Hồng Trung
Gửi tới BBC từ Gia-Lai
Cập nhật: 11:29 GMT -
thứ ba, 25 tháng 2, 2014
Chiều ngày 19/2/2014, trong hội nghị giữa chính phủ với
Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phát biểu: “Đảng, Nhà
nước không bao giờ quên công lao của đồng bào chiến đấu, hy sinh để giành thắng
lợi trong cuộc chiến chống xâm lược ngày 17/2/1979.”
Song ông biện luận cho sự kiện
nhà nước không tổ chức tưởng niệm bằng câu nói:
“Chúng ta làm gì cũng phải tính lợi ích cao
nhất của đất nước.”
Lời phát biểu của ông chắc chắn
không đáp ứng được lòng mong ước của cử tri cả nước, và bất nhất với lời phát
biểu trước đây của ông trước công chúng.
Những hoạt động tưởng niệm là
một hoạt động mang tính nhân văn, đạo đức, lịch sử và văn hóa của một quốc gia
có chủ quyền độc lập thì tại sao lại không có tính lợi ích cho đất nước?
Ngoại trừ là sức ép áp đặt từ
Trung Quốc lên trên Bộ Chính trị Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam và được
cho là không có lợi cho giới cầm quyền hiện nay.
Trung thành với sự thật
Tấm gương Nhật Bản và Mỹ thì
khác.
Tuy hai nước này là đồng minh
cùng ký kết hợp tác an ninh quân sự, nhưng hằng năm Nhật Bản vẫn tổ chức lễ
tưởng niệm và đưa vào lịch sử về trận quyết tử Trân Châu Cảng - ngày tang
thương Mỹ ném bom nguyên tử tại Nagasaki và Hiroshima.
Lịch sử bắt buộc Mỹ, Nhật và cả
thế giới phải thừa nhận sự thật không thể chối cãi. Và người Mỹ còn dựng lại bộ
phim điện ảnh trận đánh Trân Châu Cảng với một cách nhìn khách quan dù đó là
thất bại bi thảm đối với họ.
Nhìn lại lịch sử nước ta, “Một
ngàn năm đô hộ giặc Tàu“ - một khoảng thời gian thật dài mà cả dân tộc phải
thống khổ dưới ách đô hộ của các triều đại phong kiến Trung Quốc.
Nhiều cuộc khởi nghĩa nổi dậy
đánh đuổi giặc ngoại xâm gìn giữ giang sơn xây dựng nhà nước có Quốc hiệu Văn
Lang, Vạn Xuân nhưng vẫn không có được độc lập chủ quyền thật sự. Lịch sử gọi
đó là thời kỳ Bắc thuộc.
Ngàn năm về trước, vua chúa
Trung Hoa vẫn xem Việt Nam là là một đơn vị hành chính và cử các quan thái thú
qua cai trị, khai thác bóc lột của cải đem về nước.
Mãi cho đến năm 938, khi Ngô
Quyền đại thắng quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng, xây dựng triều vương, thì
thời kỳ Bắc thuộc mới kết thúc và mở ra kỷ nguyên mới cho nền độc lập chủ quyền
của nước ta.
Từ đó về sau, song song bên
cạnh các triều đại Tống, Mông Nguyên, Minh, Mãn Thanh của Trung Quốc là triều
đại nhà Đinh, Lê, Lý, Trần, Hồ, Hậu Lê. Trước sức mạnh quân sự và âm mưu xâm
chiếm của Trung Quốc, các vua nước ta vẫn giữ sự hiếu hòa, đối ngoại mềm dẻo
nhưng không đánh mất chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ.
Toàn dân vẫn đồng lòng hợp sức
phù vua đánh bại các cuộc xâm lược của kẻ thù. Chủ quyền đất nước và độc lập
dân tộc vẫn được bảo tồn trước sức mạnh của Trung Quốc qua các triều đại phong
kiến.
Đó cũng là di sản quí báu mà
các bậc tiền nhân cha ông ta hy sinh máu xương để lại cho hậu thế. Lịch sử bắt
buộc phải ghi nhận. Trong tinh thần đó, cuộc hải chiến Hoàng Sa 1974, Trường Sa
1988 và cuộc chiến biên giới Việt- Trung 1979 cũng không thể ngoại lệ vì đó
cũng là ba cuộc chiến đấu chống giặc ngoại xâm để bảo vệ chủ quyền lãnh thổ đất
nước.
Không được học sử ta?
Nhưng bài học lịch sử đó hiện
không được giảng dạy một cách trung thực và đầy đủ ở Việt Nam.
Con tôi là học sinh lớp 7 nhưng
rất mơ hồ về lịch sử Việt Nam qua các triều đại phong kiến.
Có một lần bé hỏi tôi: ”Ba ơi!
Tại sao ba gọi nhà Đường, Hán, Tống, Nguyên, Minh, Mãn Thanh là giặc Tàu? Thế
Tàu, Trung Quốc với các nhà Đường, Hán... liên quan gì với nhau? “.
Đó cũng là một trong những lý
do có chuyện các em học sinh xé
đề cương ăn mừng ngay tại trường khi nghe tin môn lịch sử không đưa vào đề
thi tốt nghiệp PTTH ngày 29/3/2013 tại Trường THPT Nguyễn Hiền, Sài Gòn.
Nếu không vì những quyền lợi
chính trị chi phối, lịch sử luôn là môn học được coi là ưa thích đối với học
sinh, nếu viết đúng chính sử.
Nhưng nay, môn lịch sử trở
thành bộ công cụ tuyên truyền có định hướng của Đảng như cố tình xóa nhòa đi
những danh nhân, chứng tích hào hùng của bề dày lịch sử chống Trung Quốc.
Chủ quyền độc lập của một quốc
gia là không những chủ quyền biên cương, lãnh hải về địa lý mà còn chủ quyền về
chính trị, kinh tế, văn hóa, dựa trên các hiệp ước quốc tế, Hiến chương Liên
Hiệp Quốc.
Mỗi quốc gia có quyền hành xử
quyền hạn của riêng mình, trong đó có quyền bảo vệ sự thật lịch sử của mình.
Nếu Bộ Chính trị Trung ương
Đảng Cộng sản vì sợ ảnh hưởng của Trung Quốc trên phương diện ngoại giao hoặc
bị lệ thuộc mà cấm đoán, hoặc không dám hoạt động tưởng niệm ngày 17/2/1979,
không dám đưa sự kiện đó vào bộ môn lịch sử nhà trường thì xem như tự đánh mất
dần một phần chủ quyền độc lập trước bá quyền Trung Quốc.
Lợi ích đất nước, không thể dựa
trên sự nhượng bộ yếu hèn khiếp nhược như thế, vì sự nhượng bộ lần này sẽ kéo
theo nhiều lần nhượng bộ khác để rồi mất dần dần.
Bài viết thể hiện quan
điểm của bạn Hồng Trung, thành viên Đảng Vì Dân, gửi từ Gia-Lai, Việt
Nam ngày 23/2/2014.
No comments:
Post a Comment