Không phải ai trong số chúng ta cũng biết và đựợc
biết sự thật về tất cả những gì thuộc về quá khứ, nhất lại là một giai đoạn,
một câu chuyện lịch sử với những biến cố đầy đau thương và oán hận. Trận hải
chiến Hoàng Sa là một câu chuyện lịch sử như thế. Bốn mươi năm trước, khi bẩy
mươi tư người lính Hải quân Việt Nam Cộng Hòa “vị quốc vong thân” trên vùng
biển Hoàng Sa, tôi và đuơng nhiên những bạn cùng trang lứa còn chưa ra đời. Tại
miền Bắc ngày đó, nhiều “cô, cậu” thanh niên đang là bộ đội của Quân đội Nhân
dân Việt Nam. Nhiều người trong số họ hiện giờ đã trở thành những cán bộ đang
làm việc, phục vụ cho đảng và nhà nước. Trong số họ, không thể không nói rằng
họ không biết hay hoàn toàn không biết về trận hải chiến cũng như sự hy sinh
anh dũng của những người anh hùng tại Hoàng Sa ruột thịt ngày ấy.
Là một người sinh sau biến cố năm 1975, tôi cũng như rất nhiều nguời dân miền Bắc và nhất là những bạn trẻ đã không có cơ hội để biết về trận Hải chiến Hoàng Sa năm 1974. Hơn thế, tôi cũng đã từng lĩnh án 4 năm tù giam chỉ vì lên tiếng cỗ vũ cho Nhân quyền và công khai khẳng định chủ quyền biển đảo của dân tộc. Giống như tất cả những bạn trẻ yêu nước khác, Trường Sa - Hoàng Sa luôn ở trong trái tim tôi. Trong hoàn cảnh của một người tù đang bị quản chế, tôi chỉ có thể huớng về Hoàng Sa bằng cách riêng rất hạn chế của mình: thực hiện một chương trình phỏng vẫn để kỷ niệm 40 năm Hải chiến Hoàng Sa. Với mong muốn xóa đi, hoặc ít ra cũng thu hẹp lại những ranh giới, khác biệt từ nhiều thành phần trong quá khứ, tuổi tác và chính kiến để có một cái nhìn trung thực, công bằng, biết tri ân với những nguời đã hy sinh để bảo vệ Tổ quốc. Để thấy được rằng, bất cứ một sự khác biệt nào cũng có thể vượt qua với một lý do chung, đó là Lòng Yêu Nước.
Bài phỏng vấn đầu tiên này được thực hiện với 3 người để như là một phần nói lên tâm tình của những người dân Việt, có những quá khứ khác nhau, về cuộc Hải chiến Hoàng Sa bảo vệ biển đảo của các Hải quân VNCH.
Vì đây là câu hỏi chung dành cho nhiều người ở những lứa tuổi khác nhau, xin phép được dùng chung từ “bạn”trong cách xưng hô để thuận tiện cho việc đặt câu hỏi.
Là một người sinh sau biến cố năm 1975, tôi cũng như rất nhiều nguời dân miền Bắc và nhất là những bạn trẻ đã không có cơ hội để biết về trận Hải chiến Hoàng Sa năm 1974. Hơn thế, tôi cũng đã từng lĩnh án 4 năm tù giam chỉ vì lên tiếng cỗ vũ cho Nhân quyền và công khai khẳng định chủ quyền biển đảo của dân tộc. Giống như tất cả những bạn trẻ yêu nước khác, Trường Sa - Hoàng Sa luôn ở trong trái tim tôi. Trong hoàn cảnh của một người tù đang bị quản chế, tôi chỉ có thể huớng về Hoàng Sa bằng cách riêng rất hạn chế của mình: thực hiện một chương trình phỏng vẫn để kỷ niệm 40 năm Hải chiến Hoàng Sa. Với mong muốn xóa đi, hoặc ít ra cũng thu hẹp lại những ranh giới, khác biệt từ nhiều thành phần trong quá khứ, tuổi tác và chính kiến để có một cái nhìn trung thực, công bằng, biết tri ân với những nguời đã hy sinh để bảo vệ Tổ quốc. Để thấy được rằng, bất cứ một sự khác biệt nào cũng có thể vượt qua với một lý do chung, đó là Lòng Yêu Nước.
Bài phỏng vấn đầu tiên này được thực hiện với 3 người để như là một phần nói lên tâm tình của những người dân Việt, có những quá khứ khác nhau, về cuộc Hải chiến Hoàng Sa bảo vệ biển đảo của các Hải quân VNCH.
Vì đây là câu hỏi chung dành cho nhiều người ở những lứa tuổi khác nhau, xin phép được dùng chung từ “bạn”trong cách xưng hô để thuận tiện cho việc đặt câu hỏi.
*
*
-
Lê Hưng: Một bạn trẻ ở Hải Phòng sinh sau năm 1975. Sau khi
tốt nghiệp Phổ thông trung học, Hưng tham gia nghĩa vụ quân sự và khi rời quân
ngũ, anh tiếp tục theo học đại học. Tuy nhiên, trước đây anh không hề biết về
trận Hải chiến Hoàng Sa cách đây 40 năm về trước.
-
Ông Ngô Nhật Đăng: là
con trai của nhà thơ Xuân Sách. Ông đã từng phục vụ trong Quân đội Nhân
dân Việt Nam từ năm 1978 đến năm 1982 và tham gia chiến trường biên giới tại
Cao Bằng trong cuộc chiến Việt Trung. Ông Ngô Nhật Đăng là thành viên của nhóm
No-U Hà Nội và từng nhiều lần xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc xâm
chiếm biển đảo của Việt Nam. Hiện ông đang sống tại Hà Nội và vẫn tiếp tục có
những hoạt động cổ vũ cho Nhân quyền và nhất là vấn đề toàn vẹn lãnh thổ.
-
Bà Ngô Thị Hồng Lâm: sinh 1957 tại HN. Hiện đang sống tại Sài Gòn. Bà
Hồng Lâm nguyên là một cán bộ công tác chuyên ngành nghiên cứu lịch sử đảng.
Sau khi dời công tác, bà dành phần lớn thời gian cho các hoạt động từ thiện và
công khai bày tỏ quan điểm ủng hộ cho Dân chủ, Nhân quyền và đặc biệt là vấn đề
Toàn vẹn lãnh thổ.
*
(Vì đây là câu hỏi chung dành cho nhiều người ở
những lứa tuổi khác nhau, tôi xin phép được dùng "bạn" chung trong
cách xưng hô).
Xin bạn cho biết, bạn biết gì về cuộc
Hải chiến Hoàng Sa cách đây 40 năm?
Lê
Hưng: Rất tiếc là tôi không hề biết gì về trận hải chiến
đó. Vì từ trước tới nay tôi không thấy báo chí đưa tin hay những người quen của
mình nhắc tới. Hoàn toàn không có trong lịch sử mà tôi được học. Có thể thông
tin về trận hải chiến 40 năm trước đã hoàn toàn bị che giấu, bưng bít cho đến
ngày hôm nay.
Ngô
Nhật Đăng: Ngày đó tôi mới bước sang tuổi 16, cũng như tuyệt
đại đa số người dân miền Bắc lúc đó tôi chưa bao giờ được nghe nhắc tới Hoàng
Sa - Trường Sa. Tôi được biết đến sự kiện này do nghe bố tôi và các bạn của ông
nhắc tới: “Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu gửi thư ra Hà Nội yêu cầu
chính phủ VNDCCH lên tiếng về việc Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa”.
Chính câu chuyện đó gây ấn tượng mạnh với bản thân tôi.
Ngô
Thị Hồng Lâm: Đó là một cuộc xâm lăng phi pháp, chà đạp lên Luật
pháp quốc tế của Trung Quốc cách đây 40 năm của thế kỉ trước nhằm thực hiện ý
đồ “muốn biến nước ta từ cái tổ Con Đại bàng thành tổ con Chim Chích” như lời
của ông cha ta đã dạy.
Xin cho biết cảm nghĩ của bạn đối với
sự hy sinh của 74 người lính hải quân VNCH?
Lê
Hưng: Tôi rất kính trọng sự hy sinh cao cả của những người
đã chiến đấu bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải của dân tộc ta. Tôi là một người theo
Đạo Mẫu Việt Nam, tôi tôn thờ những người đã có công giúp dân, đánh đuổi giặc
ngoại xâm.
Ngô
Nhật Đăng: Đó là một sự kiện bi tráng, sau này được đọc các tư
liệu, các tác phẩm thơ văn - tất nhiên là của VNCH - tôi càng thấy ngưỡng mộ
họ. Có một điều an ủi là sau bao nhiêu năm bị quên lãng các anh đã được “chiêu
tuyết” lại, điều đó càng khẳng định: Nhân dân sẽ không bao giờ quên những người
con đã đổ máu để giữ gìn đất đai của Tổ Quốc và lịch sử sẽ công bằng.
Ngô
Thị Hồng Lâm: Vào thời điểm 19/1/1974, khi ấy mọi thông tin còn
bị cộng sản bưng bít rất chặt. Người dân miền Bắc VN hầu như chỉ có một luồng
thông tin giáo điều từ cái gọi là "Đài Tiếng nói VN" nên không được
biết kịp thời cuộc đánh chiếm đảo Hoàng Sa của người có bộ mặt nạ “anh em”
Trung Quốc. Đây là một cuộc chiến không cân sức giữa Hải quân VNCH và bọn Trung
Quốc xâm lược. Mặc dù VNCH không giữ được đảo Hoàng Sa nhưng các chiến sĩ đã
thể hiện lòng yêu nước vô cùng mãnh liệt trong cuộc chiến đấu bảo vệ Tổ Quốc.
Đó là những hy sinh đau thương nhưng rất vẻ vang của tất cả các chiến sĩ VNCH
và đặc biệt là 74 người lính Hải Quân VNCH. Họ đã ngã xuống trong trận đánh
này, để lại trong lòng chúng tôi hình ảnh đẹp và sự ngưỡng mộ những người con
của Tổ Quốc Việt Nam. Chúng ta không được phép quên họ.
Suy nghĩ của bạn về những người lính
của cả 2 bên chiến tuyến bảo vệ đất nước? Đối với bạn, có sự khác biệt gì không
giữa giữa những người lính VNCH như trung tá Ngụy Văn Thà và với những người
lính QĐVN (đặc biệt là đồng đội của ông Ngô Nhật Đăng) đã hy sinh ở chiến
trường biên giới Việt Trung vào năm 1979 và 1984?
Và ngày xưa những người lính VNCH bị gán với từ
“ngụy”, ngày hôm nay bạn nghĩ sao về điều ấy?
Lê
Hưng: Với tôi, những người lính dù là VNCH hay VC đều
không không có tội. Là lính, họ chỉ hành động theo lý tưởng và tuân theo mệnh
lệnh. Họ là những con người có trái tim yêu nước, yêu dân tộc của mình. Tôi
cũng không được biết về cuộc chiến tranh biên giới Việt Trung năm 1984. Cuộc
xâm lược của Trung Quốc năm 1979 thì có nghe nói tới. Nhưng tôi nghĩ, sự thật
vẫn là sự thật dù có bị bưng bít. Và việc làm ngu ngốc và hèn nhát nhất chính
là phủ nhận và bưng bít sự thật.
Về việc những người lính VNCH bị gán với từ “ngụy”,
tôi xin phép không trả lời dài dòng vì hiểu biết của tôi có hạn. Nhưng những
người lính dù là VNCH hay lính QĐND, họ đều đã đổ máu xương, hy sinh để bảo vệ
chủ quyền, bảo vệ tổ quốc. Người thân của họ đã phải chịu quá nhiều mất mát đau
thương. Mẹ già mất con, vợ trẻ mất chồng, trẻ thơ mất bố, bạn bè chiến hữu mất
đi một người anh em.
Ngô Nhật Đăng
Ngô
Nhật Đăng: Tôi đã có thời gian là lính (1978-1982) có tham gia
chiến trường biên giới tại Cao Bằng trong cuộc chiến Việt-Trung. Tôi tin rằng
không có sự khác biệt nào giữa những người lính dù dưới thể chế chính trị nào
khi chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc, chúng tôi cũng không hề đắn đo và sẵn sàng hy
sinh chống bọn cướp nước hồi năm 1979 cũng như các anh hùng giữ đảo Hoàng Sa
năm 1974 vậy. Điều đó là chắc chắn.
Không riêng gì người lính và cả những người từng
phục vụ trong chính quyền VNCH cũng bị gọi là “ngụy” (xin lỗi, tôi coi đây là
một từ “mất dạy”) mà cả những người từng tham gia chính quyền trước năm 1954
cũng bị gọi như vậy. Số này ở lại Hà Nội không di cư vào Nam cũng khá đông, họ
cũng bị đi tù (gọi là cải tạo) một thời gian. Tôi cũng có một số bạn bè cùng
học là con cái của những người này, quan sát họ tôi cũng có những suy nghĩ khác
với những điều thường được “giáo dục” trong nhà trường. Tất cả sách giáo khoa
và cả các tác phẩm văn học của Việt nam lẫn Liên Xô mà chúng tôi chỉ được phép
đọc đều miêu tả những người phía bên kia cực kỳ xấu xa, độc ác, mất hết nhân
tính, sẵn sàng mổ bụng ăn gan kẻ thù... Dù không tin hoàn toàn nhưng dù sao vẫn
để lại dấu vết trong đầu óc. Cũng may mắn từ bé tôi đã được đọc các cuốn sách
trong tủ sách gia đình những cuốn như “Chuông nguyện hồn ai”, “Phía Tây
không có gì lạ” v.v... nó làm cho tôi có những suy nghĩ đúng đắn hơn. Quay
về câu hỏi của bạn về những người lính VNCH. Thời chúng tôi cũng thường nghe
lén các đài phát thanh Sài Gòn (việc này rất nguy hiểm), các bài hát về chiến
tranh về thân phận người lính của phía VNCH cũng gây những xúc động mạnh cho
chúng tôi. Tôi còn nhớ, vào cuối năm 1973 (lúc này đã có Hiệp định Paris) một
anh bộ đội từ chiến trường ra đến nhà tôi báo tin người cậu ruột của tôi đã
chết tại Thành cổ Quảng Trị năm 1972. Là con út của bà ngoại, ông chỉ hơn tôi
có 6 tuổi nên hai cậu cháu thường quấn quýt với nhau.
Đây là cú gõ cửa đầu tiên của chiến tranh thăm viếng
nhà tôi, bố tôi cũng thường đi chiến trường trong những thời gian ác liệt (kể
cả thời chống Pháp) nhưng ông chỉ đi ngắn chừng 1 năm và lần nào cũng trở về nguyên
vẹn. Anh ở lại nhà tôi 2 ngày trước khi về đơn vị và ngủ chung với tôi, tôi
được nghe nhiều chuyện về chiến tranh, khi tôi hỏi anh về những người lính
“ngụy” anh văng tục: “Hay ho cái đéo gì, anh em trong nhà tàn hại lẫn nhau”. Và
tôi mới biết các anh cũng thường hay nghe lén những ca khúc của Trịnh Công Sơn.
Sau này có một thời gian tôi sống và làm việc ở Sài
Gòn, quen biết nhiều hơn, thậm chí có một người từng là Đại úy cũng nhận tôi là
em kết nghĩa (anh đã vượt biên năm 84). Theo tôi, dù đã muộn màng, chúng ta
phải đánh giá lại giai đoạn lịch sử đau thương này của đất nước, trả lại danh
dự cho những người đã nằm xuống vì đạn bom, những người còn sống bị đày ải vì
lao tù, chiến tranh đã lùi xa mà vết thương này vẫn chưa lên da non đó là điều
không thể chấp nhận.
Ngô Thị Hồng Lâm
Ngô
Thị Hồng Lâm: Thực tế thì một điều bất hạnh nhất cho một đất nước
là có chiến tranh. Bất hạnh hơn nếu đó lại là một cuộc nội chiến muốn thống trị
nhau bằng bạo lực. Với nhận thức của tôi thì cuộc chiến của quân đội 2 miền Nam
và Bắc Việt Nam là một cuộc nội chiến, “người chiến thắng” chẳng có gì để tự
cho mình là cuộc chiến chính nghĩa và vẻ vang. Đây là điều ngộ nhận rất thiếu
nhân văn của những người cầm quyền Hà Nội. Cuộc chiến đã tàn 40 năm rồi, đủ độ
lùi của thời gian rồi, để “từ nay người biết thương người”. Tuy nhiên,
mỗi kỉ niệm 30/4 Ban Tuyên huấn họ vẫn cứ cho phát lại những cuốn băng thời sự
cũ “quân ta hừng hực khí thế chiến đấu” nghe sao mà thấy vết thương lòng
của dân tộc Việt Nam mãi mãi không thể hàn gắn và câu nói của Thủ Tướng Võ Văn
Kiệt “ngày 30/4 có một triệu người vui thì có một triệu người buồn” vẫn
còn nguyên tính thời sự và cuối cùng thì người lính cả 2 bên chiến tuyến họ chỉ
là những nạn nhân của cuộc chiến.
Vì thế cho nên không thể có sự khác biệt trong đối
xử với người lính của 2 bên chiến tuyến, không thể giữ mãi sự khác biệt bên
trọng bên khinh. Càng không thể dùng từ “ngụy” đối với người lính VNCH Trung tá
Ngụy Văn Thà và đồng đội của ông đã anh dũng chiến đấu bảo vệ Hoàng Sa, đã anh
dũng hy sinh vì Tổ Quốc Việt Nam. Cần vinh danh họ. Cũng như những người lính
đã hy sinh ở biên giới Việt-Trung vào năm 1979 họ đều là những anh hùng xứng
đáng được Tổ Quốc Việt Nam ghi công và đời đời nhớ ơn họ.
Những người lính VNCH bị nhà nước cộng sản gán cho
họ từ “ngụy” là một điều ngộ nhận của họ. Cần phải có một sự đổi mới về nhận
thức với những người ở bên kia chiến tuyến, để xóa bỏ sự hằn thù dân tộc cho
vết thương mau liền da liền thịt, tiến đến hòa hợp dân tộc để tăng cường sức
mạnh của Việt Nam trong tình hình hiện nay. Bản thân tôi cực lực phản đối sự
phân biệt đối xử hoặc xúc phạm với những người ở bên kia chiến tuyến trong đời
sống cũng như nghĩa trang nơi họ yên nghỉ.
Bạn có nghĩ là nên vinh danh những
người lính VNCH ở trận Hải chiến Hoàng Sa năm 1974 không? Nếu có, bạn có sẵn
sàng tham gia không?
Lê
Hưng: Họ xứng đáng được vinh danh, họ xứng đáng được ca
ngợi. Nếu không thì máu xương, tuổi trẻ, gia đình mà họ đã phải đánh đổi để dành
lấy chủ quyền cho đất nước lẽ nào lại là vô nghĩa hay sao!? Chúng ta, thế hệ
sau này vô ơn quá.
Ngô
Nhật Đăng: Ồ, đó là việc rất nên làm và tất nhiên tôi sẵn sàng
tham gia.
Ngô
Thị Hồng Lâm: Việc vinh danh những người lính VNCH đã hy sinh
trong trận Hải chiến bảo vệ Hoàng Sa năm 1974 là việc phải làm để tỏ lòng biết
ơn những người con của Tổ Quốc Việt Nam đã hy sinh bảo vệ từng tấc đất thiêng
liêng của ông cha ta để lại và qua đó giáo dục, nhắc nhở các thế hệ trẻ của
Việt Nam lớn lên sau này phải biết ơn những người đã vì bảo vệ biển đảo của Tổ
Quốc mà hy sinh. Không được phép vong ân với những chiến sĩ VNCH đã ngã xuống
trong trận chiến bảo vệ đảo Hoàng Sa năm 1974 và những chiến sĩ QĐNDVN trong
chiến trận bảo vệ biên giới phía Bắc 1979.
Việc bạn hỏi chúng tôi có sẵn sàng tham gia không?
Xin thưa rằng, tôi vốn xuất thân trong chuyên ngành Nghiên Cứu Lịch Sử, chúng
tôi đã cùng các đồng nghiệp của mình cùng các thế hệ học trò tổ chức lễ giỗ
tưởng nhớ các anh hùng liệt sĩ của VNCH đã ngã xuống trong trận chiến bảo vệ
Hoàng Sa ngày 19/1/1974 hàng năm mà không cần phải xin phép bất cứ một “ông Kẹ”
nào.
Theo bạn, những tương đồng hay khác
biệt gì giữa những người lính ngày xưa hy sinh bảo vệ biển đảo và những công
dân VN ngày nay xuống đường thể hiện lòng yêu nước và phản đối Trung Quốc xâm
lấn Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông?
Lê
Hưng: Theo tôi, những người cách đây 40 năm bảo vệ Hoàng
Sa và những người hôm nay xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lấn
nước ta, họ rất tương đồng. Họ là những người yêu nước, dám đứng lên bảo vệ đất
nước mình dù biết trước hậu quả là có thể sẽ phải hy sinh mất mát nhiều, thậm
chí tù đày hoặc hy sinh.
Về cá nhân tôi bất kỳ lúc nào đất nước cần tôi sẽ
chiến đấu vì tôi cũng đã từng là lính. Và quan trọng hơn tôi là một con dân đất
Việt. Tôi chiến đấu cho Dân tộc, cho Tổ Quốc của chúng ta chứ không phải chiến
đấu cho bất cứ một chế độ, một chủ thuyết hay một đảng phái nào.
Ngô
Nhật Đăng: Tất nhiên với sự xa cách về thế hệ nên sẽ có những
khác biệt, nhưng lòng yêu nước và sự cảnh giác trước “hiểm họa phương Bắc” thì
sẽ mãi trường tồn, điều đó ăn vào máu mỗi con dân Việt chân chính.
Ngô
Thị Hồng Lâm: Theo tôi sự khác nhau của những người lính VNCH
ngày xưa hy sinh bảo vệ biển đảo với những công dân Việt Nam ngày nay xuống
đường biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lăng Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông
đó là về thời gian. Còn sự tương đồng ở đây chính là lòng tự trọng dân tộc,
lòng yêu quê hương đất nước, mảnh đất thiêng ngàn đời của ông cha ta để lại mà
mỗi chúng ta phải có trách nhiệm và ý chí bằng mọi giá phải bảo vệ và gìn giữ.
Rất tiếc là khi nhân dân xuống đường phản đối Trung Quốc xâm lược thì lại bị
nhà cầm quyền đàn áp bằng bạo lực để làm vừa lòng “ông bạn vàng” Trung Quốc với
cái “mặt nạ 4 tốt và 16 chữ vàng”.
40 năm kể từ ngày 74 chiến sĩ VNCH hy
sinh để bảo vệ biển đảo, ngày hôm nay Hoàng Sa vẫn bị chiếm đóng bởi Trung
Quốc. Theo bạn chúng ta phải cần có những hành động, công việc cụ thể gì mà cá
nhân bạn có thể thực hiện hay tham gia góp phần để giành lại Hoàng Sa, Trường
Sa cho Tổ quốc Việt Nam?
Lê
Hưng: Tôi xin được nói rằng, con người của tôi không
giống như bọn ngu bị nhồi sọ, tôi không bị mù hay bị điếc mà không biết chế độ
này như thế nào. Người dân Việt Nam khổ sở ra sao và đang mong chờ điều gì,
nhưng họ chưa làm được có thể họ chưa tìm thấy những người bạn đồng hành. Hoặc
là chưa vượt qua được nỗi sợ hãi.
Ngô
Nhật Đăng: Xin quay trở lại, ngoài câu chuyện về bức thư của
ông Nguyễn Văn Thiệu, tôi được nghe kể về sự trả lời từ phía Hà Nội: “Ông
Phạm Văn Đồng nói ở hành lang: “Có còn là của mình nữa đâu mà đòi”. Lúc đó
Hà Nội đã cảm thấy sock trong việc TQ bắt tay với Mỹ (từ năm 72 qua “ngoại giao
bóng bàn” và Nixon thăm Bắc Kinh).
Thầy dạy tôi cũng là một nhà sử học nói với chúng
tôi: “Từ năm 1928, Pháp đã cắm các cột mốc chủ quyền “Indochina” (Đông
Dương) lên tất cả các hòn đảo ở Hoàng Sa và một số ở Trường Sa”.
Có lần tôi hỏi ông về Hoàng Sa và Trường Sa...
Ông trả lời: - Hồi năm 1957, Hồ Chí Minh và Chu Ân Lai có ký một hiệp
ước giữa 2 đảng với nội dung: Vì Hải quân Việt Nam (DCCH) còn yếu nên Hải quân
Trung Quốc sẽ giúp Bắc Việt bảo vệ Biển Đông (lúc đó trong sự kiểm soát của
VNCH) và Vịnh Bắc Bộ. Hai bên sẽ cùng nhau khai thác các nguồn lợi ở đây, nếu
có nước thứ ba thì cũng phải có sự đồng ý của cả hai bên. Đổi lại, Trung Quốc
trả lại Việt Nam 2 hòn đảo Cái Chiên và Bạch Long Vỹ mà họ chiếm lại từ Tưởng
Giới Thạch (trước đó là người Nhật).
Riêng điều này thì chính xác vì mẹ tôi kể từng ra
Cái Chiên và Bạch Long Vỹ làm “Lễ tiếp quản” (hồi đó bà đang là diễn viên của
văn công Quân đội). Tất nhiên thông tin này cần phải kiểm chứng, nhất là từ
những người chép Sử.
Tôi có hỏi ông: - Như thế thì làm sao có thể đòi lại
được?
Ông trả lời: - Hiệp định ký giữa 2 đảng sẽ trái với
luật pháp quốc tế vì nếu hai nước có ký kết một hiệp định tương tự thì phải do
chính phủ ký và phải thông qua Quốc hội. Nhưng nếu lôi ra thì lại động chạm đến
ông Hồ Chí Minh, đó cũng lại là một điều “kiêng kỵ”. Dù sao đi nữa, việc Trung
Quốc chiếm Hoàng Sa năm 1974 cũng không thể coi là việc đã rồi, việc này đòi
hỏi phải có sức mạnh của cả dân tộc, nhất là những người đang ở cương vị lãnh
đạo đất nước. Trước hết
chúng ta cần phải có quyền được biết tất cả những sự thật liên quan đến Hoàng
Sa, Trường Sa. Được công khai lên án những việc làm ngang ngược, càn
rỡ của nhà cầm quyền Trung Quốc và tranh thủ sự đồng tình của Quốc tế cũng như
tôn trọng các luật biển mà cả hai bên từng cam kết đồng ý.
Ngô
Thị Hồng Lâm: Sự chiếm đóng trái phép đảo Hoàng Sa thể hiện sự
ngang ngược của nhà cầm quyền Trung Quốc bất chấp luật pháp quốc tế về chủ
quyền lãnh thổ của từng nước trên trường quốc tế. Vì thế mà tất cả mọi tầng lớp
nhân dân Việt Nam rất bất bình và đã từng diễn ra nhiều cuộc biểu tình ở các
thành phố lớn của Việt Nam mà mở đầu là cuộc biểu tình cuối năm 2007, rồi rất
nhiều các cuộc khác trong năm 2011 và 2012. Đây là việc làm chính đáng của nhân
dân cả nước. Lẽ ra phải được những người cầm quyền ủng hộ và tán thành như một
bước quan trọng trong mở đầu cho kênh ngoại giao và đàm phán. Những cuộc biểu
tình của nhân dân cần phải được tôn trọng. Cá nhân tôi hoàn toàn ủng hộ những
cuộc biểu tình đầy ý nghĩa lịch sử trong việc giữ nước của nhân dân Việt Nam.
Được biết chú Ngô Nhật Đăng cũng là
một trong số những người đã nhiều lần xuống đường biểu tình và thậm chí bị công
an bắt giữ chỉ vì thể hiện lòng yêu nước, phản đối Trung Quốc chiếm biển đảo
của Việt Nam. Chú nghĩ sao về hành động này của chính quyền? Và nếu sau này lại
có một hoặc nhiều cuộc xuống đường để bày tỏ lòng yêu nước, chú có tiếp tục
tham gia không?
Ngô
Nhật Đăng: Rất tiếc cho họ, đáng lẽ đây là một dịp để chính
quyền có thể “mượn” được sức dân, không những chỉ trong việc bảo vệ chủ quyền
mà còn nhiều vấn đề khác nữa. Họ lo sợ những cái không có thật, chứng tỏ họ là
những người lãnh đạo thiếu cái tâm và tầm nhìn xa. Rất tiếc, nếu cứ có những
hành xử với người dân như vậy thì điều họ lo sợ có thể trở thành sự thật. Đó là
điều mà không ai muốn nhưng sức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn. Nếu lại có
những cuộc biểu tình nữa để bày tỏ lòng yêu nước thì tôi coi việc phải tham gia
như là một nghĩa vụ công dân.
Không giống như gần 40 năm qua, báo
chí của đảng luôn né tránh, thậm chí bưng bít về trận Hải chiến Hoàng Sa năm
74, hoặc chỉ đưa tin một cách rất hạn chế. Năm nay, báo chí “lề đảng” đã không
ngần ngại đưa tin về trận hải chiến này và không ngần ngại gọi 74 người lính
hải quân VNCH là “anh hùng”, bạn nghĩ sao về việc này?
Ngô
Nhật Đăng: Đó là điều họ phải làm từ lâu rồi mới phải, nhưng
dù sao muộn còn hơn không. Hơn ai hết họ quá hiểu sự o ép khó chịu của tay
“láng giềng to xác”. Đây là lúc lựa chọn giữa đất nước và quyền lợi cá nhân,
không có kiểu lập lờ nước đôi được.
Ngô
Thị Hồng Lâm: Đúng là năm nay là một năm khá đặc biệt. Trước áp
lực của quần chúng bắt buộc Tuyên Huấn chỉ thị báo chí phải đưa tin, bài về
cuộc chiến giữ đảo Hoàng Sa của Hải quân VNCH mà những thập niên trước họ rất
kiệm lời và cho là việc “nhạy cảm” hay “chạm húy”. Hay nói cách khác thì đây là
một sự hèn nhát của những người cầm quyền. Nhưng họ không thể làm ngơ mãi được
vì lương tâm của họ chắc đã hối thúc họ không thể ngậm miệng thêm nữa trước xu
hướng tiến lên của một dân tộc ngàn đời không chịu sống quỳ.
Từ ngàn năm nay, qua bất kỳ thời đại
nào, chế độ nào người dân Việt Nam ta đều thể hiện lòng yêu nước nồng nàn. Bạn
nghĩ sao về những bạn trẻ vẫn đang ra sức truyền bá sự thật hiện tại và lịch sử
về Hoàng Sa, Trường Sa bất chấp tù đầy và bắt bớ, sách nhiễu hay đánh đập?
Ngô
Nhật Đăng: Tuyệt vời!!! Tôi không còn biết dùng từ gì hơn để
nói về các bạn trẻ đó. Tôi được gặp, được nghe, được nói chuyện với các bạn và
đó là niềm hạnh phúc. Không riêng tôi, nhiều người thuộc thế hệ cha chú của tôi
cũng vui mừng. Họ bảo: Vẫn có những cô bé, cậu bé như vậy, đất nước này không
thể mất.
Theo bạn, 40 năm sau những thế hệ
tương lai sẽ đánh giá và nghĩ gì về thế hệ chúng ta ngày hôm nay khi họ cùng
chung nhau tổ chức Kỷ niệm 80 năm Hải chiến Hoàng Sa năm 1974?
Lê
Hưng: Theo tôi nghĩ 40 năm sau, có thể mọi chuyện đã thay
đổi rất nhiều. Cũng có thể chúng ta đã lấy lại được Hoàng Sa, Trường Sa. Nhưng
nếu vậy thì ngày hôm nay và ngay bây giờ, chúng ta phải dũng cảm và quyết tâm
đứng lên tranh đấu đòi lại đất Mẹ. Nếu không, thế hệ kế tiếp sẽ lên án chúng ta
là những kẻ vô ơn, những kẻ hèn nhát, những kẻ không dám nhìn vào sự thật,
những kẻ ngu xuẩn bị tẩy não, bị nhồi sọ.
Nhân đây, tôi cũng xin được bày tỏ lòng biết ơn
thành kính sâu sắc tới những người lính Việt Nam Cộng Hòa , nhất là 74 vị anh
hùng đã “vị quốc vong thân”. Xin hãy tha thứ cho tôi, một cho một thế hệ trẻ
sinh sau năm 1975 vì đã suốt một thời gian dài, chúng tôi đã không biết về một
phần của sự thật lịch sử. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội nói lên phần nào tâm tư,
trăn trở của tôi.
Ngô
Nhật Đăng: Tôi tin rằng lúc đó HSTS đã trở về trong lòng Tổ
Quốc, nếu tên những người trong chúng ta được nhắc đến thì đó sẽ là niềm vui
sướng vô bờ.
Xin cảm ơn cô Ngô Thị Hồng Lâm, chú
Ngô Nhật Đăng và bạn Lê Hưng.
No comments:
Post a Comment