Nguyễn
Văn Phảy
Lời
mở đầu
Tỵ
Nạn và Cuộc Đời – Phần 2: Cuộc Đời Mới“ nối tiếp Phần một: Lần Vựợt Biên Sau
Cùng 23.06.1980 nhằm ghi lại quãng đời của một Gia đình Tỵ nạn cộng sản đến Tây
Đức định cư với hai bàn tay trắng cũng như những năm tháng xây dựng Cuộc Đời
Mới.
(Tây
Đức, Tháng 10 năm 1980: NVP, vợ và 2 con)
(Tháng 6 năm 2003: NVP, vợ và 3 con)
Định
cư nơi xứ người:
… Trong phòng chờ đợi tại phi trường Frankfurt am Main, Tây
Đức, sáng ngày 15.07.1980 giòng suy tư của tôi bị ngưng đọng khi một người Đức
hướng dẫn đến và báo tin rằng hảy chuẩn bị tiếp tục hành trình đến nơi khác. Thế là chúng tôi lên máy bay. Hơn một tiếng đồng hồ
bay, chúng tôi đặt chân xuống phi trường Duesseldorf thuộc tiểu bang Nordrhein
Westfalen, cách phi trường Frankfurt am Main khoảng 250 cây số đường chim bay.
Sau đó chúng tôi, khoảng 50 người được một sinh viên Việt Nam du học năm 1971,
hướng dẫn về trại tỵ nạn ở Unna Bergkamen bằng xe buýt. Chúng tôi ở trại tỵ nạn
nầy khoảng 1 tuần lễ thì được chính quyền thành phố Recklinghausen đến đón nhận
và chở đi vào ngày 22 tháng 7 năm 1980.
Sau gần 45 phút, xe chạy xuyên qua một
vài thành phố và trên xa lộ, chính quyền địa phương đưa gia đình tôi cùng 25
người đồng hương khác đến một phòng hội của nhà thờ Tin Lành tại thành phố
Recklinghausen khoảng 13:00 giờ. Chúng tôi được chính quyền địa phương tiếp đón
nồng hậu và cho ăn trưa. Mỗi người trong chúng tôi nhận mỗi phần ăn gồm có nửa
con gà nướng, ổ bánh mì và lon coca cola. Chỉ trong một buổi đón tiếp rất bình
thường và thân mật mà chúng tôi cũng được thành phố ưu đải cho nửa con gà nướng
vàng màu caramel, ăn thấy ngon miệng quá. Vậy mà phó thị trưởng của thành phố
Recklinghausen, ông Ramhorst, trong lời chào mừng nói rằng “các bạn ăn tạm lót lòng cho đở đói vì làm giấy tờ có thể lâu”. Tôi
thầm nghĩ, người dân xứ tự do, tư bản sao mà sung sướng và giàu có quá vậy!.
Tôi nhớ lại, khi còn ở trong “tù cải tạo” năm 1977, có lần được xem phim thấy 1
hoàng tử giả ở tây Âu cầm đùi gà nướng vàng rói, ăn ngon lành làm cho hầu hết
tù viên chúng tôi đều thềm thuồng và chảy nước miếng.
Sau 3 giờ làm giấy tờ tuỳ thân và giấy tờ
xin tỵ nạn cộng sản tại Tây Đức chúng tôi được phân chia đến các chổ ở khác
nhau trong thành phố. Gia đình tôi được đưa tới một căn phòng nhỏ để ở và chờ
dọn đến một căn nhà khác đang được tân trang. Mặc dù gọi là tạm trú nhưng khi
gia đình tôi được đưa đến nơi thì cũng nhận được tất cả những thứ cần dùng để
nấu nuớng, ăn uống và có cả giường, ra, mền, gối để ngủ. Ngay cả giường ngủ trẻ
con và đồ dùng riêng cho 2 con tôi cũng được cung cấp. Tất cả toàn là đồ mới.
Chúng tôi được giúp đở mở trương mục ngân hàng để cho cơ quan xã hội của thành
phố chuyển tiền trợ cấp xã hội hàng tháng vào đó để chúng tôi sống. Sau gần 2
tháng, gia đình tôi được dọn đến căn nhà (Wohnung, Apartment, Flat) gồm 3 phòng
ngủ, 1 phòng tắm và một nhà bếp. Ngoài ra, có thêm một cái hầm để chứa dụng cụ
đồ đạc. Lúc bấy giờ xã hội vẫn trả tiền thuê nhà cho gia đình tôi và trợ cấp
tiền ăn uống cho cả gia đình.
Cuộc đời mới:
Kể từ tháng 10 năm
1980, Sở Lao Động (Arbeitsamt) thành phố Recklinghausen đã
tổ chức cho những người tỵ nạn tại thành phố học tiếng Đức. Nơi học tại một
phòng hội của nhà thờ Tin Lành gần nhà tôi ở khoảng 300 m. Mỗi ngày vợ chồng
tôi thay phiên nhau giữ con và đi học. Mỗi ngày tôi học được 2 giờ sinh ngữ
Đức. Khi đi học tiếng Đức, người tỵ nạn vẫn nhận được tiền trợ cấp, tương đương
khoảng 85% của mức lương tối thiểu của một công nhân bình thường, cao hơn mức
trợ cấp xã hội. Song vào đó, mỗi đứa con cũng nhận được tiền trợ cấp cho trẻ
con. Khoá học tiếng Đức đầu tiên là 9 tháng. Sau đó gia hạn học thêm 3 tháng
nữa. Tồng cọng được 1 năm. Sau đó vợ tôi ở nhà trông nom các cháu. Hàng ngày,
khi các cháu được gởi ở vườn trẻ thì vợ tôi cũng tìm một vài công việc ngắn
hạn, vài giờ để làm. Những thời gian còn lại thì lo cho gia đình. Lúc bấy giờ
người tỵ nạn được sự giúp đở một cách rất tận tình của thành phố. Sau khi học
xong khoá tiếng Đức 1 năm thì người tỵ nạn, tuỳ theo khả năng và trình độ của
mỗi người, mà được Sở Lao Động
(Arbeitsamt) thành phố giới thiệu đến những Trung tâm Huấn nghiệp để được đào tạo chuyển nghề, tiếng Đức gọi là
Umschulung, một thời gian khoảng từ
18 tháng đến 2 năm. Sau đó Sở Lao Động
tìm kiếm và giới thiệu các hãng xưởng để người tỵ nạn có thể xin việc làm. Nhờ
vậy mà hầu hết người tỵ nạn, sau khi đã theo học một khoá chuyển nghề thì đã
tìm được việc làm. Những người chưa đi làm thì nhận tiền thất nghiệp khoảng 67
% của tiền lương tối thiểu trong vòng 2 năm. Sau đó người nào vẫn chưa tìm được
việc làm thì nhận tiền trợ cấp thất nghiệp, khoảng 53% của mức lương tối thiểu
mặc dù họ chưa đi làm ngày nào ở xứ Đức cả. Nếu gia đình nào mướn nhà, trừ tiền
ăn uống theo tiêu chuẩn xã hội tại tây Đức, mà không đủ tiền trả tiền mướn nhà
thì có thể đến cơ quan Trợ Cấp Thuê Nhà để xin tiền trợ cấp thêm cho đủ sống.
Các con cái thì được vào trường học mà không trả tiền gì cả. Còn những ai có đủ
điều kiện và trình độ tiếp tục học đại học thì có thể nộp đơn xin học ở các đại
học nhưng phaỉ hội đủ một số điều kiện như bằng cấp Tú Tài toàn phần và trình
độ tiếng Đức..
Sau 9 tháng học tiếng Đức đầu tiên, tôi
tiếp tục thi vào dự bị đại học để học tiếp. Tại Việt Nam, trước tháng 4 năm
1975 tôi đã học hết năm chót của chương trình Cử Nhân Luật Khoa thuộc Viện Đại
Học Sài Gòn, ban Công Pháp. Tại Đức tôi được công nhận một nửa chương trình học
nhưng tôi tin rằng tôi không thể theo học ngành Luật tiếp tục vì tiếng Đức mới
được học chỉ có mấy tháng. Nói chung thì
việc học nào, dù ở bất cứ quốc gia nào cũng không đơn giản. Nhất là đối với
người tỵ nạn mới qua Đức đã lớn tuổi rồi và bấy giờ mới học tiếng Đức - một thứ
ngôn ngữ mà đối với tôi rất là xa lạ và rất khó hiểu nếu so với tiếng Anh hay
tiếng Pháp. Bây giờ lại mơ vào đại học nữa thì đã thấy khó khăn biết dường nào.
Nghĩ lại cuộc đời, lớn lên trong thời
chiến tranh loạn lạc, học hành thật là gian truân. Càng suy nghĩ, càng đau
lòng. Giờ đây tôi quyết tâm làm lại cuộc đời. Dù có trể cũng còn hơn không. Nhờ
có được văn bằng Tú Tài toàn phần ban B (Toán-Lý-Hoá) mà tôi được tuyển chọn
vào sĩ quan Hải quân. Tôi tự suy nghĩ: Bây giờ có cơ hội học đại học tại sao
mình lại không học?. Cứ thử khả năng và thời vận đi xem sao. Nếu không vượt qua
được những kỳ thi hóc búa ở đại học thì đi xin việc làm khác cũng chẳng muộn.
Cuộc Đời Mới được bắt đầu từ đó.
Bậc Đại Học:
Đối với sinh viên Việt Nam Cộng Hoà thì
văn bằng tú tài toàn phần được công nhận tại Đức nhưng sinh viên phải tham dự
kỳ thi nhập học gồm Toán, Lý, Hoá và tiếng Đức hoặc có thể theo học một năm Dự
bị Đại học gọi là Studienkolleg như các sinh viên ngoại quốc gồm 4 môn học:
Toán, Vật lý, Hoá học và sinh ngữ Đức.
Tôi đã chọn cách theo học 1 năm
Studienkolleg trước khi ghi danh theo học ngành Điện Tổng Quát (Elektrotechnik) tại Đại học
(University) Duisburg.
Sau khi tốt nghiệp một nửa chương trình
học (Vordiplom tương đương với BS bên Mỹ) thì tôi học chuyên về Truyền Thông (Nachrichtentechnik,
Telecommunicationstechnic) trong giai đoạn Hauptstudium (chuyên
ngành).
Tôi còn nhớ kỳ thi Toán của năm học đầu tiên ở đại học,
tổng cọng có 146 sinh viên ghi danh tham dự thi nhưng chỉ có 18 sinh viên trúng
tuyển. Kỳ thi rất hóc búa. Giáo
sư Toán của Đại học Duisburg là những Giáo sư cũng đang dạy tại đại học nổi tiếng RWTH
Aachen (Rheinisch-Westfaelische Technische Hochschule Aachen). May mắn cho tôi
đã thi đậu trong kỳ thi Toán đó.
Ở đại học Duisburg mà tôi đã theo học, nếu sinh viên thi rớt bất cứ môn học nào
3 lần, dù thi rớt ở giai đoạn nào đi chăng nữa, ngay cả giai đoạn làm luận án
ra trường cũng vậy, thì sinh viên đó sẽ bị loại ra khỏi ngành học và không được
theo học ngành đó tại Tây Đức nữa. Như vậy công lao trong mấy năm cần cù đèn
sách nay trở thành dã tràng xe cát. Hầu hết các môn thi của đại học đều xảy ra vào kỳ nghỉ hè
từ trung tuần tháng 8 đến giữa tháng 10. Thí sinh có quyền ghi danh thi hay
không.
Nếu thí sinh thi rớt môn học đó vào mùa hè thì phải thi
tiếp vào thời gian nghỉ mùa đông khoảng tháng 3. Lẽ tất nhiên sinh viên không
có nhiều thời gian để chuẩn bị vì còn phải theo học các môn khác. Nhưng sinh viên không được bỏ qua môn
thi vừa rớt. Nếu bỏ qua và không có lý do chính đáng thì được xem như hỏng môn
đó lần thứ 2. Vì thế nếu sinh viên chuẩn bị chưa tốt cho môn thi sau khi học
xong môn học, thường là 1 năm và được tổ
chức vào mùa hè, thì không nên ghi danh thi.
Được biết, có nhiều sinh viên du học trước năm 1975 đã bị
gãy gánh bậc Đại học với nhiều lý do khác nhau. Có lẽ sinh viên theo học bậc
Đại học (University) tại Đức kéo dài quá lâu vì văn bằng tốt nghiệp là Cao học
(MS, MA) hoặc Bác sĩ, Nha sĩ nên có nhiều khó
khăn mà sinh viên phải đối phó. Đối với
các sinh viên Việt Nam thì gặp một số khó khăn sau 30.4.1975.
Trong chương trình đại học (University)
tại Đức có 2 giai đoạn. Giai đoạn 1
gọi là cử nhân bán phần hoặc kỹ sư bán phần gọi là Vordiplom. Sinh viên phải
hoàn tất tất cả những điều kiện như các phần thực tập nhiều tháng ở ngoài kỹ
nghệ và phải thi đậu tất cả các môn học tổng quát cho ngành học của mình được
quy định trong giai đoạn 1 thì sinh viên mới được cấp văn bằng cử nhân / kỹ sư bán phần,
và được xem tương đương như bằng BS ở Mỹ. Từ đó sinh viên mới được phép theo
học các môn học ở giai đoạn 2 gọi là Hauptstudium.
Khi theo học giai đoạn 2 sinh viên có thể lựa chọn những môn chuyên ngành. Sau
khi thi đậu tất cả các môn ở giai đoạn 2 kể cả phần thực tập ngoài kỹ nghệ thì
sinh viên có thể tìm giáo sư theo ngành học để đở đầu làm luận án ra trường gọi
là Diplomarbeit
kéo dài khoảng 6 tháng hay lâu hơn tuỳ theo ngành học và khả năng của sinh
viên.
Sau khi làm xong luận án và nếu giáo sư
của bạn đồng ý thì chấm điểm đậu. Điểm luận án ra trường được cộng chung với
điểm của tất cả môn thi ở giai đoạn 2 để được đánh giá cao thấp, bạn được xem
như tốt nghiệp University hoặc Technische Hochschule (Đại Học Kỹ
Thuật) và được cấp văn bằng Diplom Ingenieur (Văn bằng Kỹ sư).
Với văn bằng nầy, kỹ sư có thể ghi chữ Diplom
Ingenieur (viết tắt: Dipl.-Ing.) trước họ tên của mình và có thể
làm luận án tiến sĩ gọi là Doktorarbeit (PhD) nếu có 1 giáo sư đở đầu.
Thông thường những kỹ sư tốt nghiệp từ hạng điểm “good =B” trở lên. Thời gian
làm luận án tiến sĩ tuỳ theo ngành học kéo dài từ 3 đến 6 năm. Luận án tiến sĩ
thuộc dạng nghiên cứu, không phải thi cử các môn như ở các quốc gia khác.
Sau khi Doktorant (nghiên cứu sinh TS)
đạt kết quả thì giáo sư đở đầu sẽ đồng ý trình ra Hội đồng Giáo sư khảo hạch về
đề tài mà mình nghiên cứu. Thông thường thì gồm có 3 vị giáo sư. Nếu bạn được
Hội đồng Giáo sư chấp thuận cho đậu thì bạn được cấp bằng tiến sĩ chuyên ngành.
Về kỹ thuật gọi là Dr. Ingenieur (viết tắt: Dr. Ing.). Hầu hết các đại học tại Tây Đức gọi là
Universitaet (University) hay Technische Hochschule đều đào tạo kỹ sư có bằng
Master trở lên ngoại trừ Đại học Chuyên
nghiệp (Fachhochschule) chỉ
đào tạo ra kỹ sư tương đương với BS tại Mỹ. Kỹ sư tốt nghiệp Đại học Chuyên
nghiệp Fachhochschule không được quyền ghi chữ Diplom Ingenieur trước họ tên mà chỉ được phép ghi sau họ tên trong
ngoặc đơn để người ta có thể phân biệt: (Diplom Ingenier FH). FH là chữ viết tắt của chữ Đại học
Chuyên nghiệp “Fachhochschule”. Kỹ sư tốt nghiệp Đại học
Chuyên nghiệp không được quyền làm luận án tiến sĩ mà văn bằng kỹ sư chỉ được
đánh giá cao hơn Vordiplom (Cử
nhân / Kỹ sư Bán phần) của đại học “University hoặc Technische Hochschule (Đại
Học Kỹ Thuật)” mà thôi.
Hiện nay hệ thống giáo dục tại Đức quốc đã dần dần được
thay đổi phần nào giống như hệ thống giáo dục của Mỹ. Bậc Trung Học chỉ kéo dài
12 năm thay vì 13 năm và bậc Đại học (University) có văn bằng Bachelor (Cử
Nhân) và Master (Cao học). Sau khi có Master mới có quyền làm luận án
tiến sĩ. Đại học Chuyên nghiệp (Fachhochschule) vẫn giữ nguyên.
Tại Tây Đức, lúc tôi theo học trước đây,
sinh viên không phải trả học phí. Ngày nay sinh viên học đại học phải trả phần
nào học phí (Studiengebuehr). Tổn phí về ăn ở thì sinh viên nào không có sự trợ
cấp của cha mẹ có thể mượn tiền của chính phủ gọi là BAFoeG để ăn học. Sau 5
năm kể từ ngày ra trường, đi làm thì phải hoàn trả lại số tiền đã mượn. Trả
theo từng tháng nhưng không phải trả tiền lời.
Bây giờ sinh viên được chính phủ tài trợ
một nửa (50%) và sinh viên chỉ trả tiền một nửa (50%) tiền mượn mà thôi. Lúc
tôi đi học, tiền mượn phải được trả lại 100%.
May mắn thay, tôi đã tốt nghiệp đại học đúng với thời gian
quy định cho ngành học của mình để có được văn bằng Kỹ sư (Diplom Ingenieur). Tôi cũng đã nhận được bằng ban khen của Đại học vì tốt nghiệp điểm tốt (good) và học đúng
thời hạn quy định. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã có việc làm.
Vườn Trẻ (Kindergarten):
Khi gia đình tôi vừa
đến Đức một thời gian vài tháng thì đứa con đầu lòng của tôi được gởi vào vườn
trẻ.
Trẻ con từ 3 tuổi đến 6 tuổi có thể được
gởi vào vườn trẻ. Tiếng Đức gọi là Kindergarten
mà ngay cả các nước ở Âu Mỹ cũng dùng từ nầy vì nước Đức là nước đầu tiên
nghiên cứu và tổ chức xây dựng vườn trẻ ở Tây Âu. Ở đó có nhiều cô giáo được
đào tạo đúng tiêu chuẩn giáo viên để hướng dẩn trẻ con. Hầu hết các vườn trẻ do
các tôn giáo lớn như Tin Lành hay Công giáo đảm trách, tổ chức và xây dựng. Vào
buổi trưa, trẻ con được gia đình đưa về nhà rồi buổi chiều đưa trở lại.
Những trẻ con nào mà cha mẹ bận đi làm
suốt ngày, không có người đưa rước thì có thể được gởi vào một loại vườn trẻ
khác gọi là Kinderhorte. Ở đây các
cháu được ăn trưa và có giờ nghỉ. Tuy nhiên cha mẹ phải đóng tiền lệ phí hàng
tháng.
Tại Tây Đức lớp Mẫu giáo được đưa vào chương trình năm cuối cùng của vườn trẻ, khi
trẻ em tròn 5 tuổi . Các em được học làm quen với cuộc sống ngoài xã hội. Ví dụ
như có những trò chơi chung, sinh hoạt chung, làm việc chung hay đi thăm viếng
tập thể v.v. Hiện nay có một số vườn trẻ được thí điểm giảng dạy bằng 2 ngôn
ngữ Đức và Anh ngữ.
Bậc Tiểu Học (Grundschule):
Khi tròn 6 tuổi thì
các cháu được giới thiệu vào các trường tiểu học. Nơi đây học sinh không phải
trả học phí và do thành phố hoặc các tổ chức pháp nhân thuộc các tôn giáo đảm
trách. Thời gian học ở trường tiểu học tại Đức kéo dài 4 năm. Mỗi lớp có khoảng
25 em. Học sinh học từ lớp 1 cho tới lớp 4. Trong thời gian học tập, học sinh
được các thầy cô theo giỏi rất kỷ về năng lực học vấn của từng em qua những bài
khảo sát để sau khi tốt nghiệp bậc tiểu học thì học sinh được giới thiệu đến
một trong những trường trung học khác nhau sau đây:
Bậc
Trung Học (Gymnasium, Gesamtschule, Realschule, Hauptschule)
Sau khi tốt nghiệp ở
bậc tiểu học, lúc đó học sinh đã tròn 10 tuổi. Học sinh có thể được nhà trường
giới thiệu tiếp vào các trường trung học. Tuỳ theo khả năng học vấn của mỗi học
sinh mà học sinh đó có thể được nhà trường bậc tiểu học giới thiệu đến học
trường nào sau đây:
-
Trường
Chính (Hauptschule): Học từ
lớp 5 cho tới lớp 9. Loại trường nầy dành cho những học sinh học ở bậc tiểu học
quá yếu kém. Sau khi tốt nghiệp Trường Chính, học sinh có thể được theo học
những nghề như thợ mộc, thợ hồ v.v. mà không đòi hỏi trình độ học lực
cao.
-
Trường
Hướng Nghiệp (Realschule): Học từ lớp 5 cho tới lớp 10: Loại trường nầy
dành cho các học sinh tương đối khá hơn và có ý muốn được học nghề từ năm 16
tuổi. Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp lớp 10 học sinh có thể học thêm 2 năm nữa ở
đệ nhị cấp được gọi là
Fachoberschule để thi lấy bằng tú tài kỹ thuật (Fachabitur). Sau khi
tốt nghiệp, học sinh có thể ghi danh học
đại học chuyên nghiệp (Fachhochschule). Đại học nầy chỉ dành cho sinh viên
theo học các ngành về kỹ thuật mà thôi. Thời gian học là 4 năm kể cả thời gian
làm thực tập ngoài kỹ nghệ và làm luận án ra trường.
-
Trường
Trung Học Tổng Hợp (Gesamtschule): chỉ có ở một số tiểu bang mà thôi:
Loại trường nầy dành cho học sinh tương đối khá hơn và theo học từ lớp 5 cho
tới lớp 13. Học sinh có thể ở lại trường ăn trưa và buổi chiều học tiếp có sự
giúp đở của giáo sư.
-
Trường
Trung Học Phổ Thông (Gymnasium): Học từ lớp 5 cho tới lớp 13. Có nghĩa
là từ 10 tuổi cho tới 19 tuổi. Trường nầy dành cho học sinh giỏi ở bậc tiểu
học. Thông thường học sinh đến truờng mỗi ngày, học tới khoảng 14 giờ thì về
nhà và làm bài tập tại nhà.
Những
năm gần đây nhiều tiểu bang tại CHLB Đức đã thay đổi thời gian học ở
Gesamtschule và Gymnasium chỉ đến lớp 12. Chương trình học của lớp 13 được chia
đều cho các lớp 10, 11, 12.
Trong thời gian học ở các trường Chính,
trường Hướng Nghiệp, những học sinh
nào chịu cố gắng học giỏi cũng có cơ hội chuyển qua các trường khá hơn để có cơ
hội vào đại học.
Sau khi tốt nghiệp các trường trung học
Phổ Thông và trung học Tổng Hợp,
học sinh có thể ghi danh trực tiếp vào đại học (University, Hochschule). Có một
vài ngành học ví dụ như ngành y khoa, học sinh phải nộp đơn xin học tại một
trung tâm phân phối chổ học của Liên Bang (ZVS: Zentralstelle fuer die Vergabe von
Studienplaetzen) để được tuyển chọn. Bậc Đại Học tại Tây Đức có quyền tự
trị tuỳ theo mỗi tiểu bang. Hầu hết là trường công lập.
May mắn
cho các con của tôi sau khi học xong chương trình bậc tiểu học đã được vào học
trường trung học Phổ Thông (Gymnasium). Sau khi tốt nghiệp trung học, các cháu đã
vào thẳng đại học.
Gia đình và cuộc sống:
Vợ chồng tôi có 3 con: 2 trai, 1 gái. Bây giờ cháu trai lớn nhất (Kỹ sư, Dipl.-Ingenieur, MS) là Manager ngành IT (Information Technology).
Cháu trai thứ hai là Bác sĩ Chuyên khoa
Nội thương. Đã có phòng mạch tư vào năm
2011. Có vợ và 2 con: 1 gái, 1 trai.
(Tại Tây Đức
muốn mở được phòng mạch Chuyên Khoa Nội Thương thì phải học 13 năm ở bậc Trung
học phổ thông, 6 năm học Y Khoa Tổng Quát và sau khi tốt nghiệp Bác sĩ phải có
ít nhất 6 năm làm việc ở bệnh viện Chuyên khoa Nội thương và vừa làm vừa học.
Sau 6 năm phải có 1 kỳ thi khảo hạch của Hội đồng Giáo Sư Y Khoa Bác Sĩ. Nếu thi đậu thì mới được cấp
bằng Bác Sĩ Chuyên Khoa (Facharzt) và được quyền mở phòng mạch với điều kiện
Nghiệp đoàn Bác Sĩ chấp thuận nếu nơi đó thiếu phòng mạch. Thông thường thì Bác
Sĩ hội đủ điều kiện mở phòng mạch chỉ có thể sang lại phòng mạch của những Bác
Sĩ tới tuổi về hưu). Chú thích nầy vừa được cập nhật năm 2012 để độc giả hiểu
thêm.
Còn đứa con gái được sinh ra tại Đức khi
tôi đang làm luận án ra trường. Cháu tốt nghiệp trung học tại Mỹ lúc 16 tuổi và
tốt nghiệp BS (Bachelor of Science)
tại New York University – Stern School of Business, ngành Finance vào ngày 14
tháng 5 năm 2008. Lúc đó cháu còn là 20 tuổi. Hạng tối ưu (cum laude) và được
bằng ban khen mang tên của Đại Học. Sau khi tốt nghiệp cháu làm việc ở Ngân
hàng Đầu tư (Investment Bank Goldman Sachs) - một Ngân hàng rất nổi tiếng của
Mỹ tại Wall Street, Manhatten, New York City.
Hình cháu gái lúc 17 tuổi, trưởng phái đoàn gồm 8 sinh viên
của Đại học, đang trước microphone của bục thuyết trình để trình bày về đề tài
nghiên cứu của mình trong Đại Hội National
Model United Nations (http://www.nmun.org) tại New York
ngày 22 tháng 3 năm 2005 (22nd March 2005). Đề tài do Liên Hiệp Quốc
đưa ra đại cương “LHQ nên giúp đỡ quốc gia
Madagascar, Nam Phi như thế nào để quốc gia đó có thể phát triển?”. Đề tài nầy có khoảng 650 sinh viên và giáo sư tham
dự với sự tán thưởng của tham dự viên dành cho thuyết trình viên. National Model United Nations Conference
được tổ chức trong vòng 5 ngày và quy tụ gần
3000 sinh viên và trên 200 giáo sư của các
Đại học nỗi tiếng tại Mỹ và trên thế giới đến tham dự. Đại hội được chia thành
5 nhóm nghiên cứu những lãnh vực của các quốc gia thuộc 5 Châu trên thế giới để
nghị sự. Tại Mỹ quốc có khoảng 50% trong tổng số sinh viên tham dự. Lễ khai mạc
Đại hội được tổ chức tại Sảnh Đường của Liên Hiệp Quốc (UNO) và được Tổng
Thư Ký LHQ chào mừng và khai mạc Đại Hội. Những đề tài nghị sự do Liên
Hiệp Quốc đưa ra trước ngày khai mạc mấy tháng để thuyết trình viên của các
Đại học có thời gian nghiên cứu. (Hình kế bên được trích dẫn của NMUN).
Ngoài ra vào tháng 11 năm 2005 cháu cũng đã làm trưởng phái
đoàn gồm 8 sinh viên Đại học đến tham dự Đại hội American Model United Nation International tại Chicago, USA. ( http://www.amun.org/ ). Cháu đã thuyết trình về
đề tài “Tình hình Xã hội Quốc gia Kasachstan”
thuộc Liên Hiệp Nga.
Khi nói về gia đình
tôi cũng không quên đề cập đến người đàn bà can đảm lấy chồng là lính chiến hải
quân và đã cùng đi chung trên con đường đời đầy thăng trầm.
Người ta nói hải quân bay bướm và lả lướt
lắm. Chiến hạm cập nhiều bến. Hải quân có nhiều người yêu. Điều nầy tuỳ theo
mỗi bạn hải quân và mỗi người yêu, người vợ của lính hải quân nhận định. Nhưng
cho dù chiến hạm phải đi nhiều nơi, phải lênh đênh trên biển cả nhiều ngày
tháng, phải chịu đựng và chiến đấu với sóng gió, với mưa bảo, có thể phải ghé
nhiều bến nhưng cuối cùng bến chính vẫn là nơi dưỡng quân và bảo trì. Không gì
vui hơn sau một chuyến hải hành công tác, chiến hạm trở về vùng đất hứa. Trong
đó có bến bờ, có những con người yêu kiều âm thầm mong đợi người yêu. Đó là bến
dành cho chiến hạm yêu thương. Bến chính đó là em !.
Ngày xưa trong thời chiến tranh, thì ai ai cũng nói
đến sự hiểm nguy của cuộc đời lính chiến. Cũng có nhiều gia đình, nhiều bậc cha
mẹ chỉ muốn con gái mình lấy chồng là các chàng trai dân sự mà thôi để cho yên
tâm. Lấy chồng lính trong thời loạn ly, chinh chiến thì sợ lắm. Sống nay chết
mai, biết đâu mà lường. Từ nhận thức đó nên tôi cho rằng những cô gái nào trong
thời chinh chiến, lấy chồng là lính chiến thì rất gan dạ, chấp nhận mọi hiểm
nguy và sẵn sàng hy sinh, chịu đựng rất đáng được cảm phục.
…Lấy chồng thời chiến chinh
Mấy người đi trở lại
Lỡ khi mình không về
Thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê…
(thơ HL)
Mấy người đi trở lại
Lỡ khi mình không về
Thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê…
(thơ HL)
Người vợ lo cho chồng, người mẹ lo cho
con trong thời chiến tranh thì còn gì cao quý hơn trong cuộc đời!. Những cô gái
đó, những người đàn bà đó gan dạ không thua gì lính chiến ngoài chiến
trường.
Đám cưới của chúng
tôi được tổ chức vào ngày 25.01.1975 tại Hội Quán Cây Tre ở đường Đinh
Tiên Hoàng dành cho giới trẻ. Vào ngày 30.01.1975 nghi thức lễ cưới được
chính thức tổ chức tại tư gia ở mặt tiền đường Nguyễn Thiện Thuật, Quận 3, Sài
Gòn và tại nhà hàng Lê Lai ở Sài Gòn dành cho quan khách. Đám cưới rất vui vì có sự tham dự của bạn bè cùng khoá và các bạn Sĩ quan thuộc HQ503. Sau
một tuần trăng mật ở Đà Lạt tôi trở lại chiến hạm và đi công tác cho tới ngày
tàn cuộc 30.4.1975.
( Mời xem Hồi Ký
Trận Chiến vùng Cà Ná, mũi Dinh ngày 18.4.1975 )
Khi tôi bị vào “tù cải tạo” được 7 tháng ở
Trảng Lớn, Tây Ninh thì vợ tôi sinh đứa con trai đầu lòng. Rồi người vợ trong
những năm tháng nuôi con chờ chồng, thăm nuôi chồng ở những trại “tù cải tạo”
như ở Trảng Lớn, và Trảng Táo ở Long Khánh. Rồi những lần cùng chồng con vượt
biển tìm tự do, vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiêu tháng ngày bị nhốt
trong các nhà tù vượt biên của những lần vượt biên không thành công và rồi
những năm tháng cùng nhau xây dựng cuộc sống mới nơi xứ người. Thế mới thấm
thía và chứng minh lời nói bất hủ trong quân trường Sĩ quan Hải quân Nha trang:
“chỉ có tinh thần là quan trọng”. Tất
cả những gian nan khổ cực rồi cũng qua đi.
Là một Phật
Tử, tôi suy nghĩ theo triết lý nhà Phật, Thuyết
Luân Hồi. Mỗi người trong chúng ta sống hiện nay có thể có liên quan tới
kiếp trước. Do đó vợ chồng hãy an tâm tự tại mà sống. Kiếp trước 2 người có
liên hệ gì với nhau nên kiếp nầy phải gặp nhau, sống với nhau để trả nghĩa ân
tình.
Trời cao có
mắt thương người lính VNCH. Những cô gái lập gia đình với các chàng hải quân đã
có nhiều cơ hội định cư ở hải ngoại nhờ vào khả năng đi biển của họ. Họ mang sở
trường hải nghiệp mà các quân trường Hải quân đã đào tạo và trang bị cho họ năm
xưa để lèo lái, hướng dẫn những chiếc thuyền nan mong manh đối với biển cả mênh
mông, vượt trùng dương bát ngát để đi tìm Tự Do. Tuy vậy, có một số lớn đồng
bào không được may mắn, thuyền ghe gặp bão, sóng to gió lớn, máy móc bị hư,
thiếu nhiên liệu trên đường vượt biển đã phải bỏ thây nơi đại dương.
May mắn hơn, đã có một số gia đình sĩ quan
QLVNCH được qua Mỹ định cư theo diện HO vì họ đã bị cộng sản nhốt tù trên 3
năm. Đó là hành động nhân đạo cao thượng của nhân dân và chính phủ Mỹ. Tôi xin
được chia xẻ niềm vui với mọi người được may mắn đến bờ Tự Do.
Gia đình tôi định cư tại Tây
Đức kể từ ngày 15 tháng 7 năm
1980. Con cái thì cũng lớn hết rồi. Các cháu đã tốt nghiệp Đại học tại Đức cũng
như tại Mỹ và đã có việc làm. Vợ tôi, hiện tại đi dạy nấu ăn cho người Đức lẫn
ngoại quốc, cũng vui. Còn tôi đi làm bình thường. Mấy năm nữa sẽ về hưu. Cầu
mong cho sức khoẻ tốt mà thôi. Cuộc đời đã trải qua quá nhiều thăng trầm như
đường biểu diễn hình Sinus trong toán học được biểu diễn trong hệ thống trục
toạ độ thẳng góc gồm trục tung (Y) và trục hoành (X), mà tung độ (Y) chỉ sự
thăng trầm của cuộc đời theo thời gian của trục hoành (X).
Ngoài những sinh hoạt
trong Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn cộng sản, có những năm tôi đã được bầu làm Uỷ
Viên Hội Đồng Tư Vấn Ngoại Kiều Thành Phố (Auslaenderbeirat) tại thành phố Recklinghausen có khoảng 115.000 dân. Nhờ vậy tôi đã
học hỏi được nhiều cách sinh hoạt cũng như lối làm việc và giải quyết những vấn
đề của các cấp lãnh đạo cũng như các chính trị gia người Đức thuộc thành phố. Trong hãng làm việc tôi được bầu làm Uỷ Viên Hội
Đồng Tư Vấn Công Nhân Xí Nghiệp (Betriebsrat) của hãng AtosOrigin thuộc vùng
Frankfurt am Main, Germany. Với nhiệm vụ nầy tôi cũng thường xuyên đi họp nên
cũng hiểu biết được lề lối làm việc của cơ quan bảo vệ công nhân ở một xứ kỹ
nghệ phát triển như Đức quốc.
Xứ Đức:
Sống tại Đức, cũng xin ghi
lại đôi dòng về nước Đức. Nói chung, mức sống của người dân tại Tây Đức khá
tốt. Có thể nói rằng nước Đức là một trong những nước có nền kinh tế và kỹ
thuật khá cao mặc dù sau Đệ Nhị Thế Chiến nước Đức bị đồng minh kềm hãm phần
nào về mặt quân sự và phát triển vũ khí hay phương tiện chiến tranh. Mặc dù chỉ
có khoảng 81 triệu dân nhưng nước Đức có số lượng vàng dự trữ được công bố trên
thế giới, đứng hàng thứ 2 chỉ sau Hoa Kỳ mà thôi. Những sản phẩm trước khi nước
Đức Thống Nhất năm 1990 đều được ghi “Made in West Germany” thì có thể nói rằng
mặt hàng đó rất tốt, đã được thế giới ham thích vì phẩm chất khá nổi tiếng.
Ngày nay sản phẩm của Đức vẫn còn được trọng dụng với xuất xứ “Made in Germany
”.
Trước khi Đông Âu sụp đổ năm 1989 thì đời sống người
dân Đức tương đối sung túc hơn bây giờ. Chính
quyền Tây Đức phải đổi cái giá rất đắt cho sự thống nhất nước Đức vào ngày 03
tháng 10 năm 1990. Tính đến nay, năm 2008, Tây Đức phải chi tiêu trên 1150 tỷ
Euro cho việc tái thiết phần đất Đông Đức đã bị cộng sản cai trị từ sau đệ nghị
thế chiến cho tới năm 1990. Mỗi công nhân đi làm phải đóng tiền tái thiết đất
nước. Ngoài ra Tây Đức cũng chi viện cho lính Nga để chúng rút khỏi vùng Đông
Đức là 30 tỷ Đức Mã. Năm 2012 tỷ lệ thất nghiệp tại Đức là 7,9 %.
Riêng về người Đức gốc Việt
tại Đức cũng được dân chúng Đức có cái nhìn thiện cảm với sự thành công về học
vấn của con cái họ. Những tờ báo, tạp chí nổi tiếng của Đức như Die Welt, Der
Spiegel … cũng đã tường thuật. Ngoài ra ông Dr. Philipp Rösler, người Đức gốc
Việt đã làm rạng danh cho người Việt chúng ta. Kể từ ngày 13.5.2011 trong dịp
Đại Hội Đảng Dân Chủ Tự Do Đức (Freie Demokratische Partei, FDP), Dr. Philipp Rösler được bầu làm Chủ Tịch đảng
FDP. Đảng FDP liên minh với Union gồm có đảng CDU (Christische Demokratische
Union) và CSU (Christische Sozialische Union) dưới
sự lãnh đạo của bà Dr. Angela Merkel để nắm chính quyền tại CHLB Đức. Bà Dr.
Merkel được bầu làm Thủ Tướng. Ông Dr. Rösler làm Phó Thủ Tướng kiêm Bộ Trưởng
Kinh Tế CHLB Đức. Dr. Rösler là một chính trị gia trẻ nhất của nước Đức giữ
chức vụ quan trọng và cao quý như vậy. Như chúng ta biết, Dr. Rösler là người
Đức gốc Việt. Năm 1973, khi ông được 7 tháng tuổi đã được một gia đình Sĩ quan
Không quân (Pilot) của Quân Lực CHLB Đức nhận làm con nuôi từ một Cô Nhi Viện
Khánh Hoà ở miền Nam Việt Nam. Nguyên do, khi tu nghiệp tại Mỹ, phi công Đức
nầy có cơ hội quen biết với những phi công của Quân Lực Việt Nam Cọng Hoà. Sau
khi đã tìm hiểu về chiến tranh Việt Nam ông ta cùng vợ đã nhận con nuôi từ Việt
Nam. Đó là bé trai Rösler. Với môi trường tự do dân chủ và phát triển, với sự
hướng dẫn tận tình của cha mẹ nuôi, đặc biệt là người cha phi công Đức, ông
Rösler đã học thành tài, tốt nghiệp Dr. Medizin (Tiến sĩ Y Khoa) và hoạt động
trong đảng FDP từ thời còn là học sinh, sinh viên. Trước khi trở thành Phó Thủ
Tướng, Dr. Rösler đã từng là Bộ trưởng Bộ Kinh Tế và là Phó Thống Đốc Tiểu Bang
Niedersachsen và cũng là cựu Bộ Trưởng Bộ Y Tế Liên Bang Đức.
Định chế chính trị tại CHLB
Đức theo chế độ Lưỡng Viện gần giống như Đại Nghị Chế ở Anh quốc, gồm 2 viện:
Hạ Viện (Bundestag) và Thượng Viện (Bundesrat). Hai nhân vật cao cấp nhất là
Thủ Tướng và Tổng Thống. Hạ Viện bầu ra Thủ Tướng. Thông thường các đảng phái
chính trị ở Hạ Viện phải liên minh với nhau để nắm quyền nếu một đảng không đủ
túc số quá bán (>50%) của tổng số Dân Biểu được bầu. Muốn được vào Hạ Viện
thì đảng phái chính trị đó phải có tối thiểu 5% số ghế Dân Biểu được bầu. Thủ
Tướng có vai trò điều hành quốc gia, có quyền hạn như Tổng Thống ở các quốc gia
theo Tổng Thống Chế như Mỹ hay Pháp. Còn Tổng Thống được bầu bởi Hạ Viện và
Thượng Viện. Cương vị của Tổng Thống có tính độc lập. Sau khi được bầu vào chức
vụ Tổng Thống thì phải phi đảng phái. Những công dân có đủ điều kiện được quy
định của Hiến Pháp, có thể tự ứng cử hoặc được đề cử để được bầu vào chức vụ
Tổng Thống. Vì vậy mà có khi Tổng Thống CHLB Đức không thuộc đảng phái chính
trị nào.Thông thường thì các đảng phái trong Quốc Hội chọn lựa và đề cử ứng cử
viên Tổng Thống. Tổng Thống CHLB Đức có quyền giải nhiệm chức vụ Thủ Tướng
nhưng lại không có quyền điều hành quốc gia như Thủ Tướng.
Vấn đề an ninh quốc gia, tuyên chiến hay nghị hoà đuợc do Hội Đồng An
Ninh Liên Bang
(Bundessicherheitsrat: BSR) quyết định trước khi mang ra Hạ Viện bàn thảo. Với
hệ thống Lưỡng Viện Chế, Quốc Hội Hạ Viện đóng vai trò rất quan trọng. Hội Đồng
An Ninh Liên Bang gồm có 9 vị:
Thủ Tướng, Giám Đốc (Chef, Chief) của Văn Phòng Thủ Tướng, Bộ Trưởng Ngoại
Giao, Bộ Trưởng Quốc Phòng, Bộ Trưởng Nội Vụ, Bộ Trưởng Tài Chánh, Bộ Trưởng Tư
Pháp, Bộ Trưởng Kinh Tế, Bộ Trưởng Hợp Tác và Phát Triển Kinh Tế. Tuỳ theo nhu
cầu, vị Tổng Thanh Tra Quân Đội (Generalinspekteur) có thể được mời làm cố vấn
chuyên môn. Ngoài ra Giám Đốc của Văn phòng Tổng Thống cũng được mời tham dự
cuộc họp để quan sát với tư cách cá nhân.
Tại CHLB
Đức, giai cấp công nhân ngành nghề được đào tạo rất kỹ về chuyên môn. Đi làm
tại Đức, công nhân phải đóng nhiều thứ tiền như tiền thuế hành nghề, tiền bảo
hiểm hưu trí, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm thất nghiệp, phải đóng bảo hiểm sức
khoẻ khoảng 15% của tiền lương hàng tháng. Ngoài ra công nhân đi làm phải đóng
tiền để tái thiết Đông Đức. Nói chung tại Đức người công nhân bình thường khó
làm giàu nhưng cuộc sống thoải mái, không bận tâm lắm cho sự thiếu ăn hay bệnh
hoạn vì chính họ đã đóng các bảo hiểm khi đi làm.
Các loại
tiền bảo hiểm được đóng theo phần trăm (%). Lương càng cao, đóng bảo hiểm và
thuế càng nhiều. Công nhân độc thân đóng thuế và bảo hiểm nhiều hơn người có
gia đình…
Tạm kết:
Đêm nay ngồi nơi gác lững (Galerie), mắt hướng về xa
xăm, nhìn vành trăng khuyết, “vành trăng
ai xẻ làm đôi”, bên những vì sao lấp lánh, những áng mây bay lững lờ theo
gió thoảng, tôi thầm mong ước ngày nào trở về quê hương để thăm đồng lúa vàng,
bờ ao, luỹ tre xanh thẳm.
Đến bao giờ trở về Việt Nam
Thăm đồng lúa vàng, thăm con đò chiều hoang
Đường mòn quanh co, ôm chân hàng tre thắm, nghe gió chiều nhẹ đưa…
(Nhạc phẩm Đường về Quê Hương).
Thăm đồng lúa vàng, thăm con đò chiều hoang
Đường mòn quanh co, ôm chân hàng tre thắm, nghe gió chiều nhẹ đưa…
(Nhạc phẩm Đường về Quê Hương).
Càng suy nghĩ về Quê Hương Dân Tộc, làm sao tôi quên
được xứ sở mà tôi đã được sinh ra và lớn lên. Nơi đó tôi đã cùng bạn bè trai
lứa, cùng toàn dân miền Nam Việt Nam đã chiến đấu bảo vệ màu Cờ Vàng 3 sọc đỏ,
biểu tượng cho Tổ Quốc Việt Nam, biểu hiện cho Chính Nghĩa Tự Do và có khoảng
250 ngàn chiến sĩ Quân Lực VNCH đã Vị Quốc Vong Thân. Làm sao tôi quên được
những chiến sĩ và bạn bè cùng khoá Sĩ
Quan Hải Quân thuộc Quân Lực VNCH oai hùng, đã anh dũng chiến đấu chống
lại đế quốc Trung Cộng xâm lăng quần đảo Hoàng Sa vào ngày 19.01.1974.
Mời xem Trận Hải Chiến Hoàng Sa 19.01.1974
http://navygermany.gerussa.com/main/van%20nghe/baivo/NhungMuaXuanGhiDau_02.htm
Tôi và gia đình cũng rất cảm ơn chính quyền và dân chúng nước Cộng Hoà Liên Bang Đức đã và đang cưu mang chúng tôi, tạo cho tôi và gia đình nhiều cơ hội để tiến thân, sau khi cuộc sống của tôi đã bị dìm xuống tận cùng của vực thẳm sau ngày 30.4.1975 cho tới khi tôi vượt biên lần sau cùng năm 1980.
Tôi và gia đình cũng rất cảm ơn chính quyền và dân chúng nước Cộng Hoà Liên Bang Đức đã và đang cưu mang chúng tôi, tạo cho tôi và gia đình nhiều cơ hội để tiến thân, sau khi cuộc sống của tôi đã bị dìm xuống tận cùng của vực thẳm sau ngày 30.4.1975 cho tới khi tôi vượt biên lần sau cùng năm 1980.
Và tôi cũng luôn nhớ mãi Ân Nhân của gia đình chúng
tôi chính là Uỷ Ban Bác Sĩ Cấp Cứu người Đức đã thực hiện Con Tàu Cap Anamur để
cứu khoảng 13 ngàn người Việt vượt biển tìm tự do ở biển Đông. Nếu vào cuối
tháng 6 năm 1980 chúng tôi không được cứu vớt bởi tàu Cap Anamur thì không biết
số mạng chúng tôi sẽ như thế nào ?.
Xin mời xem Tỵ Nạn và Cuộc Đời_Phần thứ nhất: Lần Vượt Biên Sau Cùng
Nguyễn văn Phảy
Tây Đức, mùa nắng hạ 2008
(Bổ túc năm 2012)
Tây Đức, mùa nắng hạ 2008
(Bổ túc năm 2012)
No comments:
Post a Comment