Nguyễn
Thế Hùng
11/06/2013
Đọc
thư anh Hà Vũ đăng trên BVN và thư kêu cứu của vợ anh, chị Dương Hà, kỷ
niệm trong tôi lại hiện về: “vài ngày trước khi anh Hà Vũ bị bắt, tôi có dịp ăn
cơm tối tại nhà anh chị, sau đó chúng tôi cùng đến thăm anh PT (lúc đó anh HC
đi xa, vắng, nên chúng tôi không đến thăm anh ấy)”.
Qua
nhiều lần tâm sự tôi được biết, lòng anh Hà Vũ luôn quan tâm suy nghĩ về đất
nước; anh ấy cho biết rằng anh ấy rất cô đơn! Vâng, những nhà tư tưởng lớn, các
nhà khoa học lớn thường rất cô đơn!
Những
người yêu nước nồng nàn như anh Hà Vũ, khi thấy cảnh đất nước yếu hèn; những
công dân yêu nước bị tù đày thì lòng sao không đau xót, đạo đức xã hội suy đồi
thì sao không cô đơn!
Tôi
và anh Hà Vũ quen thân nhau có lẽ do trời xui, đất khiến; bởi lẽ chúng tôi làm
việc trong hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau (một bên Luật kinh tế, một bên là
Kỹ thuật Xây dựng).
Cả
Tôi và anh Vũ đều nhìn nhận như thế.
Chúng
tôi quý mến, kính trọng nhau vì cùng chung nỗi niềm yêu nước thương nòi; chúng
tôi thấy nước nhà suy yếu, dân tình lầm than, đạo đức xã hội suy đồi lòng đều
đau như dao cắt!
Việc
làm của anh Hà Vũ, không ngoài việc yêu nước thương nòi!
Nếu
ai đó có độ nhạy cảm cao về tâm linh, hiểu biết lẽ huyền vi của tạo hóa, có thể
nhận thấy tâm tính, ý chí và nghị lực trong mỗi con người chúng tôi (qua chữ ký
và tướng số của từng người).
Mỗi
người thể hiện sự ngay thẳng, trung trực; một chữ ký vút lên cao, một chữ ký
cắm sâu xuống lòng đất, vững chắc; mỗi bên tạo nên một thế giới quan, vũ trụ
quan riêng biệt nhưng hợp nhất.
Hiện
giờ anh Hà Vũ đã nhịn ăn đến ngày thứ 15 nhưng vẫn chưa chết; do đó mỗi người
chúng ta, nếu cảm thấy rằng mình là con người nhân hậu – văn minh – yêu nước –
thương nòi, thì vẫn còn cơ hội để làm một cái gì đó vì anh Hà Vũ, để khỏi phải
thốt lên những lời ân hận, hoặc ít nhất bị lương tâm dằn vặt!
Những
quan chức có trách nhiệm đối với vận mệnh của anh Hà Vũ có biết mai kia lịch sử
đất nước sẽ ghi chép về mình như thế nào không?
Có
những người sống coi như đã chết, nhưng có những người chết nhưng lại sống mãi
trong lòng dân tộc hay xa hơn nữa là nhân loại! Kẻ sống coi như đã chết tất
nhiên khi chết đểlại đủ thứ tiếng mỉa mai, chê cười của hậu thế!
Ôi
cái sống, chết sao mà đa đoan thế! Trên cỏi đời này, cái được, mất, sự may rủi
không ít người bị nhầm lẫn!
Có
người nhầm tưởng kiếm được cái chức nào đó trong một chế độ nào đó là vinh,
nhưng biết đâu đó là nhục. Lại có ai đó làm việc (nếu thực chất việc đó không
tốt) để có nhiều tiền, tưởng đâu đó là may mắn, nhưng biết đâu rằng đó là cái
rủi? Trong cuộc trần ai vinh luôn đi liền với nhục!
Để
lại nhiều tiền bạc cho con cháu có chắc là cái phúc hay đó cái họa cho gia đình
mình? Nếu ai đó hiểu được sự huyền vi của tạo hóa, thì thế nào người ấy cũng
thành công, cũng được xã hội trân trọng!
Một
đất nước muốn phát triển cũng phải tuân theo quy luật, trong khoa học tự nhiên
gọi là định luật, hay như ông cha ta gọi đó là thiên luật!
Những
ai mang dòng máu Việt, được hưởng ân huệ từ tổ tiên giống nòi mà lại dửng dưng
với đất nước, thờ ơ trước sự tồn vong của dân tộc thì thật là quá vong ân bội
nghĩa!
Với
một đất nước, để phú cường, có hai tài sản quí báu cần phải đảm bảo đó là sức
khỏe của dân tộc và thời gian của mọi con người sống trong xã hội. Với đất nước
chúng ta hôm nay, lan tràn thực phẩm độc hại, môi trường ô nhiễm, thì làm sao
con em chúng ta có đủ sức khỏe để cạnh tranh với đời! (Bản thân tôi hơn mười
năm nay, đã không dám đến các quán để ăn sáng!)
Thời
gian học tập và làm việc của rẩ cả chúng ta hiện bị mất mát quá nhiều!
Con
em chúng ta đã mất nhiều thời gian để học những điều vô bổ; thời gian cho công
việc trong hầu hết cán bộ công chức và quan chức không có nhiều; thời gian dành
cho những cuộc nhậu nhẹt, đấu đá chiếm tỷ trọng quá lớn!
Mặt
khác, đất nước lại đội trên đầu hai trái bom hủy diệt dân tộc: một trái bom bùn
đỏ Tây Nguyên, và một trái bom khác đang thai nghén là nhà máy điện hạt nhân!
Chúng ta phải hiểu rằng xây dựng để phát triển, để đất nước trường tồn; chứ
không phải phát triển để rồi bị hủy diệt !
Đất
nước chúng ta lại có một bất hạnh lớn, đó là ở gần một nước to lớn, có nền văn
hóa kỳ lạ! Luôn nuôi mộng bành trướng, bá quyền, lòng dạ bọn lãnh đạo (vua chúa
xưa và nay) tham tàn, hiểm độc; họ có thể dùng bất cứ thủ đoạn đê hèn nào để
xâm chiếm nước ta, lợi dụng ta để rồi hủy diệt ta. Chơi với họ, không vạch ra
những âm mưu hành động xấu xa của họ cho thế giới hiểu là có tội không những
với Tổ quốc mà còn có tội với các dân tộc yêu hòa bình và chuộng công lý. Ông
cha ta cũng đã có câu: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.
Biết
được vị trí vô cùng quan trọng của đất nước ta đến sự ổn định thế giới, nên các
cường quốc văn minh chắc chắn sẽ âm thầm giúp đỡ chúng ta; nếu chúng ta có
những lãnh đạo sáng suốt rất sẽ nhận ra điều này! Đây chính là sự màu nhiệm của
thuyết càn khôn dịch lý! Trong cái rủi có cái may mắn!
Chế
độ phản dân chủ, thường làm cho dân trí mù mờ (cấu tạo những môn học có nội
dung tuyên truyền, bóp méo sự thật, ca ngợi thể chế, sùng bái cá nhân…), để dễ
sai khiến, điều này sẽ làm cho nhiều người không biết đâu là sự thật, đâu là
sai trái, đâu chính, đâu tà để đám cầm quyền dễ bề cai trị; nhưng đất nước yếu
hèn, lãnh thổ bị xâm chiếm, cũng từ việc làm này mà ra !
Những
con em chúng ta học khoa học tự nhiên, mà không được trang bị đầy đủ khoa học
xã hội, thì có lẽ ai thuê mình làm cũng được, miễn họ trả nhiều tiền, tạo điều
kiện cho mình nghiên cứu, làm việc, giả bộ yêu quý mình; còn những vấn đề xấu
xa khác của họ được che đậy khéo léo tinh vi thì không thể nào thấy được.
Độc
quyền yêu nước, đánh đập, tù đày những công dân tỏ bày ý kiến trái ngược là
phản khoa học, là mắc mưu bọn đại Hán.
Do
đó nhà chí sĩ Phan Châu Trinh đã chủ xướng nâng cao dân trí, chấn hưng dân khí;
đây là con đường cứu nước! Có dân trí, dân khí thì lo gì dân không giàu, nước
không mạnh; lo gì không có độc lập, tự do? Chúng ta hãy noi gương nước Đức và
Nhật.
Do
đó, việc thực hiện chính sách đại đoàn kết dân tộc dựa trên một thể chế xã hội
khoa học thật sự tiên tiến, nhằm làm tiền đề để đưa đất nước phát triển tự do,
dân chủ và hùng cường là mệnh lệnh của trái tim và khối óc của mỗi người dân
Việt.
Kế
thừa trong mọi ngành khoa học là điều kiện tối cần để có sáng tạo và chạy đua
được với thế giới!
Một
thể chế khoa học thật sự, có thể tham gia cuộc đua, ví như một chiếc xe được
thiết kế có công suất lớn, các chi tiết tốt và đồng bộ, có hệ thống phụ đảm bảo
an toàn trong vận hành như: phanh thắng, bình chữa cháy, lốp dự phòng... (cơ
chế của các nước tiên tiến đều đảm bảo được các điều kiện này).
Nhìn
về quá khứ, ông cha chúng ta đã anh dũng chống được thế lực phương Bắc hùng
mạnh nhất thế giới thuở ấy như Nguyên Mông, và thuở ấy không có Liên hiệp quốc,
không có sự quan tâm giúp đỡ quốc tế, nhưng ông cha chúng ta đã không những giữ
vững giang sơn bờ cõi mà còn mở rộng đất nước; đoa là nhờ ông cha ta hiểu được
thiên luật! Ngày nay đã có Liên hiệp quốc, các dân tộc trên thế giới quan tâm
lẫn nhau, thì vì cớ gì ta nghèo hèn như vậy?
Nếu
một chế độ nào đó làm cho đất nước suy yếu, thì đó là tội lỗi; đối ngoại chấp
nhận phận tôi đòi là làm mất danh dự đất nước; đối nội tàn ác với người yêu
nước là phản bội Tổ quốc, nối giáo cho giặc!
Mong
rằng, vì tương lai của Tổ quốc, của con em chúng ta, vì công lao của các bậc
tiền nhân dựng và giữ nước, cũng vì là con người trong cộng đồng nhân loại,
chúng ta phải có trách nhiệm không phải chỉ cho đất nước ta mà còn phải cho cả
loài người; chúng ta phải có tiếng nói, phải có hành động thiết thực không
những cho anh Hà Vũ, mà còn cho những công dân Việt Nam khác, cho những ai trên
thế giới yêu chuộng hòa bình và công lý!
Mổi
công dân có tiếng nói, hành động ví như một hạt cát, nhưng bãi sa mạc không thể
có được nếu thiếu vắng hạt cát!
ĐN,
một đêm không ngủ 10 /6/2013
N.T.H.
No comments:
Post a Comment