Posted by chepsuviet
on 08/02/2014
Đó là bài “Nhân quyền VN:
thắng thua thua thắng” của “ông Trần Nhật Phong, một người hoạt
động trong ngành truyền thông tại Quận Cam, California, Hoa Kỳ” trên
trang web đài BBC chiều qua.
Nói “ngu xuẩn” bởi vì
Cuộc Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát về nhân quyền Việt Nam tại Liên hiệp quốc, một
sự kiện, hoạt động quy mô quan trọng của tổ chức lớn nhất thế giới, liên quan
và có sự tham gia của hơn cả trăm quốc gia, thế nhưng bài viết lại như cố tình
tách rời hiện thực chính yếu đó, mà chỉ bàn tới nó như là một cuộc “đấu” chỉ
giữa hai phe người Việt thôi – Nhà nước CSVN và những người đấu tranh cho dân
chủ.
Từ đó, bài viết như khoét sâu
vào mâu thuẫn giữa người Việt với nhau, vẽ ra hình ảnh cô độc, cực đoan của
những người Việt tranh đấu, trong khi trên thực tế họ đang hòa vào cuộc đấu
tranh chung của thế giới văn minh. Mang danh là một người “hoạt động trong
ngành truyền thông”, lại ở xứ sở truyền thông phát triển nhất và đi đầu trong
tranh đấu nhân quyền, nhưng tác giả như chẳng biết đến hàng loạt những hoạt
động phối hợp, gắn bó giữa các tổ chức phi chính phủ quốc tế, của rất nhiều
đoàn ngoại giao, quốc hội nhiều nước (đặc biệt là Hoa Kỳ) với các tổ chức, cá
nhân tranh đấu cho dân chủ của người Việt, trong cả một thời gian dài, chứ không
phải chỉ mấy ngày ở Geneva.
Rồi để cố chứng minh cho cách
nhìn nhận, đánh giá méo mó kia, tác giả còn cường điệu, suy diễn, thậm chí
thiên thẹo rất nhiều trong phân tích các sự kiện. Ví như cho là PTT Phạm Bình
Minh đã “khẳng định những chỉ trích đến từ ‘thế lực xấu’ để vô hiệu hóa
chính nghĩa của cuộc tranh đấu nhân quyền tại Việt Nam”, trong khi thực tế
ông PTT chỉ nói về những ý kiến, “vì những mục tiêu khác nhau”
(trên thế giới cũng như VN) “luôn luôn chỉ trích chính sách” của chính
phủ về quyền con người, dù họ có làm tốt (mời xem video,
phút thứ 15′).
Lố bịch và nực cười tới mức khi
tác giả cho là ý kiến trên, “tuy không nói rõ, nhưng ai cũng hiểu ông
Phạm Bình Minh muốn nói đến Đảng Việt Tân”, như thể cả thế giới này chỉ có
Đảng Việt Tân là đấu tranh cho dân chủ của Việt Nam.
Hay như nhận định nữa, cũng rất
giống chiêu thức của Ban Tuyên giáo và Bộ Công an CSVN, cho là “sự có mặt
của một số tổ chức chính trị” đã “khiến cho ý nghĩa và chính nghĩa”
của các tổ chức NGO và những cá nhân tranh đấu “đã bị mất”.
Còn rất nhiều nữa không thể nói
hết những chi tiết đáng bàn, tới độ phải nghi ngờ lớn về bài viết này, kể cả
việc nó nhanh nhảu xuất hiện khi chưa tới hồi kết.
Và đương nhiên, một khi cho
đăng tải một bài viết ngu xuẩn như vậy, không thể không nhận xét cách làm báo
của BBC là quá non nớt, nếu như không muốn đặt dấu hỏi nghiêm trọng hơn, rằng
cái gì đang được che đậy đằng sau bài báo và việc cho đăng tải nó. Nếu bài này
ở trên một blog kiểu “dân chủ sọc dưa” thì cũng bình thường, đằng này lại ở một
trang web của một tổ chức truyền thông lớn bậc nhất và có bề dày kinh nghiệm về
VN, thì thật lạ. Xin nhấn mạnh, ở đây không phải là vấn đề “quan điểm và
cách hành văn” của tác giả, điều BBC ghi chú để tỏ ra tôn trọng người viết,
mà là lối đưa thông tin, diễn giải sai lệch nghiêm trọng, mang tính xuyên tạc
không thể chấp nhận được.
Mời xem:
Trần Nhật Phong, gửi cho BBC từ
California
Cập nhật: 11:48 GMT –
thứ sáu, 7 tháng 2, 2014
Nhân quyền VN: thắng thua thua thắng
Cuộc Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát về nhân quyền Việt Nam
tại LHQ gọi tắt là UPR diễn ra tại Geneva hôm 5 tháng 2 vừa qua có vẻ đã gây
chú ý cho dư luận ở hải ngoại khá nhiều.
Với sự có mặt của một số cá
nhân đáng chú ý trong phong trào tranh đấu cho nhân quyền tại Việt Nam và một
phái đoàn đông đảo từ phía chính quyền Hà Nội, cuộc khảo sát đã chấm
dứt, nhưng dư âm vẫn còn.
‘Bên thắng cuộc’
Dường như cả hai phía nhà nước
Việt Nam lẫn những người tranh đấu cho nhân quyền và dân chủ tại Việt Nam cũng
như một số người Việt hải ngoại đều tự ca ngợi phe mình chiến thắng.
Phía những người tranh đấu cho
dân chủ và nhân quyền và một số người Việt hải ngoại cho rằng họ đã chiến thắng
vẻ vang.
Thứ nhất, đánh động được dư
luận các nước chú ý hơn đến tình hình nhân quyền tại Việt Nam, kể cả những quốc
gia được xem là đồng minh của Việt Nam như Nga, nước cũng nhấn mạnh đến thái độ
xử dụng những điều luật mơ hồ để buộc tội những người tranh đấu cho nhân quyền
của phía an ninh Việt Nam.
Thứ hai, phía này cũng cho rằng
mình thành công qua việc vạch ra những chiến thuật mà nhà nước Việt Nam thông
qua bộ ngoại giao thường áp dụng để đối phó với những chỉ trích về nhân quyền
như lần khảo sát năm 2009.
Người giúp cho phía tranh đấu
nhân quyền vạch ra chiến thuật là nhân vật tên Đặng Xương Hùng, người từng phục
vụ trong Bộ Ngoại giao Việt Nam và rời khỏi Đảng Cộng Sản năm 2012.
Thứ ba là cuộc tường trình từ
những nhân vật tranh đấu cho nhân quyền trong nước đặt biệt là trường hợp ông
Phạm Chí Dũng, người vào giờ chót bị công an Việt Nam ngăn chặn không cho lên
máy bay, nhưng vẫn có bản tường trình qua hình ảnh video, cho thấy họ vẫn chiến
thắng trước sự ngăn cản của nhà nước Việt Nam.
Trong khi đó phía nhà nước Việt
Nam cũng cho rằng họ chiến thắng vẻ vang trước cuộc khảo sát và tạo ra hình ảnh
tốt trước sự chứng kiến của cộng đồng quốc tế.
Thứ nhất, qua lời phát biểu của
Phó Thủ Tướng kiêm Bộ Trưởng Ngoại Giao Phạm Bình Minh tại Việt Nam, khi ông
khẳng định những chỉ trích đến từ “thế lực xấu” để vô hiệu hóa chính nghĩa của
cuộc tranh đấu nhân quyền tại Việt Nam.
Tuy không nêu rõ, nhưng ai cũng
hiểu ông Phạm Bình Minh muốn nói đến Đảng Việt Tân, một chức luôn tìm cách trở
thành đảng đối lập tranh quyền cai trị với Đảng Cộng Sản, nhưng chưa bao giờ
được chính thể quốc gia nào thừa nhận.
Phía Việt Nam cho rằng họ đã
chiến thắng khi vạch ra động cơ chính trị đằng sau cuộc vận động khảo sát UPR
lần này.
Thứ hai, phía nhà nước Việt Nam
cho rằng họ đã gây bất ngờ cho phía chỉ trích, khi đem tất cả những bộ, ban
ngành liên hệ đến tường trình và ghi nhận ở Thụy Sỹ, bao gồm cả Bộ công an, Bộ
thông tin và Truyền thông, Bộ Kế hoạch và Đầu tư…
Điều này phía Việt Nam cho rằng
họ chiến thắng vì thuyết phục được cộng đồng quốc tế qua sự giải thích của các
ban ngành chuyên môn, và phá vỡ “âm mưu chính trị của những thông tin thiếu
khách quan” từ phía chỉ trích.
Thứ ba nhà nước Việt Nam cho
rằng họ chiến thắng với những lời khen ngợi của một số quốc gia về những phát
triển kinh tế, xóa đói giảm nghèo cũng như nâng cấp đời sống dân chúng.
Phía Việt Nam cho rằng họ đã
thành công khi đưa được các thông tin này ra trước sự chứng kiến của nhiều quốc
gia, để xác định về ý nghĩa rộng rãi hơn của hai chữ nhân quyền mà không bị
đóng khung thuần túy trong các quyền ngôn luận, đi lại hay tôn giáo.
‘Bên thua cuộc’
Tuy các phía đều cho rằng họ
chiến thắng trong cuộc khảo sát định kỳ phổ quát nhân quyền UPR hôm 5 tháng 2
vừa qua, nhưng dư luận bên ngoài vẫn cho rằng các phía đều đã thua tơi tã, và
dư luận đánh giá rằng cuộc khảo sát lần này kết quả cũng chỉ là tuyên cáo chung
chung, sẽ không có một kết quả cụ thể nào.
Phía những người tranh đấu cho
dân chủ nhân quyền và một số nhân sự, tổ chức ở hải ngoại cũng bị đánh giá là
thua trận, do chủ quan, định hướng và chiến thuật.
Cái thua thứ nhất là bên cạnh
những tổ chức NGO, những cá nhân tranh đấu cho công bằng xã hội, dân chủ và
nhân quyền, sự có mặt của một số tổ chức chính trị đã khiến cho ý nghĩa và
chính nghĩa họ đã bị mất, vì họ đã trở thành công cụ cho những tổ chức chính
trị dùng để đả kích đảng cầm quyền ỡ Việt Nam, với mục tiêu là lật đổ chế độ
đang cầm quyền, không còn ý nghĩa tranh đấu nhân quyền nên tiếng nói không được
chú ý nhiều và tác động lớn.
Cái thua thứ hai là thiếu sự
định hướng, nên bên cạnh cuộc kiểm điểm UPR lại xuất hiện cuộc biểu tình với cờ
vàng ba sọc đỏ, điều này có thể có ý nghĩa quan trọng đối với những người Việt
từng phục vụ dưới lá cờ đó và sự thiêng liêng, nhưng nếu đem đến những nơi như
trụ sở LHQ thì xem như trật lấc.
Đó là vì trụ sở LHQ sẽ không
kiếm ra lá cờ đó biểu tượng cho quốc gia nào trong hiện tại, và phía nhà nước
Việt Nam lại khẳng định, những người tham gia cuộc chỉ trích chỉ muốn lật đổ
chế độ hiện nay để tái lập thể chế VNCH đã không còn hiện hữu chứ không phải
tranh đấu cho nhân quyền gì cả.
Cái thua thứ ba chính là chiến
thuật, thay vì tranh thủ cơ hội tiếp cận với những ban ngành do
phía nhà nước Việt Nam đưa ra,
để trực diện tranh đấu thì những tổ chức, cá nhân lại chọn thái độ tránh né vì
sợ mang tiếng “tiếp xúc với Cộng Sản”, và chỉ nhắm vận động vào các quốc gia
tham dự, điều này với cái nhìn từ bên ngoài thì có vẽ là chiến thuật gây áp lực
hữu hiệu, nhưng với cái nhìn của những người trong nước , thì chính là cầu viện
ngoại bang hay “cõng rắn cắn gà nhà”, khiến cho những người tranh đấu nhân
quyền và dân chủ càng bị đẩy ra xa hơn với người dân trong nước.
Phía nhà nước Việt Nam cũng bị
đánh giá là thua thê thảm trong lần này, xem như những cố gắng tham gia vào hội
đồng nhân quyền LHQ không còn giá trị gì cả.
Thứ nhất, việc ngăn chặn cá
nhân ông Phạm Chí Dũng tham gia cuộc kiểm điểm UPR của an ninh Việt Nam, đã trở
thành bằng chứng rõ ràng nhất về quyền tự do đi lại bị xâm phạm trước con mắt
của cộng đồng quốc tế, cho thấy nhà nước Việt Nam đã làm ngược lại với bản hiến
pháp mà họ vừa tu chính cách đây không lâu.
Cái thua thứ hai khi bị truy
vấn đến quyền tự do báo chí, Việt Nam vẫn không thuyết phục được mọi giới khi
khung luật pháp của họ khẳng định không cho phép tư nhân được ra báo chí, ngược
lại với qui định của hiến pháp về quyền tự do ngôn luận, và không cho phép
người dân được sở hữu đất đai, một cái quyền mà bất cứ người nào trên trái đất
cũng có.
Cái thua thứ ba là các giải
thích đều lái vấn đề qua phát triển xã hội, khiến cho nhiều quốc gia nhìn thấy
chính quyền Việt Nam đang cố gắng biện minh cho các hành động bị xem là vi phạm
nhân quyền, mà không chứng minh được thiện chí cải tổ về khung luật pháp, thái
độ ứng xử, để người dân cảm thấy họ được bảo vệ quyền làm người như các quốc
gia khác, cái thua chính là cộng đồng quốc tế nhìn thấy tại Việt Nam nhân quyền
được ban phát chứ không phải được tôn trọng.
‘Đánh mất cơ hội’
Dù có nhiều dư luận trái chiều
về thắng và thua của các phía, nhưng cũng có những ý kiến khác cho rằng các
phía đã đánh mất cơ hội tốt lần này để giải quyết những khác biệt.
Nhiều dư luận cho rằng phải
chăng thay vì đưa ra những lý luận bảo vệ quan điểm của bên cầm quyền, phía nhà
nước nước Việt Nam nên dùng cơ hội này chủ động thăm hỏi những người tranh đấu
cho dân chủ nhân quyền, tổ chức buổi gặp gỡ bên lề UPR, lắng nghe tâm tư của
những người chống đối hay khác ý kiến về việc điều hành đất nước.
Một buổi như vậy không chỉ là
để tiếp xúc với những người Việt hải ngoại mà cả với những cá nhân như Đặng
Xương Hùng, Phạm Chí Dũng, thân mẫu của Lê Quốc Quân hay thân phụ của ông Trần
Huỳnh Duy Thức, thì có lẽ kết quả sẽ đẹp hơn nhiều, ít nhất có thể đối thoại và
giải quyết trong tin thần xây dựng.
Ngược lại đối với những tổ chức
NGO, hay những cá nhân tranh đấu cho công bằng xã hội, nhân quyền và dân chủ,
định hướng rõ mục tiêu sau cùng của họ, sẵn sàng tiếp cận quan chức Nhà
nước Việt Nam ở Thụy Sỹ, thẳng thắn vạch ra những tiêu cực và những điều chưa
đúng của nhà nước Việt Nam về quan điểm nhân quyền, đừng để những tổ chức chính
trị hay những cá nhân có động cơ chính trị ảnh hưởng thì có lẽ mục tiêu của họ
sẽ dể dàng đạt được nhiều hơn, thay vì sự chỉ trích và khát vọng nhân quyền của
họ bị biến thành công cụ chính trị.
Đáng tiếc những điều ghi nhận ở
trên đều không xảy ra, và cái mọi người nhìn thấy chỉ là những con dân Việt
Nam, những người nói tiếng Việt của cả hai phía đang tìm cách triệt hạ nhau
trước cặp mắt của những trọng tài quốc tế, mà họ dường như không bao giờ đưa ra
kết quả chung cuộc.
Bài viết thể hiện quan
điểm và lối hành văn của ông Trần Nhật Phong, một người hoạt động trong
ngành truyền thông tại Quận Cam, California, Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment