Tổ Quốc
164
Phát hành : 1/09/2013
Phiên toà phúc thẩm đã giảm án
nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên xuống còn ba năm tù treo, và cô được trả tự do
ngay lập tức. Dư luận trong và ngoài nước đã đón nhận tin này trong niềm hân
hoan nhẹ nhõm. Một thanh niên vô tội vừa thoát nạn.
Tuy nhiên niềm vui không thể làm ta quên sự thô bạo
của phiên tòa này. Phương Uyên gần như bị bắt cóc ngày 14-10-2012 cùng lúc với
một người bạn là Đinh Nguyên Kha. Trong những ngày đầu công an còn chối là đã
bắt họ. Lý do: hai người đã rải một số tờ rơi lên án Trung Quốc xâm lược và đả
kích Đảng Cộng Sản Việt Nam. Trong phiên tòa sơ thẩm ngày 16-5 vừa qua tại Long
An, Phương Uyên bị xử 6 năm tù, Kha 8 năm về tội "tuyên truyền chống
nhà nước" theo điều 88 Bô Luật Hình Sự. Mặc dù Phương Uyên đã được trả tự do và Kha đã được giảm
án một nửa, bản án vẫn còn quá thô bạo. Hai sinh viên này hoàn toàn
vô tội. Tại sao lên án những hành động lấn chiếm của Trung Quốc trên Biển
Đông lại là tuyên truyền chống nhà nước Việt Nam? Trung Quốc không lộng hành
trên Biển Đông và bạo hành với ngư dân của ta hay sao? Tại sao phản đối Đảng
CSVN lại là tuyên truyền chống nhà nước? Và thế nào là "tuyên truyền chống
nhà nước"? Chính điều 88, cũng như các điều 79, 258 và nhiều điều khác
trong Bộ Luật Hình Sự, mới là xằng bậy. Từ 24 thế kỷ trước Plato đã nói một
luật xằng bậy không phải là luật. Chúng ta phải khẳng định dứt khoát: xử như
thế vẫn còn là quá vô lý và tùy tiện. Tại sao Đinh Nguyên Kha lại vẫn còn bị
tới 4 năm tù giam?
Chúng ta cũng không thể quên những nạn nhân khác của
chính sách đàn áp. Trước hết là Đỗ Thị Minh Hạnh và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng
vì trường hợp của họ cũng giống y hệt
trường hợp của Phương Uyên và Kha. Hai sinh viên này, một nam và một nữ, cũng
rải một số ít truyền đơn -với nội dung rất ôn hòa- rồi bị bắt và bị xử 7 và 9
năm tù. Vậy thì nếu Phương Uyên đã được trả tự do thì bản án của họ cũng phải
được hủy bỏ. Chúng ta nghĩ đến linh mục Nguyễn Văn Lý, một tượng đài của
lương tâm và sự dũng cảm, đang mòn mỏi trong tù dù rất yếu bệnh; người ta đã
bịt miệng ông để xử án. Chúng ta nghĩ đến Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Anh Kim,
Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Điếu Cày, Tạ Phong Tần, 13 thanh niên
công giáo trong vụ xử tại Vinh đầu năm nay. Tất cả đều vô tội và hơn thế
nữa còn là những người yêu nước, họ không thể bị bỏ tù một ngày nào trong một
quốc gia bình thường. Chúng ta cũng đặc biệt nghĩ đến Vi Đức Hồi đã bị
bắt và bị xử 5 năm tù chỉ vì chính quyền sợ rằng anh có thể là một trong những
ngọn cờ của phong trào dân chủ. Chúng ta phải kiên quyết đấu tranh đòi trả tự
do tức khắc và không điều kiện cho họ, cũng như cho mọi tù nhân lương tâm khác.
Không phải vì lòng tốt đột xuất mà chính quyền
cộng sản đã trả tự do cho Phương Uyên. Lý do là vì Việt Nam phải gia nhập khối
Hợp Tác Xuyên Thái Bình Dương để có thể cứu nguy một nền kinh tế đang sụp đổ và
điều kiện để gia nhập khối này là phải cải thiện tình trạng nhân quyền một cách
đáng kể. Vụ án Phương Uyên chỉ mở đầu cho những nhượng bộ quan trọng khác mà chính
quyền cộng sản sẽ bắt buộc phải làm để tự cứu mình.
Chúng ta có quyền lạc quan nhưng đồng
thời cũng phải tự hỏi tại sao chính quyền này lại chỉ nhẹ tay với nhân dân vì
áp lực từ bên ngoài? Đây có phải là một chính quyền Việt Nam không?
Ban
Biên Tâp Tổ Quốc
Liên lạc: toquocmagazine@yahoo.com
No comments:
Post a Comment