Wednesday, 1 August 2012

KIẾN NGHỊ GỬI CỘNG ĐỒNG NAM CALIFORNIA (Trần Đông Đức)





Mấy hôm nay, chuyện ký giả Vũ Quí Hạo Nhiên của báo Người Việt vì bị sơ suất về vấn đề biên tập mà bị mất chức và mất việc. Chân tình mà nói, thật là tiếc cho anh bạn Hạo Nhiên của tôi quá! Tôi quen với báo Người Việt cũng qua anh Vũ Quí Hạo Nhiên và cũng nhờ đó mà có ấn bản Người Việt Đông Bắc ra đời.

Tình bạn giữa tôi và anh Hạo Nhiên cũng xảy ra trong nghịch cảnh, trước đây, khi xảy ra vụ “chậu rửa chân”, tôi có sự ác cảm nhất định nào đó với anh Vũ Quí Hạo Nhiên và nhận xét rằng anh ấy xúc phạm cộng đồng và Việt Nam Cộng Hòa thái quá. Cũng thú nhận là tôi lấy làm mãn nguyện khi anh ấy bị mất chức mất việc vào lần đó.

Thế rồi, tôi tình cờ gặp mặt Hạo Nhiên trong một khóa huấn luyện nghiệp vụ của đài BBC ở London. Khi có cơ hội tìm hiểu về con người và suy nghĩ của anh ấy, tôi có sự cảm thông và thấu hiểu. Anh ấy cũng phải gánh chịu hậu quả về cá tính “nguyệt điểu mông lung” đầy chất nghệ sỹ của mình.

Không gian nghệ thuật dài rộng bao la – ý tưởng tung tăng như cánh bướm – quãng đường nhân sinh có khi thẳng tắp có khi trắc trở. Chỉ tiếc là khi con người ta cố tình giam cầm cảm xúc, ác hóa cách diễn đạt để coi đó như là một biện pháp chà đạp người khác đến tận cùng thì mọi thiện chí hàn gắn đều trở nên phù phiếm. Tôi không có sự cảm thụ về bức hình chậu rửa chân chỉ vì thói chỉ thích xem các loại hình mỹ thuật dễ hiểu như kiểu phong hoa tuyết nguyệt, nước chảy núi cao, hiện ý hiện tình một cách rõ rệt.

Những thứ loại hình nghệ thuật biểu ý xa xôi khác cần phải có lời hướng dẫn. Hạo Nhiên đã hướng dẫn tôi để hiểu về màu sắc hiện thực. Dụng ý của anh hoàn toàn lương thiện khi biên tập bài này, như vậy là quá đủ để tôi thay đổi định kiến về một con người.

Cũng nói thêm, nếu nói loại hình nghệ thuật đó là một sự xúc phạm về mặt hình ảnh của quốc kỳ VNCH thì chính những người phản đối lại in to, phóng lên, tô đồ giữa nơi công chúng cho “bức hình ô nhục” này thêm phần phổ biến. Đây không phải là chuyện đáng buồn cười lắm sao? Lấy tâm lý tôn nghiêm mà phán xét thì chính những người in lại ấn phẩm này để biểu tình phản đối lại là người tự chà đạp hình ảnh quốc kỳ VNCH nhiều hơn. Ví dụ, khi ra đường nghe ai chửi tới bố mẹ mình bằng lời lẽ nặng lời tục tĩu, thì không ai lại dùng nguyên văn từ ngữ đó để nói đi nói lại nhiều lần bao giờ.

Về góc cạnh hiện thực xã hội, những người phản đối cũng quên đi một tâm lý quan trọng của rất nhiều người đang sống bằng nghề móng tay móng chân. Nếu coi đó là dụng cụ hạ đẳng thì tự thân người biểu tình đã xúc phạm biết bao nhiều tầng lớp, bao nhiêu gia đình, con em Việt Nam trong cộng đồng. Có thể nào vô hình trung, người phản đối gieo vào lòng người khác một cảm giác nhục nhã không đáng có mà nghề nghiệp bị biếm chỉ không thể nào có đủ ngôn từ để đem ra tranh luận. Nếu tôi là người làm nghề móng tay thì nghe đến những câu hò hét mang tính chà đạp thân phận như thế thì trái tim và lòng tự tôn của tôi cũng khổ sở như đang bị những nhát dao đâm.

Kể từ khi nhận ra góc cạnh này, tôi không còn chung suy nghĩ như những người biểu tình phản đối nữa. Tôi kết bạn với Hạo Nhiên qua facebook và nhận thấy ý tưởng có phần liều lĩnh và cá tính tự tại đã làm nên tên tuổi một ký giả. Tôi tin rằng báo Người Việt phục chức lại cho anh Hạo Nhiên cũng là điều phải đạo.

Cũng qua kinh nghiệm này, tôi cũng có một số thay đổi nhận thức lại các mối quan hệ trong cuộc sống. Không phải ai nói lời chống cộng hào hùng cũng là lý tưởng tràn đầy, lương tri khí chất. Không phải ai bị quần chúng cay nghiệt cũng là bán rẻ lương tâm, Việt gian phản quốc. Điều này, quý vị cộng đồng cần phải suy nghĩ và xét lại căn nguyên của vấn đề. Xin đừng dùng danh nghĩa của các anh linh tử sĩ Quân, Dân, Cán, Chính VNCH làm chuyện bao đồng để rồi thóa mạ nhân cách của những con người khác.

Sau vụ báo Người Việt xảy ra tai nạn biên tập lần này, tôi đã viết bài ghi nhận sự việc  trên đài BBC một cách khách quan và độc lập nhất mà tôi có thể. Quan điểm của tôi đi ngược với Người Việt ở California về việc sa thải anh Hạo Nhiên và tôi vẫn bảo vệ ý kiến này.

Tôi cũng đã cho đăng bài viết này trên tờ Người Việt Đông Bắc. Đây là bản sắc khác biệt giữa các ấn bản mà tôi tin rằng Người Việt đã tôn trọng trong thoả hiệp lúc đầu.

Do đó, việc quí vị trong cộng đồng ở California vẫn tiếp tục phản đối báo Người Việt rồi đưa ra những yêu sách phi lý, đụng chạm đến quyền lợi truyền thông của một số ấn bản ở các địa phương là phản ứng thái quá. Là ấn bản tuần báo mua lại tin tức và chuyên môn của Người Việt, tôi không đồng ý với việc quý cộng đồng đã quy chụp người từ xa bằng những đòi hỏi phi thực tế.

Trong cộng đồng ở California cũng có một số tên tuổi mà xưa nay tôi quý mến như luật sư Nguyễn Xuân Nghĩa của phong trào Hưng Ca. Tình cảm cá nhân thì đã quý mến nhau, thế mà nghe những nhận định của anh về vụ việc này khiến tôi vừa băn khoăn vừa thất vọng. Ở vị trí của anh, đáng ra không cần phải chủ trì một phiên họp cộng đồng như thế. Tôi cũng thấy những tên tuổi khác vốn ôn hòa và biết chuyện lại ký tên vào những văn thư lên án báo Người Việt một cách đầy cảm tính. Nếu quý vị cộng đồng không điều chỉnh cảm xúc, soi xét lương tri mà tuỳ hứng sa đà theo những luận điệu thô bạo, quy chụp, kết bè kết phái thì quý vị đã tự làm hoen ố tên tuổi và nghĩa khí của chính mình.

Quý vị cộng đồng thử nghĩ lại xem, khi một người sa cơ thất thế, người ta đã tỏ lòng hối tiếc rồi – có một lời xin lỗi, có một ý nguyện khắc phục như trường hợp báo Người Việt thì coi như là người ta đã đặt địa vị và chính nghĩa của chúng ta lên cao biết bao nhiêu. Đổi lại, báo Người Việt lại bị mang tiếng hèn với một số độc giả vì sa thải ký giả quá vội vàng.

Nước đục thả câu, nước đục béo cò, ở một góc độ khác, tai hoạ của người này chính là manh nha cơ hội của kẻ khác. Những người đứng sau lưng chi phối được cuộc họp này chính là những thế lực xấu xa nhất đang lăm le thủ đoạn để mưu lợi. Thật vậy, kể từ khi Người Việt bên kia gặp nạn, cá nhân tôi cũng chẳng hề vui vì duyên văn nghiệp báo mới bắt đầu đã có phần trắc trở. Nói ra thì cũng buồn cười, tôi cũng bị những thế lực này nọ hăm dọa đặt ra điều kiện để rời bỏ báo Người Việt. Họ đã không từ bỏ thủ đoạn khủng bố tâm lý nào như gọi điện thoại người thân bạn bè nhắn tin, thóa mạ gia cảnh, cha mẹ, vợ con, rình rình mò mò lên facebook của tôi để dùng những tấm hình công cộng rồi lừa bịp dư luận làm như đó là tài liệu khả tín mang hơi hướng của “thuyết âm mưu”. Những con người đê tiện vô liêm sĩ này tự hào là đang điều khiển cả cộng đồng để tấn công báo Người Việt sau khi mọi thương lượng với tôi đã thất bại.

Được tiếp máu bởi nhu cầu cạnh tranh, ông Ngô Kỷ và bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo đang ra sức cấu kết khơi động phong trào ném bùn ném đá này. Chỉ tiếc là cộng đồng Nam California, đường đường là những nhân vật mang di sản chính nghĩa VNCH, có tình có lý lại bị điều khiển từ xa bởi những người không xứng đáng. Ngô Kỷ thì tôi nói cũng bằng thừa vì những gai góc trên con người nó cố tình giãy dụa chỉ che đậy bản chất mất tự tin và sự cô độc khi bị bạn bè và người thân xa lánh. Những người đã lỡ lầm dung dưỡng nó như tôi bây giờ hối tiếc không hết. Những ngày tháng quen biết nhau, hắn ta đã biết hết những nghịch cảnh của gia đình như cha già mẹ chết, vợ dại con thơ… Bây giờ nó lại hăm dọa đem ra công chúng một cách trơ tráo và vô đạo đức. Nếu con người này một ngày còn trâng tráo tự cho mình mang sứ mệnh bảo vệ cho chính nghĩa quốc gia, thì phải chăng chính chính nghĩa của chúng ta đang bị đánh cướp và bị thóa mạ nghiêm trọng. Tôi có lời cảnh cáo hắn và những ai đang cố tình dung dưỡng hắn.

Nhiều người ở Philadelphia khi đọc báo Sài Gòn Nhỏ thường đùa nhau “để xem tuần này tờ Sài Gòn Nhỏ bươi móc những gì?”. Chỉ cần một câu nói cũng đủ đánh giá tư cách. Sự nghiệp “chống cộng nuôi con” của Đào Nương chính ra là một sự sĩ nhục to lớn nhất cho hàng ngũ Quân, Dân, Cán, Chính. Nếu quý vị có lương tri hãy suy xét điều này trước khi bị rơi vào cạm bẫy kích động, dây máu ăn phần của tờ Sài Gòn Nhỏ.

Một nhân vật sóng gió ở Philadelphia đã dùng cụm từ “tệ hại” để chỉ đích danh Hoàng Dược Thảo trên mặt báo trước đây vì những thâm ý ác độc để mắng chửi người khác. Đây cũng là bản chất hạ tiện không biết nhục nhã của người đàn bà khi cầm bút. Cho dù, người có mồm loa mép giải, biết cách tự trào tự phúng, tự thóa mạ lòng tin, xúc phạm nhân phẩm người khác trong mấy chục năm qua nhưng rồi những loài yêu ma tà mị lúc nào cũng có khắc tinh. Đã đến lúc chân tướng của Hoàng Dược Thảo nên được lộ ra giữa trời xanh mây trắng hơn là các vị cựu quân nhân phải bị đầu độc bởi những kích động lưu manh bá đạo của nó.

Ấn bản Sài Gòn Nhỏ ở Philadelphia gần đây phải đổi người đại diện để che đậy cho một sự thất bại về mặt xuất bản, cho nên tấn công Người Việt và những liên hệ của cộng đồng ký giả, cộng tác viên của báo Người Việt chính là một dục vọng mang tính chất “xấu xí làm chuyện chú ý” để vớt vát thân phận rách rưới không thể phát triển được ở Philadelphia.

Tôi đã từng tuyên bố với người đại diện Sài Gòn Nhỏ ở Philadelphia là “nước sông không đụng nước giếng” và anh ta đã đồng ý. “Thế nhưng nếu bả đã đụng rồi thì không còn gì để kiêng nể!”. Việc đem tên tôi phơi trên mặt báo như thế là không được với tôi rồi, chưa nói đến những kêu gọi cô lập tẩy chay Người Việt đụng chạm đến quyền lợi thông tin và độc giả ở địa phương này.

Tuy vẫn có người tát nước theo mưa, có ân oán giang hồ gì từ trước để mong trả đũa báo Người Việt nhân vụ tại nạn biên tập này – một mặt, tôi hoàn toàn tôn trọng đây là một cuộc chơi mang tính truyền thông, tuy nhiên, nếu đem chính nghĩa quốc gia, danh dự cộng đồng ra để rồi đi đến những giải pháp nghiệt ngã thì là điều không nên làm. Trên hết, quý vị cộng đồng đang bị những thứ không xứng đáng, phường dở hơi cấu kết nhau sử dụng số đông như một phương tiện chia rẽ các mối quan hệ trong cộng đồng khắp nơi há chẳng phải là một sự sĩ nhục to lớn cho chúng ta hay sao?

Cộng đồng là nơi mang tính bao dung và xây dựng. Cộng đồng tuyệt đối không phải là nơi dung dưỡng cho xu hướng phá họai làm nơi nảy nở cho những tham vọng lưu manh và bất chính.
Trần Đông Đức
Chủ Bút
Người Việt Đông Bắc

Theo Facebook Trần Đông Đức



No comments:

Post a Comment

View My Stats