James G.
Hershberg
Washington Post, 27- 6 – 2004
Washington Post, 27- 6 – 2004
Phạm
Minh Ngọc dịch
01/06/2013
/ 3 Comments
Tờ
The Economist đưa ra một câu trả lời cực kì ngắn gọn. Sau khi Ronald Reagan tạ
thế, tờ báo này đưa ảnh của ông lên trang bìa với dòng chữ: Người chiến thắng
chủ nghĩa cộng sản.
Những
người khác cũng nói hệt như thế. Một buổi phát thanh mà tôi có nghe bắt đầu như
sau: “Người ta tin rằng ông là người chiến thắng Chiến tranh Lạnh”. Sau đó vài
phút, một nhà chính trị học ghi nhận hai thắng lợi chính của Reagan: giành
chiến thắng trong Chiến tranh Lạnh và tiêu diệt Liên Xô. Sau đó là hàng loạt
những người sùng bái và bình luận viên tiếp tục tung ra những lời ngợi ca
Reagan vì chiến thắng “đế chế của cái Ác”.
Xin
đợi cho một chút. Mọi chuyện không phải đơn giản như thế đâu.
Chắc
chắn là chính sách của Reagan đã góp phần vào việc phá hủy đế chế của Điện
Kremlin mà đỉnh điểm của nó là các cuộc cách mạng chống cộng ở Đông Âu hồi năm
1989 và sự sụp đổ Liên Xô hai năm sau đó. Nhưng gán cho vị Tổng thống thứ 40
của Hoa Kì toàn bộ công lao như các phương tiện truyền thông và các nhà viết
tiểu sử của ông đang làm thì cũng chẳng khác gì gán cho cầu thủ tiền đạo đã đưa
bóng vào lưới đối phương tất cả công lao của trận thắng, thế là ta đã quên công
của người đưa bóng cho anh ta, ta đã quên công của thủ môn cũng như công của
những người mang trên vai mình tất cả gánh nặng của trận đấu.
Các
nhà sử học luôn tỏ vẻ coi thường những người qui giản những hiện tượng phức tạp
vào những nguyên nhân đơn lẻ. Liên Xô sụp đổ không phải vì có một anh hùng cụ
thể nào, nhưng nếu tôi phải chọn một người có vai trò to lớn nhất thì đấy không
phải là Reagan, chính sách của ông ta nói chung vẫn đi theo đường lối ngăn chặn
truyền thống của Chiến tranh Lạnh mà các Tổng thống từ Truman đến Carter đã
làm.
Thay
vào đó kẻ đã làm đảo lộn lịch sử là Mikhail Gorbachev,
một người đã trải qua tất cả các nấc thang thăng tiến của Đảng Cộng sản Liên Xô
rồi bỗng nhiên quay hẳn sang hướng khác để trở thành nhà cải cách cấp tiến, rõ
ràng là người có vai trò quan trọng hơn.
Bị
tác động bởi thời kì “tan băng” ngắn ngủi do Khrushchev khởi xướng hồi những
năm 1950, trước khi Reagan được bầu làm Tổng thống, Gorbachev đã nhận ra rằng
Liên Xô là một hệ thống trì trệ, cần phải cải tổ gấp.
Gorbachev cũng đã làm một việc đáng gọi là dị giáo khi
ông từ bỏ mục tiêu cách mạng thế giới và cuộc đấu tranh giai cấp trên bình diện
quốc tế và chấp nhận “các giá trị nhân bản chung của loài người”. Nhưng quan
trọng hơn là ông đã từ chối sử dụng lực lượng vũ trang hùng hậu có trong tay nhằm
giữ cho Đảng quyền kiểm soát các nước Đông Âu, cũng như kiểm soát các nước cộng
hoà có xu hướng dân tộc chủ nghĩa ngay trong lòng Liên Xô, điều mà những người
tiền nhiệm của ông là Yuri Andropov và Konstantin Chernenko, nếu họ chưa kịp đi
về thế giới bên kia, chắc chắn sẽ làm.
Nhưng
cũng chẳng nên qui tất cả công trạng cho một mình Gorbachev. Liên Xô tan rã chủ yếu là do các nguyên
nhân bên trong chứ không phải bên ngoài. Trong một bài báo viết vào năm
1947 trên tờ Foreign Affairs, George F. Kennan cho rằng “siêu cường Liên Xô
cũng như chủ nghĩa tư bản đều mang trong lòng nó mầm mống của sự tan rã, nhưng
mầm mống ở Liên Xô sẽ lớn nhanh hơn”. Đầu những năm 1950, mặc cho những lo lắng
về các vụ thử hạt nhân của Liên Xô, mặc cho chiến thắng của cộng sản ở Trung Quốc
và sự ngóc đầu dậy của chủ nghĩa McCarthy, James B. Conant, Hiệu trưởng Đại học
Harvard (Harvard University President) đã tiên đoán rằng khoảng năm 1980 “sự
phi lí và hệ thống tĩnh tại của Liên Xô sẽ làm cho nó ngừng hẳn”. Kể ra ông
cũng không sai nhiều lắm.
Thực
chất là Reagan đã theo đúng đường lối kiềm chế mà cả hai Đảng Cộng hoà và Dân
chủ đều theo đuổi. Vâng, ông có cung cấp vũ khí cho các lực lượng chống cộng
thuộc Thế giới Thứ ba và thường xuyên tuyên bố rằng ông tin tưởng vào tự do và
dân chủ, nhưng các Tổng thống khác trước ông cũng đã làm như thế. Khi xảy ra
khủng hoảng Reagan cũng chẳng sẵn sàng liều lĩnh khởi động Chiến tranh Thế giới
III hơn những người tiền nhiệm của ông. Ông không dám đối đầu trực tiếp khi
Điện Kremlin tiến hành các vụ đàn áp ở Trung Âu (cũng là việc đáng thông cảm
thôi!). Phản ứng của Reagan khi bị kết án là đã giúp đỡ Công đoàn Đoàn kết ở Ba
Lan – những lời nói hoa mĩ, bày tỏ cảm tình và những biện pháp cấm vận nửa vời
chống lại việc thiết quân luật ở Ba Lan tháng 12 năm 1981 cũng chẳng hơn gì
phản ứng của Eisenhower đối với vụ đàn áp của Liên Xô ở Đông Đức (1953), ở
Hungary (1956) và phản ứng của Kennedy đối với việc xây Bức tường Berlin (1961)
hay phản ứng của Johnson đối việc Liên Xô đổ quân vào Tiệp Khắc (1968).
“Mr. Gorbachev,
xin hãy phá bỏ bức tường này đi!” – lời kêu gọi của
Reagan năm 1987 đã trở thành đề tại thời sự cũng như đề tài của lịch sử nữa.
Nhưng dù những lời đó có gây xúc động lòng người đến đâu, người dân Đông Âu
dưới chế độ cộng sản, qua kinh nghiệm cay đắng của mình, biết rằng cả kị binh
bay lẫn những lời có cánh của Tổng thống Mĩ đều không thể giải phóng được họ.
Đạo diễn các chương trình truyền hình kỉ niệm đặc biệt có thể lồng hình ảnh
Reagan đang gào thét trước bức tường vào cảnh dân Berlin nhảy múa trên những
đống gạch vụn của nó hai năm sau đó, nhưng nói rằng hai sự kiện này gắn bó nhân
quả với nhau thì nghĩa là ta đã cố tình biến lịch sử thành truyện cổ tích hay
ít nhất cũng đơn giản hoá nó một cách quá đáng.
Năm
1989, nhân dân Đông Âu đã nhận thức được rằng họ phải tự đứng lên giành lấy
quyền tự do. Người ta phải mang mạng sống của mình ra để kiểm tra giới hạn của
học thuyết mới của Gorbachev (các nước cộng sản khác có thể “đi theo con đường
của mình”) và đã phát hiện ra rằng học thuyết của Gorbachev đã hoàn toàn thay
thế cho lí luận của Brezhnev, tức là cái lí luận biện hộ cho việc đưa quân can
thiệp, không cho các nước đào thoát khỏi “cộng đồng xã hội chủ nghĩa”. Những
người tuần hành ở thành phố Leipzig vào tháng 10 năm đó không thể nào biết được
họ có tránh khỏi số phận của những người biểu tình ở Thiên An Môn mấy tháng
trước đó hay không. Nhiều nhà lãnh đạo Đông Đức lúc đó sẵn sàng làm theo các
đồng chí Trung Quốc!
Liệu
những thách thức mà Reagan đưa ra trên khắp thế giới có đẩy nhanh tiến trình
sụp đổ của Liên Xô hay không? Reagan đã giúp đỡ các mujaheddin (chiến sĩ thánh
chiến) ở Afghanistan làm cho Liên Xô nhanh chóng thất bại và như vậy là làm cho
tình trạng bên trong Liên Xô càng căng thẳng thêm, nhưng dự án này đã khởi sự
ngay dưới thời Carter và được cả hai đảng ủng hộ. Còn việc Reagan ủng hộ lực
lượng Contras trong cuộc đấu tranh chống chế độ Sandinist ở Nicaragua lại tạo
ra một vụ bê bối nghiêm trọng cho chính quyền của ông và lái dư luận khỏi những
sự kiện quan trọng đang diễn ra trong thế giới cộng sản, thí dụ như Trung Quốc.
Những
người hâm mộ Reagan khẳng định rằng chính cuộc chạy đua vũ trang trong những
năm 1980 đã làm Điện Kremlin phá sản. “Bằng cách tăng cường lực lượng phòng vệ
chứ không phải tiến hành xâm lược, Ronald Reagan đã làm cho Liên Xô sụp đổ”,
ông Bob Dole, một cựu thượng nghị sĩ Đảng Cộng hoà, ứng cử viên Tổng thống đã
tuyên bố trên tờ the New York Times như thế. Biên bản các cuộc họp của Bộ Chính
trị ghi nhận nỗi lo lắng thực sự (mặc dù vô căn cứ) về việc xây dựng tên lửa
phòng vệ trong chương trình “Chiến tranh giữa các vì sao” và những nhà lãnh đạo
sáng suốt của Liên Xô nhận thức được sự cách biệt ngày càng gia tăng về quân sự
và công nghệ giữa phương Tây, nhất là Mĩ với Liên Xô. Điều đó càng làm cho
Gorbachev thêm quyết tâm loại bỏ sự thù địch của Chiến tranh Lạnh, quyết tâm
tìm cách tiếp cận với hàng hoá và công nghệ của phương Tây và chuyển các nguồn
lực từ lĩnh vực quân sự sang nền kinh tế phục vụ dân sinh.
Gorbachev
còn nhận ra sự phi lí của cuộc chạy đua vũ trang hạt nhân. Đến giữa những năm
1980 các siêu cường đã sở hữu tổng cộng hơn 70.000 đầu đạn hạt nhân. Ông hiểu
rằng có thể đưa ra những đề nghị hấp dẫn để khởi đầu đàm phán về hạn chế vũ
khí, cho phép thực hiện việc giám sát tại chỗ hay trao đổi về tên lửa tầm trung
mà không ảnh hưởng đến vũ khí đánh chặn chiến lược của Liên Xô.
Như
vậy là cuộc chạy đua vũ trang trong những năm 1980 không làm cho Liên Xô sụp
đổ. Nền kinh tế Liên Xô, vì nhiều lí do khác nhau, đã bị thối rữa ngay từ bên
trong. Những ưu tiên sai lầm của Điện Kremlin – giữ một bộ máy quân sự khổng lồ
trong khi nền kinh tế và đời sống nhân dân thua xa phương Tây – là một tác nhân
làm cho đế chế Liên Xô tan rã. Nhưng những ưu tiên như thế đã diễn ra hàng chục
năm rồi. Bước ngoặt diễn ra không phải dưới thời Reagan mà là do những ý muốn
điên rồ của Stalin ngay sau Chiến tranh Thế giới II. Mặc dù đất nước còn bị tàn
phá ngổn ngang, lãnh tụ quyết định xây dựng kho vũ khí hạt nhân và giành danh
hiệu siêu cường. Từ đó trở đi lực lượng vũ trang luôn luôn nhận được những thứ
tốt nhất và đã làm biến dạng nền kinh tế.
Việc
chú mục vào quân sự còn làm cho người ta đánh giá sai vai trò của quyền lực
“mềm” trong việc lật nhào nhà nước Xôviết. Hàng ngàn tỉ dollar mà phương Tây
chi cho vũ khí và chiến lược ngăn chặn cuối cùng lại hoá ra không quan trọng
bằng lối sống phương Tây, tức là lĩnh vực chẳng có liên quan gì đến chính sách
quốc gia – nhạc, phim ảnh, thời trang (quần bò xanh), hàng tiêu dùng,
“Coca-Cola hoá” – và một tương lai tự do hơn, giầu có hơn, no đủ hơn. Lối sống
phương Tây, nhờ đài phát thanh, TV, Hollywood, văn học samizdat, máy fax v.v…
bắt đầu thâm nhập vào thế giới cộng sản, tạo ra một trường hấp dẫn mới. Tôi
không bao giờ quên sự háo hức của các thanh niên Nga khi họ giở tờ tạp chí Time
mà tôi mang theo trong chuyến đi đến đó vào những năm 1980, tôi cũng không thể
quên hình ảnh người dân Moskva ăn bánh Big Mac trong cửa hàng McDonald đầu tiên
mở tại quảng trường Pushkin.
Sự
trớ trêu của số phận là chính những người mà Reagan không ưa hồi ông còn làm
Thống đốc bang California như những thanh niên hippies, những người chống chiến
tranh Việt Nam, những nhà hoạt động trong phong trào gọi là “counter-culture”
hồi những năm 1960 đã làm ra các bản nhạc, đã đề xuất ra các tư tưởng và tính
cách lập dị lôi cuốn giới trẻ có học trong thế giới cộng sản, lại là những
người có công lớn trong việc làm cho chế độ cộng sản sụp đổ. Những người có
điều kiện tiếp xúc với phương Tây, kể cả con cái của giới tinh hoa trong bộ máy
và các chuyên gia cao cấp, lại thích Lennon [1] hơn Lenin, thích Mick [2] hơn
Marx.
Xin
hãy hỏi ngay Pavel Palazchenko, một phiên dịch viên hói đầu và có ria mép, ngồi
cạnh Reagan và Gorbachev mỗi khi họ gặp nhau. Trong những năm 1960 ông học ở
một trường đại học ngoại ngữ danh tiếng ở Moskva. Sau này ông viết trong cuốn
hồi kí xuất bản hồi năm 1997, cuốn hồi kí rất hay nhưng ít được chú ý, rằng “hệ
tư tưởng ngu xuẩn đến mức không làm cho người ta cười được”. Để giải trí, ông
cùng bạn bè góp tiền mua rượu và mời các bạn gái uống say (lúc đó rượu còn rẻ).
“Và chúng tôi nghe Beatles”, ông nói.
“Chúng
tôi thuộc những bài hát đó… Tôi có giọng thế này phần lớn là nhờ Beatles chứ
không phải thày giáo dạy phát âm đâu. Nhưng tôi và những người bạn đồng trang
lứa của mình còn nợ họ một vài thứ nữa. Trong những năm đen tối dưới thới
Brezhnev (1964-1982) họ không chỉ là nhạc giải trí. Họ đã giúp chúng tôi tạo ra
thế giới của riêng mình, một thế giới khác hẳn với thế giới chán phèo và vô
nghĩa của những nghi lễ càng ngày càng giống thời Stalin hơn… Tôi tin rằng thời
đó ít người trong chúng tôi tìm được hứng khởi nhờ các tác phẩm của Andrei
Sakharov (một nhà vật lí và bất đồng chính kiến nổi tiếng) vì chúng tôi chưa đủ
sức hiểu được tư tưởng của ông. Beatles đã giúp chúng tôi lặng lẽ chia tay ‘hệ
thống’, trong khi vẫn thực hiện phần lớn các yêu cầu của nó.”
Không
phải tất cả các nhà lãnh đạo Liên Xô đều nhận ra những ảnh hưởng có tính cách
phá hoại như thế. Tháng 12 năm 1980, một tháng sau khi Reagan được bầu làm Tổng
thống, Andropov, người đứng đầu KGB lúc ấy đã gửi cho Ban Chấp hành Trung ương
một báo cáo mật. Đấy không phải là báo cáo về cuộc bầu cử mà là báo cáo về vụ
sát hại John Lennon. Andropov nói rằng “Trong nhiều trường đại học ở Moskva đã
xuất hiện những tờ rơi kêu gọi tổ chức diễu hành tưởng niệm cựu thành viên
Beatles”. “KGB đã thi hành những biện pháp cần thiết nhằm xác định danh tính
những kẻ tổ chức vụ tụ tập và vẫn kiểm soát được tình hình”, ông ta hứa với
lãnh đạo Đảng như thế.
Nhưng
hoá ta KGB không kiểm soát được tình hình. Cuối những năm 1980 các sân khấu
rock bí mật bắt đầu xuất hiện trên mảnh đất của “chủ nghĩa xã hội hiện thực”.
Sau khi toàn bộ ngôi nhà xã hội chủ nghĩa đã sụp đổ, những nhân vật đối lập cũ
trong khối Warszawa, như Vaclav Havel đã chào đón (và đôi khi dựng tượng) cho
những người như Frank Zappa, Pink Floyd, Lou Reed và James Dean.
Reagan
đã xô những bức tượng vốn đã rung rinh của Marx và Lenin, nhưng có lẽ ông không
đóng vai trò chính, ông chỉ có vai trò phụ trợ. Vẫn còn quá sớm để khẳng định
bất cứ điều gì một cách chắn chắn. Việc ca ngợi quá đáng vai trò của Reagan
trong vụ đạp đổ con rồng Liên Xô nói về ông thì ít mà nói về chúng ta thì
nhiều. Hỗn hợp tình cảm, tâm trạng hân hoan sau Chiến tranh Lạnh, quá nhiều
thông tin về sự kiện chỉ chứng tỏ thói quen coi thường sự phức tạp của thế
giới, thói quen đưa các vấn đề thế giới vào các sơ đồ đơn giản, đấy cũng là một
thói quen nguy hiểm của người Mĩ chúng ta.
————
James
Hershberg là phó giáo sư lịch sử và các vấn đề quốc tế tại George Washington
University và là cựu giám đốc của dự án về chiến tranh lạnh tại Woodrow Wilson
Center
[1]John
Lennon, Beatles
[2]Mick
Jagger, Rolling Stones
No comments:
Post a Comment