07:10:pm
01/12/14
Để
“trục độc”, ai muốn hiểu ra cái ác tại đầu nguồn
của đảng Cộng sản Việt Nam, khởi đi từ Mao Trạch
Đông và Hồ Chí Minh cho tới mãi sau này, thì nên đọc –
và đọc kỹ – bộ Đèn Cù của Trần Đĩnh.
Tác
phẩm Đèn Cù – Quyển II – do Người Việt vừa xuất
bản ngày 21/11 *
Trong
cả ngàn cuốn sách mà người Việt Nam và ngoại quốc đã
viết về hiện tượng Cộng sản tại Việt Nam, cuốn Đèn
Cù của Trần Đĩnh có một vị trí riêng. Đó là sách
thuộc loại bán chạy trong năm dù ở trong nước còn là
bán chui và bị tịch thu. Mãi sau này, Đèn Cù sẽ là tài
liệu tham chiếu của rất nhiều người.
Đọc
hết quyển I cuốn Đèn Cù, mỗi độc giả lại có một
cách thẩm định.
Chỉ
riêng phản ứng “không thể đọc chơi rồi bỏ” của
nhiều độc giả cũng đủ nói lên giá trị đặc biệt
của tác phẩm. Chẳng những vậy, đọc rồi, không ít
người đã viết ra và lưu truyền nhận xét của mình.
Trong
số này, một số độc giả còn mau mắn… hài tội tác
giả để nói về sự khôn ngoan tinh tế của họ. Nhẹ là
“sao giờ này mới viết cái chuyện ai cũng biết?” Nặng
hơn thì “có ý chạy tội cho Hồ Chí Minh”. Thậm chí
còn chạy tội cho Trung Cộng. Hoặc cuốn sách ra đời
trong một âm mưu mờ ám để cho thấy là so với các lãnh
tụ cộng sản Việt Nam ở đầu nguồn thì thế hệ ngày
nay đã đổi mới, v.v….
Đôi
ba người tinh quái lại xoáy vào nội tâm tác giả – hay
của chính mình.
Họ
nói đến phản ứng tình dục lồng trong chính trị. Biết
đâu chừng, bản năng thâm sâu ấy khiến một người bị
kết tội “chống đảng” như Trần Đĩnh lại chỉ đi
cải tạo thay vì bị tù đầy như các “đội bạn” của
nhóm “Nhân văn Giai phẩm”, hoặc các nhân vật lãnh tội
“xét lại chống đảng” ngày xưa.
Vẫn
biết rằng khi đã xuất bản, tác phẩm hết còn là của
tác giả, mọi người đều có quyền phán xét khen chê
như vậy. Nhưng sự khen chê ấy cũng tùy trình độ – và
cả giác độ – của người đọc. Được một cái là
càng bị đây đó dị nghị thì cuốn sách lại bán càng
chạy….
Thế
rồi, do nhà xuất bản Người-Việt ưu ái yêu cầu – có
thể là với sự đồng ý của tác giả – người viết
này may mắn được đọc bản thảo của quyển hai. “May
mắn” cũng là một phán xét! Cái giá phải trả là…
viết đôi lời giới thiệu.
Cung
kính bất như tuân lệnh.
Giữa
đám đông còn om xòm về quyển I, người viết xin chỉ
vạch ra hai tội của Trần Đĩnh: một là mê văn hóa
Trung Hoa, như nhiều người có học khác. Hai là mê lý
tưởng cộng sản, ban đầu kết tinh vào Hồ Chí Minh hay
Trường Chinh.
Là
người uyên bác – làm không ít độc giả hụt hơi khi
đọc và phải đọc lại – Trần Đĩnh có biệt tài ngôn
ngữ của một nhà văn lớn. Nhưng trước hết, ông hiển
nhiên biết nhiều ý hay nghĩa của chữ “mê”.
Ban
đầu, ông chỉ là “con mê”, một loại nai, bị khớp
đèn của các lãnh tụ trên rừng xanh khi họ chưa có dân
trong tay để xiết. Trong tuổi thanh xuân ấy, mê có thể
là thích, ai chẳng biết vậy? Nhưng mê quá cũng làm ta mờ
trí, chẳng mê tín thì “mê thất” là lạc đường, đầu
óc mụ mị. Trong cõi “mê hoang” mờ mịt ấy, người
ta khó thấy được thực hư – và có khi là đồng lõa
của tội ác.
Mê
còn hàm ý mân mê sờ soạng – Lê Đức Thọ hiểu cảm
giác này ở trong tù. Sờ quá thì mất luôn cảm giác, như
“tê mê”, hoặc mê như bị chất ether trên giường
bệnh. Hay bê bết dơ dáy như “chân mình đầy cứt mê
mê”….
Đọc
lại Đèn Cù I và đọc qua quyển II, chúng ta sẽ thấy ra
ngần ấy nét “mê”!
Người
viết này không nói quá mà vẽ rắn thêm chân. Ở chương
49 trong quyển II, chúng ta sẽ thấy ông luận bàn đầy
tâm đắc với một người trong Nam, thuộc Việt Nam Cộng
Hoà, về tiến trình phơi bày bản chất ô uế của đảng
Cộng sản Việt Nam như “mở nắp bô”.
“- Việt cộng mải mê vùi cứt cho ông anh [là Trung cộng] nên không dọn được cứt mình ngập hết bản thân mình và… – Và đang được nhân dân bới ra, vâng, chính xác,dân đang mở nắp bô đấy.”
Mê
như vậy từ khi còn trai trẻ, sau cùng thì Trần Đĩnh đã
tỉnh dần sau nhiều lần choáng váng. Mà không chỉ tỉnh
lấy một mình. Từ hơn hai chục năm nay, ông muốn viết
lại cả tiến trình giải thoát của bản thân và giải
độc cho người khác. Nên người viết xin đề nghị một
từ là “trục độc”.
Để
“trục độc”, những ai muốn hiểu ra cái ác tại đầu
nguồn của đảng Cộng sản Việt Nam, khởi đi từ Mao
Trạch Đông và Hồ Chí Minh cho tới mãi sau này, thì nên
đọc – và đọc kỹ – bộ Đèn Cù của Trần Đĩnh.
Người
sính văn chương có thể cất công xếp loại Đèn Cù là
tự truyện hay hồi ký, bút ký, v.v…. Qua quyển II, ta mới
nhận ra nét chung là Trần Đĩnh nhớ gì kể nấy, như
người viết tùy bút. Khổ nỗi, đây không là tùy bút
của Mai Thảo hay Nguyễn Tuân để giải trí mà nhằm giải
độc…. Ông lần giở ký ức như con tầm nhả tơ vì cái
nghiệp, những sợi tơ rướm máu bạn bè và người thân,
hoặc đầy mùi xú uế của đảng.
Nếu
quyển I của Đèn Cù có những chương tập trung về các
thủ phạm của cái ác, quyển II viết nhiều về các nạn
nhân, trong đó có những người đáng kính trọng, ít ra
là đáng được thông cảm. Trần Đĩnh kể lại thế giới
của ông qua cả trăm giai thoại, với nhiều nhân vật còn
xa lạ cho những ai không sinh hoạt trong môi trường hắc
ám đó. Nhưng nếu cứ tưởng ông rút ruột viết ra từng
đoạn rã rời thì người đọc vẫn chưa thấy được
công phu trục độc.
“Sợi
chỉ xuyên suốt” những đoạn tùy bút u ám vẫn là cái
gian và cái ác của “Việt cộng”. Dùng từ này, Trần
Đĩnh trả lại ngữ nghĩa nguyên thủy và chính xác là
Cộng sản Việt Nam. Y như khi ông viết về Trung cộng.
Nhưng
nếu chỉ là về từng nhân vật ngẫu hứng nhớ lại thì
tùy bút Đèn Cù chưa đi tới tận cùng của trục độc –
hay mở nắp bô để xả mùi xú uế.
Trần
Đĩnh đọc nhiều, thuộc sử đảng và không hề quên mối
quan hệ với Liên Xô cùng Trung Cộng từ thời Đệ tam
Quốc tế cho đến ngày nay. Cho nên về từng người hay
từng việc, ông đều nhắc lại dẫn chứng, nhất là
trong báo đảng hay từ người trong cuộc.
Với
nhiều độc giả thuộc thế hệ về sau, khung cảnh lịch
sử ấy là một mê cung ngoắt ngoéo nên quyển II của Đèn
Cù còn bắt người đọc phải nhớ tới hoặc đọc lại
lịch sử cận đại.
Trong
từng mô tả về sự gian ác, đôi khi ông có cái lý “giảm
khinh” là cái ngu của mấy kẻ trên chóp bu. Dù là ngu
thì được cái gian bù lại. Xin đọc Trần Đĩnh kể lại
về hậu trường của “Cách mạng Tháng Tám” năm 1945 ở
Chương 50:
“Chỉ
hai việc đầu não cách mạng Tân Trào mù tịt tin Hà Nội
khởi nghĩa thành công và Việt Minh vũ trang phải được
Nhật cho phép qua Cầu Đuống mới vào được Hà Nội đã
đủ cho thấy vận hội khách quan vô cùng tốt đẹp của
đất nước. Nói lại: vận hội của toàn dân nhưng cuối
cùng đã bị Việt cộng ẵm gọn làm vốn liếng riêng
của mình. [Chữ in nghiêng là của tác giả Trần Đĩnh.]
“Tân
Trào ba ngày không biết Hà Nội đã khởi nghĩa thắng lợi
và Quân Chiến Khu về phải xin Nhật cho qua Cầu Đuống,
chỉ hai việc ấy thôi đủ nói Việt Minh chả có đuổi
Nhật gì hết. Và tuy ngày 23 tháng 8 mới vào Hà Nội, Cụ
Hồ vẫn cảnh giác bắt đi vòng qua sông Hồng ở mạn
cây đa làng Sọi có Vũ Đình Huỳnh chờ đón Cụ lên xe
hơi qua cầu Sông Cái rồi rẽ phố Hàng Khoai và thế là
Cụ đã được ngắm thủ đô ở cái góc mang tên thứ
lương thực tiêu biểu nhất của dân ta – đúng là nông
thôn bao vây thành thị… Rồi Cụ hài lòng ra ngay chỉ
thị tiếp tục hòa hoãn với Nhật, tha Bảo Đại, một
lần nữa mặc nhiên thừa nhận Quân lệnh số 1 yêu cầu
tiến công Nhật, đàn áp chính quyền Trần Trọng Kim và
tiêu diệt đảng phái phản động, là duy ý chí kiểu con
ếch nằm trong đáy giếng.” [Hết trích.]
Từ
những hồi tưởng đó, Trần Đĩnh mới kết luận là
theo Việt cộng thì “bốn phương vô sản đều là anh
em… “vô tổ quốc” như thế!”
Dầy
dẫy trong Đèn Cù, ta gặp nhiều chuyện cực khó tin mà
chỉ người trong cuộc mới thấm được theo lối “nóng
lạnh tự biết”.
Trong
mạch đó, độc giả có thể nhớ tới truyện giả tưởng
“Đỉnh Cao Toang Hoác” (Yawning Heights hay Les Hauteurs
Béantes) của nhà văn bất đồng chính kiến Alexander
Zinoviev khi ông ta chơi chữ và châm biếm xã hội Xô viết.
Nhưng Zinoviev còn phải dựng truyện giả tưởng, Trần
Đĩnh viết về người thật, việc thật. Và xuyên qua hơn
ngàn trang sách của hai quyển, Đèn Cù bổ dọc từ Marx
tới Lenin, Staline, Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh, cho chí
Lê Duẩn, Lê Đức Thọ – và cả Nguyễn Văn Linh với
thành tích bái Tầu để chặn Duẩn và ngăn Thọ. Còn
kinh hãi hơn giả tưởng.
Tuy
nhiên, và đây mới là một kỳ thú của tác phẩm, Trần
Đĩnh lại viết về Hồ Chí Minh như một nạn nhân hàng
đầu.
Những
ai cho rằng “Đèn Cù” có dụng tâm chạy tội cho Hồ
Chí Minh thì nên đọc quyển II để nắm lấy “tang vật”.
Dù
là cán bộ trước sau đã qua sáu năm đào tạo của Đệ
tam Quốc tế, và sau này được quốc tế trao cho Trung
Quốc dìu dắt, Hồ lần lượt là nạn nhân của Staline,
rồi Mao và vì vậy mà từng thời ở nhà cũng là nạn
nhân của Trường Chinh, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ trong vụ
tranh đoạt quyền bính nội bộ. Phần nào đó, Bác Hồ
của Trần Đĩnh có thể là “vô can” trong nhiều chuyển
động lớn chỉ vì cái tội vô tài.
Vậy
mà ngày nay Việt cộng còn nói mãi về thắng lợi của
“Tư tưởng Hồ Chí Minh”. Cho nên Trần Đĩnh mới phang
thành tích họ Hồ: “Bịa! Chính là thất bại! Vâng,
thất bại đầu tay lập đảng và thất bại đầu tay lập
nước!”
Rất
đáng ngạc nhiên từ một người mắc bệnh mê Hồ khi
còn trẻ. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là Trần Đĩnh không
hết lời ngợi ca cụ Trần Trọng Kim. Từ đó, thế hệ
ngày nay ở trong nước phải tìm hiểu xem Trần Trọng Kim
là ai – và vì sao Cách mạng Tháng Tám chỉ là một trò
bịp….
Quyển
II của Đèn Cù được tác giả đặt tựa là “Vén Mây
Giữa Trời”, đọc mãi người viết này mới đoán ra
Trần Đĩnh có ý phân công lao động. Bác Hồ và đảng
ta chỉ là những vì sao, còn lại, Mặt Trời là những
lãnh tụ xa lạ của Liên Xô hay Trung Cộng, như Lenin,
Staline hay Mao…. Vén mây lên, Trần Đĩnh bắn rụng cả
mặt trời lẫn ngần ấy vì sao….
Mà
vì sao dân ta lại khổ vậy? Cũng vì cái tội mê….
Sau
khi cả dân tộc đã trả giá đắt đỏ, Trần Đĩnh viết
ra chuyện mê muội ấy. Những ai muốn thế giới nhìn ra
sự lầm lạc của nhiều người ngoại quốc về Việt
Nam thì nên phiên dịch Đèn Cù ra ngoại ngữ. Nó cần
xuất hiện bên những tác phẩm giải ảo lừng danh của
thiên hạ.
©
Nguyễn-Xuân Nghĩa
© Đàn Chim Việt
© Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment