08/08/2012
Môi lần có mặt trong những cuộc biểu tình, ngoài việc
đứng trong hàng ngũ hô các khẩu hiệu đả đảo Trung Quốc, bảo vệ Tổ quốc Việt
Nam, tôi còn một nhiệm vụ tự giao là lấy tài liệu để viết bài phản ánh. Nếu mấy
cái đài báo bồi bút có nói láo thì còn có bằng chứng, lý lẽ mà vạch mặt.
Sáng 5/8/2012, tôi có mặt ở Bờ Hồ từ sớm, vào khoảng 8
giờ gì đó nhưng phải đến 8h30 mới thấy lác đác có người biểu tình đi rải rác.
Tôi đứng bên vỉa hè phía Bờ Hồ. Nhìn xung quanh khu vực
vườn hoa Lý Thái Tổ có rất nhiều công an chìm nổi. Chiếc loa đặt trên một chiếc
xe thùng liên tục phát lời yêu cầu giải tán: “Khu vực vườn hoa Lý Thái Tổ là
khu vực bảo vệ. Yêu cầu mọi người giải tán khỏi khu vực bảo vệ?
Lại thấy đứa gọi loa tả đúng đặc điểm tôi, yêu cầu tôi đi
chỗ khác mặc dù tôi đứng khá xa. Ai mà biết khu vực chúng nó gọi là khu vực bảo
vệ từ đâu đến đâu. Sao không chắn rào sắt phân định rõ ràng cho người ta còn
biết lối? Nghĩ thế, tôi cứ đứng nguyên, vì biết chỗ nào không phải là khu vực
bảo vệ.
Chợt thấy ở góc tượng đài phía Lê Lai có cảnh bắt bớ. Ai
đó từ bên kia đường sang nói Lê Dũng bị bắt rồi, tôi liền gọi cho Lê Dũng. Lê
Dũng vừa cười hơ hơ vừa kể có 3,4 anh em bị tóm lên xe rồi.
Những người bên này Bờ Hồ bắt đầu lững thững tản bộ,
không giương biểu ngữ cũng không hô gì cả. Có mấy tên đến định đưa cụ Lê Hiền
Đức về, bị chúng tôi kiên quyết phản đối. Một tên cầm lấy tay tôi, tôi gạt mạnh
ra. Liền lúc đó thì có người mang xe lăn đến cho cụ Đức ngồi. Mấy tên lẽo đẽo
bám sát cụ Đức từ trước tìm cách cản không cho cụ Đức ngồi xe lăn. Chúng tôi
tìm cách đẩy chúng ra để dọn đường cho cụ đi. Nhưng ngay sau đó, có nhiều cảnh
sát được tăng cường, nhấc cụ lên một chiếc xe con. Sự hỗn độn, náo loạn do công
an gây ra bắt đầu từ đây. Tôi thét lớn: “Không được động vào cụ Lê Hiền Đức”.
Vì lực lượng chúng đông nên chúng tôi bất lực, không dám giằng cụ lại vì giằng
co thì cụ rách ra làm đôi mất, mà giằng lại sao được với đám thảo khấu côn đồ
kia. Chúng tôi chỉ biết hô to phản đối bắt người trái phép. Lúc ấy là 8 giờ 52
phút.
Một tên đến trước mặt tôi gây chuyện: Sao ông lại đánh
tôi? Tất nhiên tôi mắng lại nó là vu khống nhưng tôi biết, đây là hành động
chúng thường làm để lấy cớ khi muốn bắt ai đó. Bài này chắc chúng đã được huấn
luyện.
Bắt cụ Đức xong thì chúng quay sang bắt Nguyễn Chí Đức.
Tôi thấy có 5,6 đứa xông vào túm Chí Đức. Biết là một mình không làm gì nổi,
nhưng tôi cứ xông vào giằng Chí Đức lại. Vì Chí Đức to hơn cụ Lê Hiền Đức nên
tôi không sợ Chí Đức bị rách làm đôi. Tất nhiên là chúng bắt được Chí Đức.
Sau đó chúng xông vào bắt tôi nhét lên xe.
Tấm thân to tướng của Đức chắn ngay bậc lên xuống, chúng
nó không đẩy được còn Đức không chịu vào. Tôi chờ một lúc, liền quay trở lại
định gọi nốt những ai chưa bị bắt lên xe luôn thể. Chúng nó tưởng tôi trốn liền
bắt trở lại. Khi chúng nó đẩy tôi đến cửa xe thì Chí Đức vẫn chình ình ở đấy.
Tôi lựa chỗ đu lên bảo Chí Đức, thôi vào đi.
Lúc này là 8 giờ 56 phút.
Sau khi ra khỏi trại lộc Hà, một người bạn đi đón kể lại:
Trước khi anh bị bắt, tay Canh quận phó chỉ vào anh, bảo thuộc hạ: “Bắt lấy cái
thằng già kia”.
À, thì ra thế. Hắn làm như thể hắn còn thanh niên lắm và
hắn không bao giờ già, các cụ thân sinh ra hắn cũng còn trẻ lắm và không bao
giờ già chắc?
Đấy là ngôn ngữ của một quận phó công an. Xin bạn đọc tự
bình phẩm.
Nếu đúng thế thì danh tính của hắn là Chử Văn Canh, phó
trưởng CA quận Hoàn Kiếm.
Còn hình hắn đây.
Ảnh này chụp hôm 17/7/2011. Hắn đang chỉ cho tên đại úy
Phạm Hải Minh Đội phó Đội an ninh Quận Hoàn Kiếm để bắt ai đó, không biết có
phải chỉ Nguyễn Chí Đức không. Chỉ biết là chính tên Hải Minh này đứng trên xe
bus đạp nhiều lần vào mặt Chí Đức, gây nên vết nhơ không bao giờ rửa được của
ngành công an.
(còn tiếp)
8/8/2012
NTT
*
*
08/08/2012
Trở lại chuyện từ lúc bị bắt lên xe. Lên xe rồi, Chí Đức
mở cửa kính ra liên tục hô lớn: “Bắt người vô cớ”. Còn tôi hô: “Đả đảo tay sai
Trung Quốc”. Chí Đức ra sức giằng co với một đứa, Đức thì mở cửa kính ra, nó
thì đóng lại, cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần.
Tôi nhìn quanh, toàn những người đã thân quen: Phương
Bích, Dương Thị Xuân, nhà báo Đoan Trang, bác Lê Hùng, cán bộ ở NXB Giáo dục đã
nghỉ hưu, bác Nguyễn Anh Dũng nhà giáo, cựu chiến binh mà tôi mới kịp làm quen
với bác khi chưa bị bắt, còn tên thì đã biết nhau từ lâu …
Tôi kiểm quân trên xe, có tất cả 12 người bị bắt lên xe
này. Chẳng hiểu dun dủi thế nào mà cháu Đào Lê Tiến Sĩ, con anh Đào Tiến Thi
lại bị bắt cùng xe với tôi. Tối hôm trước, Đào Tiến Thi gọi cho tôi bảo rằng
anh tiếp tục không đi biểu tình để phản đối nhà cầm quyền đàn áp biểu tình
chống xâm lược nhưng cho cháu Sĩ đi. Có gì thì bác trông chừng cháu hộ nhé.
Lúc còn ở Bờ Hồ, cháu đã đến chào tôi. Đào Tiến Thi cẩn
thận thì dặn vậy nhưng tôi đã biết đến cháu qua hai lần biểu tình trước, rất
tin tưởng ở cháu.
Xe bắt đầu chuyển bánh. Nhìn hướng xe đi, chúng tôi biết
là chúng đưa chúng tôi lên trại Lộc Hà. Tôi mỉm cười. Vậy là lần này mình được
đi trại phục hồi nhân phẩm thật.
Tên đã sinh sự với chúng tôi ở Bờ Hồ khi nó tìm cách ngăn
cản cụ Lê Hiền Đức cũng lên xe, đứng gần cửa xuống. Nó vẫn mặc thường phục như
lúc ở Bờ Hồ. Chợt Chí Đức chỉ vào nó:
- Mày có nhiệm vụ gì ở đây không mà mặc như thế này. Ít
ra mày cũng phải đeo băng đỏ vào chứ.
Nó cứ đứng thế, như là thách thức. Chí Đức vụt đứng dậy
túm lấy cổ áo nó:
- Anh nói cho mày biết nhé. Anh ném mày ra khỏi xe bây
giờ.
Mấy đứa đang canh chúng tôi xô ngay đến. Nhưng tên kia đã
vội vã móc túi quần đeo băng đỏ vào.
Kể cũng lạ cho cái bọn gọi là thi hành công vụ. Cứ đeo
băng đỏ vào là thích bắt ai thì bắt. Có lẽ lần sau đi biểu tình, chúng tôi đeo
hết băng đỏ lên tay, đứa nào vào sinh sự, bắt người vô pháp luật là chúng tôi
bắt tuốt.
Tôi đã lỡ một lần lên trại Lộc Hà. Hôm ấy, 27/11/2011,
chúng tôi đi biểu tình để ủng hộ Thủ tướng và Quốc hội ra luật biểu tình nhưng
cuộc biểu tình bị dẹp tan ngay từ mấy phút đầu tiên. Tôi rất lạ là tại sao
chúng chừa tôi ra. Thấy cháu Phương và mấy người lố nhố trên xe, tôi mon men
đến định leo lên thì thấy chúng nó chặn cửa, không cho xuống mà cũng chẳng cho
ai tự động lên, tôi đành bỏ đi giữa vòng vây bao nhiêu công an. Chẳng phải tôi
thích bị bắt để “lập thành tích” mà tôi muốn chứng kiến tận mắt xem chúng đưa
đi đâu, chúng sẽ làm gì … để có tài liệu viết bài, cũng là để hiểu thêm công an
như thế nào.
Sực nhớ ra, tôi gọi điện về cho vợ:
- Ha ha! Anh đang được đi phục hồi nhân phẩm. Toại nguyện
rồi. Yên tâm nhá.
Lối báo tin của tôi làm bà xã cũng phải bật cười. Nhưng
cái chính là tất cả mọi tình huống, tôi đã dặn dò trước cả nên nàng cũng đỡ lo
chứ không hốt hoảng như những lần tôi bị bắt trước đây.
Vào trại, họ lùa chúng tôi vào một chỗ, chẳng ra hội
trường, chẳng ra phòng nhưng khá rộng. Vừa bước vào, thấy hai ông Dũng (Lê
Dũng, Trương Dũng) và Phong ra đón, cười toe toét, lại ôm hoa nữa chứ (chẳng
biết hoa ở đâu ra). Hai bên vồ lấy nhau. Trương Dũng khoe: Xe có 3 người thôi,
ngoài công an kèm trên xe lại có 3 xe cảnh sát đi theo dẹp đường. Quan trọng
chưa?
Chừng mười lăm phút sau thì chúng đổ xe thứ ba xuống. Tôi
thấy lạ, xe này ở đâu ra? Tôi đã tưởng khi bắt xong xe thứ hai thì tan tác, còn
ai nữa mà bắt.
Xe này có 15 người, đa số là thanh niên. Mặt cháu nào
cũng tươi rói, nói cười ầm ỹ cả trại. Có ba cháu mặc áo thanh niên tình nguyện.
Tuyệt. Tôi bảo các cháu: Thế mà khi ở Bờ Hồ, bác cứ tưởng các cháu là quân chắn
rào ở Điện Biên Phủ, bác ghét quá. Mấy cháu cười, thích thú: “Vậy là chúng cháu
suýt nữa thì bị bác tương cho ở Bờ Hồ”.
Nga (Phủ Lý) cho biết đã lạc mất cháu Phú lúc bị bắt ở Bờ
Hồ. Cô kể khi các chú bị bắt rồi, còn sót bao nhiêu chúng cháu dồn lại, giăng
biểu ngữ, hô khẩu hiệu. Cứ thế cũng được 15, 20 phút nữa mới bị bắt.
Tôi nghe Nga kể, cảm động quá. Vậy là biểu tình vẫn nổ ra
được mà hầu hết lại là thanh niên. Chính các cháu đã làm nên cuộc biểu tình
lịch sử ngày 5/8/2012, bất chấp sự đàn áp, bắt bớ.
Như vậy, hai xe đầu bị bắt khi đang tản bộ, xe thứ 3 bị
bắt khi đang biểu tình.
Hình ảnh :
-
Trong trại Lộc Hà
- Những người đã khởi động nên cuộc biểu tình trước khi bị bắt lên xe thứ
3.
Họ dồn xe thứ 3 sang một phòng đối diện nhưng chúng tôi
vẫn tràn ra sân để hỏi han nhau.
Nhân lúc mọi người khá đông đủ và có rất nhiều công an ở
trại đang trông chừng chúng tôi, tôi đọc cho các cháu nghe bài HÃY ĐỂ
ANH ĐI. Tôi cố đọc thật diễn cảm như đã từng đọc thơ trong những lần
các diễn đàn văn thơ họp mặt. Đọc xong, mọi người vỗ tay rào rào.
Không thấy ai hỏi han gì nhưng chúng tôi không ai sốt
ruột, chuyện cứ như ngô rang. Chờ như thế chừng 1 giờ thì một đoàn xưng là công
an Hoàn Kiếm đến. Họ nói, bây giờ mọi người đi theo chúng tôi vào trong kia để
làm việc, nhanh còn về.
Nào chúng tôi có quan tâm đến nhanh hay chậm. Tôi đi theo
một cậu còn trẻ, khoảng tầm tuổi thằng con trai tôi.
(còn tiếp)
8/8/2012
NTT
*
*
09/08/2012
Trước khi kể chuyện tiếp, xin dừng lại để điểm danh số
người bị bắt hôm đó. Như vậy, số bị bắt lên trại Lộc Hà, xe thứ nhất có 3, xe
thứ hai có 12, xe thứ ba có 15, tổng số là 30 người. 30 người cho vào một xe
còn rộng chán, sao họ không tính đến bài toán kinh tế nhỉ?
Bây giờ, tôi mới hiểu ra, cứ bắt xong 1 đợt chúng phải
cho xe chạy ngay giống như là cướp được đến đâu mang giấu ngay đến đó. Chúng
không dám lưu người bị bắt ở Bờ Hồ lâu. Họ không thể ngồi yên như hành khách
chờ tàu chuyển bánh. Họ sẽ la hét phản đối, hô khẩu hiệu. Dân đi đường, dân
phố, dân ngoại quốc sẽ xúm lại quay phim, chụp ảnh. Hành động của họ sẽ bị
nhiều người biết, nhất là sự cướp (cướp người, cướp biểu ngữ chống Tàu Cộng)
xảy ra ngay ngay giữa trung tâm Thủ đô. Thì ra, chúng cũng biết hành động của
chúng cũng làm xấu bộ mặt của chế độ.
Về những người bị bắt sớm và bắt lẻ có Lã Việt Dũng. Anh bị 8 đứa đến cung
thiếu nhi xông lên tận tầng 2 bắt đi. Bác Lê
Gia Khánh và bác gái Phùng Thị Châm
bị bắt khi vừa khóa xe, qua đường sang phía Bờ Hồ. Hai bác bị đưa về phường Cầu
Dền. Nguyễn Lân Thắng bị bắt khi
đang hộ tống cụ Lê Hiền Đức, chúng
đưa về công an phường Tràng Tiền, đến 4 giờ thì chúng di lý về công an phường
Thịnh Quang. Nghe nói anh bị lột quần áo ra khám xét. (xem thêm Tường
trình việc bị tụt quần tại đồn công an Tràng Tiền). Còn cụ Lê Hiền Đức
bị đưa về phường Láng Thượng, đến đầu giờ chiều thì chúng thả ra, cụ liền bắt
tắc xi lên tiếp ứng cho mọi người ở trại Lộc Hà.
Như vậy tổng số người bị bắt trong ngày 5/8/2012 là 35 người.
Trở lại chuyện công an thẩm vấn. Lối làm việc của cậu công an này khá nhã nhặn. Theo tôi, đây là một cách
làm việc tốt. Dù không đạt được mục đích thì vẫn gieo lại cho người đối thoại
một sự cảm tình nào đó, dẫu cho có thể chỉ là bề ngoài Tôi biết cũng có người
dùng cách trấn áp, phủ đầu, như thái độ hùng hổ, rao giảng, hỏi vặn vẹo hoặc dí
máy quay vào mặt người ta như quay tội phạm. Thực ra đấy chỉ là cách làm của
bọn non kém, ấu trĩ. Lối làm việc này dễ bị phản bác dẫn đến trơ trẽn. Nếu bằng
cách đó mà hy vọng để cho đối tượng sợ hãi là họ nhầm. Nếu sợ, họ đã không làm
những việc mà họ biết chắc chắn là chính nghĩa.
Tôi nhìn vào biển tên của cậu công an, vừa đọc vừa ghi
lại: Lê Tiến Đạt, số hiệu 115-054
Vào việc, tôi nói trước, bác sẽ không ký bất cứ thứ giấy
tờ nào đâu đấy. Đầu tiên, hỏi tên, tôi bảo:
- Lẽ ra bác không có gì phải trả lời. Vì bác đang tản bộ
ở Bờ Hồ như bao người dân Hà Nội khác, tự nhiên bắt bác về đây hỏi tên là không
được. Bây giờ cháu ra Bờ Hồ, gặp bất ưng người nào đang dạo, hỏi tên họ rồi ghi
chép lại thì họ sẽ phản ứng ra sao. Nhưng thôi, bác là ai thì cũng chẳng có gì
phải giấu giếm, các cháu biết thêm bác cũng là tốt..
Tôi cung cấp cho cậu ấy tên, địa chỉ, nghề nghiệp.
Tiếp theo, cậu ta hỏi bác bị bắt về đây trong trường hợp
nào? Tôi bảo bác đang đi tản bộ ven Bờ Hồ như hàng ngàn người Hà Nội mỗi ngày
thì bị bắt.
Cậu ta lại hỏi về mục đích bác ra Bờ Hồ, bác đi biểu tình
thì đọc lời kêu gọi ở đâu. Để tránh lằng nhằng, mất thời gian, tôi bảo: Bác ra
Bờ Hồ chơi. Thấy tình hình có vẻ như có biểu tình, bác cũng định tham gia nhưng
chưa biểu tình được thì bị bắt. Cháu nên nhớ, ý định biểu tình với hành vi biểu
tình là khác nhau đấy nhé. Việc bác đi bộ trên vỉa hè không phải là hành vi
biểu tình. Không ai kết tội người có ý nghĩ trong đầu cả. Tất nhiên, với bác,
biểu tình chống Trung Quốc không phải là tội.
Lại hỏi: Bác từ nhà đến hay từ đâu đến? Cũng là để tránh
các câu hỏi lan man, tôi bảo bác đi từ nhà đến đây.
Thực ra là tôi “dạt vòm” ngay từ chiều hôm trước. Nghe
nói sáng ra, quanh nhà tôi lố nhố 6,7 đứa canh cho đến khi nghe tin tôi có mặt
ở Lộc Hà rồi chúng mới gỡ bỏ trạm gác.
Hỏi đến bố mẹ tôi, tôi bảo muốn biết thì về các cơ quan
quản lý hồ sơ hay về địa phương bác mà hỏi. Không phải ai cũng có quyền hỏi tên
bố mẹ bác được. Bố mẹ bác không liên quan đến việc bác làm.
Kể ra, tôi nói bố mẹ tôi không liên quan, xét ở góc độ
khác là không đúng. Không ai khác, chính bố mẹ tôi đã dạy tôi sống ngay thẳng,
không sợ bạo quyền. Chính bố mẹ tôi đã dạy cho tôi lòng yêu nước. Bố tôi còn
trực tiếp dạy tôi trong 2 năm đầu phổ thông vì cụ là giáo viên. Bài giảng đầu
tiên về Tổ quốc Việt Nam tội học được là do bố tôi dạy.
Song thân tôi đã khuất núi từ lâu. Tôi không được phép
nhắc đến tên bố mẹ tôi một cách tùy tiện, nhất là trong trường hợp gọi là “khai
báo” với lực lượng mà tôi cho là chúng đang làm những điều không minh bạch,
không chính nghĩa.
Cậu công an bảo nhưng biên bản có sẵn những mục như thế.
Tôi nói: “Bác không cần biết đến cái mẫu biên bản ấy”.
Đôi khi cậu ta có những câu hỏi lặp lại. Điều này tôi đã
biết kiểu làm việc của họ qua mấy lần bị thẩm vấn. Tôi chỉ nói gon: “Bác trả
lời rồi”. Tôi mỉa mai: “Bác tuy già nhưng trí nhớ còn minh mẫn lắm đấy nhé”.
Lại có lúc người khác đến hỏi tôi, tôi bảo tôi trả lời
cháu kia rồi.
Kể ra, nếu là biên bản làm việc thì hẹp hòi gì mà tôi
không ký để các cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nó lại là biên bản lấy lời
khai. Tôi có làm gì sai phạm mà phải khai.
Ở bàn bên đối diện, Trương
Văn Dũng đang rà soát lại biên bản. Không như tôi, anh nói sẽ ký nhưng đặt
ra điều kiện hơi khó. Anh bắt sửa từng chữ không đúng với lời khai của mình.
Buồn cười nhất là khi ghi chữ “đả đảo Trung Quốc”, cậu công an không dám ghi
nguyên văn nên ghi chệch đi là phản đối. Anh bảo chú nói “đả đảo” chứ có nói
“phản đối” đâu. Chú nói sao cứ ghi vậy, chú chịu trách nhiệm. Cứ thế lằng nhằng
mãi.
Đến khi hai chú cháu thống nhất cách sửa xong, anh đòi
chép thêm một bản để anh giữ với lý so “sợ công an sau này thêm cái gì vào rồi
bắt tội chú thì sao. chú không tin công an được”. Cuối cũng thì cũng thôi, cậu
kia không chép thêm bản khác và Trương Dũng tất nhiên là không ký.
Sau khi ghi xong biên bản, cậu công an chuyển sang làm
biên bản xử phạt vi phạm hành chính, cũng là mẫu in sẵn. Tôi bảo, phạt về tội
gì, cậu ta bảo gây rối trật tự công cộng. Tôi bảo vớ vẩn, bác đang đi dạo ở Bờ
Hồ thì bắt về đây rồi bảo gây rối trật tự công cộng. Sao không làm biên bản
ngay lúc ấy.
Cậu ta bảo khi đi biểu tình, bác đi xuống lòng đường thì
là vi phạm. Tôi bảo:
- Bác nói lại, bác đi bộ trên vỉa hè, không băng rôn,
không biểu ngữ, không hô khẩu hiệu. Thế thì vi phạm cái gì? Kể cả những người
đã biểu tình thực sự họ cũng chẳng vi phạm cái gì cả.
- Vậy thì bác ghi vào đây là bác không vi phạm.
- Không, bác không phải thanh minh cho bác. Chứng minh
được bác gây rối trật tự công cộng thì bác có chối cũng không được.
Cuối cùng cậu ta hỏi bác có ý kiến gì không? Tôi nói bác
phản đối bắt người vô pháp luật. Đàn áp, bắt người biểu tình, nhất là bắt người
đang đi tản bộ là việc làm chà đạp lên pháp luật. Chính công an Hoàn Kiếm mới
là kẻ gây rối trật tự công cộng.
Làm việc xong, cậu ta bảo tôi ngồi chờ. Một lúc, cậu ta
đưa tôi xuống tầng 1, vào mấy phòng, tôi chẳng hiểu để làm gì sau đó lại quay
trở ra về chỗ cũ. Tôi càu nhàu: Các cháu làm ăn vớ vẩn thật.
Một lúc sau, có hai đứa vào, ngồi xuống hai bên tôi đòi
khám máy điện thoại.
(còn tiếp)
9/8/2012
NTT
Phụ
lục:
DANH DÁCH BỊ BẮT KHI ĐI BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG QUỐC NGÀY
5/8/2012
Bị bắt lẻ có: 5 người
- Bác Lê Gia Khánh và bác gái Phùng Thị Châm
- Cụ Lê Hiền Đức
- Nguyễn Lân Thắng
- Lã Việt Dũng
- Cụ Lê Hiền Đức
- Nguyễn Lân Thắng
- Lã Việt Dũng
Bắt người dùng xe bus đưa lên trại Lộc Hà gồm 30 người
Xe thứ nhất: 3 người
1. Trương Văn Dũng
2. Lê Dũng
3. Lê Hồng Phong
1. Trương Văn Dũng
2. Lê Dũng
3. Lê Hồng Phong
Xe thứ hai:
1. Đoan Trang
2. Nguyễn Tường Thụy, cựu chiến binh.
3. Nguyễn Chí Đức
4. Đặng Bích Phượng
5. Cháu Đức (chưa rõ họ tên đầy đủ)
6. Dương Thị Xuân
7. Nhà báo, cựu chiến binh Nguyễn Anh Dũng
8. Lê Xuân Hòa
9. Đào Lê Tiến Sĩ sinh viên ĐHSP
10. Tuấn Anh sinh viên năm 4 ĐHTN
11. Nguyễn Trung Kiên Đống Đa
12: Bác Lê Hùng, cán bộ NXB Thanh niên đã về hưu.
1. Đoan Trang
2. Nguyễn Tường Thụy, cựu chiến binh.
3. Nguyễn Chí Đức
4. Đặng Bích Phượng
5. Cháu Đức (chưa rõ họ tên đầy đủ)
6. Dương Thị Xuân
7. Nhà báo, cựu chiến binh Nguyễn Anh Dũng
8. Lê Xuân Hòa
9. Đào Lê Tiến Sĩ sinh viên ĐHSP
10. Tuấn Anh sinh viên năm 4 ĐHTN
11. Nguyễn Trung Kiên Đống Đa
12: Bác Lê Hùng, cán bộ NXB Thanh niên đã về hưu.
Xe thứ ba:
1. Nguyễn Văn Ngoan, Việt kiều ở Thụy Sĩ
2. Trần Thị Nga, Phủ Lý
3. Phạm Mạnh Tùng, Gia Lâm – Long Biên
4. Phạm Quang Hưng, Gia Lâm – Long Biên
5. Phạm Thị Giang (Giang Veri) sinh viên Học viện Ngân hàng
6. Nguyễn Hồ Thu Hà, học sinh THPT Việt Đức
7. Vũ Văn Bách, sinh viên
8. Nguyễn Văn Dũng, Việt Trì – Phú Thọ
9. Trịnh Anh Tuấn (Gió Lang Thang), Đắc Lắc
10. Nguyễn Thanh Tiến, sinh viên, ĐHKHTN
11. Đào Trang Loan (Hư vô)
12. Nguyễn Thị Hợi
13. Lê Anh Hùng
14. Tiến sĩ Nguyễn Hồng Kiên
15. Bùi Phương Nam, Hải Phòng.
1. Nguyễn Văn Ngoan, Việt kiều ở Thụy Sĩ
2. Trần Thị Nga, Phủ Lý
3. Phạm Mạnh Tùng, Gia Lâm – Long Biên
4. Phạm Quang Hưng, Gia Lâm – Long Biên
5. Phạm Thị Giang (Giang Veri) sinh viên Học viện Ngân hàng
6. Nguyễn Hồ Thu Hà, học sinh THPT Việt Đức
7. Vũ Văn Bách, sinh viên
8. Nguyễn Văn Dũng, Việt Trì – Phú Thọ
9. Trịnh Anh Tuấn (Gió Lang Thang), Đắc Lắc
10. Nguyễn Thanh Tiến, sinh viên, ĐHKHTN
11. Đào Trang Loan (Hư vô)
12. Nguyễn Thị Hợi
13. Lê Anh Hùng
14. Tiến sĩ Nguyễn Hồng Kiên
15. Bùi Phương Nam, Hải Phòng.
TỐNG SỐ 35 NGƯỜI.
No comments:
Post a Comment