, đã hy vọng rằng học thuyết của Hitler là đỉnh cao của lương tri.
Đã có hàng trăm hàng ngàn những
con người vừa có tâm đức, vừa có trí tuệ đã nhận diện nhầm những chính thể.
Cũng có những người tỉnh táo
hơn, đã sớm nhận ra bộ mặt giả dối. Hoàng Xuân Hãn khi nhận ra sự phản
phúc đã quyết định ở hẳn lại Pháp từ 1951. Albert Einstein, ngay từ
trước năm 1933 đã cảm thấy ghê tởm cái không khí quân phiệt ở Đức, và ông quyết
định tới sống ở tận bán cầu Tây…
Nhưng không thể vì thế mà chúng
ta có thể thóa mạ những người trót để mình rơi vào bi kịch. Bởi chính chúng ta
cũng đang còn sống trong bi kịch.
Điều quan trọng là hãy biết
vượt ra khỏi bi kịch, như Lê Hiếu Đằng đã làm.
NGUYỄN TRẦN SÂM
No comments:
Post a Comment