Tuesday, June 11, 2013 at 1:23pm
Vậy là tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã tuyệt thực sáng ngày
thứ 16.
Với tôi thì tuyệt thực không có trong đầu, những ngày
trong trại giam tôi đều ăn sạch những gì người ta cấp cho mình. Hôm nọ anh trai
tôi bị đánh ở trại Lộc Hà, tôi nghe người ta kể lại anh trai tôi phẫn uất đòi
tự thiêu. Lúc đó tôi đang bôn ba lòng vòng không có điều kiện vào mạng để bày
tỏ ý kiến mình.
Nếu anh trai tôi tự thiêu, tôi sẽ rất buồn, rất đau đớn
và cả gia đình tôi cũng vậy. Tôi sẽ gục ngã khi biết anh mình tự thiêu để phản
đối sự dã man cường quyền. Bọn chúng sẽ nói rằng anh tôi thần kinh, anh tôi đã
vài lần muốn tự tử... cái chết oan ức đó sẽ lại càng oan ức chồng chất cho
người thân và bạn bè.
Những người ít học hành, ít địa vị xã hội như anh em tôi
chớ nên tự thiêu làm gì, uổng công. Cái chết lãng nhách đó sẽ bị quên đi rất
nhanh bởi những hỏa mù của những tuyên truyền viên dư luận viên.
Nhưng nếu anh tôi uất quá mà muốn chết, có nhiều cái để
chọn, chả gì phải tự thiêu cho chúng nó cười. Nếu anh tôi chết kiểu tự thiêu ra
đi một mình như thế, thì chả cần bọn dư luận viên. Chính tôi sẽ nói anh tôi dở
hơi, thần kinh. Tôi sẽ từ không nhận là đó là anh trai mình.
Tôi may mắn được gặp gỡ và lĩnh hội tính ôn hòa nhiều ở
các vị Hòa Thượng, Giám Mục, Linh Mục, Thiền Sư của các tôn giáo... nhưng nếu
mà phải chết thì chắc tôi không tuyệt thực hay tự thiêu. Ở trường hợp buộc phải
chọn đến cái chết,tôi thích trạng Quỳnh hơn với câu nói dân dã Trạng chết Chúa
cũng băng hà hơn tất cả những lời triết lý, nhân văn mà bản thân tôi có khi nói
ra cũng rất chi là hay.
Nếu trắc nghiệm bây giờ với hai trường hợp. Người thanh
niên đi xe máy tự thiêu ở Đà Nẵng tên là gì.? Người nông dân Tiên Lãng đáng nói
nhất đến tên gì.? Chắc chắn đa số các bạn ở đây không cần tra tìm kiếm cũng bật
ra cái tên Đoàn Văn Vươn tức thời. Còn chủ định viết và đặt câu hỏi, nhưng tôi
cũng chả nhớ người thanh niên đi xe máy đó tên gì.
Những người ở địa vị không được biết nhiều trong xã hội
chớ nên tự thiêu, tự vẫn, tự tử để phản đối chế độ làm gì. Chết một mình phí
lắm! Rồi kẻ thù cười mỉa mai trên đám tang của mình thì cái chết lại càng phí
hơn.
Trường hợp tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ thì lại khác, anh sinh
trong một dòng họ, một gia đình danh giá. Anh không thể chọn cái chết như một
người lính Hồi Giáo. Vì như vậy lại càng bất lợi hơn cho danh tiếng của anh.
Trại giam đã cho một tên cán bộ quèn, nếu tôi đoán không
nhầm thì là một tên cán bộ một vài buồng giam hay một khu nhỏ trong trại giam.
Tên cán bộ này nhận nhiệm vụ khiêu khích tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ để gây cho anh
phải bất ổn định về tâm lý. Chứng tỏ đã có một sự toan tính nghiên cứu về tiến
sĩ Cù Huy Hà Vũ rất kỹ và trò khiêu khích bằng những thủ đoạn hèn mọn là mũi
công phá mà những kẻ muốn tấn công anh đã chọn. Những người trọng danh dự ,
khảng khái thường phải đối mặt với những tên tiểu nhân với những trò tiểu nhân
như vậy. Tương tự những người dân tôn giáo hay người biểu tình yêu nước bỗng
dưng không thấy công an đâu, thay vào đó là một đám "quần chúng bức
xúc" lăng mạ, chửi bới và đánh đập họ.
Cho dù tiến sĩ Vũ đã gửi đơn khiếu nại đến các cấp, nhưng
tên cán bộ quèn đó vẫn hàng ngày nhơn nhơn đến khiêu khích anh. Không nói chúng
ta cũng hiểu đằng sau tên lính quèn này là một âm mưu được chỉ đạo từ cỡ nào
mới khiến hắn ngạo mạn như vậy.
Chắc chắn khi tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ hết sức và rơi vào hôn
mê. Chúng mới đưa anh đi cấp cứu và dùng các biện pháp hồi sức, truyền đạm,
truyền chất này nọ. Có khi nhân tiện chúng truyền loại thuốc gì đó luôn. Đấy
mới là điều đáng lo. Và có khi đó mới là mục đích chính của sự khiêu khích
khiến anh Vũ tuyệt thực.
Việc chị Dương Hà ỷ vào ngày sinh nhật của mình để ép
chồng ăn một thìa cháo. Đến mức anh Vũ phải mím môi tràn nước mắt nói:
- Em giết anh.
Chỉ thế thôi, người trải qua, người sâu sắc biết hùng tâm
tráng trí của Cù Huy Hà Vũ thế nào. Xin đừng đem nước mắt hay gì đó khiến anh gục
ngã. Giờ là lúc mũi lao đã lao đi. Những lời tốt đẹp, những lời nhân đạo gì gì
đó, lúc này không còn là lúc mang ra rao giảng hay khuyên nhau nữa.
Việc của chị Hà muốn cứu anh Vũ ngay bây giờ, là hãy lên
phương án sẵn sàng đón nhận nếu chồng mình chết vì tuyệt thực, tang lễ sẽ tổ
chức thế nào, đưa đi đâu, kéo dài trong bao nhiêu ngày. Phải cứng rắn chơi sát
ván với chồng mình như vậy mới cứu được chồng mình. Nếu cần hay đội khăn tang,
lập bàn thờ, cầm bài vị chồng đứng trước cổng cùng với xe tang, quan tài để chờ
đợi nhận xác chồng ở trại giam đưa ra.
Còn cứ loanh quanh van xin, lạy lục để được vào thăm
chồng, để được động viên an ủi chồng ăn vài miếng thì xét theo góc độ phụ nữ,
người vợ là điều đúng đắn. Nhưng xét theo tầm cỡ của Cù Huy Hà Vũ thì không thể
nào như vậy.
Có thể một số người sẽ bảo tôi quá khích, hoặc dã tâm đẩy
người khác vào chỗ chết. Đôi khi trong đấu tranh vẫn có những người cơ hội như
vậy, để họ được tiếng với dư luận họ là người ôn hòa, nhân ái, là người đấu
tranh biết giữ gìn này nọ.
Nhưng tôi tin rằng chị Hà hiểu tấm lòng của tôi với anh
Vũ. Thế là đủ.
Việc của chị cần làm là mặc áo tang, mang hoa và quan tài
cùng xe tang chờ cổng trại đón anh về. Nếu cần thì cứ đưa cả khẩu hiệu xe đón
linh cữu tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đang bị... sắp chết...
No comments:
Post a Comment