Thứ sáu, ngày 28 tháng sáu năm 2013
Nhìn lại lịch sử cận đại của thế giới và Việt Nam,
cũng như khu vực Đông Nam châu Á, địa chính trị, và cơ hội chúng ta thấy gì?
Hãy điểm nó lại một cách khách quan để nhìn nước Việt đến vài thế kỷ tới xem
sao? Đó là mục đích của bái viết này.
Địa
chính trị và lịch sử
Các quốc gia Đông Nam Á khác, như Nam
Dương(Indonesia) và Mã Lai Á nhờ địa lý tách ra khỏi bán đảo Đông Dương, nên bị
thực dân Âu châu nhảy vào sớm hơn, từ đầu thế kỷ XVI. Cụ thể là Mã Lai Á thì Hà
Lan bước chân vào năm 1511. Nam Dương cũng được Bồ Đào Nha đặt chân đầu tiên
vào năm 1512.
Miến Điện, một quốc gia có đường biên giới với Trung
Hoa, nhưng gần với Ấn Độ và tiếp giáp giữa Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương cũng
phải đến đầu thế kỷ XIX mới bị người Anh xâm chiếm ra khỏi sự quan tâm của Trung
Hoa.
Ngay cả Ấn Độ có cùng đường biên giới hiểm trở với
Trung Hoa, mà Ấn Độ là một nước lớn, nhưng cũng mãi đến khi Trung Hoa suy yếu
vào cuối đời nhà Thanh thì các cường quốc châu Âu gồm: Bồ Đào Nha, Hà Lan, Anh
và Pháp mới có thể xâu xé Ấn Độ vào cuối thế kỷ XVIII.
Cũng có địa chính trị cùng đường biên giới với Trung
Hoa là bán đảo Đông Dương, nên cũng chịu dưới sự quan tâm đặc biệt của Trung
Hoa từ ngàn năm trước.
Lịch sử Việt Nam đúng chỉ có khoảng 2.600 trăm năm,
trong đó hơn ngàn năm bị đô hộ giặc Trung Hoa. Trong những khoảng trống không
bị đô hộ đó, Việt Nam chưa bao giờ độc lập với Trung Hoa, mà phải quan hệ kiểu
thiên triều và chư hầu, theo dạng triều cống và lãnh ấn chỉ phủ dụ từ Trung
Hoa.
Chỉ có một giai đoạn duy nhất từ giữa thế kỷ thứ
XIX, khi cuối triều nhà Thanh suy yếu, Trung Hoa bị chia năm xẻ bảy bỡi các
cường quốc châu Âu: Hà Lan, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Anh Quốc và kể cả Nhật
Bản, lúc ấy Việt Nam mới bị sự dòm ngó của Pháp và xâm lược Đông Dương.
Khi Trung Hoa có nền Cộng Hòa xuất hiện do Tôn Trung
Sơn lãnh đạo vào năm 1912, cũng là lúc suy thoái kinh tế toàn cầu 1929 - 1933
ập đến. Ba thập niên người Trung Hoa có nhiều nội loạn, vả lại chịu dưới sự xâm
lược của người Nhật. Nên Trung Hoa không đủ sức dòm ngó đến Đông Dương và Miến
Điện.
Sau chiến tranh thế giới II, người Pháp thất trận,
Trung Hoa thành lập 1949, cũng là lúc họ bắt đầu quan tâm đến Đông Dương. Dù họ
còn rất yếu do nhiều lý do khách quan và chủ quan của cách cai trị của Mao,
nhưng Trung Hoa đủ mạnh để tranh đoạt bá vương và cùng với Hoa Kỳ để đi đến Thông
Cáo Thượng Hải 1972 ăn chia Đông Dương và khu vực, cũng như toàn cầu.
Sau 30/4/1975, có một giai đoạn ngắn đến 1990, Việt
Nam không bang giao với Trung Hoa nhờ vào sức mạnh của Liên Xô. Nhưng khi Liên
Xô và Đông Âu sụp đổ, thì Hội Nghị Thành Đô lại làm cho Việt Nam trở lại thời
kỳ bằng mặt, nhưng không bằng lòng với Trung Hoa. Hiện nay thì ai cũng thấy rõ
ràng chính sách ngoại giao đa phương - dĩ bất biến ứng vạn biến của Tôn Tử -
đang là cách mà nước Việt đang đương đầu với Trung Hoa.
Cơ hội
Qua những điều đã điểm ra ở trên, cho ta thấy các
nước nhỏ quanh Trung Hoa có cùng biên giới rộng lớn với họ đều được họ xem là
vùng đệm và chư hầu trong quan hệ ngoại giao.
Điều đáng lo lắng nhất với các quốc gia cùng biên
giới với Trung Hoa là, không bao giờ Trung Hoa muốn các quốc gia này hùng mạnh
để dễ bề thao túng và cai trị. Hãy điểm lại mà xem, Việt, Miên, Lào, Bắc Hàn,
Mông Cổ, Bắc Hàn, Hồi Quốc Pakistan.
Và kể cả Miến Điện, một quốc gia hùng cường vào 2
thập niên 1960s và 1970s nhưng cũng bị Trung Hoa chi phối làm cho kiệt quệ, và
chỉ mới đổi mới xoay chuyển chính trị bằng cách chuyển dời, xây dựng thủ đô mới
để tránh những bí mật quốc gia bị tiết lộ với Trung Hoa mới từ chối được cái dự
án 2,5 tỷ đô la làm đường ống dẫn dầu từ Yangon đến Vân Nam, và thay đổi thể chế chính trị triệt để tách khỏi Trung Hoa như
hôm nay. Một sự thay đổi
Miến Điện mà thế giới kinh ngạc, nhưng là bài học Thoát Trung Luận cho Đông
Dương nói chung và Việt Nam nói riêng.
Báo cáo kinh tế thế giới của Ngân Hàng Thế Giới vào
ngày 13/6/2013 cho thấy nợ tư trong nước của Trung Hoa cao nhất thế giới, lên
đến 160% GDP. Việt Nam cũng không khá hơn với 110% GDP của nợ tư trong nước. Nhiều chuyên gia kinh tế trong và ngoài nước đang dự đoán
một Trung Hoa hạ cánh nặng nề, và một tia hy vọng sáng sủa cho các quốc gia
quanh khu vực có thể làm cuộc Thoát Trung Luận với Trung Hoa mà, lâu nay theo
kiểu ngoại giao họ luôn tự cho mình là thiên triều.
Sự suy yếu của Trung Hoa trong những năm tới là có
thực, không mơ hồ, do nền kinh tế định hướng xã hội chủ nghĩa mang màu sắc
Trung Hoa gây ra không chỉ ở Trung Hoa mà ngay cả ở Việt Nam sau khi sao chép
23 năm qua. Dù khó khăn, nhưng đó là cơ hội cho Việt Nam rất lớn để làm cuộc
Thoát Trung Luận.
Nhìn lại lịch sử cận đại của Việt Nam và Trung Hoa, thời nhà Nguyễn kéo dài 143 năm - từ 1802 đến 1945 - đất nước Việt hùng cường nhất mọi thời đại. Bở cõi được mở rộng đến Mũi Cà Mau, Hoàng Sa Trường Sa vững vàng không sợ họa xâm lăng, mà còn dẹp được khu vực phía Nam của người Hoa Minh Hương trấn giữ. Chúng ta không phải lệ thuộc Trung Hoa cũng một phần lớn là khi đó nhà Thanh suy tàn, và nhà Nguyễn của ta có chiến lược ngoại giao khôn khéo với cả các lân bang và cả với thực dân châu Âu. Điều này lịch sử cần nhìn nhận trung thực và công bằng với nhà Nguyễn. Như vậy, chúng ta đã Thoát Trung rồi, sau khi Quang Trung thay đổi chữ viết từ Hán sang Nôm, thì Nhà Nguyễn thoát theo. Sao giờ này ta lại phải chịu một lần nhục cho tổ quốc và dân tộc?
Nhìn lại lịch sử cận đại của Việt Nam và Trung Hoa, thời nhà Nguyễn kéo dài 143 năm - từ 1802 đến 1945 - đất nước Việt hùng cường nhất mọi thời đại. Bở cõi được mở rộng đến Mũi Cà Mau, Hoàng Sa Trường Sa vững vàng không sợ họa xâm lăng, mà còn dẹp được khu vực phía Nam của người Hoa Minh Hương trấn giữ. Chúng ta không phải lệ thuộc Trung Hoa cũng một phần lớn là khi đó nhà Thanh suy tàn, và nhà Nguyễn của ta có chiến lược ngoại giao khôn khéo với cả các lân bang và cả với thực dân châu Âu. Điều này lịch sử cần nhìn nhận trung thực và công bằng với nhà Nguyễn. Như vậy, chúng ta đã Thoát Trung rồi, sau khi Quang Trung thay đổi chữ viết từ Hán sang Nôm, thì Nhà Nguyễn thoát theo. Sao giờ này ta lại phải chịu một lần nhục cho tổ quốc và dân tộc?
Bài học
và phương án Thoát Trung Luận
Từ thế kỷ XIX ở Nhật Bản, có ông thầy
giáo Fukuzawa Yukichi đã viết và đưa ra chiến lược Thoát
Á Luận. Các vị minh quân của nước Nhật đã đi theo và họ đã thành công như
hôm nay, một phần nhờ địa chính trị. Nhưng có một quốc gia khác có địa chính
trị giống Việt Nam, đó là Miến Điện và họ đã và đang làm cuộc Thoát Trung Luận
đến nay rất tốt.
Có thông tin cho rằng sở dĩ Miến Điện thoát được
Trung Hoa là nhờ họ dời trung tâm hành chính quốc gia từ thủ đô cũ là thành phố
Yangon đến Naypyidaw là do những trung tâm hành chính quốc gia Miến Điện
dưới thời Than Shwe là do Trung Hoa viện trợ và xây cất. Họ phải dời đô vào nơi
an toàn, để bảo mật quốc gia, sau đó mới tính chuyện chuyển đổi thể chế chính
trị, thì mới an toàn cho đất nước họ và Thoát Trung Luận mới thành công.
Liệu rằng, những cơ sở hành chính quốc gia Việt được
Trung Hoa giúp xây dựng thời chiến tranh có đảm bảo bí mật quốc gia?
Năm 2010, ở Việt Nam rộ lên việc di dời trung tâm
hành chính quốc gia ra khỏi Ba Đình, nhưng một số thành phần ưu tú và trí thức
Việt Nam lại cho là sai lầm. Rồi mọi chuyện rơi vào quên lãng.
Hôm nay, tình hình nước Việt như ngàn cân treo sợi
tóc - kinh tế xem như đang trên đà sụp đổ hoàn toàn, chính trị rối ren vì nạn
bè phái tranh ngôi đoạt vị - mà chuyện quốc sự quan trọng nhất là làm sao Thoát
Trung Luận, thì đất nước mới mong thái bình, dân tộc mới mong thịnh vượng và
độc lập tự chủ.
Trong lúc kinh tế khó khăn, chuyện xây dựng trung
tâm hành chính quốc gia mới là điều nên làm, để vực nền kinh tế và tạo công ăn
việc làm cho xã hội. Một công đôi việc vừa vực nền kinh tế quốc gia, vừa giúp
cho tiến trình Thoát Trung Luận đẹp cả đôi bề.
Lý thuyết nhị nguyên luận trong triết học đã được
người Mỹ áp dụng trong việc tạo ra hình thái chính trị xã hội cho một thời kỳ
mới mà họ gọi là trật tự mới cho những thời đại tiếp theo rất thành công. Âm
dương, nước lửa, trời đất, phá và xây, v.v... Cộng hòa và Dân chủ là 2 trường
phái để xây dựng Hoa Kỳ ngày nay theo Nhị Nguyên Luận rất triết học và rất
thành công.
Người dân Việt hiếu hòa, không ai muốn và cũng chưa
có lực lượng nào đủ sức để giành quyền lãnh đạo với đảng cầm quyền hiện nay.
Đừng nên xem dân mình là thù địch vì quyền lợi cá nhân. Đã đến lúc cần phải tách đôi đảng cộng sản ra làm 2 đảng và cần một hành động
cụ thể như Miến Điện để làm cuộc Thoát Trung Luận hoàn hảo, khi cơ hội bắt đầu
hé mở ở chân trời - đó là một Trung Hoa đang và sẽ suy yếu. Thiên thời, nhân
hòa lòng dân muốn và chỉ còn việc tạo ra địa lợi để biết chớp lấy thời cơ. Nếu
không, 300 năm hay 1.000 năm nữa quan hệ Trung - Việt vẫn theo kiểu mà ngàn năm
trước không thay đổi.
*
*
Thứ hai, ngày 15 tháng bảy năm 2013
Câu chuyện Thoát Trung Luận là câu chuyện lớn cho cả
tổ quốc và dân tộc. Nó không chỉ có liên quan đến cơ hội, thời thế, mà còn liên
quan đến cả tư duy và hành động của lãnh đạo, nhân dân cần phải thoát ra khỏi
cái quán tính tư duy bao đời hằn sâu trong tâm khảm.
Trong phần Thoát Trung Luận mà tôi đã viết hôm
28/6/2013 chỉ là nói đến thời cơ - thời thế và cơ hội - sau khi điểm qua lịch
sử, địa chính trị của khu vực và bài học của Nhật Bản cách đây 2 thế kỷ, và bài
học của Miến Điện hôm nay. Trong bài viết này tôi xin bàn đến tư duy của lãnh
đạo và dân tộc. Vì cuộc cách mạng tư tưởng luôn phải đi trước cách mạng xã hội
một bước, tư tưởng mà không thông thì đừng hòng làm được bất cứ cái gì.
Chúng ta
bắt đầu từ văn hóa
Văn hóa là nguồn cội của tư duy. Như tôi đã viết,
văn hóa duy tình kiểu làng xã, tiểu nông của Việt Nam chỉ quanh quẩn bỡi cái ăn
chắc mặc bền, mà không hoặc khó đám nghĩ đến chuyện thay đổi cái cũ, để tìm cái
mới tốt đẹp hơn. Chỉ khi nào vận đến cùng thì mới dám nghĩ đến chuyện phải tự
cứu lấy mình, bằng cách thay đổi lề lối làm việc và chọn phương cách mới.
Chính cái quan điểm văn hóa duy tình, làng xã bám
vào gốc rạ để sống, hòng tìm một sự bền lâu này nó đã là một quán tính tư duy
trong mỗi con người Việt Nam, từ lãnh đạo đến cùng đinh không dám có sự thay
đổi và bức phá, ù lì trong cái túng cùng cả nghèo hèn và nhược tiểu.
Điểm lại lịch sử, hầu hết các cuộc cách mạng của dân
ta cũng chỉ xảy ra khi và chỉ khi cái chén cơm của mỗi người đều bị mất trắng,
đời sống của toàn dân bị cơ cực đến tận cùng. Thời phong kiến các đời cũng vậy,
mà thời Pháp thuộc cũng thế. Ba mươi tám năm qua, sau thống nhất đất nước cũng
không hơn, chỉ sau khi Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, không còn chỗ để ăn xin, nên
đảng cầm quyền mới nghĩ và hành động để cỡi trói cứu lấy quyền lợi bền lâu của
mình.
Nhưng sau khi cỡi trói thì cái tư duy làm nô lệ và
cầu viện ngoại bang vẫn còn khắc vào tâm khảm, nên mới có cái Hội nghị Thành Đô
1990, để đảng cầm quyền tìm một chỗ nương náu yên thân. Thời nội chiến từ 1954
đến 1975 cũng vậy, cả 2 miền Nam Bắc, các lãnh đạo Việt cũng kẻ Bắc tìm sự nô
dịch với Liên Xô và Trung Hoa, người Nam bám vào sự viện trợ của Hoa Kỳ để
tranh bá. Cuối cùng nhân dân là người thua cuộc. Để hôm nay, chúng ta lại phải
hầu hạ và tôn thờ Trung Hoa một cách mù quáng.
Cho nên, cái cần kiếp ngay từ bây giờ là, phải đào
tạo một thế hệ có tư duy thoát ra khỏi cái văn hóa bần nông, làng xã và duy
tình này. Cần duy lý, tự lực cảnh sinh để tự cường đứng dậy đi thẳng lưng như
người ở đồng bằng, chứ không đi lom khom như ngàn năm nay của người sơn cước.
Rất dễ để kiếm tìm những bài viết của các học giả,
hay trí thức đến sinh viên nhìn sự việc cảm tính hơn là duy lý. Và dân gian
nước mình cũng có những câu ca dao lột tả rất rõ về điều này - Thương nhau cũ
ấu cũng tròn/Ghet nhau trái bồ hòn cũng méo.
Vấn đề
quán tính tư duy
Hơn một năm trước, tôi viết bài quán
tính tư duy là cái làm cho đám đông vô thức bị tầng lớp tinh hoa xỏ mũi kéo
lê dân tộc đi từ khổ nạn này đến tai ách khác.
Nhưng nếu nhìn lại, thì cái quán tính tư duy cũng
làm cho tầng lớp tinh hoa của đất nước Việt Nam bao đời nay vẫn còn trong ao tù
nước đọng.
Ngàn năm trước dưới ách đô hộ của Trung Hoa, lãnh
đạo bao triều vua vẫn chịu thần phục, triều cống phương Bắc dù dân khí có hùng
cường đánh đuổi được giặc phương Bắc ra khỏi bờ cõi.
Điểm lại lịch sử công tâm, chỉ có triều Nhà Nguyễn
gần đây mới có chuyện độc lập tự chủ, mở mang bờ cõi đến Cà Mau, Trường Sa,
Hoàng Sa và biển Đông thuộc về ta mà bao triều đại trước đó, và cả ngay bây giờ
cũng không thể sánh bằng.
Sau Nhà Nguyễn suy tàn, nước ta rơi vào ách thực dân
Pháp, những hòa ước Pháp Thanh cũng phải lấy bản gốc triều Nguyễn để ký kết về
biên giới, biển đảo. Nhưng các tinh hoa làm cách mạng thoát Pháp vẫn cứ mang tư
duy cậy nhờ ngoại bang để đẩy dân tộc vào máu lửa chiến tranh, và nhân dân vẫn
là người thua cuộc.
Bây giờ cũng thế, sau hội nghị Thành Đô 1990 tạm
giúp ổn định không chiến tranh được 23 năm nay. Nhưng gần đây nguy cơ này lại
đến. Đầu tháng 6/2013 này lại có cái ký kết vịnh Bắc Bộ với Trung Hoa, nhưng
chữ ký chưa ráo mực thì tàu hải giám Trung Hoa đã tấn công ngư dân ta ngay trên
vịnh Bắc Bộ. Câu chuyện chủ tịch nước phải đi thăm Hoa Kỳ vội vả vào 25/7/2013
này nói lên tất cả những thất bại về quan hệ kiểu nương nhờ ngoại bang trong
cái tư duy của lãnh đạo của ta hiện nay. Trong khi đó, dân khí mới là rường cột
của quốc gia, thì chính quyền lại thẳng tay đàn áp. Một tư duy có bản chất nô
lệ có quán tính từ ngàn xưa vẫn còn mãi đến hôm nay.
Nếu còn tư duy nô lệ như thế thì ngàn năm sau không
hy vọng gì đất nước ta có thể tự lực, tự cường, đứng thẳng người như Nhật, Hàn
hay một số quốc gia trong khu vực kể cả Miến Điện và Cambodia.
Chính trị là một nghệ thuật của sự có thể - Otto Von
Bismarck - vấn đề là cần nâng nghệ thuật này bằng tư duy tới hạn từ những vấn
đề mà tôi đã lược ra ở trên.
Ngay cả nước Pháp có cuộc phá ngục Bastille vào ngày hôm qua cách đây 224 năm, mà mọi người cứ tưởng là cuộc cách mạng dân chủ tư sản dẫn dắt nhân loại từ bỏ phong kiến đến nền cộng hòa, thì cũng phải diễn ra chậm hơn cuộc cách mạng Trà Boston của Hoa Kỳ đến 16 năm. Nhưng Nã Phá Luân đã đưa nước Pháp trở về thời đại phong kiến một lần nữa, sau thế chiến thứ hai nước Pháp mới có nền cộng hòa thực sự. Trong khi đó, Hoa Kỳ đi một mạch trước cả châu Âu và Pháp để đến cường quốc số một toàn cầu là chuyện đáng để kính trọng hơn tất cả.
Ngay cả nước Pháp có cuộc phá ngục Bastille vào ngày hôm qua cách đây 224 năm, mà mọi người cứ tưởng là cuộc cách mạng dân chủ tư sản dẫn dắt nhân loại từ bỏ phong kiến đến nền cộng hòa, thì cũng phải diễn ra chậm hơn cuộc cách mạng Trà Boston của Hoa Kỳ đến 16 năm. Nhưng Nã Phá Luân đã đưa nước Pháp trở về thời đại phong kiến một lần nữa, sau thế chiến thứ hai nước Pháp mới có nền cộng hòa thực sự. Trong khi đó, Hoa Kỳ đi một mạch trước cả châu Âu và Pháp để đến cường quốc số một toàn cầu là chuyện đáng để kính trọng hơn tất cả.
Muốn cỡi trói văn hóa nô dịch và tư duy bần nông
làng xã hành động thế nào thì lại liên quan đến nghệ thuật của sự có thể. Hen ở
phần ba cho đề tài Thoát Trung Luận này. Chúc dân tộc này một tương lai tốt
đẹp.
Bài đọc
liên quan:
No comments:
Post a Comment