12:00:am 22/07/12
Một
loạt diễn biến trong hai tháng 6 và 7/2012 cho thấy quan hệ giữa Trung quốc và
Việt Nam trở nên căng thẳng. Và bức tranh nói lên một điều: Trung quốc tiếp tục
tiến hành kế hoạch hòng buộc Việt Nam, khối Asean và Hoa Kỳ công nhận chủ quyền
của họ trong Biển Đông. Trung quốc tạo ra những căng thẳng vật chất trên Biển
Đông với Phi Luật Tân, như chiếm bãi cạn Scarborough, bắt bớ ngư dân Việt Nam
đánh cá trong vùng Hoàng Sa … Và sau khi Việt Nam tiếp đón bộ trưởng quốc phòng
Hoa Kỳ tại Cam Ranh (Bộ trưởng Leon Panetta ) và ban hành Luật Biển (Luật Biển
Việt Nam )Trung quốc bắt đầu tấn công bằng những đòn ảo như công khai mở những
lô trên biển nằm trong vùng Đặc quyền Kinh tế (Exclusive Economic Zone – EEZ)
của Việt Nam, kêu các công ty khai thác dầu khí quốc tế đấu thầu.Trung quốc đi
từng bước một cách có kế hoạch để dần dần lật ngửa con bài của họ là từ ngấm
ngầm đến công khai chiếm đóng vùng biển nằm trong một hình chữ U (còn gọi là
vùng biển hình Lưỡi Bò) phủ lên gần hết Biển Đông do chính quyền Trung quốc
công bố lần đầu tiên năm 1933 và chính quyền Mao Trạch Đông tu chính năm 1953.
(Bản đồ hình chữ U).
Chưa
ai quên cách đây đúng 4 năm khi Việt Nam cho mở hai lô biển và ký thầu với công
ty dầu khí ExxonMobil của Hoa Kỳ: một lô nằm ngoài khơi hai tỉnh Quảng Nam và
Quảng Ngãi rộng 18.230 km vuông, và lô thứ hai cách Đông Nam Vũng Tàu 440 km
rộng 14.200 km vuông (xem Map 1) Trung quốc đã tìm cách ngăn chận bằng cách vận
động và áp lực ExxonMobil bỏ thầu. Mặc dù chính phủ Hoa Kỳ tỏ ý không can dự,
nhưng công ty ExxonMobil sợ mất quyền lợi làm ăn với Trung quốc ở những nơi
khác nên tạm ngưng thầu.
Và bây giờ ngang ngược hơn Trung quốc bước qua một lằn ranh khác cho Công Ty Khai thác Dầu khí Ngòai biển (China National Offshore Oil Corp – CNOOC) mở 9 lô cạnh nhau trong vùng EEZ của Việt Nam kêu gọi các hãng thầu quốc tế đấu thầu. Hai lô phía bắc chỉ cách bờ biển tỉnh Bình Định 68 km. Bốn lô kế tiếp trải dài ngoài bờ biển tỉnh Phú Yên, Khánh Hòa và Phan Thiết. Ba lô còn lại chạy dài cho đến ngang tầm mũi Cà Mâu (xem Map 2). Tổng số 9 lô rộng 160.000 cây số vuông và ở độ sâu lý tưởng từ 300 mét đến 4000 mét.
Trước
cao điểm này, ngày 21/6 Quốc hội Việt Nam ban hành “Luật Biển” xác lập chủ
quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, và xác định quyền khai thác tài
nguyên trong vùng EEZ . Trung quốc trả đũa bằng sắc lệnh nâng cấp chính quyền
cấp quận Tam Sa có trụ sở trên đảo Woodleys thuộc Hoàng Sa (được thành lập
tháng 12/2007) bao gồm hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa lên cấp tỉnh.
Với
bầu không khí căng thẳng hiện nay trên Biển Đông, nhất là các khu Trung quốc mở
thầu nằm trong vùng EEZ 200 hải lý (370km) của Việt Nam không ai nghĩ có công
ty quốc tế nào đấu thầu. Trung quốc cũng biết vậy. Mục đích của Trung quốc là
cho Việt Nam và thế giới biết rằng Trung quốc xem Luật Biển của Việt Nam hoàn
toàn vô giá trị và không có tính pháp lý đối với Trung quốc. Thứ hai là tính
toán của Trung quốc để làm cho thế giới (nhất là Hoa Kỳ) quen với ý niệm cái gì
trong vùng đường “lưỡi bò” là của Trung quốc.
Phản
ứng của Việt Nam đã rất mạnh mẽ. Ngày 1/7 tại Sài gòn và Hà Nội các cuộc biểu
tình chống Trung quốc đã diễn ra rầm rộ. Hà Nội, mặc dù lo sợ các cuộc biểu
tình của dân chúng biến thành phong trào chống Đảng, công an Việt Nam lần này
đã không giải tán các cuộc tuần hành phản đối và chỉ lo bảo vệ an ninh cho tòa
đại sứ và sứ quán Trung quốc theo đúng luật ngoại giao quốc tế. Trong khi đó
Trung quốc gởi thêm một hải đội vũ trang đến tăng cường an ninh trong vùng
Trường Sa.
Tờ
Global Times, một tờ báo Anh ngữ của Trung quốc có lập trường bênh vực các
chính sách đối ngoại của Trung quốc trong một bài bình luận ngày 4/7 viết rằng
Trung quốc tuy cần thận trọng để giữ tư cách nước lớn (sic), nhưng thái độ của
Việt Nam và Phi Luật Tân đều đáng bị trừng phạt.
Công
ty CNOOC vừa tiết lộ rằng Trung quốc sẽ đầu tư 32 tỉ mỹ kim để khai thác 50
triệu tấn dầu khí trong Biển Đông trong vòng 20 năm tới . Theo thống kê hiện
nay vùng Biển Đông có trữ lượng dầu hỏa dưới đáy biển cao thứ tư trên thế giới,
sau Vịnh Mexico, vùng biển phía tây Phi châu và Brazil. Không có thống kê nào
cho biết có bao nhiêu phần trăm dầu thô trong Biển Đông nằm trong vùng EEZ của
Việt Nam.
Khoan dầu ngoài biển đòi hỏi kỹ thuật cao. Trước đây chỉ có vài nước có khả năng khoan dầu ngoài biển như Anh, Na Uy, Hoa Kỳ … Nhưng mới đây Trung quốc cũng đã chế tạo được dàn khoan dầu ngoài biển.
Trung
quốc có khả năng khoan dầu, nhưng Trung quốc chỉ kêu thầu chứ không tự khoan.
Không khác gì Trung quốc có một lá bài tẩy còn sấp. Một câu hỏi cấp bách được
đặt ra: Nếu Trung quốc lật ngửa cây bài, ngang nhiên kéo dàn khoan đến khoan
dầu trong 9 lô vừa mở thầu thì Việt Nam sẽ phản ứng ra sao? Đây sẽ là hành động
xâm lăng (không khác gì Trung quốc xua quân đánh qua biên giới), Việt Nam không
thể phản đối bằng ngoại giao hay biểu tình, mà phải dùng binh lực để bảo vệ bờ
cõi.
Trung quốc có chờ cơ hội đó để đánh Việt Nam một trận không? Hải quân Việt Nam có đủ sức nghênh chiến không. Việt Nam có đủ sức buộc Trung quốc rút dàn khoan ra khỏi vùng Đặc quyền Kinh tế mình không ? Và nếu không cái gì sẽ xẩy ra? Vấn nạn này không phải chỉ là vấn nạn riêng của chính quyền Việt Nam mà còn là một vấn nạn quốc tế liên quan đến Hoa Kỳ. Ngồi yên để Trung quốc làm mưa gió trên Biển Đông, hay hành động đều có những hệ lụy to lớn đối với Hoa Kỳ và nền hòa bình thế giới.
Trước
tình hình căng thẳng này, ngày 14/7 vừa qua Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ
trưởng Bộ Quốc phòng Việt Nam dẫn đầu một phái đoàn chuyên viên Việt Nam đi Hoa
Kỳ (chính thức nói là) để thảo luận về đạn và mìn còn lại tại Việt Nam sau
chiến tranh. Chuyến đi dự trù 10 ngày,và phái đoàn của ông Vịnh sẽ làm việc với
viên chức Bộ Quốc phòng, bộ Ngoại giao, bộ Lao động Hoa Kỳ và sẽ gặp gỡ trao
đổi với các dân biểu và nghị sĩ Hoa Kỳ.
Trong
lúc tình hình Biển Đông dầu sôi lửa bỏng mà một nhân vật then chốt về an ninh
quốc gia như tướng Nguyễn Chí Vịnh đi Hoa Kỳ để bàn về chuyện ‘đạn, mìn” còn
sót lại của một trận chiến tranh chấm dứt cách đây 37 năm là một chuyện buồn
cười. Biết đâu tướng Vịnh đi Hoa Kỳ để cùng với giới chức quốc phòng Hoa Kỳ
trao đổi về một đáp án quân sự và ngoại giao trong trường hợp Trung quốc lật
ngửa lá bài.
Trung quốc sẽ phải tính toán kỹ trước khi lật ngửa lá bài. Hậu quả của nó sẽ có một tầm quan trọng ngoài dự kiến. Trong thế tương quan về hải lực hiện nay giữa Trung quốc và Hoa Kỳ có lẽ Trung quốc sẽ chưa liều lật ngửa lá bài.
Nhưng
10 hay 20 năm nữa lại là một vấn đề khác. Trong thời gian đó Việt Nam phải làm
gì? Đáp án thì có nhiều. Nhưng quan trọng nhất là chính quyền phải biết huy
động nội lực chống xâm lăng của toàn dân.
July
22, 2012
©
Trần Bình Nam
©
Đàn Chim Việt
1 Phản hồi cho “Chừng nào “Trung
quốc Lật Ngửa Lá Bài”?”
Thằng Bờm. says:
Trung
quốc có thể so sánh với một người bệnh vừa phục hồi sức khoẻ. Nhưng do bản chất
nhác tập thể dục nên cơ thể đã “trương phì” không đồng đều. Cơ quan cấp bộ nào
cũng dương dương tự đắc; chỉ tội nghiệp cho cái anh “tổng hợp” là vai trò của
“phủ thủ tướng” cứ loay hoay như gà nuốt dây thun.
Hơn
thế, quyền lực “độc đoán” của TQ ngày hôm nay được lớn lên từ sức mạnh quân sự,
do đó, những gì có liên quan đến quân đội đều được kính nể ở TQ. Hồ Cẩm Đào đã
từng bị giới chóp bu TQ khinh miệt vì ông ta không từng và không có quan hệ sâu
với PLA. Hiện nay, có thể giản lược vấn đề một chút, ở chóp bu TQ có 2 nhóm với
2 quan điểm ; nhóm thứ nhất, tiếp tục trung thành với 24 chử vàng của Đặng Tiểu
Bình, tức là tiếp tục thu mình nhẫn nhục làm ăn kinh tế ; nhóm thứ hai, cho
rằng quan điểm của Đặng đã lỗi thời, TQ phải vươn ra biển lớn, đoạt quyền thống
trị ít nhất là một nửa Thái Bình Dương.
Lá
bài biển Đông phần lớn nằm trong tay nhóm thứ 2.
Khả
năng của TQ có thể thu được những gì mà nhóm thứ 2 mong muốn hay không ? Chắc
chắn là không. Nhóm này có chịu ngồi yên để bị thuần hoá bởi nhóm thứ nhất hay
không ? Cũng chắc chắn là không. Nhóm hiếu động này thừa biết khả năng quân sự
của TQ so với Mỹ là bất đối xứng.
Họ
sẽ tiến hành loại “chiến tranh nhân dân” của Mao như đã từng thấy với Bắc Việt
xử dụng trong chiến tranh 1954-1975. Những thứ được gọi là Hải Giám, Quản lý
Thuỷ sản, v…v… là những công cụ cho loại chiến tranh nhân dân xảy ra trên biển.
Dẫu Hoa Kỳ có tổ chức xong Sea-Air Battle thì cũng vẫn bó tay đứng đó mà nhìn
mấy tay “Tàu cù nhầy” vừa cắt-bụp-xòe vừa la làng như mấy mụ tú bà.
Vậy,
con bài ngửa của TQ là lúc này thì đánh vỏ mồm, sau đại hội 18 sẽ tiếp tục “lọt
chọt” thừa cơ hội lượm hết đảo này đến đảo kia. Động thái này có 2 cái lợi ;
thứ nhất là nhóm hiếu chiến có công ăn việc làm để tiến cử con cháu vào hàng
ngủ “thượng lưu” ; thứ hai là nhóm “láu cá thu mình” (nhóm thứ nhất) có cơ hội
kềm chế nhóm hiếu chiến bằng con đường ngoại giao, qua tương quan với các nước
lớn trên thế giới, bởi PLA không thể nào tìm thấy một chiến thắng quân sự theo
đúng nghĩa của nó ở trên biển Đông.
Nói
chung, con bài ngửa của TQ vẫn là “chiến tranh nhân dân”, nếu nhà nước VN bỏ
qua yếu tố nhân dân trong cuộc kèn cựa này, chắc chắn sẽ thua TQ hết keo này
đến keo khác.
Có
một ngoại lệ, nếu Hoa Kỳ vận động thế giới cho ra một loại luật chẵng hạn như :
“Trong một cuộc đụng độ có xử dụng phương tiện mạnh hơn gây tổn thất cho phương
tiện nhỏ hơn trên biển, có xử dụng vũ khí sát thương, bất kể vũ khí đó lạc hậu
hay tiên tiến, bất kể người xử dụng vũ khí có thuộc quân đội hay không thuộc
quân đội của bất kỳ một quốc gia nào. Phía gây hấn được định nghĩa như là ‘cướp
biển’ hoặc quốc gia có công dân gây hấn trên biển được định nghĩa như là ‘tuyên
chiến’ với phía bị hại. Với một đạo luật mang tầm quốc tế như thế, TQ phải bó
tay mà an phận thủ thường. Biển Đông lặng sóng.
Chung
cuộc, nhà nước VN phải để cho nhân dân VN được tham gia trong cái “cuộc chiến
cù nhầy” này, tuỳ từng lúc mà nhân dân tự biết sẽ phải làm gì với biển Đông, hảy
để cho nhân dân tự thực hiện hầu tránh những đụng chạm cấp nhà nước khi chưa
cần thiết ; và với bên ngoài, chẵng cần nói ai cũng hiểu, chỉ có Mỹ mới có đủ
khả năng trải cánh tay quyền lực trên biển Đông.
No comments:
Post a Comment